Có thể viết các câu như dưới đây được không? Vì sao?
a,Nam có 10 quyển sách vở
b,Mẹ mua cho con ba sách, mẹ nhé.
c,Bác nông dân đang cày ruộng nương.
d,Em bé tập nói năng.
e,Mẹ cháu đi chợ búa.
Bài 9: Tìm chỗ sai trong câu dưới đây và sửa lại cho đúng: a. Bạn Vân đang nấu cơm nước. b. Bác nông dân đang cày ruộng nương. c. Mẹ cháu vừa đi chợ búa. d. Em có một người bạn bè rất thân.
Bài 10: Đặt câu với các từ ghép tổng hợp có trong bài 9.
bài 9 :
a. Bạn Vân đang nấu cơm.
b. Bác nông dân đang cày ruộng.
c. Mẹ cháu vừa đi chợ.
- Các từ cơm nước, ruộng nương, chợ búa, bạn bè đều có nghĩa khái quát, không kết hợp được động từ mang nghĩa cụ thể hoặc với từ chỉ số it ở trước.
- Cách sửa: Bỏ những tiếng đứng sau của mỗi từ (nước, nương, búa, bè).
Bài 9: Tìm chỗ sai trong câu dưới đây và sửa lại cho đúng: a. Bạn Vân đang nấu cơm nước. b. Bác nông dân đang cày ruộng nương. c. Mẹ cháu vừa đi chợ búa. d. Em có một người bạn bè rất thân.
a) Bạn Vân đang nấu cơm
b) Bác nông dân đqng cày ruộng
c) Mẹ cháu vừa đi chợ.
d) Em có một người bạn rất thân.
A/ Điền chữ (tiếng) thích hợp bắt đầu bằng d, gi, hoặc r vào ô trống: a. Nam sinh …….trong một…….đình có truyền thống hiếu học. b. Mấy bác thợ xây làm việc trên…….giáo. c. Bố mẹ…….mãi, Nam mới chịu dậy tập thể……. d. Ông ấy nuôi chó…….để…….nhà. e. Tớ vừa…….tờ báo ra, đang đọc…….thì có khách.
B/ Có thể viết các câu như dưới đây được không? Vì sao?
a. Nam có 10 quyển sách vở. b. Mẹ mua cho con 3 sách, mẹ nhé!
a. Nam sinh ra trong một gia đình có truyền thống hiếu học.
b. Mấy bác thợ xây làm việc trên giàn giáo.
c. Bố mẹ giục mãi, Nam mới chịu dậy tập thể dục.
d. Ông ấy nuôi chó dữ để giữ nhà.
e. Tớ vừa giở tờ báo ra, đang đọc dở thì có khách
B. a. Không vì từ sách vở có nghĩa tổng hợp, ko thể đứng sau từ quyển. .
b. Không vì từ sách không kết hợp trực tiếp với từ chỉ số lượng .
Tìm chỗ sai trong các câu sau và sửa lại cho đúng :
Bạn Vân đang nấu cơm nước
Bác nông dân đang cày ruộng nương
Mẹ cháu vừa đi chợ búa
Em có một người bạn bè rất thân
c1: bỏ chữ nước
c2: bỏ chữ nương
c3: bỏ chữ búa
c4: bỏ chữ bè
1) bỏ chữ nước
Sửa: Bạn Vân đang nấu cơm
2) bỏ chữ nương
Sửa: Bác nông dân đang cày ruộng
3) bỏ chữ búa
Sửa: Mẹ cháu vừa đi chợ
4) bỏ chữ bè
Sửa: Em có một người bạn rất thân
Học tốt!!!
Bài 1 : Tìm chỗ sai trong các câu sau và sửa lại cho đúng :
a) Bạn Vân đang nấu cơm nước
b) Bác nông dân đang cày ruộng
c) Mẹ cháu vừa đi chợ búa
d) Em có một người bạn bè rất thân
a/ ko cần thêm từ " nước ".
b/ ko sai nhưng mà ta có thể bỏ từ '' bác '' cũng được
c/ ko cần dùng từ " búa " sau từ chợ nha
d/ bỏ từ " bè '' sẽ làm câu mạch lác hơn nha.
Tết trung thu bạn Nam đc mẹ tặng cho 100 ngàn đồng. Mẹ nói con có thể mua đồ chơi, mua bánh kẹo, mua truyện, mua sách, ... trong số tiền mẹ cho. Nam đang suy nghĩ đi mua. Em hãy giúp Nam mua nhé.
mua thứ nam thik nhất nhưng vừa đủ số tiền ấy
hãy để dành tiền đút lợn mình nghĩ thế tốt hơn ok
Có một con ve thấy bác nông dân nọ làm việc miệt mài, từ sáng đến tối chẳng lúc nào ngơi, liền tò mò hỏi: - Bác làm việc quần quật như thế để làm gì? Bác nông dân đáp: - Tôi làm việc cho cả ba thời nên không thể ngừng tay. (…) Và bác nông dân ôn tồn giảng giải: - Trước hết, tôi phải làm việc để nuôi thân. Đó là làm việc cho hiện tại. Nhà tôi có bố mẹ già. Làm việc để phụng dưỡng bố mẹ là làm vì quá khứ. Còn làm để nuôi con là dành dụm cho tương lai. Sau này tôi già, các con tôi lại nuôi tôi như bây giờ tôi đang phụng dưỡng cha mẹ.
1.Có thể hoán đổi vị trí của từ " nuôi " và từ " phụng dưỡng " trong hai câu văn " Làm việc để phụng dưỡng bố mẹ là làm vì quá khứ. Còn làm để nuôi con là dành dụm cho tương lai." hay không? Vì sao?
2. Lời giảng giải của bác nông dân với con ve cho chúng ta thấy bác là người như thế nào? Từ câu chuyện của bác nông dân, em dút ra bài học gì cho mình?
1. Ko thể hoán đổi vì nếu dùng từ "nuôi" để thay thế từ "phụng giưỡng" trong câu đầu thì sẽ tỏ sự thiếu tôn trọng đối với người lớn hơn.Ngược lại,nếu dùng từ "phụng dưỡng" thay cho từ nuôi ở câu sau thì sẽ có ý nghĩa là đề cao người ít tuổi hơn,đó là sai.
2. Lời giảng giải của bác nông dân đối với con ve cho thấy bác là một người biết lo xa,tôn trọng cha mẹ và chăm chút chu đáo cho con cái.Từ câu chuyện của bác nông dân,em rút ra đc bài học rằng phải biết lo xa và phải có trách nhiệm với cha mẹ,yêu thương con cái
Chúc bạn học tốt!
Trong các câu sau đây, câu nào đúng, câu nào sai?
a) Nó rất thân ái bạn bè.
b) Nó rất thân ái với bạn bè.
c) Bố mẹ rất lo lắng con.
d) Bố mẹ rất lo lắng cho con.
e) Mẹ thương yêu không nuông chiều con.
g) Mẹ thương yêu nhưng không nuông chiều con.
h) Tôi tặng quyển sách này anh Nam.
i) Tôi tặng quyển sách này cho anh Nam.
k) Tôi tặng anh Nam quyển sách này.
l) Tôi tặng cho anh Nam quyển sách này.
Các câu đúng:
- Nó rất thân ái với bạn bè
- Bố mẹ rất lo lắng cho con
- Mẹ thương yêu nhưng không nuông chiều con
- Tôi tặng quyển sách này cho anh Nam
- Tôi tặng anh Nam quyển sách này
Câu sai
- Nó rất thân ái bạn bè
- Bố mẹ rất lo lắng cho con
- Tôi tặng quyển sách này anh Nam
Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải của mẹ - 3
Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”
Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”
Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”
Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”
Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”
Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”
Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.