Các bạn có thể cho mình biết điện trở suất của kim cương ko?Nếu bạn nào biết cmt cho mình ngay nhé mình cần gấp, xin cảm ơn
VÌ :kim cương được tạo ra từ nguyên tố Cacbon
=> ĐTS : 3,5×10-5 Ωm
Kim cương không dẫn điện nên có điện trở suất rất lớn từ ..106 -1015Ω.m
Mình đã làm 1 số câu nhưng ko biết có đúng ko các bạn giúp mình nha (Mình cần trước ngày 6/12)
Giúp mình với các bạn ơi,mình đang cần gấp lắm rồi mà ko biết làm thế nào
xếp các thành ngữ,tục ngữ dưới đây vài từng nhóm cho thích hợp
Ăn ngay nói thật;Ăn giả nói dối; Đói cho sạch, rách cho thơm;Cây ngay ko sợ chết đứng;Thật như đếm;Nói dối như cuội;Treo đầu dê,bán thịt chó;Giấy rách phải giữ lấy lề;Chết trong còn hơn sống đục.
Trung thực:.............................
Ko trung thực;.........................
Tự trọng:.................................
giúp mình nha,mình biết là các bạn sẽ phản ứng là đây là trang hỏi đáp toán . nhưng mình ko biết trang hỏi đáp tiếng việt nên mình chỉ còn cách này . Các bạn giúp mình nha
Mk biết rằng bạn nghĩ tụi mk sẽ phản ứng như vậy nhưng ko sao đâu bạn mỗi tội ở đây chỉ có người học giỏi toán nhưng rất ít người giỏi TV nên rất khó để mọi người giải giúp bạn đc
các bạn có biết loài cây nào biết đi ko
trả lời nhanh giúp mình nha mình đang cần gấp
Cây đi bộ có tên khoa học là Socratea exorrhiza. Đây là một loài cây cọ sống trong các khu rừng mưa nhiệt đới thuộc châu Mỹ Latinh. Người dân địa phương cho biết, cây đi bộ có thể di chuyển từ 2cm - 3cm mỗi ngày. Trong một năm, cây đi bộ có thể di chuyển quãng đường xa tới 20m. Đặc điểm nổi bật của cây đi bộ là bộ rễ dài mọc ngoài thân cây và đâm thẳng xuống đất. Cây cao nhất có thể cao tới 25m. Bộ rễ của cây đi bộ khỏe đặc biệt đến nỗi các nhà khoa học hiện nay vẫn chưa thể giải thích được. Cây đi bộ di chuyển bằng cách cắm rễ mới theo hướng nó muốn di chuyển, còn các rễ già sẽ từ từ bật lên, khô lại và mục đi. Khi đó, thân cây sẽ hướng theo những chiếc rễ mới này mà sinh trưởng phát triển.
Ý bạn là loại cây này à?
vì sao phải bảo quản thực phẩm?
Mình ko biết làm. Muốn vào mục Công nghệ nhưng ko có
Các bạn ai biết làm giúp mình với
Mình cần gấp.Mình sắp phải nộp bài rồi
Phải bảo quản thực phẩm để thực phẩm ko bị mất đi giá trị dinh dưỡng vốn có và giữ được sự tươi ngon, tránh bị biến chất khiến người ăn bị ngộ độc.
Bạn ơi, nếu mình lỡ có sai thì lên mạng tra nhé!
bảo quản thực phẩm là nhằm làm chậm quá trình bị hư hỏng,chống vi khuẩn xâm nhập, nhờ đó giữ được chất lượng lâu hơn và không làm ảnh hưởng đến sức khỏe, tính mạng của con người
các bạn ơi giúp mình mình hứa se tick
em hãy viết mở bài gián tiếp về mẹ
(mở bài ko có trên mạng nhé còn nếu mình nên google thì cô giáo mình biết ngay)
Nếu được hỏi ai là người em yêu quý nhất, thì đó chính là người mẹ của em. Mẹ cho em cuộc sống quý giá, nuôi nấng em từng thuở lọt lòng. Mẹ như vầng trăng đêm khuya, ru em vào những giấc ngủ bình yên. Với em, hình ảnh của mẹ luôn khắc sâu trong tâm trí và trái tim của mình.
Cách mở bài gián tiếp: Những đêm đông lạnh giá đang về với miền Bắc, từng cơn gió thấm lạnh da thịt khiến ai đi đường cũng nhanh chóng để trở về căn nhà ấm áp của mình. Thế nhưng…. người đường phố tiếng rao bán ngô nướng vẫn ngân vang khắp con phố dài, để mong kiếm thêm chút tiền cho em ngày mai kịp đóng học. Đó chính là mẹ của em, người đã không quản ngại bao vất vả, gian khó để nuôi nấng em từ thuở lọt lòng.
Cùng với nhà trường, gia đình là nơi giáo dục em tất cả phép tắc cư xử, dạy dỗ em nên người. Thấm nhuần lễ nghĩa của gia đình bảo ban, em trở thành người con có nền nếp tốt. Chịu ảnh hưởng từ những lời dạy bảo, nhắc nhở của mẹ, em yêu mẹ nhất, người luôn luôn gần gũi với em.
ai có kb với đào duy khánh ko có thì các bạn vô gg meet làm ơn giúp mình đấy là người bạn duy nhất của tui huhuhu mật khẩu là xpg-cpvh-wrh cảm ơn ai biết mình tihk cho
các bạn giúp mình bài máy được ko mình cần gấp luôn mai ngày 2/3/2022 mình add bài nha.Cảm ơn các bạn nhiều nha!
đề bài
kể lại một câu chuyện vui mà em biết
Tham khảo:
Hôm nay là thứ bảy, lớp tôi tổ chức buổi sinh hoạt cuối tuần, đồng thời cũng là liên hoan mừng bạn Lan đạt giải nhất môn văn toàn thành phố.
Vừa hết tiết cuối, cô giáo đã gọi mấy bạn trai lên văn phòng mang hoa quả bánh kẹo cô đã mua mang về lớp, một số bạn nam khác được phân công nhiệm vụ kê lại bàn ghế sao cho cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Sau khi đã kê xong bàn ghế, các bạn gái được phân công cắm hoa, trải những chiếc khăn trắng tinh lên bàn và bày ra đĩa kẹo bánh, hoa quả đủ màu sắc, không khí lớp thật rộn ràng, tấp nập.
Cô giáo chủ nhiệm và bạn Lan, nhân vật chính của buổi liên hoan hôm nay bước vào, trông bạn thật xinh tươi trong chiếc váy đỏ. Sau khi tuyên bố lí do của buổi liên hoan, cô giáo nói: Bạn Lan đã đem lại vinh dự cho lớp ta, vậy cô đề nghị lớp ta tặng bạn một tràng vỗ tay để chúc mừng bạn. Quay sang bạn Lan cô nói: Em có điều gì muốn nói với cả lớp không?
Bạn Lan nói: Em xin cảm ơn cô và các bạn đã giúp đỡ, động viên em trong quá trình học tập. Có lẽ bạn còn muốn nói nữa nhưng vì xúc động nên không nói nên lời. Sau đó cả lớp bắt đầu liên hoan, tiếng trêu đùa nhau nổ ra râm ran. Một lúc sau, cô giáo đề nghị cả lớp cùng nhau hát một bài. Tiếng vỗ tay hưởng ứng ào lên. Bạn quản ca bắt nhịp, cả lớp hát theo sôi nổi.
Sau tiết mục đồng ca, cô giáo đề nghị ai cũng phải hát một bài để tặng Lan. Mở đầu là bạn Dung, nghe cô giới thiệu cả lớp ồ lên thích thú vì Dung thường ngày rất nhút nhát, ít khi dám lên tiếng, hơn nữa bạn lại có một giọng nói không mấy trong trẻo. Chúng tôi cứ tưởng
Dung sẽ không dám đứng lên hát, thế mà bạn lại đứng lên hát ngay một bài dù không hay nhưng rất vui vẻ, có lẽ thấy lớp vui quá bạn quên cả tính nhút nhát của mình. Sau khi Dung hát xong liền chỉ định luôn bạn Hùng – một tên lém lỉnh và nghịch nhất lớp tôi. Vừa nghe thấy tên mình, Hùng đứng phắt ngay lên và nói:
Thay mặt cho các bạn nam lớp 6 của chúng ta, tớ sẽ hát một bài tặng Lan và tặng tất cả các bạn nữ.
Cả lớp ồ lên tán thưởng và tặng Hùng một tràng pháo tay. Chúng tôi không thể ngờ một người lúc nào cũng oang oang mà lại có giọng hát hay đến như vậy. Hùng hát say sưa như chưa bao giờ được hát. Và câu cuối cùng vừa dứt, Hùng lại pha trò: Trên đây tôi vừa hát rất hay, vậy tôi đề nghị mọi người lại tặng tôi một tràng pháo tay nữa. Và bây giờ để tiếp tục chương trình mời các bạn cứ ăn uống tự nhiên để nghe bạn Lan, người học giỏi và xinh đẹp nhất lớp được thể hiện tài năng của mình.
Cả lớp tán thưởng, Lan đứng lên hát tặng ngay lớp một bài và sau đó lại đọc một bài thơ do chính bạn sáng tác. Trước không khí vui vẻ của lớp, cô giáo cũng đứng dậy và hát tặng cả lớp một bài. Giọng cô thật mượt mà trong trẻo. Cô nhìn chúng tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.
Buổi liên hoan kết thúc trong tiếng cười rộn rã. Chưa bao giờ tôi cảm thấy gắn bó và thân quen với lớp đến như vậy. Có lẽ đây là buổi liên hoan có ý nghĩa nhất đối với chúng tôi kể từ khi chúng tôi học cùng nhau.
Tham Khảo:
Trên đầu gối của em có một vết sẹo nhỏ do vấp ngã từ hồi còn bé. Vết sẹo đó mang theo một câu chuyện dở khóc dở cười về tuổi thơ nghịch ngợm của em.
Hồi ấy, em mới học lớp 2. Cứ được nghỉ, là em lại cùng các bạn trong xóm chạy đi khắp nơi để rong chơi. Đặc biệt, lúc đó em rất thích một trò chơi đó là trêu những chú chó bị xích trong nhà hàng xóm. Ở quê em, hầu như nhà nào cũng nuôi một chú chó, xích gần cổng để giữ nhà. Những đứa trẻ nghịch ngợm như em vô cùng thích thú việc trêu những chú chó sủa ầm lên, rồi khoái chí nhìn nó muốn đuổi theo mà không được. Dù bị mắng rất nhiều lần nhưng em vẫn chẳng chịu bỏ trò chơi này.
Mãi đến một lần, như thường lệ, em và các bạn đang đi chơi quanh xóm vào một buổi trưa hè. Chợt em dừng lại trước cửa nhà bác Năm. Ở đó, có một chú chó to đùng đang nằm ngủ. Đó là chú chó to lớn, bệ vệ nhất trong cả làng em. Nghe đâu, nó là giống chó lai được mang về từ Đức. Thế là, em liền nhặt một hòn sỏi nhỏ ném về phía chú chó. Nó quay sang nhìn em, rồi lại nhắm mắt lại. Không cam lòng, em ném liên tiếp nhiều cục đá nhỏ nữa về phía nó.
Lần này thì chú cho tức giận thật sự. Nó chồm dậy, gầm gừ liên tục. Rồi chạy thẳng về phía trước. Lúc này, em mới nhận ra là nó không hề được buộc xích. Vô cùng hoảng sợ, em vội lao đầu bỏ chạy, do vội quá, nên em vấp ngã cái oạch xuống đất. Đúng lúc ấy, em nghe tiếng cười phá lên của lũ bạn. Quay đầu nhìn lại, em mới thấy, con chó đang gầm gừ sau cánh cổng chắn giữa vườn và sân nhà của bác Năm. Giây phút đó, hơn cả cơn đau do chảy máu ở đầu gối chính là sự xấu hổ tột cùng trong em.
Lúc ấy, em chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất. Một lát sau, bác Năm xuất hiện giải cứu em khỏi sự xấu hổ ê chề ấy. Nhìn thấy người lớn, lúc bạn của em liền co chân bỏ chạy, chỉ có em do bị thương ở đầu gối nên không chạy kịp, bị chú Năm bắt được. Chú dẫn em vào nhà, sơ cứu vết thương sạch sẽ rồi dần về nhà. Từ sau lần đó, em bỏ hẳn thói quen trêu chọc các chú chó bị xích trong nhà. Cũng không cùng các bạn lê la khắp làng xóm để chọc phá nữa.
Mỗi lần nhìn xuống vết sẹo ở đầu gối, tình huống trớ trêu hồi ấy lại hiện ra trước mắt, nhắc nhở em không bao giờ được phá phách lung tung nữa.
hôm nay tôi bị bố tát ko trượt phát nào vào mồm vì tội chơi net. HẾT