Tìm biện pháp tu từ của 2 đoạn văn sau:
Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác...
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện
(Chuyện cổ tích về loài người, Xuân Quỳnh)
Bầu trời trong quả trứng
Không có diều có cắt
Không có bão có mưa
Không biết đói biết no
Không bao giờ biết sợ...
(Bầu trời trong quả trứng, Xuân Quỳnh)
Đoạn 1: Phép liệt kê: "Chuyện con cóc, nàng tiên/ Chuyện cô Tấm ở hiền/ Thằng Lý Thông ở ác" => Nói về lẽ đúng sai và những điều hấp dẫn trong câu chuyện cổ tích bà kể.
Đoạn 2: Phép điệp từ "không". => nói lên sự bình yên của nhân vật trữ tình khi tuổi thơ được lớn lên trong tình yêu thương của bà
Trong một vườn hoa mùa xuân rực rỡ sắc màu và ngào ngạt hương thơm, một chú Bướm sặc sỡ phấp phới dạo chơi hết bông hoa này đến bông hoa khác. Bướm gặp một chú Ong Nâu đang cần mẫn hút mật hoa. Và một câu chuyện đã diễn ra ...
Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện giữa chú Bướm và chú Ong Nâu
Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:
- Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?
- Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.
Bướm vẫn lải nhải:
- Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!
Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:
- Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.
- Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!
Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:
- Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.
Đọc câu chuyện sau và trả lời các câu hỏi: Bà kiến đã già, một mình ở trong cái tổ nhỏ dưới mô đất, vừa chật hẹp, vừa ẩm ướt. Mấy hôm nay, bà đau ốm cứ rên hừ hừ. Ðàn kiến con đi tha mồi, qua nhà bà kiến, nghe tiếng bà rên liền chạy vào hỏi thăm: – Bà ơi, bà làm sao mà kêu rên vậy? – Ôi cái bệnh đau khớp nó hành hạ bà khổ quá đi mất! Nhà bà ở đây lại ẩm ướt, thiếu ánh nắng, khó chịu lắm các cháu ạ! Ðàn kiến con vội nói: – Thế thì để chúng cháu đưa bà đi sưởi nắng nhé! Một con kiến đầu đàn chỉ huy đàn kiến con, tha về một chiếc lá đa vàng mới rụng, cả đàn xúm vào dìu bà ngồi lên chiếc lá đa, rồi lại cùng ghé vai khiêng chiếc lá đến chỗ đầy ánh nắng và thoáng mát. Bà kiến cảm thấy thật khoan khoái, dễ chịu. Ðàn kiến con lại chia nhau đi tìm nhà mới cho bà kiến. Một lúc sau, chúng quay lại nói với bà: – Bà ơi! Chúng cháu đưa bà về một ngôi nhà mới thật khô ráo và nhiều ánh nắng, bà có đồng ý không? Bà kiến rưng rưng cảm động nói: – Ôi, được thế thì còn gì bằng! Ðàn kiến lại xúm vào khiêng chiếc lá, kiệu bà kiến lên một bông hoa hướng dương cách đó không xa. Bà kiến được ở nhà mới, sung sướng quá, nói với đàn kiến con: – Nhờ các cháu giúp đỡ, bà được đi tắm nắng, lại được ở nhà mới cao ráo, xinh đẹp. Bà thấy khoẻ hơn nhiều lắm rồi. Các cháu nhỏ người mà ngoan quá! Bà cám ơn các cháu thật nhiều.
b. Hãy tìm một cụm danh từ có trong câu trên, phân tích cụm danh từ đó theo mô hình sau: Phần trước Phần trung tâm Phần sau (2 điểm)
Cần gấp, cầu các cao nhân giúp đỡ
1. Bà đó bả chết bả bay lên trời. Hỏi bà ấy chết năm bao nhiêu tuổi và tại sao bà ấy chết?
2. Con kiến bò lên tai con voi, nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết?
3. Trên nhấp dưới giật là đang làm gì?
4. Con trai và đàn ong có điểm gì khác nhau?
5. Có 1 bà không biết bơi, xuống nước là bả chết. Một hôm bà đi tàu, bỗng nhiên tàu chìm, nhưng bà không chết. Tại sao?
1. Bà đó bị bò đá, mất năm 73 tuổi (bả bay -> bảy ba)
2. Con kiến nói: "Em có bầu với anh rồi"
3. Câu cá
4. Con ong sống trên cây còn con trai sống dưới nước.
5. Bà đi tàu ngầm
So với chuyện cổ tích Việt Nam. Chuyện người con gái Nam Xương có thêm nhân vật bà mẹ. Theo em điều đó có làm hỏng câu chuyện không? Vì sao? Làm ơn giúp mình với!
Chuyện Người con gái Nam Xương có thêm nhân vật bà mẹ với cổ tích Việt Nam,điều này không làm hỏng câu chuyện mà còn làm hoàn thiện hơn vẻ đẹp bên trong của Vũ Nương.Khi mẹ chồng đau ốm thì nàng hết lòng lo thuốc thang,cầu khấn thần phật,lấy lời ngọt ngào mà khuyên lơn.Lúc mẹ chồng mất nàng lo ma chay,tế lễ như đối với cha mẹ đẻ.Qua đây thể hiện Vũ Nương không chỉ là người vợ yêu chồng mà còn là người con dâu hiếu thảo.Ngoài ra lời nói của mẹ chồng trước khi chết là sự ghi nhận nhân cách ,bà đánh giá cao công ơn của nàng đối với gia đình nhà chồng:''sau này trời xét lòng lành ban cho phúc đức,giống dòng tươi tốt, con chấu đông đàn,xanh kia quyết chẳng phụ con cũng giống như con đã không phụ mẹ''.
So với chuyện cổ tích Việt Nam. Chuyện người con gái Nam Xương có thêm nhân vật bà mẹ. Theo em điều đó có làm hỏng câu chuyện không? Vì sao? Làm ơn giúp mình với!
Chuyện mẹ chồng nàng dâu trong xã hội phong kiến thường là chuyện đố kị nhất trong gia đình. Nhưng với Vũ Nương nàng là người con dâu hiếu thảo: “ Chăm sóc mẹ chồng như cha mẹ đẻ mình”, chạy chữa thuốc thang khi mẹ chồng ốm khiến cho mẹ chồng phải nể trọng. Trước khi chết bà cụ còn cầu nguyện “ xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ”. Khi mẹ chồng mất một mình nàng lo ma chay rất chu đáo, được mọi người kính nể. Vũ Nương còn là người mẹ tận tụy đảm đang hết lòng yêu thương con. Một mình một bóng nuôi con Vũ Nương vừa là người mẹ dịu hiền vừa làm thay bổn phận người cha để làm chỗ dựa tinh thần cho con trẻ.
So với chuyện cổ tích Việt Nam. Chuyện người con gái Nam Xương có thêm nhân vật bà mẹ. Theo em điều đó có làm hỏng câu chuyện không? Vì sao? Làm ơn giúp mình với!
Một chú ong mải mê hút mật, ko hay biết trời đã tối, ong ko về được nhà. Trải qua bao khó khăn, trở ngại, sáng hôm sau khi trở về gặp các bạn, ong đã kể lại câu chuyện nó xa nhà trong đêm qua.
Em hãy tưởng tượng và bằng lời kể của chú ong hãy kể lại câu chuyện của mik.
Khi tu hú kêu, bà còn nhớ không bà
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế!
Đoạn thơ trên gợi cho em nhớ tới những câu thơ nào của văn bản Khi con tu hú
- Khi con tu hú gọi bầy.
- Ngột làm sao, chết uất thôi
Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu!