Câu"tôi đứng một hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên" có phải câu trần thuật không.
Giúp mình với nhé!
em hãy xác định chủ ngữ,vị ngữ trong câu"tôi đứng lặng giờ lâu,nghĩ về bài học đường đời đầu tiên" cho biết câu văn trên có phải câu trần thuật đơn không? vì sao? mục đích nói
tôi : chủ ngữ ; đứng lặng giờ lâu,nghĩ về bài học đường đời đầu tiên: vị ngữ
=> Câu trên là câu trần thuật , mục đích nói: kể
Hãy tìm một từ ghép, một đại từ trong câu "tôi đứng lặng giờ lâu nghĩ về bài học đường đời đầu tiên"
Từ ghép: Bài học đường đời đầu tiên
Đại từ: tôi
Câu 1 (4 điểm): Văn bản Bài học đường đời đầu tiên kết thúc với hình ảnh "Tôi đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên". Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150 đến 200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất 2 câu mở rộng thành thần chính bằng cụm từ và xác định chúng.
Vị ngữ trong câu: " Tôi đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên" là?
a. Tôi
b. Đứng lặng giờ lâu
c. Nghĩ về bài học đường đời đầu tiên
d. Đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên
Văn bản Bài học đường đời đầu tiên kết thúc với hình ảnh “ Tôi đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên”. Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150-200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất hai câu mở rộng thành phần chính bằng cụm từ.
Tham Khảo
Sau khi Dế Choắt ra đi bằng những cú mổ đau đớn, tôi đứng lặng giờ lâu suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình. Tôi bồi hồi và suy nghĩ lại về việc làm của mình. Lẽ ra tôi nên cưu mang giúp đỡ anh bạn hàng xóm hiền lành yếu ớt ấy chứ không phải là hách dịch, trịch thượng với anh. Tâm trí tôi ngập tràn sự ân hận và xót xa. Giá như tôi đồng ý cho Dế Choắt đào một cái ngách thông sang nhà tôi, giá như tôi không trêu chọc chị Cốc để người bạn ốm yếu của tôi phải chịu hậu quả đau xót như vậy. Chính tính cách kiêu căng, tự phụ, coi thường và thích trêu chọc người khác của tôi đã làm hại Dế Choắt. Tôi đứng lặng trước nấm mồ chôn Dế Choắt giữa đồng cỏ xanh um tùm và tự hứa sẽ thay đổi cách sống: cần sống hoà đồng, biết sẻ chia và giúp đỡ những người bạn xung quanh mình. Tôi xin rút kinh nghiệm sâu sắc từ đây về sau, tôi sẽ không bao giờ kiêu căng tự phụ nữa.
Tôi đứng lặng trước nấm mồ chôn Dế Choắt giữa đồng cỏ xanh um tùm. Người bạn hàng xóm ấy đã không còn. Tâm trí tôi ngập tràn sự ân hận và xót xa. Giá như tôi đồng ý cho Dế Choắt đào một cái ngách thông sang nhà tôi, giá như tôi không trêu chọc chị Cốc để người bạn ốm yếu của tôi phải chịu hậu quả đau xót như vậy. Chính tính cách kiêu căng, tự phụ, coi thường và thích trêu chọc người khác của tôi đã làm hại Dế Choắt. Trước nấm mồ của bạn, tôi cũng đã tự hứa sẽ thay đổi cách sống: cần sống hoà đồng, biết sẻ chia và giúp đỡ những người bạn xung quanh mình. Không những vậy, tôi cần phải suy nghĩ thấu đáo về mọi việc trước khi làm để không gây ra những sự việc đau lòng như vậy.
Tôi đứng lặng nhìn lâu xinh hẳn về bài học đường đời đầu tiên tôi đã luôn cậy sức mình có sức khỏe mạnh hơn bắt nạt những người xung quanh mình đầu tiên tôi đã quát mắng mấy chị Cào Cào rồi những lúc khi ngứa chân tôi đạp ăn gọng vó thì anh vừa ngơ ngác từ dưới đầm lên tôi nghĩ vậy là tôi giỏi lắm nhưng ai mà biết chỉ một sự tinh nghịch của tôi đã hại chết giết chết người bạn hàng xóm yếu đuối của tôi là vụ tôi trêu chị Cốc khiến cho chị Cốc mổ chết choắt. Nhưng rồi lúc đó tôi cũng không đủ dũng khí để nhận lỗi của mình Và tôi cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát hết sức và tôi cũng không hề dũng cảm Tôi ân hận vô cùng Tôi cũng không biết để sửa lỗi làm gì đó tôi cần sống để tốt hơn và yêu thương những người bạn xung quanh hơn Bài học đường đời đầu tiên tôi phải trả giá quá đắt. Câu mở rộng thành phần: tôi cũng không hề dũng cảm. VN- bằng cụm từ động từ Bài học đường đời đầu tiên tôi đã phải trả giá quá đắt. CN- cụm danh từ, VN- cụm động từ
Văn bản “Bài học đường đời đầu tiên” kết thúc với hình ảnh “Tôi đứng lặng giờ lâu suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên”. Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150 đến 200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất hai câu mở rộng thành phần chính bằng cụm từ.
Văn bản Bài học đường đời đầu tiên kết thúc với hình ảnh “Tôi đứng lặng giờ lâu suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên”. Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150 đến 200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất hai câu mở rộng thành phần chính bằng cụm từ.
Văn bản Bài học đường đời đầu tiên kết thúc với hình ảnh “Tôi đứng lặng giờ lâu suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên”. Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150 đến 200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất hai câu mở rộng thành phần chính bằng cụm từ.
Giúp mình vs các bạn ơi!
Văn bản “Bài học đường đời đầu tiên” kết thúc với hình ảnh “Tôi đứng lặng giờ lâu suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên”. Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150 đến 200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất hai câu mở rộng thành phần chính bằng cụm từ.
Đoạn văn mẫu tham khảo
Tôi đứng lặng trước nấm mồ chôn Dế Choắt giữa đồng cỏ xanh um tùm. Người bạn hàng xóm ấy đã không còn. Tâm trí tôi ngập tràn sự ân hận và xót xa. Giá như tôi đồng ý cho Dế Choắt đào một cái ngách thông sang nhà tôi, giá như tôi không trêu chọc chị Cốc để người bạn ốm yếu của tôi phải chịu hậu quả đau xót như vậy. Chính tính cách kiêu căng, tự phụ, coi thường và thích trêu chọc người khác của tôi đã làm hại Dế Choắt. Trước nấm mồ của bạn, tôi cũng đã tự hứa sẽ thay đổi cách sống: cần sống hoà đồng, biết sẻ chia và giúp đỡ những người bạn xung quanh mình. Không những vậy, tôi cần phải suy nghĩ thấu đáo về mọi việc trước khi làm để không gây ra những sự việc đau lòng như vậy.
Văn bản Bài học đường đời đầu tiên kết thúc với hình ảnh "Tôi đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài đọc đường đời đầu tiên". Hãy đóng vai Dế Mèn và viết về bài học đó bằng một đoạn văn (từ 150 đến 200 chữ), trong đó sử dụng ít nhất hai câu mở rộng thành phần chính bằng cụm từ.
Tôi đứng lặng giờ lâu suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên. Tôi đã cậy mình có sức khỏe để bắt nạt những người hàng xóm xung quanh. Đầu tiên, tôi quát mắng mấy chị Cào Cào ở ngoài đầu bờ khiến các chị phải núp xuống dưới nhánh cỏ khi tôi đi qua. Rồi thỉnh thoảng, khi ngứa chân, tôi đã đá anh Gọng Vó khi anh từ vừa dưới đầm lên. Tôi đã nghĩ vậy là giỏi lắm. Nhưng đáng trách nhất là việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm. Nhưng rồi tôi còn chẳng đủ dũng khí để đứng ra nhận lỗi lầm của mình. Cuối cùng tôi khiến Dế Choắt bị chị Cốc mổ cho đến chết. Tôi cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát hết sức. Chỉ vì kiêu căng, ngạo mạn mà hại chết người bạn hàng xóm yếu đuối của mình. Tôi cũng không hề dũng cảm. Tôi rất ân hận, nhưng cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm lúc này là cố gắng sống tốt hơn, biết coi trọng và yêu quý những người xung quanh hơn. Bài học đường đời đầu tiên đã phải trả cái giá quá đắt.
Câu mở rộng thành phần:
- Tôi cũng không hề dũng cảm. (Vị ngữ - bằng cụm động từ)
- Bài học đường đời đầu tiên đã phải trả cái giá quá đắt. (Chủ ngữ - cụm danh từ, vị ngữ - cụm động từ)