Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Lê Khắc Minh Quân
Xem chi tiết
Sun Trần
3 tháng 8 2021 lúc 15:24

Tham khảo 
Cuộc sống thiếu tiếng cười sẽ rất tẻ nhạt, buồn chán.

nthv_.
3 tháng 8 2021 lúc 15:24

Nếu cuộc sống mà thiếu vắng đi tiếng cười thì sẽ rất tẻ nhạt và buồn chán.

 

dâu cute
3 tháng 8 2021 lúc 15:27

Tham khảo :

Tiếng cười như một phép màu làm cho cuộc sống của vương quốc u buồn thay đổi, thoát khỏi nguy cơ tàn lụi. Câu chuyện nói lên sự cần thiết của tiếng cười trong cuộc sống của chúng ta.
tick cho mình nhé!!! cảm ơn bn

Trần Bá Nam Phong
Xem chi tiết
Trần Bảo Ngọc
3 tháng 5 2022 lúc 9:41

Câu 3:a.   Câu 4:c.    Câu 5: b.    Câu 6:a.   Câu 7: b.   Câu 8:a.   Câu 9:a.   Câu 10: ngày xửa ngày xưa; trạng ngữ chỉ thời gian.    Câu 11: Cuộc sống thiếu tiếng cười sẽ vô cùng tẻ nhạt, buồn chán.

 

Lê Thanh Bình
3 tháng 5 2022 lúc 12:54

 3:a.    4:c.     5: b.     6:a.    7: b.    8:a.    9:a.    10: ngày xửa ngày xưa; trạng ngữ chỉ thời gian.     11: Cuộc sống thiếu tiếng cười sẽ vô cùng tẻ nhạt, buồn chán.

Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
10 tháng 1 2019 lúc 2:44

Em viết bạn đọc và ngược lại, rồi tự kiểm tra cho nhau, sửa chữa những chữ viết sai.

Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
27 tháng 8 2019 lúc 17:07

Em viết bạn đọc và ngược lại, rồi tự kiểm tra cho nhau, sửa chữa những chữ viết sai.

Lê Quỳnh Như
Xem chi tiết
htfziang
20 tháng 9 2021 lúc 19:01

1. Vì ko có ai trong vương quốc biết cười

2. nhà vua đã sai một vị đại thần đi du học sang nước khác để học cách cười

3. Hình như là kết quả thất bại, (nội dung này có trong bài đọc mà bạn, mình học qua lâu rồi nên không nhớ rõ lắm)

Nguyễn
20 tháng 9 2021 lúc 19:06

đây là bài tập đọc lớp 4 đúng ko ?

nguyễn phương linh
20 tháng 9 2021 lúc 19:06

1.Vì cư dân ở đó không ai biết cười

2.Trước tình hình cuộc sống vô cùng tẻ nhạt và yên lặng tới khó hiểu như thế, nhà vua vẫn nhận ra được nguy cơ đó. Ngài đã tiến hành họp triều đình khẩn. Nhà vua cử ngay một viên đại thần đi du học, chuyên về môn cười để tìm cách giải cứu cuộc sống ở đây.

3.kết quả ik du học của các vị thần ko đc như mong muốn của nhà vua

Đỗ Phương Linh
Xem chi tiết
Nguyễn Phúc Minh
11 tháng 2 2022 lúc 18:40
Cậu bé phát hiện ra chuyện buồn cười ở đâu  xung quanh cậu: nhà vua quên lau miệng, bên mép còn dính một hạt cơm; quan coi vườn ngự uyển trong túi áo căng phồng một quả táo đang cắn dở;  chính cậu bé bị quan thị vệ đuổi, cuống quá nên đứt dải rút.    
Lê Thị Ngọc Bích
11 tháng 2 2022 lúc 18:43

Bài đọc

Vương quốc vắng nụ cười

   Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc buồn chán kinh khủng chỉ vì cư dân ở đó không ai biết cười. Nói chính xác là chỉ có rất ít trẻ con cười được, còn người lớn thì hoàn toàn không. Buổi sáng, mặt trời không muốn dậy, chim không muốn hót, hoa trong vườn chưa nở đã tàn. Ra đường gặp toàn những gương mặt rầu rĩ, héo hon. Ngay kinh đô là nơi nhộn nhịp cũng chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bánh xe, tiếng gió thở dài trên những mái nhà... Nhà vua, may sao, vẫn còn tỉnh táo để nhận ra mối nguy cơ đó. Ngài họp triều đình và cử ngay một viên đại thần đi du học, chuyên về môn cười.

   Một năm trôi qua, thời hạn học tập đã hết, nhà vua thân hành dẫn các quan ra tận cửa ải đón vị đại thần du học trở về. Ai cũng hồi hộp mong nhìn thấy nụ cười mầu nhiệm của ông ta. Nhưng họ đã thất vọng. Vị đại thần vừa xuất hiện đã vội rập đầu, tâu lạy:

- Muôn tâu Bệ hạ, thần xin chịu tội. Thần đã cố gắng hết sức nhưng học không vào.

   Các quan nghe vậy ỉu xìu, còn nhà vua thì thở dài sườn sượt. Không khí của triều đình thật là ảo não. Đúng lúc đó, một viên thị vệ hớt hải chạy vào:

- Tâu Bệ hạ! Thần vừa tóm được một kẻ đang cười sằng sặc ngoài đường.

- Dẫn nó vào! - Nhà vua phấn khởi ra lệnh.

Vũ An Bình
11 tháng 2 2022 lúc 18:44

1. Cậu bé phát hiện ra những chuyện buồn cười ở mọi chỗ quanh mình. 2. Các chuyện ấy buồn cười vì chúng thường trái lẽ tự nhiên, chúng khác thường và dễ gây cười.

Ngô Bảo Khôi
Xem chi tiết
$~Chanchan~$
6 tháng 3 2022 lúc 20:40

Cậu bé có mái tóc trái đào nha bạn 

Tíc cho mik nha

HT~~~

Khách vãng lai đã xóa
Đỗ Đăng Khoa
6 tháng 3 2022 lúc 20:37

cậu bé

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Khánh Ly
6 tháng 3 2022 lúc 20:42

Cậu bé nha

HT

Khách vãng lai đã xóa
Tạ Nguyễn Ngọc Trúc
Xem chi tiết
Nguyễn Hữu Trí
14 tháng 1 2022 lúc 11:21
Tui chưa đọc cái đấy đâu nha :)
Khách vãng lai đã xóa
💖꧁༺ɦắ☪☠Áℳ༻꧂💖
14 tháng 1 2022 lúc 11:24

Tiếng cười như một phép màu làm thay đổi cả vương quốc: Đến đâu cũng gặp những gương mặt tươi tỉnh, rạng rỡ. Hoa bắt đầu nở. Chim bắt đầu hót. Còn những tia nắng mặt trời thì nhảy múa và sỏi đá cũng biết reo vang dưới những bánh xe. Vương quốc u buồn đã thoát khỏi nguy cơ tàn lụi.

 

hok tốt

Khách vãng lai đã xóa
Lệ Trần
14 tháng 1 2022 lúc 11:31

Câu 1 : Cậu bé phát hiện ra chuyện buồn cười ở đâu?

Trả lời:

Ở xung quanh cậu: nhà vua quên lau miệng, bên mép còn dính một hạt cơm; quan coi vườn ngự uyển trong túi áo căng phồng một quả táo đang cắn dở; ở chính cậu bé bị quan thị vệ đuổi, cuống quá nên đứt dải rút.

Câu 2: Vì sao những chuyện ấy buồn cười?

Trả lời:

Vì những chuyện ấy bất ngờ và trái với cái tự nhiên. Vua thiết triều mà miệng còn dính cơm, quan coi vườn ngự uyển mà lại giấu một quả táo trong túi, còn cậu bé thì phải đứng lom khom vì đứt dải rút...

Câu 3: Tiếng cười thay đổi cuộc sống ở vương quốc u buồn như thế nào?

Trả lời

Tiếng cười đã làm cho không khí cuộc sống ở vương quốc u buồn này thay đổi hoàn toàn: gương mặt mọi người đều rạng rỡ, tươi tỉnh, hoa nở, chim hót, nắng nhảy múa sỏi đá reo vang...

* Nội dung: Ở đâu có tiếng cười thì ở đấy cuộc sông vui vẻ, đầm ấm, hạnh phúc.

Khách vãng lai đã xóa
Le Thao Vy
Xem chi tiết
thu hien
27 tháng 6 2018 lúc 15:19

Mẹ! Tiếng gọi đầu tiên lúc rời nôi khi còn thơ bé. Mẹ là con đò rẽ nước, xuôi ngược dòng đời, chở gánh nặng qua bao ghềnh thác. Dẫu biết con là gánh nặng của đời mẹ nhưng sao môi kia không ngừng nở nụ cười? Nụ cười ấy đối với tôi là một món quà vô giá, đã tiếp cho tôi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để vươn lên trong sống.

Từ thuở còn thơ, tôi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ: một nụ cười tràn đầy tình cảm. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trên đời. Thật bất hạnh thay cho bao người không được ngắm nụ cười của mẹ. Đau đớn thay cho những kẻ lại vùi dập, hắt hủi nụ cười ấy.

Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con người ta được cuộc gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp tôi thấu hiểu hết tình thương con vô bờ bến của mẹ, một tình cảm mà không gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không khám phá hết được. Nhưng tôi biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ sống của đời tôi.

Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi tôi ngoan, mẹ cười, một nụ cười yêu thương, vui vẻ. Nó làm tôi thấy rằng mình đã làm cái gì đó lớn lao cho mẹ. Rồi nụ cười của mẹ động viên, khuyến khích mỗi khi tôi đạt điểm cao.

Nụ cười ấy làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Đôi lúc tôi có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ cười an ủi, vỗ về. Nụ cười ấy như ngọn lửa hồng, sưởi ấm con tim non trẻ đang lo lắng, thổn thức...

Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ đang ở bên tôi. Nụ cười mẹ sưởi ấm lòng tôi, đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Nhưng cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi càng nhận ra nụ cười mẹ là một “gia tài” lớn đối với tôi...
 

nguyen thi bao tien
27 tháng 6 2018 lúc 15:18

Ngay từ khi lọt lòng, hình ảnh mà đứa trẻ ghi nhớ mãi có lẽ là nụ cười của mẹ. Nụ cười đó chứa đầy tình yêu thương của mẹ đối với con.
Nụ cười của mẹ luôn ở bên tôi từ trước tới nay. từ những ngày tôi còn lững chữnh tập đi, cho đến khi tôi bập bẹ biết nói, lúc nào mẹ cũng cười để động viên tôi
, cho dù tôi nói còn ngọng líu ngọng lo . Rồi đến khi tôi đi học cũng luôn có nụ cười của mẹ ở bên cạnh. Những lần tôi hớn hở, khoe mẹ điểm chín, điểm mười, mẹ lại mỉm cười sung sướng. Mỗi lần như vậy, tôi vui lắm. Nhưng cũng có khi tôi gặp điểm kém hay chuyện gì buồn, mẹ lại đến bên an ủi, động viên tôi, và chính nụ cười của mẹ đã làm tôi cố gắng hơn.
Nhớ lại hồi đó, tôi là cây toán của lớp, hơn nữa lại học văn tốt. Tuy vậy tôi có nhược điểm là chữ tôi rất xấu. Vì vậy mà các bài kiểm tra của tôi thường bị trừ điểm trình bày. Bài nào cũng bị trừ một điểm, có khi là hai điểm. Khi xem những bài kiểm tra ấy, mẹ tôi không mắng mỏ gì mà vẫn mỉm cười, nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Nhưng tôi thấy mắt mẹ tôi buồn lắm
Vậy là tôi quyết tâm luyện chữ cho thật đẹp. Và rồi tôi đã là người viết chữ đẹp nhất nhì trong lớp. Bài kiểm tra của tôi bây giờ đỏ chói, toàn những điểm chín, điểm mười.
Mẹ tôi rất tự hào về tôi, cầm bài kiểm tra của tôi, mẹ nở một nụ cười sung sướng.
Giờ đây, tôi có thể hiểu rằng, tôi có thể tạo ra nụ cười của mẹ. Tôi luôn cố gắng học thật giỏi đẻ mẹ vui long. Rồi sau này, khi lớn lên. nụ cười ấy vẫn sẽ luôn bên tôi, an ủi, đọng viên tôi, giúp tôi vượt qua sóng gió cuộc đời.
Nụ cười cười của của mẹ thật có ý nghĩa phải không. Tôi tin rằng các bạn cũng sẽ thấy tình yêu thương chan chứa trong nụ cười hiền hậu của mẹ.

Vũ Trọng Phú
27 tháng 6 2018 lúc 15:18

Trong gia đình, không ai có thể thay thế được người mẹ. Người mẹ đã nuôi nấng, chăm sóc ta được như ngày hôm nay. Và thật hạnh phúc khi ta thấy được trên khuôn mặt mẹ là nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.

Từ khi em nhỏ, nụ cười của mẹ đã khắc sâu vào tâm trí em, nụ cười của người phụ nữ đảm đang, nhân hậu. Nụ cười đó theo em trong suốt những năm học mẫu giáo, tiểu học rồi đến trung học. Nụ cười luôn khích lệ, động viên em, và cũng chính nụ cười đó đã an ủi em khi em vấp ngã. Nụ cười của mẹ thật là đẹp, nụ cười hiên hòa.

Và em chỉ mong sao nụ cười đó luôn thường trực trên môi. Mỗi khi em học bài khuya, mẹ thường đến bên em, xoa đầu và nở nụ cười động viên khích lệ: "Cố gắng lên con!" Những lúc đó, em cảm thấy như mẹ đã tiếp thêm sinh lực cho em trên con đường học tập. Và em thường chạy đến bên mẹ, ôm chặt mẹ vào lòng và nói:" Con yêu mẹ!". Mẹ đã lại cười xòa. Có lần em ốm nặng, mẹ đã chăm sóc em thật chu đáo. Từ việc móm cho em từng thìa cháo đến việc đút cho em từng múi cam. Nhưng em không còn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tươi vui của mẹ mà thay vào đó là khuôn mặt ủ rũ, âu sầu. Luc đó, em chỉ mong khỏi bệnh thật nhanh để lại thấy được nụ cười của mẹ.

Ôi! Nụ cười! Nụ cười của mẹ! Nó theo ta suốt cuộc đời, động viên khích lệ ta vững bước trên đường đời. Và có lẽ đến hết đời, em sẽ không bao giờ quên được nụ cười nhân hậu của mẹ.