Haizz.thấy mới kết bn vs nhau r trò ch.chửi nhau,bàn cãi,r cứ mách ch nhau.mà h đã sắp phải ct r 6a1 ơi...😭 😭đúng llaf có lúc ghét thật,và chỉ muốn xa bọn nó nhanh,nhưng h xa thật r thì cảm thấy rất bùn. có ai cảm thấy bùn như mị k😭 😢
Bây h tôi chỉ muốn oweở bên a và ôm a thật chặt để ko phải sợ cảm giác xa a.sợ lm cảm giác ôm trọn y thương,rồi đột nhiên biết nhất như ch từng có😭😭😭
Mk hỏi các bn: Tại sao nhìu người thik sống dữ, ác, đanh đá, khốn nạn?
Ko cs bn nào thik sống hiền đc sao? Tại sao phải rữ và khốn nạn chứ?
Các bn bảo:" sống hiền toàn bị báo oán ko à". Vậy thì các bn ko bt ơn trên đag thử thách các bn à?
Tại sao cơ? Tụi nó bắt nạt các bn, các bn ko bt khiêm nhường đc 1 tí sao? Hoặc là cãi nhau nghiêm túc vs nó?
Mk khuyên thì ngw ta bảo mk tạo nghiệp!
Mk chưa giám khẳng định mk là ngw tốt, nhw mk sống hiền còn đỡ hơn là sống ác và khốn nạn như thế, cs mấy khi lương tâm mách bảo mk, mk chưa chịu nghe cho lắm, mk chỉ bt ghét ns chx nghiêm túc vs nó là xog r, còn mấy bn còn trả thù nx, từ trc đến h mk chưa bh trả thù 1 ai cả. Mấy bn ơi, chửi ngw ta xog r thì thôi, đừng cs ý định xu nịnh r trả thù nhé! Mk gặp nhìu lần rùi, giờ mk đã cs linh tính mách bảo, ai sống cs phúc thì ngw đó sẽ cs linh tính mách bảo nhé!
Mk ns thật, ko đùa đâu
mình vừa hiền vừa ác nên chúng nó có làm gì được đâu
tại
chắc tại họ thích vậy
mình ko ác mà cũng ko hiền
mình luôn nghiêm túc
mk toàn nhường người khác thôi,mk còn thấy mk hiền dẽ để nhìu người bắt nạt nữa,nhưng mk nghĩ con trai ko thích bị bắt nạt và mk cũng ko thích bị bắt nạt đâu,mk ko biết tại sao mk lại kiền quá mức như vậy , mk cũng là con người mà sao mk lại ko thể kiên cường và mạnh mẽ hơn nhỉ,
Dẫu Bt rg cố quên là sẽ nhớ nên đập đầu mất trí để mà quên nhưng trong lòng cn mt điều trăn trở... đập đầu r r nhỡ chết thật thì Sao?? ????? 😣 ( anh xauus xí lẫn luôn xấu xa ) yêu m tạo mẮc sai lầm lớn. Bn nó bảo bỏ m tao không ra bao nhiêu. Vì thế nên bây h đi hk chỉ để gây sự vs m thôi. Chó
Đây là câu chuyện có thật, giữa mk và một người bn thân .
Vào năm mk lên lớp 2, mk đã chuyển vào một ngôi trường mới ở TP.Cam Ranh. Lúc mới vào lớp mk rất ngại ngùng, nhưng dần dần mk đã quen vs một nhóm bn : Huyền Linh, mk xin dc giấu tên hai bn này nhé ! Và cuối cùng mk vs Huyền Linh đã là bn thân kể từ đó. Gia đình biết đấy trông mỗi chúng ta ai cũng mắc sai lầm trong tình bn và mk cũng vậy. Tụi mk đã chơi vs nhau cho đến năm lớp 5. Mk và bn ấy đã cãi nhau và ............Cuối cùng sau buổi cãi nhau ấy mk mới dc con người thật sự của cậu ấy .Nếu các bn muốn biết thêm thì hãy tik và bình luận cho mk nhé !
Hai bạn đung là 1 đôi bạn thân
Thê bạn ây co tha lôi cho bạn không
mấy bạn ơi cứu mình nhanh với mik sắp chết r 😭😭
mk cũng ko giấu gì các bn, bn ấy và mk đã cãi nhau và đem chuyện riêng tư của mk ra làm trò cười. Bn ấy coi những người yêu bn ấy thật lòng chỉ là những tên bình thường chứ bn ấy chả yêu gì họ. Mk đã nói chuyện vs bn ấy nhưng....bn ấy ko chịu nghe nên đành phải chịu. Mk mong các bn đừng đánh mất tình bn bởi vì tình bn rất khó kiếm và cũng rất dễ để đánh mất nó. Đây là câu chuyện có thật và mk viết nó để cho mọi người biết rằng tình bn nó đáng giá và khi mất nó bn sẽ biết dc tình bn quan trọng như thế nào
- Ns thật thì cuối tiểu hok lại phải xa BFF, xa bạn bè, mà mới quen nhau có 1 năm hok 5a2. Buồn lắm,lên cấp 2 lại gặp bn cũ , chúng nó nhây, chửi tục nhiều , ghép cặp, yêu đương, có đứa giỏi, có đứa dốt , cả lp có nhiều đứa làm cô giáo tức nhưng chúng luôn đem lại cảm giác vui vẻ cho mk .Cùng nhau ik chơi, ik hok, tổ chức sinh nhật cho tui nx. Cảm thấy vui lắm, hạnh phúc lắm khi có một tập thể lớp như thế. Ik hok thì chúng nó kêu chán , nghỉ hè cx chán chẳng bt sao
tuổi học trò có nhiều thứ thật vui cx thật buồn.Đã có lúc tôi cảm thấy mk thật vô dụng , thật thừa thãi muốn buông bỏ tất cả , nhưng người đã giúp tôi thoát khỏi cái cảm giác ấy đó là bn tôi. Và tôi cx muốn giúp lại người bn đó và người bn đó tôi ko thể nói cho ai bt đc mong thông cảm
Mình nhớ lúc đó là Noel, học kỳ 1 của lớp 7….. Đúng ngày 24/12 3:00am khuya xe bọn mình đến Đà Lạt, tr lúc đó lạnh lắm, vừa bước xuống xe là thở ra khói ngay….xe lớp mình ngừng ngay trc khách sạn nữ (vì khách sạn nam và khách sạn nữ khác nhau, ko có ở gần, mà do khách sạn mình ở nhỏ, nên phải thuê tới 2 khách sạn khác nhau cho học sinh nữ, bên lớp mình thí ở cùng với hình như 2 lớp khác nữa thôi) vì lúc đó khuya, với lại bọn mình đã ngủ trên xe 1 giấc r nên khi tới nơi bọn mình chỉ biết lấy đồ đạc đi thẳng vào khách sạn r nhận phòng thôi, cũng chẳng có tâm trí để ý xung quanh nó ntn nữa, mà lúc đó mình cũng chẳng nghĩ ngợi nhìu là Đà Lạt nhìu ma này nọ, nên cũng khá vô tư….
Vào trong KS, mới đầu mình định ngủ dưới tầng trệt với 2 bạn kia, nhưng vì ko thân lắm nên thôi, mình lên lầu ở với 2 bạn ngồi cùng tổ với mình! Cái KS này khá nhỏ lun đó, nó như 1 cái nhà nghỉ vậy, chỉ đc có mấy phòng à, mà trường mình đặt hết vẫn ko đủ cho học sinh ở, lúc này cũng khuya r, nên khi ổn định xong hết thì bọn mình cũng ngủ để sáng mai dậy sớm đi chơi! Sáng mình dậy sớm nhất, mình đi gọi tất cả mấy bạn lớp mình dậy, thì mình xuống cái phòng mà đêm qua mình định ngủ lại, gọi 2 bạn đó dậy, vừa bước vào phòng, mình ngạc nhiên khi nhà tắm nước chảy lên láng, ngập cả lavabo và đag chảy xuống sàn, mình chạy vào tắt nước và xả cho nước chảy hết, mình chọc 2 bạn kia “tr ơi, tuy mình chỉ ở có 3 ngày, ko cần đóng điện nước nhưng mà mấy bà cũng đâu cần mở cho nước nó chảy tới sáng” cái 2 bạn đó nhìn mình mặt đực ra “ua, tối hqa bọn mình đâu có vào nhà vệ sinh, càng ko sử dụng nước, vừa vào tới là mệt qá ngủ r” thì lúc này mình nghỉ “ko lẽ vòi nước nó hư vào nửa đêm hả tr”…. Xong 1 ngày còn lại thì khá là bình thường, bọn mình đi tham quan đủ tất cả mọi nơi lun….nói chung rất là vui! Và tới cái đêm cuối ở đà lạt…đêm định mệnh! Vì lúc đó mới 16 tuổi, nên cũng có cái tính “sửu nhi” trong người, bọn mình nghĩ, tại sao đi du lịch đi tham qan lại lo đc tự do đi chơi, cả đám mún đi club, nhưng biết thế nào thầy cô cũng ko cho đi, nên gần như cả khối (nam lẫn nữ) làm phản bằng cách trốn ks…mấy bạn nam kêu là khi nào thấy bọn nó qa thì bọn mình trốn ra, nữ bên ks mình cũng tìm đủ mọi cách để trốn, trong đó có mình nữa :)) thì lúc mấy bạn nam qa tới ks của bên mình, cũng là lúc thầy cô phát hiện, r mấy thầy cô cũng đi theo xong túm đàu cả lũ lôi về, thầy trưởng khối (chủ nhiệm lớp mình) nói là ai trong nhóm này khi về SG thì sẽ bị viết kiểm điểm và hạ hạnh kiểm HKI…mình đag núp nghe câu đó mún xỉu, tìm cách chui vô lại, cái r mình chạy vong vòng khách sạn, mà nói thiệt nhà, cái ks nó yên tĩnh, tới mức mà mình sợ mình chạy nó phát ra tiếng động r bị bắt lun kìa, cái xong mình đi 1 hồi, mình chảng biết sao bên hông ks tự nhiên lại có 1 cái phòng, cửa sổ mở sẳn, mà nó tối đen như mực vậy, tối mà giơ 5 ngón lên ko thấy lun đó, nhưng vì sợ bị phát hiện, nên mình ko suy nghĩ nhìu, mình thò 1 chân cb vào trong đó núp r mở cửa ngược đi ra, vừa đưa đc 1 chân vào thì tự nhiên gai ốc nổi lên cái đầu mình loé lên 1 suy nghĩ, có khi nào mình vô r ko bao h trở ra đc ko, cái phòng này ở đâu ra, mình nhớ phòng bạn mình ở dưới này làm gì có cái phòng nào to như vậy, chỉ có 1 phòng duy nhất mà khoá cửa lun r mà ta, cái thấy ghê qá, mình đi ra lại, xong hết đường mình chạy ra phía sau KS, may mắn mình đứng núp 1 hồi, có anh hướng dẫn du lịch xe mình tới, a này thấy mình núp đó, thì ổng kêu, đợi a tí, xog ổng ra nói với thầy là ko còn ai, r sau đó ổng ra đó, nâng mình lên cái cửa sổ phòng tắm (cửa sổ đó nó hình chữ nhật ngang, vừa đủ chui lọt 1 ng) phòng của bạn lớp kế bên lớp mình, r mấy bạn trong kia ra đỡ mình vô….xong mấy bạn kêu là “ở đây xíu đi r lên, mấy thầy đag đi kiểm tra phòng” cái mình ngồi đó chơi, xong con bạn cùng phòng mình mới xuống kêu mình lên, nói mấy thầy về hết r, lúc đó là 12h kém 10, mình vừa chạy ra đã thấy khách sạn tắt đèm tối om, lễ tân trải chiếu với mùng ra ngủ mất tiêu r, chỉ còn đèn của cây thông noel thôi, mình với bạn mình chạy nhanh về phòng dọn dẹp r ngủ cb cho sáng hôm sau đi về, vừa về phòng đag xếp đồ thì tự nhiên có 1 giọng cười phát lên, mọi ng coi phim mà mấy phim cổ trang hay chiến tranh, mấy ông tướng soái mỗi khi mà bàn bạc hay chiến thắng cái gì đó hay cười caid giọng cười đắc thắng mà ha hả vậy đó, mà ko phải 1ng cười nha, phải gần cả trăm ng như vậy đang cười đó, xong mình nín thin lun, mình nhìn con kia, con kia mặt nó có vẻ bình tĩnh, mình hỏi nó, m nghe ko, mặt nó lạnh tanh kêu “nghe” r nó nằm xuống trùm mềnh ngủ, tr ơi, mình cũng mún đái ra máu lun r, cũng trùm mềnh, vừa trùm mềnh thì có ng gõ cửa….đố ông nội mình cũng ko dám mở cửa, mình cũng im lặng, đag phân vân là có nên mở cửa ko thì 2con bạn lên tiếng, nên mình mới ra mở cửa, mình hỏi tụi nó “êh, dưới nhà còn ai thức ko?” Nó kêu “ko” mà mặt nó xanh lè lun, r mình hỏi típ “hay mấy thầy cô chưa về”, nó kêu là “ko có, ko còn ai ở dưới hết” mình mới hỏi nó có nghe thấy tiếng cười lúc nãy ko, cả 2 đứa nó đồng thanh “có :((” xong mình nói tụi nó về phòng lẹ đi, thấy ghê qá….mình đóng cửa lại….ko dám tắt đèn ngủ, nằm 1 lúc khoảng 30′ hơn, thì giọng cười đó lại vang lên, cười khằng khặc, vừa đông, vừa lớn tiếng, mà còn giòn giã nữa….chừng 30s lại tắt… Ôi mẹ ơi, ko ngủ đc với cái đêm kinh hồn đó lun, nằm cứ quay ng qa lại, xong r mình nhìn về hướng cửa sổ, mùa đó đag là Noel nên rất là lạnh, phòng ko hề có quạt hay máy lạnh lun nha, mà cái rèm cửa cứ phấp phới phấp phới, xong r còn nghe tiếng cộc cộc ngoài cửa sổ :-s….. Cứ nằm lăn qa lăn lại vậy, nhắm mắt nhưng đầu óc ko nghỉ ngơi nổi, 2:45’am giọng cười lại vang lên :((…..tr ơi, phải nói là thật sự đêm đó là đêm kinh hoàng của mình, mình chỉ cầu tr là đừng cho mình nhìn thấy là đc r…cố nhắm mắt ngủ, r mình cũng chẳng nhớ là đã ngủ qên từ lúc nào lun, sáng ra mấy bạn gọi dậy sớm để dọn dẹp r lên xe đi về, lúc ngồi trên xe đợi mọi ng tập trung, thì con bạn cùng phòng với mình ngồi chung, nó ngồi ngoài cửa sổ, nó ngó 1 hồi r nó chỉ cho mình là ở cái cửa sổ cuối cùng của tầng 2 ks có 3ng đàn ông đang nhìn bọn mình cười, r vẫy tay chào tạm biệt, mình nhìn mà da gà da vịt nổi lên, rõ ràng ở đó 3 ngày, ko hề nhìn thấy có ng lạ ra vào, càng ko thấy có cái phòng đó nữa :(( r mình mới nhìn xung quanh ks…. Ôi thần linh ơi, trên con đường dốc ấy, ngoài cái khách sạn mình ở ra thì xung quanh ko hề có nhà cửa, cách xa xa có 1 căn nhà bị bỏ hoang….cây mọc phủ đầy cả căn nhà ấy, tối thuiii, ko nhìn thấy tí ánh sáng gì lunn!
Sau khi về tới SG đem chuyện kể ra với mấy đứa ở chung KS, thì chỉ có mình, nhỏ chung phòng, 2con chạy dưới lầu lên, 1 bạn ở trong cái phòng mà mình trèo cửa sổ vô núp, tổng cộng 5ng nghe thấy giọng cười đó, còn lại có 1 số bạn cùng lớp với mình thức tới sáng nhưng chẳng nghe âm thanh gì cả, mà sau khi trở về từ ĐL, cái giọng cười đó ám ảnh mình suốt 1-2 tháng, tới giờ mình vẫn nhớ cái giọng đó….mà cũng chính sau cái lần đó mình mới biết, thì ra vía mình nhẹ, nên cũng đụng phải 1 số chuyện tâm linh sau này…. :(( nên đó là lý do có cho tiền mình cũng ko dám quay lại ĐL!
Hết chuyện r, chuyện có chán mấy bạn đọc đừng ném đá nha