hãy chuyển nội dung bài thơ ánh trăng thành câu chuyện
Dựa vào nội dung bài thơ Ánh trăng hãy nhập vai vào nhân vật trữ tình kể lại nội dung câu chuyện và bày tỏ tâm trạng ân hận của mình.
Hai mươi hai giờ đêm, bỗng cả một vùng của thành phố mất điện. Tôi vội vàng bật tung cửa sổ. Đột ngột vầng trăng tròn vành vạnh xuất hiện. Ánh trăng- ùa vào căn phòng soi sáng không gian. Thảng thốt nhận ra cố nhân, tôi áp sát song cửa, ngửa mặt lên nhìn trăng, trăng cũng soi ngắm tôi. Xúc động trào dâng, tôi thấy rưng rưng trong lòng, rưng rưng khóe mắt…
Cuộc chiến tranh dai dẳng, khốc liệt đã lùi xa, thấm thoắt đã ba năm rồi. Tôi về thành phố, sống trong điều kiện đất nước đã thống nhất, độc lập, hòa bình, đời sống đã khác xưa. Nhà cao cửa rộng, tiện nghị hiện dại, khác xa vói những năm tháng gian lao sống cùng đồng, cùng sông, cùng bể, cùng trăng. Có lẽ giờ đây tôi đã quen với ánh điện, cửa gương trong đời sống hiện đại đủ đầy, giàu sang mà lãng quên, vô tình với trăng. Trăng vẫn đi qua ngõ, vậy mà tôi như không thấy, vô tình, bạc bẽo, dửng dưng như người khách lạ qua đường. Đêm nay thình lình đèn điện tắt, nổi bật trong không gian bao la kiêu hãnh chỉ có mình trăng. Trăng vẫn nhẫn nại tỏa sáng cho bầu trời, mặt đất, nhân gian mà không giận hờn, trách móc.
Đối diện với trăng trong tình huống bất ngờ, trăng đã gợi cho tôi biết bao kỉ niệm ấu thơ sống với đồng, sông, rừng, bể, hòa nhập gắn bó vói thiên nhiên. Trăng gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ, nơi chôn rau cắt rổn của mình, yêu trăng yêu cả chú Cuội, chị Hằng; về một thời chiến tranh ác liệt ở rừng ở rú được nhân dân che chở, yêu thương, Ngày ấy không có điện, trăng là bạn cố tri thường cùng tôi đàm tâm độc thoại, là bạn chiến đấu “Đầu súng trăng treo”, là gương mặt mĩ nữ gợi bao khao khát yêu thương, gợi bao cánh thơ bay bổng tâm hồn… Ngày ấy, duy nhất chỉ sống với trăng. Tình yêu thiên nhiên hồn nhiên như cỏ cây hoa lá không hề vụ lợi, ngỡ chẳng bao giò tôi quên… Ấy thế mà, khi cuộc sống đủ đầy, lòng tôi cũng đổi thay… vô tình nhìn trăng như người dưng qua ngõ.
Đối diện với trăng đêm nay, trăng vẫn tròn vành vạnh như đồng, như sông, như bể, như rừng thủy chung, nghĩa tình, bất biến. Lòng tôi rưng rưng hổ thẹn. Giá như trăng cứ lên tiếng trách cứ, mắng mỏ tôi: kẻ vô tâm, vô tình, vô ơn bạc nghĩa… cho tôi thấy nhẹ lòng. Nhưng trăng cứ tròn vành vạnh – nhìn tôi – ánh trăng im phăng phắc. Tôi hiểu trong sự im lặng ấy như nghiêm khắc, lại như chất chứa một tấm lòng. Tấm lòng vị tha, độ lượng “kể chi người vô tình”. Chính sự độ lượng của trăng đã khiến tôi giật mình, trăn trở, suy ngẫm về quá khứ. Những năm tháng gian lao, trăng và nhân dân thật bình dị, dịu hiển bao nhiêu! Kể cả những người đã khuất, đã kể vai sát cánh, gắn bó với nhau, cùng nhau đánh đuổi giặc thù, đem lại cuộc sống an bình hôm nay, sao tôi nỡ vô tình?
Cảm ơn trăng đã nhắc nhở tôi đạo lí “uống nước nhớ nguồn”, “Ra sông nhớ suối, có ngày nhớ đêm”. Nếu không biết trân trọng quá khứ, gìn giữ và biết ơn, người ta rất dễ biến chất thành kẻ vô tình, vô tâm, vong ân bội nghĩa.
Hai mươi hai giờ đêm, bỗng cả một vùng của thành phố mất điện. Tôi vội vàng bật tung cửa sổ. Đột ngột vầng trăng tròn vành vạnh xuất hiện. Ánh trăng- ùa vào căn phòng soi sáng không gian. Thảng thốt nhận ra cố nhân, tôi áp sát song cửa, ngửa mặt lên nhìn trăng, trăng cũng soi ngắm tôi. Xúc động trào dâng, tôi thấy rưng rưng trong lòng, rưng rưng khóe mắt…
Cuộc chiến tranh dai dẳng, khốc liệt đã lùi xa, thấm thoắt đã ba năm rồi. Tôi về thành phố, sống trong điều kiện đất nước đã thống nhất, độc lập, hòa bình, đời sống đã khác xưa. Nhà cao cửa rộng, tiện nghị hiện dại, khác xa vói những năm tháng gian lao sống cùng đồng, cùng sông, cùng bể, cùng trăng. Có lẽ giờ đây tôi đã quen với ánh điện, cửa gương trong đời sống hiện đại đủ đầy, giàu sang mà lãng quên, vô tình với trăng. Trăng vẫn đi qua ngõ, vậy mà tôi như không thấy, vô tình, bạc bẽo, dửng dưng như người khách lạ qua đường. Đêm nay thình lình đèn điện tắt, nổi bật trong không gian bao la kiêu hãnh chỉ có mình trăng. Trăng vẫn nhẫn nại tỏa sáng cho bầu trời, mặt đất, nhân gian mà không giận hờn, trách móc.
Đối diện với trăng trong tình huống bất ngờ, trăng đã gợi cho tôi biết bao kỉ niệm ấu thơ sống với đồng, sông, rừng, bể, hòa nhập gắn bó vói thiên nhiên. Trăng gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ, nơi chôn rau cắt rổn của mình, yêu trăng yêu cả chú Cuội, chị Hằng; về một thời chiến tranh ác liệt ở rừng ở rú được nhân dân che chở, yêu thương, Ngày ấy không có điện, trăng là bạn cố tri thường cùng tôi đàm tâm độc thoại, là bạn chiến đấu “Đầu súng trăng treo”, là gương mặt mĩ nữ gợi bao khao khát yêu thương, gợi bao cánh thơ bay bổng tâm hồn… Ngày ấy, duy nhất chỉ sống với trăng. Tình yêu thiên nhiên hồn nhiên như cỏ cây hoa lá không hề vụ lợi, ngỡ chẳng bao giò tôi quên… Ấy thế mà, khi cuộc sống đủ đầy, lòng tôi cũng đổi thay… vô tình nhìn trăng như người dưng qua ngõ.
Đối diện với trăng đêm nay, trăng vẫn tròn vành vạnh như đồng, như sông, như bể, như rừng thủy chung, nghĩa tình, bất biến. Lòng tôi rưng rưng hổ thẹn. Giá như trăng cứ lên tiếng trách cứ, mắng mỏ tôi: kẻ vô tâm, vô tình, vô ơn bạc nghĩa… cho tôi thấy nhẹ lòng. Nhưng trăng cứ tròn vành vạnh – nhìn tôi – ánh trăng im phăng phắc. Tôi hiểu trong sự im lặng ấy như nghiêm khắc, lại như chất chứa một tấm lòng. Tấm lòng vị tha, độ lượng “kể chi người vô tình”. Chính sự độ lượng của trăng đã khiến tôi giật mình, trăn trở, suy ngẫm về quá khứ. Những năm tháng gian lao, trăng và nhân dân thật bình dị, dịu hiển bao nhiêu! Kể cả những người đã khuất, đã kể vai sát cánh, gắn bó với nhau, cùng nhau đánh đuổi giặc thù, đem lại cuộc sống an bình hôm nay, sao tôi nỡ vô tình?
Cảm ơn trăng đã nhắc nhở tôi đạo lí “uống nước nhớ nguồn”, “Ra sông nhớ suối, có ngày nhớ đêm”. Nếu không biết trân trọng quá khứ, gìn giữ và biết ơn, người ta rất dễ biến chất thành kẻ vô tình, vô tâm, vong ân bội nghĩa.
Hai bài này là copy mạng.Giống hệt nhau!
chuyển bài thơ Ánh Trăng thành câu chuyen65trong đó có sử dụng độc thoại nội tâm, kề tả ,nghị luận,đối thoại
Tuyết rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ. Tôi đang là một sinh viên đang học ngành Luật ở nước ngoài, và tôi thì đang ngồi bên cửa sổ để ngắm nhìn tuyết buổi sáng ở trời phương Tây. Bầu trời phương Tây tuy có lạnh nhưng những hồi ức về bếp lửa nơi quê nhà đã thổi luồng hơi ấm làm xua tan đi cái lạnh ấy. Nỗi nhớ quê, có bà nội có day dứt khôn nguôi. Hơi ấm của lửa tràn khắp căn bếp nhỏ sưởi ấm tâm hồn đơn côi của hai bà cháu, sưởi ấm sự chờ mong và niềm tin vào ngày mai chiến thắng.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với chiếc bếp lửa và bà. Tôi sống bên cạnh bà, cùng với bà nhóm lửa và trải qua nhiều gian khổ, thiếu thốn, nhọc nhằn. Nhớ lại lúc ấy, tôi không khỏi xúc động. Bọn Pháp thật là gian ác ! Chỉ vì chính sách cai trị của chúng mà cả nước, cũng như gia đình tôi bị nạn đói khủng khiếp. Gia đình thì đói mòn đói mỏi. Cả con ngựa mà cha tôi dùng để đi đánh xa chở hàng thuê cũng đói rạc, gầy đi trông thấy. Cả xóm làng điêu tàn tràn ngập trong mùi khói, khói mù mịt xóm làng. Đến giờ, khi nghĩ lại, sống mũi vẫn còn cay, nước mắt cứ chực ứa ra.
Tám năm ròng ở cùng bà, sớm sớm chiều chiều tôi đều cũng với bà nhóm bếp lửa. Bà ơi, liệu bà có nhớ, bà đã kể cho cháu nghe về những ngày lưu lạc ở Huế. Bà có nhớ bà đã dạy cháu những điều hay, lẽ phải, bà như một người cô giáo đầu tiên của cháu vậy … Lúc này, nghĩ về khi xưa, tôi cứ muốn được ở cùng với bà, muốn được như khi xưa, lớn lên trong sự chăm sóc và dạy bảo của bà. Nhờ có bà dạy cháu làm, nhờ có bà chăm cháu học mà tôi mới được như ngày hôm nay. Cứ mỗi lúc nghe được tiếng chim tu hú, tôi nghĩ thầm: “Tu hú ơi ! Tại sao cậu chẳng đến ở cùng bà ? Bà đã khó nhọc, tảo tần, tại sao cậu không đến ở cùng bà mà kêu chi hoài trên những cảnh đồng xa ?” Chưa hết, lòng tôi trỗi dậy những hoài niệm nhớ mong khi được nghe chim tu hú kêu.
Tôi đã bật khóc khi nhớ lại năm ấy, giặc càn vào đốt làng tôi cháy tàn, cháy rụi. Làng xóm, họ hàng chung quanh đã giúp tôi với bà dững lại túp lều tranh để che mưa, che nắng. Nhớ lại lúc đó, tuy thế, bà vẫn vững lòng bảo tôi:
- Bố ở chiến khu còn việc của bố cần làm. Mày có viết thư chớ kể ra những việc này, việc nọ để bố mày yên tâm làm việc, chỉ cần bảo rằng nhà vẫn bình yên vô sự, không có chuyện gì cả.
“ Chao ôi ! Bà không những là một người bà hết lòng vì mình, mà còn nghĩ đến cả bố, là một người bà có hy sinh vì con mình. Mình thật khâm phục, mình nhất định sẽ học tập bà !” – Tôi thầm nghĩ. Biết thế, tôi càng hiểu lòng bà và yêu quý bà nhiều hơn !
Hình ảnh bà tôi mái tóc bạc phơ, thân hình còm cỏi luôn đi đôi với bếp lửa rực hồng . Hình ảnh bà luôn gắn liền với hình ảnh bếp lửa. Bếp lửa do tay bà nhóm lên toả hơi ấm khắp căn lều nhỏ và suởi ấm lòng tôi, khơi dây ở tôi những tâm tình của thời thơ dại. Bếp lửa là tình bà nồng ấm, bếp lửa là tay bà chăm chút, bếp lửa gắn với những khó khăn gian khổ của đời bà, đời bà gặp nhiều nắng mưa. Ngày ngày bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, bà nhóm lên những bếp lửa ấp iu nồng đượm, bà nhóm niềm yêu thương, nhóm khoai sắn ngọt bùi, bà nhóm nồi xôi gạo mới sẽ chung vui và nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ. Bà có biết không khi bà nhóm lên bếp lửa cũng là nhóm lên niềm vui , sự sống, niềm yêu thương chi chút dành cho cháu và mọi người, và bà cũng chính là người nhóm lửa, giử lửa, truyền lửa, truyền niềm tin , sự sống cho cháu, giúp cho cháu thấy rằng hình ảnh bếp lửa thật thiêng liêng và kỳ lạ biết bao !
Nay, tôi có những niềm vui, tình cảm và bến bờ mới. Nhưng bà ơi, dù Tổ quốc đã chấp cánh cho cháu bay vào bầu trời thênh thang của tri thức khoa học, nhưng cháu vẫn mãi không thể nào quên hình ảnh bà gắn với hình ảnh bếp lửa mà bà tôi ấp iu nhen lên mỗi sớm, mỗi chiều ở nơi quê nhà. “Sớm mai hôm này, bà đã nhóm lên bếp lửa của ngày xưa chưa ?” – Tôi tự hỏi chính mình.
Những gì là thân thiết nhât của tuổi thơ mỗi người đều có sức toả sáng, nâng đỡ con người trong suốt hành trình dài rộng của cuộc đời phải không các bạn ? Và trong tuổi thơ tôi, tôi sẽ vẫn nhớ mãi và không quên hình ảnh của chiếc bếp lửa chờn vờn, cháy bập bùng và hình ảnh của người bà thân thương đã tần tảo sớm hôm nuôi tôi, dạy tôi học. Bà là người phụ nữ Việt Nam muôn thuở với vẽ đẹp tần tảo , nhẫn nại và đầy yêu thương .Cháu sẽ mãi không quên bà !
hãy viết kiểu câu phủ định, câu ghép về nội dung của các bài thơ :nói với con ,mùa xuân nho nhỏ, ánh trăng, sang thu
Viết lại bài thơ Ánh Trăng mang giáo giấc một câu chuyện nhỏ em hãy kể lại câu chuyện ấy bằng lời văn của em.
Chuyển nội dung bài thơ Về ngôi nhà đang xây thành một câu chuyện.
Chiều chiều tan học về, chúng em đi qua ngôi nhà lớn đang xây dở. Khung giàn giáo bao bọc xung quanh giống như một cái lồng che chở. Các trụ bê tông đang dần dần nhô cao, tựa những mầm cây đang lớn. Các bác thợ nề mải mê làm việc. Lúc ra về còn huơ huơ cái bay, vui vẻ chào tạm biệt ngôi nhà.
Ngày qua ngày, ngôi nhà đã nên vóc nên hình, in bóng trên nền trời sẫm biếc, toả ra mùi vôi vữa nồng hăng. Ngôi nhà giống như bài thơ sắp làm xong; là bức tranh còn tưới nguyên màu vôi trắng, gạch hồng.
Hoàng hôn buông xuống, bầy chim vội vã tìm về tổ ấm, bay ngang ô cửa sổ chưa sơn, rót vào vài tiếng hót thánh thót như những nốt nhạc du dương.
Bình minh lên, nắng ngủ quên trên những bức tường. Làn gió từ phương xa thổi tới, mang theo hương của hàng trăm loài hoa cùng hương thơm lúa chín ủ đầy vào các vách tường chưa trát vữa. Em hiểu rằng bao nhiêu ngôi nhà đã hoàn thành đều phải trải qua những ngày xây dựng bộn bề như ngôi nhà này.
Chẳng bao lâu nữa, ngôi nhà sẽ xây xong và trở thành mái ấm của những gia đình hạnh phúc. Còn bây giờ, nó giống như đứa trẻ đang lớn dần lên với trời xanh.
Em hãy viết đoạn văn khoảng 10 câu theo cách diễn dịch, sử dụng lời dẫn trực tiếp và một câu ghép để làm rõ nội dung hai khổ thơ đầu bài Ánh Trăng
tham khảo nha!!
Hai khổ thơ đầu đã làm hiện lên thật đẹp hình ảnh của vầng trăng trong quá khứ. Mở đầu bài thơ là dòng hồi tưởng của nhân vật trữ tình về tuổi thơ, trong khoảng thời gian ấy con người đã có những phút giây sống chan hòa với thiên nhiên. “Đồng, sông, bể” đã gắn bó với nhân vật trữ tình, một cách thắm thiết, như người bạn thuở ấu thơ thân thương gần gũi. Từ “với” được lặp lại ba lần càng tô đậm thêm sự kết nối con người với những tươi đẹp tuổi thơ, với vầng trăng dung dị của quá khứ. Mỗi lần nhớ đến quá khứ ấy, hình ảnh vằng trăng hiện ra không chỉ có hồn mà còn mang vẻ đpẹ hoang sơ, mộc mạc. Phép liên tưởng đầy tính nghệ thuật “trần trụi với thiên nhiên" gợi lên sự thành thật, không tô vẽ chan hòa với thiên nhiên không một chút ngần ngại, không có gì phải che dấu. Hình ảnh so sánh độc đáo “hồn thiên như cây cỏ” thể hiện một cách sống thanh thản lại gợi lên vẻ đẹp bình dị, hiền hậu, tình cảm chân thành. Cả hai đến với nhau bằng sự tương cảm, tương giao, nguyên sơ và trong sáng. Tuổi thơ tác giả được gắn bó với vầng trăng, tình cảm gắn bó ba lâu nay chỉ biết hợp thành "tri kỉ".Một tình bạn thật đẹp , thật cao cả và trong suy nghĩ của người lính 'Ngỡ không bao giờ quên/Cái vầng trăng tình nghĩa". Trăng là vẻ đẹp của đất nước bình dị, hiền hậu; của thiên nhiên vĩnh hằng, tươi mát, thơ mộng. Vầng trăng không những trở thành người bạn tri kỉ, mà đã trở thành “vầng trăng tình nghĩa” biểu tượng cho quá khứ nghĩa tình.
cho khổ thơ:
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện, cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Câu hỏi: Trong chương trình NV9 cũng có những bài thơ có hình ảnh ánh trăng em hãy chép lại 1 câu thơ có hình ảnh ánh trăng trong 1 bài thơ mà em đã học và cho biết hình ảnh trăng trong câu thơ đó có gì giống và khác với hình ảnh ánh trăng có trong khổ thơ trên
cho khổ thơ:
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện, cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Câu hỏi: Trong chương trình NV9 cũng có những bài thơ có hình ảnh ánh trăng em hãy chép lại 1 câu thơ có hình ảnh ánh trăng trong 1 bài thơ mà em đã học và cho biết hình ảnh trăng trong câu thơ đó có gì giống và khác với hình ảnh ánh trăng có trong khổ thơ trên
bn tham khảo nhá
I. DÀN Ý
1. Mở bài:
* Giới thiệu bối cảnh của câu chuyện:
- Đêm trước khi diễn ra chiến dịch Biên giới.
- Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại trong lều trú quân của chiến sĩ.
- Trời mưa lạnh, Bác thức suốt đêm, không ngủ.
2. Thân bài:
* Diễn biến câu chuyện:
- Lần thứ nhất: Anh đội viên thức giấc, thấy Bác ngồi suy nghĩ bên bếp lửa rồi đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Anh mời Bác đi ngủ. Bác khuyên anh hãy yên tâm mà ngủ Đề ngày mai đánh giặc.
- Lần thứ ba: Trời gần sáng mà Bác vẫn thức. Anh đội viên tha thiết xin Bác hãy đi ngủ Đềgiữ gìn sức khoẻ. Bác trả lời vì thương bộ đội, dân công phải ngủ ngoài rừng nên không thể nào nhắm mắt. Cảm động, anh đội viên thức luôn cùng Bác.
3. Kết bài:
* Tình cảm của anh đội viên đối với Bác:
- Càng thêm yêu mến, kính phục Bác Hồ.
- Vui sướng, tự hào được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác Hồ.
II. BÀi làm
Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao - Bắc - Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô... Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường Đềgiành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm các đơn vị tham gia chiến dịch và nghỉ lại nơi trú quân của đơn vị tôi. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây
quần bên Bác. Nhưng Bác không ngủ. Người ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng.
Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đống lửa và lặng lẽ nhìn Bác - người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ đội nên nhón chân rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ không khác gì bà mẹ hiền thương yêu lo lắng cho đàn con.
Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng ln bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ giống hình ảnh ông tiên, ông bụt trong truyện cổ tích. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như đang được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:
- Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?
Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần khuyên nhủ:
- Chú cứ việc ngủ ngon, Đềlấy sức ngày mai đánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi; Người không ngủ thì làm sao có đủ sức khoẻ Đềchỉ đạo chiến dịch quyết liệt này?
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư, đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Tôi không thể đành lòng bèn lên tiếng:
- Thưa Bác! Xin Bác chợp mắt một chút cho khoẻ ạ!
Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:
- Cháu đừng bận tâm. Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng tránh sao cho khỏi ướt?! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!
Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác! o cho chiến sĩ, dân công cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc.
Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng.