một sư cô ngồi bên suối chải tóc ,một đạo sĩ mù đi qua nhìn thấy.hỏi người đó dùng biện pháp gì.
Ai đối được tớ cho 1 like
Ni cô chải tóc bên bờ suối.
Ông sư..... nhậm bún trong quán phở
Thằng mù nhìn thấy vội la lên
Thằng què chạy đến lom khom hỏi
Thằng câm vội nói đã đi rồi
Ni Cô chải tóc bên bờ suối
Ai đối được câu này cho 3 k
hiệp sĩ mù đắm đuối nhìn Ni Cô
nhớ k mk nha
Hãy đối lại câu này ai trả lời đúng cho đúng:
NI CÔ CHẢI TÓC BÊN BỜ SUỐI
NI CÔ CHẢI TÓC BÊN BỜ SUỐI
LÉN LÚT CẦM NẢI CHUỐI RA ĂN
THẰNG CÂM CHẠY LẠI NÓI XIN CHUỐI
NI CÔ VUỐT TÓC BẢO RẰNG : NÓI ÍT THÔI( HIHI!! MIK TỰ THÊM ĐÓ)
đối câu:
gừng càng già càng cay.
=>
ni cô chải tóc bên bờ suối.
=>
đối câu:
gừng càng già càng cay.
=> trai càng nhiều càng gay
ni cô chải tóc bên bờ suối.
=> hiệp sĩ mù đắm đuối nhìn ni cô
đối thành
trai càng nhiều càng gay
chàng mù đắm đuối nhìn ni cô
Nghe kể chuyện và trả lời câu hỏi :
Qua suối
Một lần, trên đường đi công tác, Bác Hồ và các chiến sĩ bảo vệ phải qua một con suối. Trên dòng suối có những hòn đá bắc thành lối đi. Khi Bác đã sang đến bờ bên kia, một chiến sĩ đi phía sau bỗng sẩy chân bị ngã. Bác dừng lại, đợi anh chiến sĩ đi tới, ân cần hỏi.
- Chú ngã có đau không?
Anh chiến sĩ vội đáp:
- Thưa Bác, không đau ạ!
Bác bảo:
- Thế thì tốt. Nhưng tại sao chú bị ngã?
- Thưa Bác, tại hòn đá bị kênh ạ!
- Ta nên kê lại đế người khác qua suối không bị ngã nữa.
Anh chiến sĩ quay lại kê hòn đá cho chắc chắn. Xong đâu đấy, các Bác cháu mới tiếp tục lên đường.
a) Bác Hồ và các chiến sĩ bảo vệ đi đâu ?
b) Có chuyện gì xảy ra với anh chiến sĩ ?
c) Khi biết hòn đá bị kênh, Bác bảo anh chiến sĩ làm gì ?
d) Câu chuyện Qua suối nói lên điều gì về Bác Hồ ?
a) Bác Hồ và các chiến sĩ bảo vệ đi đâu ?
- Bác và các chiến sĩ đi công tác.
b) Có chuyện gì xảy ra với anh chiến sĩ ?
- Khi lội qua suối, một anh chiến sĩ sẩy chân bị ngã vì có một hòn đá kênh.
c) Khi biết hòn đá bị kênh, Bác bảo anh chiến sĩ làm gì ?
Bác bảo anh chiến sĩ kê lại cho chắc để người khác qua suối không bị ngã nữa.
d) Câu chuyện Qua suối nói lên điều gì về Bác Hồ ?
Bác rất quan tâm tới mọi người từ những việc nhỏ nhất trong đời sống sinh hoạt. Bác ân cần hỏi anh bị ngã có đau không và cho kê lại hòn đá để những người đi sau không bị ngã.
rên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm đó được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai, trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn. Họ rất thường nói chuyện với nhau. Họ nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình...
Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình cảnh tượng diễn ra bên ngoài.
Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại. Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Những con vịt, những con thiên nga nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước trong khi trẻ con chơi đùa trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc từng cặp tình nhân tay trong tay dạo bước giữa những bồn hoa đủ loại đủ màu ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn...
Khi người ngồi diễn tả không sót một chi tiết nhưng gì anh ta có thể nhìn thấy thì người nằm nhắm mắt lại và tưởng tượng.
Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho họ nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ấy đã ra đi, một cách nhẹ nhàng, trong giấc ngủ của mình.
Cô đã vô cùng đau buồn, gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh ấy đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông vẫn phải nằm trên giường ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.
Chậm chạm, khó khăn, anh tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường trống trơn!
Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ.
Cô y tá cho biết, người đàn ông đó bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả.
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Tôi định đi tắm thì thấy April, đứa em họ đang ngồi trên cầu thang. Cô bé mới 4 tuổi và cực kì nghịch ngợm. Khi thấy nó đang ngồi làm khuôn mặt hề trên cầu thang, tôi mới hỏi cô bé đang làm gì vậy, cô bé trả lời “I am copping the lady with the braid ( em đang bắt trước cô bé có bím tóc)” tôi nhìn xung quanh, yên tĩnh, căn phòng chỉ có tôi và April.
"Cô gái ở đâu April", tôi hỏi. Cô bé chỉ vào một chùm sáng đang chạy song song với cầu thang. Tôi vừa bước đến cầu thang vừa suy nghĩ về điều April vừa nói, và một lần nữa cô bé lại cất tiếng nói khiến tôi phải dừng lại: “Her braid is around her neck (bím tóc của cô ấy quấn quanh cổ)” tôi quay lại và hỏi April về những gì cô bé đang nhìn thì cô bé trả lời ” The lady is hanging by her braid… She’s making funny faces ( người phụ nữ đang bị treo bởi bím tóc của cô,..và đang làm mặt cười)” sau đó April bắt đầu làm khuôn mặt miêu tả một người đang thở hổn hển.
Tôi định đi tắm thì thấy April, đứa em họ đang ngồi trên cầu thang. Cô bé mới 4 tuổi và cực kì nghịch ngợm. Khi thấy nó đang ngồi làm khuôn mặt hề trên cầu thang, tôi mới hỏi cô bé đang làm gì vậy, cô bé trả lời “I am copping the lady with the braid ( em đang bắt trước cô bé có bím tóc)” tôi nhìn xung quanh, yên tĩnh, căn phòng chỉ có tôi và April.
"Cô gái ở đâu April", tôi hỏi. Cô bé chỉ vào một chùm sáng đang chạy song song với cầu thang. Tôi vừa bước đến cầu thang vừa suy nghĩ về điều April vừa nói, và một lần nữa cô bé lại cất tiếng nói khiến tôi phải dừng lại: “Her braid is around her neck (bím tóc của cô ấy quấn quanh cổ)” tôi quay lại và hỏi April về những gì cô bé đang nhìn thì cô bé trả lời ” The lady is hanging by her braid… She’s making funny faces ( người phụ nữ đang bị treo bởi bím tóc của cô,..và đang làm mặt cười)” sau đó April bắt đầu làm khuôn mặt miêu tả một người đang thở hổn hển.
Ban đầu tóc và lược nhựa chưa nhiễm điện, sau khi dùng lược nhựa chải tóc khô.
a) Người ta đưa lược lại gần tóc thì hiện tượng gì xảy ra ? Tại sao ?
b) Sau khi chải tóc người ta đưa lược lại gần một quả cầu nhiếm điện âm hì thấy quả cầu bị đẩy ra. Em hãy cho biết lược và tóc nhiễm điện lại gì ?
c) Electron khi này đã di chuyển từ vật nào sang vật nào ? Vì sao ?