Viết 1 đoạn văn khoảng 10-12 câu nêu cảm nhận của em về bài thơ " Mây và sóng" .Trong đoạn văn có sử dụng và phép lặp (gạch chân và chú thích rõ)
Viết đoạn văn tổng phân hợp khoảng 12 câu nêu cảm nhận của em về nhân vật Mên . Trong đoạn văn có sử dụng 1 phép so sánh . Gạch chân và chú thích rõ
Viết đoạn văn khoảng 10 đến 12 câu nêu cảm nhận của em về bài thơ “Cảnh khuya” của Hồ Chí Minh, trong đoạn văn có sử dụng ít nhất một từ láy và một phép so sánh (Gạch chân chú thích).
có cái nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt
nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịtnịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịt nịtCâu 4: Viết đoạn văn khoảng 10 đến 12 câu nêu cảm nhận của em về bài thơ “Cảnh khuya” của Hồ Chí Minh, trong đoạn văn có sử dụng ít nhất một từ láy và một phép so sánh (Gạch chân chú thích).
1, Bài tập: Hãy viết một đoạn văn khoảng 10 câu nêu cảm nhận của em về bài thơ “Rằm tháng giêng” của Hồ Chí Minh. Trong đoạn văn có sử dụng một quan hệ từ. (Gạch chân và chú thích rõ).
viết đoạn văn khoảng 10-12 câu nêu cảm nhận của em về con người Hồ Chí Minh qua bài thơ ngắm trăng . đoạn văn theo cách t-p-h có sử dụng câu ghép,phép nối( gạch chân , chú thích rõ )
Hãy viết một đoạn văn theo phép lập luận tổng- phân- hợp (khoảng 12 câu) nêu cảm nhận của em về khổ thơ thứ 2 bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương. Trong đó có sử dụng một câu cảm thán và phép lặp để liên kết (gạch chaanv à chú thích rõ)
Viết 1 đoạn văn 12 câu theo cách quy nạp, nêu cảm nhận của em về khổ thơ thư 3,4 bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên. Trong đoạn văn có sử dụng 1 câu bị động, và 1 câu cảm thán. Gạch chân và chú thích rõ
Tham khảo
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...
Khổ thơ là một sự hụt hẫng trong ánh mắt kiếm tìm: “Người thuê viết nay đâu?”, là nhịp thời gian khắc khoải đến đau lòng: “mỗi năm mỗi vắng”. Thật! Sự tàn lụi của nền văn hoá Nho học là một điều tất yếu, cái mới sẽ thay thế cái cũ, ánh hào quang nào trước sau cũng dần một tắt, bị lãng quên, thờ ơ trong dòng đời vất vả với những kế mưu sinh, nhưng hiện thực phũ phàng cũng khiến cho lớp hậu sinh như Vũ Đình Liên không khỏi ái ngại, tiếc thương khi trước mặt mình là một cảnh vật hoang vắng, đượm buồn. Trong sắc phai bẽ bàng của giấy, sự kết đọng lạnh lòng của mực tự thân nó đã dâng lên một nỗi buồn tủi. Là ngoại cảnh nhưng cũng là tâm cảnh, một nỗi buồn thắm thía, khiến cho những vật vô tri vô giác cũng nhuốm sầu như chủ nhân của chúng “một mình mình biết, một mình mình buồn”, “trĩu nặng những ưu tư, xót xa trước thời thế đổi thay”. Bài thơ Ông đồ như muốn nhắc nhở chúng ta đừng nên lãng quên quá khứ, hãy biết trân trọng và gìn giữ những giá trị đẹp đẽ của văn hóa, tinh thần để không phải hối tiếc, ân hận.