Qua câu chuyện kiến và ve sầu em hãy rút ra một câu danh ngôn
đọc câu chuyện kiến và ve sầu SGK/21
Qua câu chuyện đó em rút ra đc điều j
-Qua câu chuyện kiến và ve sầu chúng ta rút ra được bài học cho bản thân cần phải cần cù, siêng năng biết tiết kiệm thời gian, của cải, sức lực, phải biết lo nghĩ cho tương lai không nên lười biếng vì như vậy sẽ lãng phí thời gian, sức khỏe.
Em rút ra được mình phải biết cất đồ đạc của mình ở đúng nơi quy định.
Tham khảo ạ:
Qua câu chuyện về Kiến và Ve Sầu, em rút ra được bài học là nên biết cách tính toán và có kế hoạch trong cuộc sống.
Đọc câu chuyện kiến và ve sầu (sgk lớp 9 vnen)
qua đó ta rút ra đc bài học j
Tham khảo ở đây:
https://infonet.vietnamnet.vn/gia-dinh/bai-hoc-tu-truyen-ngu-ngon-kien-va-ve-sau-61655.html
-Em rút ra được bài học: Phải cần cù, siêng năng, biết tiết kiệm thời gian, của cải, sức lực, phải biết lo xa. Không nên lười biếng, mải chơi, lãng phí thời gian, sức khoẻ,...
tham khảo
-Em rút ra được bài học: Phải cần cù, siêng năng, biết tiết kiệm thời gian, của cải, sức lực, phải biết lo xa. Không nên lười biếng, mải chơi, lãng phí thời gian, sức khoẻ,...
Hãy kể một câu chuyện em đã từng trải qua hoặc chứng kiến từ đó rút ra bài học cho bản thân.
Cuối tuần qua, trên đường đi học về, em trông thấy việc làm tốt của một bạn thiếu nhi trạc tuổi em. Cử chỉ,nét mặt cũng như việc làm của bạn ấylàm em nhớ mãi.
Chiều thứ sáu, đường phố đông nghịt. Trên vỉa hè,người người đi lại như mắc cửi. Trên đường, xe chạy tấp nập, ồn ã. Những người bán hàng đêm đang nhanh tay bày hàng ra lề đường. Phố xá chiều cuối tuần có nét hối hả hơn thường ngày. Em xốc cặp, rảo bước về hướng nhà mình. Đường về nhà em ngang qua một trạm xe bus. Đang đi, em nhìn về phía bên kia đường thấy lố nhố một đám người đang muốn băng qua đường đến trạm xe bus mà không được. Thắc mắc, em nhìn kĩ họ. Đó là những người khiếm thị vì hầu hết họ đều đeo mắt kính đen, thảo nào họ không sang đường được vì xe chạy rầm rập, không ngừng. Chỗ trạm xe bus ở cách xa cột đèn đỏ nên việc băng qua đường phải lựa lúc dù đã có vạch kẻ đường. Những người khiếm thị không phải đi hai tay không, họ đi bán những sản phẩm tự tay làm: chổi đót, tăm tre và cả đũa ăn nữa. Tuy đồ mang theo không nhiều nhưng cũng đủ làm họ lúng túng. Vừa lúc ấy, một bạn học sinh trạc tuổi em chạy đến. Bạn ấy cúi chào rồi hỏi những người khiếm thị gì đó và họ gật đầu. Bạn học sinh ấy mặc đồng phục Tiểu học quần xanh áo trắng như em vậy. Lúc này em đã đến gần nhà hơn nên thấy rõ bạn ấy đeo huy hiệu măng non dưới bảng tên trường. Khuôn mặt bạn ấy tuấn tú, trán rộng và cao. Bạn ấy dắt tay một người đầu tiên xuống đường rồi cũng rất nhanh nhẹn và ân cần, bạn ấy lấy tay những người khác dặt lên vai người đi trước, giống như học sinh đang xếp hàng vậy. Đoạn, bạn ấy mạnh dạn đưa cao tay lên. huơ lia lịa cái khăn quàng đỏra hiệu xin đường. Những chiếc xe máy chạy chậm lại nhường đường cho bạn ấy. Bạn ấy nắm lấy tay người đầu tiền và dẫn đoàn người khiếm thị qua đường an toàn. Khi tất cả mọi người đã đứng yên dưới mái che của trạm xe bus, em cũng vừa đi tới sát ngay đó. Những người lớn trầm trồ,chỉ trỏ, khen bạn nhỏ nhanh trí và biết giúp đỡ những người khiếm thị. Bác xe ôm nói:
- Tụi bác ở đây mà còn chưa làm được như con. Con đáng khen lắm, con học trường nào vậy?
Bạn ấy cười, bẽn lẽn:
- Dạ, con học trường Kim Đồng.
Lại có bác xe ôm khác nói:
- Để bác đưa mấy anh chị này lên xe bus cho. Con yên tâm về đi. Tụi bác cũng phải góp công một chút chứ xấu hổ quá.
Mọi người cùng cười xòa vui vẻ ấm áp làm sao. Bạn ấy chào mọi người rồi quay trở lại hướng bên kia đường. Em đã kịp biết được bạn ấy học lớp năm, trường Tiểu học Kim Đồng. Bạn ấy giỏi thật.
Việc làm của bạn nhỏ là tấm gương sáng để em học tập. Không chỉ học tập tấm lòng yêu thương giúp đỡ người tàn tật của bạn ấy mà chúng em còn phải học tập tác phong nhanh nhẹn, mạnh dạn, xử lý nhanh công việc, có như thế mới mong tự chăm sóc cho bản thân mình và giúp đỡ người khác.
cho câu danh ngôn của người xưa" nước trong quá thì ko có cá người xét nét quá thì ko có bạn a' em hiểu j về câu danh ngôn trên từ đó em hãy rút ra bài học cho bản thân
Cuộc sống không nhất thiết chuyện gì cũng phải phân rõ trắng đen, Có câu “nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì không có bạn.”Tranh chấp với người nhà, giành được rồi thì tình thân cũng mất điTính toán với người yêu, rõ ràng rồi thì tình cảm cũng phai nhạtHơn thua với bạn bè, chiến thắng rồi thì tình nghĩa cũng không còn.Khi tranh luận, người ta chỉ hướng đến lý lẽ mà quên rằng cái mất đi là tình cảm, còn lại sự tổn thương là chính mình. Cái gì đã đen thì sẽ đen, trắng là trắng, tốt nhất hãy để thời gian chứng minh.Rủ bỏ sự cố chấp của bản thân, dùng lòng khoan dung để nhìn người xét việc; thêm một chút nhiệt tình, một chút điềm tĩnh và ấm áp thì cuộc sống sẽ luôn có ánh mặt trời và suốt đời mình sẽ là người thắng cuộc.Ở đời, sống là để bản thân mình xem, đừng tham vọng mọi người đều hiểu bạn; cũng đừng mong cầu mọi việc đều theo ý mình.
Em suy nghĩ và rút ra đượ bài học gì cho bản thân qua câu danh ngôn sau:
Hỏi một câu chỉ dốt nát trong chốc lát. Không dám hỏi sẽ dốt nát cả đời.
- Bài học: Những người không biết mà hỏi người khác thì chỉ bị chê cười một lúc còn những kẻ bị người khác chê cười mà không dám hỏi thì mãi mãi sẽ không biết được gì cả.
Thà mình hỏi mình ngu trong 1 chút nhưng sau đó mình hiểu, còn hơn là mình giấu ngu thì mình sẽ không biết và sẽ dốt cả đời
Câu 1 :Cụm danh từ là gì? Xác định cụm danh từ trong những câu sau , phân tích cấu tạo và chỉ ra cụm danh từ đóng chức vụ gì?
a) con trăn ấy là của vua nuôi đã lâu.
b) Gia tài chỉ có một cái búa của cha để lại.
Câu 2 : Nêu ý nghĩa và bài học rút ra từ những truyện ngụ ngôn sau :
a) Ếch ngồi đáy giếng
b) Thầy bói xem voi
Câu 3 :Qua các câu chuyện cười sau đây em rút ra đc bài hok j trong cuộc sống :
a) Treo biển
b) Lợn cưới áo mới
Bạn có thể mở ngữ văn 6 ra nhé, nếu ko hiểu hoặc trục trặc gì đó mình sẽ giúp
Mỗi truyện ngụ ngôn có thể đem tới nhiều bài học, em hãy nêu lên những bài học có thể rút ra từ câu chuyện này. Theo em, đâu là bài học chính của câu chuyện?
Tham khảo!
- Có thể rút ra những bài học sau:
+ Không được chủ quan, kiêu ngạo, coi thường những đối tượng xung quanh. Sự thiếu hiểu biết kết hợp với thói kiêu ngạo, huênh hoang không chỉ gây rạn nứt những mối quan hệ tốt đẹp mà còn dễ dẫn đến thất bại cho bản thân, thậm chí có thể phải trả bằng cả tính mạng.
+ Nếu không biết tường tận, thấu đáo về một sự vật, hiện tượng hay một vấn đề nào đó thì không nên đưa ra những đánh giá chủ quan, hồ đồ.
+ Thế giới vốn rất rộng lớn, phong phú và có những bí ẩn mà dù cả đời người cũng chưa chắc tìm hiểu, khám phá được hết. Do đó, để mở mang vốn hiểu biết của bản thân, chúng ta cần khiêm tốn, học hỏi không ngừng.
- Bài học chính của câu chuyện là khuyên mọi người không được chủ quan, kiêu ngạo, coi thường người khác, cố chấp, suy nghĩ thiển cận, không chịu mở rông, nâng cao hiểu biết của bản thân.
Viết một đoạn văn ngắn (từ 6 - 8 câu) trình bày suy nghĩ của em về chuyện ngụ ngôn và trong đó có sử dụng danh từ, hãy gạch chân dưới danh từ đó.
Truyện ngụ ngôn Ếch ngồi đáy giếng mang đến cho người đọc nhiều suy nghĩ về nhân vật ếch và giúp ta có được những bài học bổ ích.
Chú ếch trong câu chuyện nghĩ bầu trời chỉ bé như một cái vung vì nó sống ở đáy giếng đã lâu ngày, xưa nay chưa từng ra khỏi miệng giếng. Các con vật sống cùng với ích dưới đáy giếng như nhái, cua, ốc đều bé nhỏ. Nó chỉ cần cất tiếng kêu ộp ộp cũng đủ làm cho chúng hoảng sợ. Vì chưa từng gặp kẻ nào mạnh hơn mình nên ếch mới nghĩ nó là một vị chúa tể. Đó là một suy nghĩ sai lầm, song điều này rất dễ hiểu: ếch đã bao giờ bước ra khỏi cái miệng giếng đó đâu, nên nó không biết thế giới ngoài kia còn bao điều lo lớn là phải!
Nhưng không chỉ thiếu hiểu biết, chủ quan và kiêu ngạo, ếch còn là một kẻ không thức thời. Lần đầu tiên rời khỏi cái giếng nhà mình, đáng ra nó phải khiêm nhường học hỏi về thế giới mới. Nhưng không. Nó nghĩ cái nơi mới mẻ này cũng như cái giếng cạn của nó, vây nên đi lại nghênh ngang kêu ồm ộp, nhâng nháo nhìn trời và không thèm để ý gì đến xung quanh. Việc ếch bị trâu đi qua giẫm bẹp cũng là điều dễ hiểu. Đó là hậu quả tất yếu của thói chủ quan, kiêu ngạo như khi còn ở trong đáy giếng. Giá ếch chịu khó để ý xung quanh thì đã không xảy ra tai hoạ. Nhưng tiếc thay, nó đã không biết thân biết phận như vậy thì nếu khống bị trâu giẫm, nó cũng sẽ găp phải một tai hoạ khác.
Câu chuyện về chú ếch ngốc nghếch đã mang lại cho người đọc nhiều bài học có ích trong cuộc sống. Một môi trường nhỏ bé, hạn hẹp, không có sự giao lưu sẽ làm hạn chế tầm hiểu biết về thế giới xung quanh. Khi sống lâu trong một môi trường khép kín, sự hiểu biết của người ta sẽ trở nên nông cạn, hạn hẹp, từ đó dễ nảy sinh tâm lí chủ quan, kiêu ngạo. Bởi vậy, chúng ta phải biết mở rộng các mối quan hệ bạn bè, thầy cô; biết "đi một ngày đàng" để "học một sàng khôn". Bên cạnh đó, sự kiêu ngạo, chủ quan rất dễ khiến cho ta phải trả giá đắt, có khi mất mạng như chú ếch kia. Vì vây, dù sống ở trong môi trường nào cũng không nên bó hẹp suy nghĩ, phải chú ý học hỏi để mở rộng tầm hiểu biết. Và khi thay đổi môi trường sống hoặc lĩnh vực nghề nghiệp quen thuộc phải thận trọng, khiêm tốn tìm hiểu để thích nghi; tránh chủ quan, kiêu ngạo, suy nghĩ nông cạn, hạn hẹp.
Em suy nghĩ và rút ra đc bài học j cho bản thân qua câu danh ngôn: hỏi 1 câu chỉ dốt nát trong chốt lát. Không dám hỏi sẽ dốt nát cả đời.
Giúp mik vs nha các pạn
Em rút ra được là:
Thà mình hỏi mình ngu trong 1 chút nhưng sau đó mình hiểu, còn hơn là mình giấu ngu thì mình sẽ không biết và sẽ dốt cả đời
Bài học: Những người không biết mà hỏi người khác thì chỉ bị chê cười một lúc còn những kẻ bị người khác chê cười mà không dám hỏi thì mãi mãi sẽ không biết được gì cả.