Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Vũ Hồng Quang
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
13 tháng 11 2021 lúc 7:33

Câu chuyện tiếng Anh sao

Khách vãng lai đã xóa
Tạ Tuấn Anh
13 tháng 11 2021 lúc 7:36

? ko hiểu 

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Hồng Quang
13 tháng 11 2021 lúc 7:36

ý!Mình viết nhầm nha bạn

Khách vãng lai đã xóa
Đen Nhỏ
Xem chi tiết
minh nguyet
8 tháng 3 2021 lúc 22:17

Em tham khảo bài chị đã viết và được cô Ly chấm nhé:

Không có mô tả.

Nguyền Hoàng Minh
Xem chi tiết
Đặng Thị Tú Linh
Xem chi tiết
nobbpower
Xem chi tiết
Uất Ngụy Thiên Di-Ice
Xem chi tiết
Lương Gia Phúc
4 tháng 6 2018 lúc 15:29

ông bố giết người rồi xem lại cảnh đó nhằm tìm cách đối phó với nhân viên điều tra. Do vậy ông ta cũng có phản ứng như vậy

Trần Nhật Dương
4 tháng 6 2018 lúc 15:29

Vì ông ấy vừa giết người 

Tình thế giống như trong bộ phim vì đc quay lại bởi camera

Suu ARMY
4 tháng 6 2018 lúc 15:30

Ngân .

Bố cậu vừa giết người 

......

Suu ARMY
Xem chi tiết
Lãng Quân
21 tháng 6 2018 lúc 14:09

Lan TARUS cx fan BTS ak ??? 

Bn thik bài nào ??

Mik thik  fake love và save me . Hay khủng khiếp luôn !!

Câu chuyện bí hiểm chưa tìm ra nek ?

 Ước mơ thành sự thật:

Khi còn là một cậu bé, George Boyer không muốn mình phải trở thành một vận động viên hay một ca sĩ nhạc rock khi lớn lên. Ước mơ duy nhất của cậu là trở thành một người... cụt một chân. George Boyer đã đạt được ước mơ của mình vào năm 68 tuổi, ông tự bắn vào chân mình. Các bác sĩ nói họ có thể cứu được chân nhưng ông đã nài nỉ họ tháo bỏ nó để trở thành người một chân trong suốt quãng đời còn lại.

xử nữ đáng yêu
21 tháng 6 2018 lúc 14:15

quà gì?

Suu ARMY
21 tháng 6 2018 lúc 14:46

mh là A.R.M.Y  nè !!

mặc dù chuyện bn kể chưa đáng sợ lắm đâu , nhưng mình vẫn dành quà cho bn ~~

~ HOK TỐT ~

Ngyễn Thu Hiền
Xem chi tiết
No name
6 tháng 10 2018 lúc 21:44

- sơn bị tróc cả, mà có sơn thì cũng màu đen

- âm u, ít ánh sáng 

- mùi ẩm mốc và lạnh đến rợn người

Anh Đông
Xem chi tiết
Tập-chơi-flo
22 tháng 11 2018 lúc 21:23

Có những chuyện hàng ngày diễn ra xung quanh ta, đơn thuần không chỉ là những câu chuyện vui mà có cả những câu chuyện buồn. Có một lần em không hoc bài và bị điểm kém. Chuyện đó đến tận bây giờ em cũng chẳng thể quên được.

Hôm đó là sáng thứ Ba. Trời mùa thu cao xanh trong trẻo. Ông mặt trời nhẹ nhàng ban phát những tia nắng vàng dịu dàng khắp trần gian. Em vui vẻ cắp sách đến trường trong tâm trạng đầy háo hức vì hôm nay có tiết Lý – môn học em rất thích. Vừa vào lớp, thấy các bạn đều cắm cúi đọc sách, em giật mình thấy lạ, bèn hỏi bạn cùng bàn:
- Này, Linh, học gì thế? 
- Ơ. Kìa. Lát nữa kiểm tra Lý 15 phút thây. Cô dặn hôm trước rồi. Lan giỏi môn này, không cần học nên không quên à?
Nghe Linh nói, em mới nhớ ra. “ Thôi chết rồi. Hôm qua mải xem phim quên mất không học bài rồi. Sao bây giờ.?” Trong tâm trạng hốt hoảng, không biết làm gì, em cuống cuồng giở sách ra học. Nhưng đọc mãi cũng không vào được chữ nào.
“ Tùng. Tùng. Tùng....” Tiếng trống vào lớp vang lên. Lòng em cũng nôn nóng và sợ hãi dâng cao. Cô bước vào lớp, nở một nụ cười:
- Nào các chàng trai cô gái. Lấy giấy kiểm tra nào. Hôm trước cô dặn rồi nhỉ? Lần này chắc toàn 9, 10 hết rồi.

Cả lớp vâng rất to. Giọng ai cũng hồ hởi. Trừ mình em đầy lo lắng.

Sau khi cô đọc đề, các bạn cắm cúi vào làm. Quay sang nhìn Linh thấy cô bạn cũng hăng say viết bài mà em thấy trống rỗng. Nhìn tờ giấy ghi được mấy dòng nhớ mang mang mà lòng ngập tràn sợ hãi. Cảm giác bất lực dâng cao. Hình dung đến lúc cô trả bài, cảm giác sợ bị cô mắng khiến em thấy tuyệt vọng. Em chẳng thể viết thêm được gì vào tờ kiểm tra. Em tự trách bản thân bởi môn học yêu thích mà lại không thể hoàn thiện trọn vẹn. Nộp bài trong trạng thái buồn bã, mặc cho các bạn hỏi đáp án, em chỉ ngồi im không nói gì.

Sáng hôm sau, cô trả bài kiểm tra. Ai cũng hớn hở cầm bài kiểm tra toàn điểm 9 điểm 10. Riêng em chưa thấy bài đâu. Đang ngóng bài kiểm tra xem còn sót ở đâu, thì bỗng cô nói:
- Cuối giờ Lan ở lại gặp cô nhé.

Bao nhiêu ánh mắt các bạn nhìn em. Em thấy xấu hổ và lo lắng vô cùng. Ba tiết học tiếp theo ngày hôm đó, em chẳng thể học cho nghiêm túc. Lòng em cứ bồn chồn lo lắng lạ thường. Khi tiếng trống điểm hết giờ vang lên. Em nặng bước đi về phía phòng chờ giáo viên. Thấy cô đang ngồi một mình trong căn phòng lớn. Em bước vào chào cô:
- Em chào cô ạ.
Cô nhìn em bằng ánh mắt buồn buồn:
- Ừ. Bài kiểm tra của em đây. Tại sao lại được như này vậy Lan? Em đâu có học kém môn này đến vậy?

Em cầm tờ bài kiểm tra điểm Hai mà run run nói:
- Dạ thưa cô tại bữa trước em quên không bài nên không làm được bài kiểm tra. Em xin lỗi cô ạ.

Cô nhìn tôi, lặng im. Rồi cô mỉm cười thật hiền dịu:
- Thôi được rồi. Cô biết em không phải là một học sinh lười biếng. Lần này cô không mắng em. Cô cho em cơ hội sửa sai. Ngày mai cô cho em làm lại bài kiểm tra lấy lại điểm. Nhớ về học bài đầy đủ.

Nghe cô nói vậy, lòng em thấy vui khôn xiết. Em cảm ơn cô ríu rít và hứa với cô :
- Vâng ạ. Em hứa với cô sẽ làm bài thật tốt và không bao giờ tái phạm ạ
Tối hôm đó về nhà em chăm chỉ học bài. Hôm sau làm bài kiểm tra gỡ điểm và em được 9 điểm bài kiểm tra đó. Cầm bài kiểm tra điểm 9 trên tay, lòng em vui sướng và tự nhủ bản thân sẽ nhớ mãi lần này để chăm chỉ hơn và không bao giờ lười nhắc không học bài.
 

Anh Đông
22 tháng 11 2018 lúc 21:24

@Việt Hoàng 

Dàn ý má ơi