Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Vinh Duong

Những câu hỏi liên quan
kimlien
Xem chi tiết
Nguyễn Thảo Trang
13 tháng 11 2021 lúc 14:44

Cắt nhỏ ra để dễ có câu trả lời hơn nha bạn

Nguyễn Thảo Trang
13 tháng 11 2021 lúc 14:49

mik giải tưng câu đc khum

nthv_.
13 tháng 11 2021 lúc 14:55

\(B_1=A_1=70^0\left(dongvi\right)\)

\(D_1=180^0-C^1=180^0-90^0=90^0\left(trongcungphia\right)\)

Hoàng Tú Anh
Xem chi tiết
☞Tᖇì  ᑎGâᗰ ☜
25 tháng 9 2023 lúc 19:12

đăng bài lên là dc b

Băng Khánh
Xem chi tiết
Vũ Quang Huy
13 tháng 3 2022 lúc 15:02

tham khảo

- Để thư “Thượng khẩn” nhanh tới tay người nhận, Lượm đâu quản hiểm nguy. - Từ “sợ chi” mang nghĩa khẳng định ý chí chiến đấu của người liên lạc nhỏ. - Đẹp biết bao hình ảnh chiếc mũ ca lô nhấp nhô trên cánh đồng lúa đang làm đòng: - Đường quê vắng vẻ Lúa trổ đòng đòng Ca lô chú bé Nhấp nhô trên đồng.

Tạ Bảo Trân
13 tháng 3 2022 lúc 15:04

Thư đề "thượng khẩn" là phải đưa nhanh tới người nhận."Sợ chi hiểm nghèo" nói là Lượm không sợ bất cứ thứ gì,khẳng định ý chí chiến đấu,không màng nguy hiểm.Hai câu thơ trên nói về tinh thần dũng cảm,không sợ khó khăn trong kháng chiến của Lượm

Nguyễn duy Long
Xem chi tiết
Hoàng Anh Nguyễn
Xem chi tiết
nghiêm thị đài trang
Xem chi tiết
Supreme
12 tháng 2 2016 lúc 8:13

There is a mistake in each sentence below . Find and correct them

có nghĩa là :

Có 1 lỗi sai trong mỗi câu dưới đây .Tìm và sữa lỗi

hihi

Nguyễn Hữu Thế
12 tháng 2 2016 lúc 9:48

lên Google dịch đi bạn

nghiêm thị đài trang
12 tháng 2 2016 lúc 8:14

thank you very much .Lúc đầu mk cũng nghĩ thế nhưng kiểm tra cho đúng

17_Nguyễn Lệ Hằng
Xem chi tiết
Boppyvn Trần
13 tháng 11 2021 lúc 10:33

em đã học biết cách làm người tôn trọng cha mẹ quý trọng thầy cô , giúp đỡ bạn bè hihi

lợi nguyễn
Xem chi tiết
Kậu...chủ...nhỏ...!!!
5 tháng 11 2021 lúc 14:51

tham khảo:

Mỗi thầy cô giáo đều là một người cha người mẹ thứ hai, là người mà ta phải hết mực tôn trọng. Đối với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ về nhất chính là cô giáo dạy tôi năm lớp một. Bởi đã có lần tôi mắc khuyết điểm khiến cô buồn, và tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình cùng những bài học xoay quanh câu chuyện ấy.

Ngày đầu bước vào lớp một, tôi vẫn là cô bé non nớt rụt rè. Tôi không muốn đến trường, bởi ở đó tôi không được chơi, cũng không được thoải mái làm việc mà mình thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi cảm hoá được những điều ấy. Sự dịu dàng tận tâm của cô làm tôi phải cảm động. Mỗi lần tôi buồn hay chán học, cô gọi tôi lại để tâm sự như một người bạn, có khi cô lại dẫn tôi đi ăn để tôi thấy vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ để cô buồn. Vậy mà ngày hôm ấy, tôi đã mắc sai lầm như vậy.

Sáng hôm đó, cô đã nhắc là ngày mai sẽ làm bài kiểm tra môn toán. Đáng lẽ ra tôi đã phải chăm chỉ học bài trong buổi tối hôm trước. Nhưng tôi lại thản nhiên ngồi xem tivi, mặc kệ ngày mai có bài kiểm tra ấy. Và buổi sáng cũng đến, cô bước vào lớp phát đề cho cả lớp. Tiếng trống báo hiệu vang lên, cả lớp cặm cụi làm bài. Chỉ riêng tôi vẫn loay hoay với mấy bài toán ấy. Giá mà tối hôm qua tôi chịu học, tôi đã có thể dễ dàng giải quyết bài toán ấy. Nhưng những người xung quanh tôi đều đã làm được. Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp, tôi không thể thua kém ai được. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi cúi gằm mặt xuống, thì chợt nhìn thấy quyển vở toán dưới ngăn bàn. Chỉ cần mở ra, tôi đã có thể làm được rồi. Hay là...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô nhìn chúng tôi đầy âu yếm và tin tưởng. Liệu tôi có nên làm điều ấy không? Nếu bị cô phát hiện thì sao? Cô có gọi về cho bố mẹ không nhỉ? Nhưng nếu điểm kém, bố mẹ cũng sẽ mắng mình thôi. Nhưng ý nghĩ cứ chồng chéo lên nhau, khiến tôi chẳng thể phân định được phải trái đúng sai nữa.

Bàn tay tôi khẽ lần xuống ngăn bàn. Tôi rón rén lật từng trang sách, vừa lật vừa canh chừng mọi người. Có vẻ sẽ không ai biết chuyện này đâu, tôi thầm trấn an mình. Đến đúng chỗ cần, tôi cặm cụi chép lấy chép để, và nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đến bây giờ, tôi còn làm xong trước cả lớp. Tôi đã nắm chắc điểm mười trong tay rồi. Tôi cười thầm ngồi nhìn các bạn. Vậy là đã xong rồi.

Tiếng trống trường vang lên, tôi xách cặp định về thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Cô và tôi ngồi đối diện với nhau. Tôi lo lắng hồi hộp đến nghẹt thở. Cô lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, mỉm cười với tôi:

- Chúc mừng em, bài của em đạt điểm cao nhất lớp. Nhưng liệu em có thấy xứng đáng với điểm số ấy không. Hôm nay, cô rất buồn, vì người học trò mà cô tin tưởng nhất lại gian lận như vậy. Em có biết rằng, làm như thế chính là đánh mất nhân cách của mình không?

Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt chực trào ra. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình thật rồi. Tôi ân hận quá, không phải vì không học bài, mà vì đã làm cô buồn. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi lắm. Từ bây giờ, có lẽ cô sẽ không yêu thương tôi như trước nữa. Nước mắt tôi lăn dần.

- Em đừng buồn nữa. Cô sẽ tha thứ cho em lần này. Nhớ rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhé!

Nụ cười ấy đã quay trở lại rồi, tôi vui vẻ gật đầu. Cô trò cùng về nhà trong buổi chiều đã tắt nắng.
Các bạn thấy đó, những kỉ niệm với thầy cô luôn là dấu ấn khó quên nhất, bởi ở đó ta học được muôn vàn những bài học hay, cách ứng xử đẹp. Lần mắc lỗi ấy, có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên!

Ngoc Duyen Pham
Xem chi tiết
Nguyễn Việt Lâm
1 tháng 5 2019 lúc 16:26

Đơn giản vì đề bài không đúng, bạn thay thử 1 giá trị góc a vào và bấm máy sẽ thấy 2 vế ko hề bằng nhau