Từ "xuân" trong câu nào dưới đây mang nghĩa gốc?
A. Cô ấy đã ngoài 30 nhưng vẫn còn xuân lắm.
B. Đã 30 cái xuân nhưng cô ấy vẫn còn rất trẻ con.
C. Mùa xuân đến, trường chúng em lại tổ chức hoạt động trồng cây gây rừng.
D. Cả A và B
Trong câu nào dưới đây từ “xuân” được dùng với nghĩa gốc, gạch một gạch dưới từ đó.
A. Xuân này kháng chiến đã năm xuân.
B. Mùa xuân là Tết trồng cây.
D. Sáu mươi tuổi vẫn còn xuân chán
So với ông Bành vẫn thiếu niên.
C.Sáu mươi tuổi vẫn còn xuân chán
B. Mùa XUÂN là tết trồng cây
Xuân ở đây nghĩa gốc
Cô em đã ngoài 40 nhưng trông vẫn còn xuân lắm.
Được ko mn?
Được nhé em, nhưng nếu hợp lý hơn thì thay xuân⇒ trẻ sẽ hay hơn.
Có thể viết là "Cô em năm nay đã ngoài 40 tuổi nhưng từng đường nét trên gương mặt (phúc hậu/đầy đặn/trái xoan/...) vẫn vô cùng tươi trẻ nhaa
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:
" Mùa xuân của tôi – mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội – là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng...
...Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến. Nhưng tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng, Tết hết mà chưa hết hẳn, đào hơi phai nhưng nhuỵ vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh như cuối đông, đầu giêng, nhưng trái lại, lại nức một mùi hương man mác.''
Câu 1: Giải thích nghĩa của từ "phong" trong câu : "đào hơi phai nhưng nhuỵ vẫn còn phong"
Câu 2: Nên nội dung của đoạn văn trên
TL:
Câu 1: Từ "phong" trong câu :"Đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong" có nghĩa là bọc kín (gói, bọc)
Câu 2: Nội dung của đoạn văn trên là: Tình cảm yêu mến của tác giả đối với mùa xuân Hà Nội
Bạn ơi bạn có thể nêu rõ hơn về ND đc k ạ :(
giới thiệu mùa xuân đồng thời thể hiện t/c của tác giả với mùa xuân :)) => bừa
thik thì tin k thik thì tin
Câu 2. Trong các câu văn sau, từ được gạch chân trong câu nào mang nghĩa gốc, từ nào được dùng theo nghĩa chuyển? a) - Thời tiết hôm nay rất nóng. - Anh ấy là người rất nóng tính. b) - Cam đầu mùa rất ngọt. - Cô y tá dỗ ngọt để bé chịu tiêm. c) - Đó là những chàng trai tràn trề sức xuân. - Mùa xuân , hoa đào nở hồng rực một sườn đồi trên bản em.
Bài 4: Xác định từ loại của các từ gạch chân sau và cho biết từ đó được dùng theo nghĩa gốc hay nghĩa chuyển? a, Mùa xuân đã về. b, Những cô gái tuổi đang xuân. c, hat O ng tôi đã 70 xuân mà còn rất khoẻ. d, Đất nước ta ngày càng xuân.
Mùa xuân của tôi - mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội - là mùa xuân có mưa riên riên, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có câu hát chúc tình của cô gái đẹp như thơ mộng...
[...] Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến. Nhưng tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau này rằm tháng giêng, Tết hết mà chưa hết hẳn, đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong, cỏ không xanh mướt như cuối đông; đầu giiêng nhưng trái lại, lại nức một mùi hương man mác. [...] (Ngữ văn 7 tập 1)
Đoạn văn “Mùa xuân của tôi” được viết theo phương thức biểu đạt chính nào?
A.Miêu tả. B.Tự sự C.Biểu cảm D.Nghị luận.
2. Tác giả đoạn văn “Mùa xuân của tôi” là ai?
A. Vũ Bằng. B. Thạch Lam. C. Xuân Quỳnh. D. Nguyễn Tuân.
3. Câu nào thể hiện rõ nhất tình cảm yêu mến của tác giả đối với mùa xuân Hà Nội?
A.Mùa xuân của tôi [...] là mùa xuân có mưa riên riên, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh .....
B.Đẹp quá đi, mùa xuân ơi; mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến.
C.[...] Đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh như cuối đông đầu giêng....Nhưng tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng, Tết hết mà chưa hết hẳn.
4. Trong đoạn văn “Mùa xuân của tôi” tác giả đã dùng mấy đoạn láy?
A.Một B.Hai C.Ba D.Bốn.
5. Trong câu văn “Đào hơi phai nhưng nhuỵ vẫn còn phong [...]” từ “phong” có nghĩa là gì?
A.Đẹp đẽ B.Cơn gió C.Bịt kín D.Oai phong.
6. Trong các từ sau đây, từ nào đồng nghĩa với từ “thương mến”?
A.Kính trọng B.Yên mến C.Gần gũi D.Nhớ nhung.
1) C. Biểu cảm
2) A. Vũ Bằng
3) B. Đẹp quá đi, mùa xuân ơi; mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến.
4) D. Bốn (riêu riêu, lành lạnh, xa xa, man mác)
5) C. Bịt kín
6) Yêu mến
Chúc bạn học tốt!
bà hok cao nhỉ[ tui viết đáp án luôn nhé]
C.Biểu cảm
A. Vũ Bằng
B.Đẹp quá đi, mùa xuân ơi ; Mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến..
D.Bốn
C. Bịt kín
B. Yêu mến
bài này tui làm rùi, k nha
B
Cổ Tích Bốn Mùa
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:
– ” Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. ”
Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng…và cứ thế hè sang đỏ lửa!
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
– ” Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé! ”
Nhưng! Với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt !
Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:
-” Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé! ”
” Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi! ”
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết.
Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
– ” Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc ! ”
– ” Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ? ”
Và họ ra đi….
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:” Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? ”
Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc….
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước….??
m sẽ áp dụng
thank
Các từ viết đậm trong từng câu dưới đây bổ sung ý nghĩ gì cho Động từ đứng trước nó :
a,Tuy rét VẪN kéo dài nhưng mùa xuân đã đến
b,Những cành cây ĐANG trổ lá,lại SẮP buông toả những tán hoa
Tham khảo
a. Từ " vẫn " bổ sung ý nghĩa cho động từ " kéo dài " và bổ sung ý nghĩa là tiếp tục kéo dài .
b. Từ " đang " bổ sung ý nghĩa cho động từ " trổ lá " và bổ sung ý nghĩa là sự việc trổ lá đang được diễn ra . Từ " sắp " bổ sung ý nghĩa cho động từ " buông tỏa ra " và bổ sung ý nghĩa là chuẩn bị buông tỏa ra , sự việc chưa được diễn ra .
c. Từ " sắp " bổ sung ý nghĩa cho động từ " sang " và bổ sung ý nghĩa là chuẩn bị sang , sự việc chưa được diễn ra và chỉ là sắp xảy ra .
Từ "xuân" nào trong câu sau được dùng theo nghĩa gốc,cho biết các nghĩa còn lại của từ"xuân"
Ông ấy năm nay đã hơn sáu mươi xuân
Tuổi xuân chả tiếc sá chi bạc đầu.
Từ "xuân" nào trong câu sau được dùng theo nghĩa gốc,cho biết các nghĩa còn lại của từ"xuân"
Ông ấy năm nay đã hơn sáu mươi xuân.
Tuổi xuân chả tiếc sá chi bạc đầu.
=> '' xuân '' trong câu 2 là từ gốc. Các nghĩa còn lại của từ xuân là : "Xuân này đến nữa đã ba xuân, Đóm lửa tình duyên tắt nguội dần."
"xuân" ở câu 2 là nghĩa gốc. Nghĩ còn lại của từ "xuân" chỉ tuổi