Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Đàm Tùng Vận
Xem chi tiết
No hope
Xem chi tiết
Cô Nguyễn Vân
15 tháng 4 2020 lúc 20:07

a. Biểu cảm

b. Nỗi uất hận của chúa sơn lâm khi nhớ lại quá khứ vàng son còn được tự do.

c. Điệp cấu trúc, câu hỏi tu từ

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn thik Ngọc khánh
Xem chi tiết
Trang Thiên
20 tháng 3 2020 lúc 8:38

1. Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
ta nằm dài , trông ngày tháng dần qua,
khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm.
nay sa cơ bị nhục nhằn tù hãm,
để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi,
chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
-nội dung chính của khổ thơ là: miêu tả sự căm phẫn của con hổ khi bị giam trong cũi sắt, chú hổ thì căm phẫn, ko hài lòng vì bị nhốt ở đây mà nhìn con vật khác thì lại ko giống chú hổ.
2. ''gậm'' ở đây nghĩa là chỉ giữ trong lòng ko để thổ lộ ra ngoài.
''khối căm hờn'' nghĩa là những tủi cực, những căm phẫn do bị nhốt ở đây rất nhiều đã xếp thành từng khối rất nhiều.
CHÚC BẠN HỌC TỐT!!! ỦNG HỘ MIK NHÉ :)

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Khôi Nguyên (^人^...
Xem chi tiết
Hoa 2706 Khuc
17 tháng 4 2022 lúc 14:55

 tk:Nhớ rừng” của Thế Lữ là một bài thơ hay. Những ai có chí khí, có khát vọng thoát ra khỏi cuộc sống chật hẹp, tù túng, quẩn quanh, gò bó, tầm thường đều thấy phấn khích khi đọc hay khi nghe ngâm bài thơ “Nhớ rừng”. Bài thơ được tác giả đề tặng nhà văn lớn Nhất Linh và có một chú thích rất rõ ràng, cụ thể: “Lời con hổ ở vườn Bách thú”. Đúng vậy. Bài thơ là “lời con hổ” nhưng lại mang tâm trạng của con người. Và, đó không chỉ là tâm trạng của một người, của riêng Thế Lữ mà còn là tâm trạng của cả một tầng lớp, một thế hệ. Đáng tiếc thay, đó lại là tâm trạng gần như bất lực và bế tắc!

“Nhớ rừng” mở đầu bằng một nỗi căm hờn, một niềm bi phẫn cao độ:

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,

Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,

Mở đầu là hình ảnh 2 câu thơ nêu hoàn cảnh hiện tại của con hổ. Không còn là một con vật hung dữ, chúa tể của rừng xanh mà giờ đây chỉ còn nằm dài trong cũi sắt chật hẹp mà trông ngày tháng dần qua. 2 câu thơ k chỉ nêu hoàn cảnh của con hộ k còn đc vui vẻ trong rừng già mà còn là nỗi niềm của lớp than thiên tri thức xưa đang dần bị mất tự do. Thế Lữ đang muốn bày tỏ tâm trạng u uất, chán ghét thực tại tầm thường và khát khao đc tự dao mãnh liệt........

  
bún chả
Xem chi tiết
Tuong Tuong
Xem chi tiết
Phuong Phuonq
2 tháng 4 2020 lúc 16:27

“Nhớ rừng” của Thế Lữ là một bài thơ hay. Những ai có chí khí, có khát vọng thoát ra khỏi cuộc sống chật hẹp, tù túng, quẩn quanh, gò bó, tầm thường đều thấy phấn khích khi đọc hay khi nghe ngâm bài thơ “Nhớ rừng”. Bài thơ được tác giả đề tặng nhà văn lớn Nhất Linh và có một chú thích rất rõ ràng, cụ thể: “Lời con hổ ở vườn Bách thú”. Đúng vậy. Bài thơ là “lời con hổ” nhưng lại mang tâm trạng của con người. Và, đó không chỉ là tâm trạng của một người, của riêng Thế Lữ mà còn là tâm trạng của cả một tầng lớp, một thế hệ. Đáng tiếc thay, đó lại là tâm trạng gần như bất lực và bế tắc!

“Nhớ rừng” mở đầu bằng một nỗi căm hờn, một niềm bi phẫn cao độ:

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,

Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,

Mở đầu là hình ảnh 2 câu thơ nêu hoàn cảnh hiện tại của con hổ. Không còn là một con vật hung dữ, chúa tể của rừng xanh mà giờ đây chỉ còn nằm dài trong cũi sắt chật hẹp mà trông ngày tháng dần qua. 2 câu thơ k chỉ nêu hoàn cảnh của con hộ k còn đc vui vẻ trong rừng già mà còn là nỗi niềm của lớp than thiên tri thức xưa đang dần bị mất tự do. Thế Lữ đang muốn bày tỏ tâm trạng u uất, chán ghét thực tại tầm thường và khát khao đc tự dao mãnh liệt........


Khách vãng lai đã xóa
Phạm Thị Huệ
Xem chi tiết
Đạt Trần
4 tháng 1 2019 lúc 21:27

Qua câu thơ đầu tiên của bài thơ "Nhớ rừng", Thế Lữ đã cho ta thấy sự căm phẫn tột độ của con hổ khi bị nhốt trong chuồng ở sở thú với sự thành công của hai từ " Gậm" và "khối". Ngay từ ngữ đầu tiên của bài thơ, từ "Gậm", ta đã thấy trong đó một sự căm hờn đến độ con hổ phải ăn dần, ăn mòn, muốn cắn nát, nhai vụn nó ra. Nhưng dường sự có cố "gậm" thì cái nỗi căm hờn ấy chẳng vơi đi chút nào. Cái sự chất đống càng dày nên ấy được miêu tả rất thành công thông qua danh từ "khối". Cái sự căm hờn là cái hữu hình. Nhưng từ "khối" đã làm cho nó hiện hữu ngay trước măt. Thậm chí nó đóng cục lai, thành khối lớn, đè nặng lên tâm trạng con hổ, khiến nó ngày ngày phải sống trong nỗi căm giận, uất ức

lê huỳnh huệ chi
5 tháng 1 2019 lúc 20:11

- '' khối căm hờn'': căm tức lâu dài, không thoát ra được.
Xem nó là đồ chơi, làm trò lạ mắt, tầm thường.
=> Phẫn nộ bất bình khi xem nó là trò chơi và cảm thấy nhục khi biến thành trò chơi
- Chán ghét thực tại - khao khát sự tự do.

Hoàng Hùng Quân
Xem chi tiết
Đỗ Tuệ Lâm
27 tháng 2 2022 lúc 23:29

Thái độ của hổ cho thấy sự chán chường của nó trong thực tại. Vì nó ý thức đươc nỗi đau và chua xót cho thân phận mình. Nhưng đó không phải là thái độ chấp nhận mà chỉ là thái độ phản kháng đau đớn trong tâm hồn. bộc bạch nỗi niềm bị nuôi nhốt của con hổ – loài vật được mệnh danh là “chúa sơn lâm”. Tâm trạng đó là: căm hờn, khinh thường cảnh sống tù túng và căm giận khi bị đem ra làm trò tiêu khiển.Chúng ta đặt ra một câu hỏi : tại sao chúa sơn lâm oai nghiêm hùng dũng giờ đây lại bị người khác làm trò tiêu khiển, mua vui?. Ấy là do sự độc ác của con người , ở đây là nói đến sự độc ác của bọn thực dân ,  bọn tiểu quỷ xâm chiếm đất nước , giam cầm người cách mạng.

Trần Khởi My
Xem chi tiết
Thu Hồng
9 tháng 2 2021 lúc 10:08

Xin chào bạn Trần Khởi My nhé,

a. Phương thức biểu đạt của đoạn thơ là biểu cảm. Những từ ngữ biểu cảm là những từ in nghiêng sau đây:

''Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,

Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.

Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,

Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm''

 

b. Nội dung đoạn thơ: bộc bạch nỗi niềm bị nuôi nhốt của con hổ - loài vật được mệnh danh là "chúa sơn lâm". Tâm trạng đó là: căm hờn, khinh thường cảnh sống tù túng và căm giận khi bị đem ra làm trò tiêu khiển.

c. Tâm trạng con hổ trong đoạn thơ được thể hiện qua những từ ngữ: "gậm", "khinh", "nhục nhằn".

Tác giả đã mượn lời một con hổ trong vườn bách thú để nói lên tâm sự của người dân ta trong cảnh bị giặc ngoạt xâm đô hộ (bài thơ viết năm 1934, khi nước nhà bị Pháp và chính quyền tay sai đẩy vào cảnh khốn khó, bị tước đi quyền tự do).