Ê sao tớ lên facebook thấy người ta toàn viết là "cục sì lầu ông bê lắp"??? Ai cho biết nghĩa với. Mẹ tớ nói nó chỉ là 1 câu hát quen miệng của mấy đứa thôi.
Giải: A = (18 + 29) + (285 - 18 - 29)
có ai giải nghĩa cho mình từ CỤC SÌ LẦU ÔNG BÊ LẮP với, mình thấy trên mạng nhiều người nói câu này lắm
Theo tìm hiểu, hóa ra “Cục sì lầu ông bê lắp” là cụm từ xuất phát từ câu hát "Don't you know, pump it up, Don't you know, pump it up…” của bài Pump It Up, một bài hát được phát hành từ năm 2004 do ca sĩ Danzel thể hiện. Để dễ hiểu, cư dân mạng Việt Nam đã dịch phiên âm lời bài hát gốc sang tiếng Việt, và cụm từ “Cục sì lầu ông bê lắp” được phát minh ra từ đây.
...
lên mạng nhấn cục sì lầu ông bê lắp đi
sẽ có bài hát đấy
Cục sì lầu ông bê lắp - Cục sì lầu ông bê lắp - Nhạc sập sình lên tới nóc - Một mình bà lên tới nóc - Cục xì dầu ăn phê lắm - Xì dầu ngon hơn nước mắm - Nào mình cùng lên xe bus - Đụ mẹ bọn đi xe khách - Bò một sừng con tê giác - Thằng Đạt là con tê giác - Đạt nhiều sừng hơn tê giác - Vì Đạt là cha tê giác - Kẹt bồn cầu anh thông tắc - Bồn cầu gặp anh thông tắc - Rồi bồn cầu hết thông tắc - Vì sừng của con tê giác
Cục sì lầu ông bê lắp Cục sì lầu ông bê lắp Nhạc sập sình lên tới nóc Một mình bà lên tới nóc Cục xì dầu ăn phê lắm Xì dầu ngon hơn nước mắm Nào mình cùng lên xe bus Đụ mẹ bọn đi xe khách Bò một sừng con tê giác Thằng lùn là con tê giác lùn nhiều sừng hơn tê giác Vì Lùn là cha tê giác Kẹt bồn cầu anh thông tắc Bồn cầu gặp anh thông tắc Rồi bồn cầu hết thông tắc Vì sừng của con tê giác
Cục sì lầu ông bê lắp Cục sì lầu ông bê lắp Nhạc sập sình lên tới nóc Một mình bà lên tới nóc Cục xì dầu ăn phê lắm Xì dầu ngon hơn nước mắm Nào mình cùng lên xe bus Đụ mẹ bọn đi xe khách Bò một sừng con tê giác Thằng Đạt là con tê giác Đạt nhiều sừng hơn tê giác Vì Đạt là cha tê giác Kẹt bồn cầu anh thông tắc Bồn cầu gặp anh thông tắc Rồi bồn cầu hết thông tắc Vì sừng của con tê giác !!! =))
cục sì lầu ông bê lắp
Cục sì lầu ông bê lắp
mình nhái lại câu hát của kênh youtube Thánh Dựng thôi
2345555555555+386453021=
2987654321247+222222222222222222222222222222=
CỤC SÌ LẦU ÔNG BÊ LẮP
\(2345555555555\) \(+386453021=\) \(2345942008576\)
\(2987654321247+\) \(2222222222\) \(2222222222\) \(2222222222\) \(=2244447432098765\)
Chào các bác. Lâu rồi ko thấy page có truyện nào dài kì để ae hóng cho đỡ buồn, đó là động lực để tớ quyết tâm “cào phím” để cho ra đời DUYÊN ÂM. Do vừa viết vừa nghĩ nên tớ ko có số chương cụ thể. Cơ mà như vậy mới tạo động lực cho ae hóng chứ nhỉ. Hihi…
Thôi ko dài dòng nữa. Bây giờ tớ sẽ vào chuyện chính. Trước hết là tớ nói sơ qua về DUYÊN ÂM. Đây là đứa con tinh thần mà tớ đã định viết rất lâu rồi nhưng bây giờ mới có dịp. Về nội dung thì đây đều là những câu chuyện có thật đã xảy ra với tớ, hoặc tớ được nghe, được chứng kiến. Tất nhiên là để đảm bảo nội dung và tính logic cho truyện thì tớ đã chỉnh sửa một số chỗ để hợp lý hơn. Về cách xưng hô trong truyện thì để gần gũi hơn với ae, tớ sẽ xưng là “tớ” và gọi ae là ” các bác” ( dân chuyên văn nên hơi nhiều thủ tục tí, ae thông cảm).
📷
Truyện này cũng ko biết phải bắt đầu từ đâu nữa, nhưng nghe mẹ tớ kể lại: Ngày xưa bà nội tớ là thầy cúng. Một lần, trong làng có thằng bé bị chết đuối( ko biết ở chỗ các bác thế nào chứ ở chỗ tớ người chết đuối nếu vớt dc xác lên sẽ mang đi chôn ngay, sau đó làm lễ câu vong về nhà). Lần này cũng vậy, bà nội tớ đi làm lễ câu vong cho thằng bé kia. Người ta đặt một cây chuối bắc ngang qua lòng sông chỗ nó chết đuối. Ở giữa gắn một lá bùa. Bà tớ ngồi trên bờ sông cùng người nhà thằng bé, bà đọc một bài kinh để câu hồn nó lên bờ.
Nếu hồn lên sẽ thấy là bùa rơi ra và cây chuối rung lên. Mọi lần chỉ cần đọc một lần thôi là vong đã lên rồi, nhưng lần này đọc đến 3 lần mà vẫn chưa thấy phản ứng gì, trời thì nắng, bà tớ đang định quay về thì tự nhiên giữa lòng sông sùi bọt lên, rồi chẳng biết từ đâu có một đàn các bới đến đớp mất là bùa. Bà tớ nhìn thấy cảnh ấy xong thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng ko nói gì. Xong bà chỉ bảo là vong này nghịch lắm, nếu ko phải thầy cao tay sẽ ko làm được. Sức của bà tớ thì cũng có hạn nên ko thể làm gì được. Đêm đó bà tớ nằm mơ, thấy có đứa bé cứ đứng ngoài sân cười sằng sặc. Nó vừa cười vừa bảo sẽ theo một người trong nhà tớ. Nhưng là theo ai thì nó ko nói rõ. Nó nói xong thì bà tớ bừng tỉnh, mồ hôi vã ra khắp người. Bà chỉ mong những gì nó nói không phải là sự thật. Hôm sau bà gọi mẹ tớ sang và kể lại ( mẹ tớ lấy chồng làng bên ).
Nghe xong mẹ tớ chỉ cười và bảo bà lại nghĩ quá. Mấy hôm sau thì bà nhận được tin mẹ mang bầu tớ. Mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng đến tháng thứ 8 thì mẹ tớ đau bụng dữ dội. Rồi mẹ sinh tớ, non một tháng. Và đó cũng là tháng 7 âm lịch. Và có lẽ đây cũng là khởi nguồn của tất cả những gì xảy ra với tớ sau này….
Cũng khá dài rồi nên tớ xin được dừng chuyện ở đây. Hẹn các bác ở chap 2.
Cục...cục...cục sì lầu ông bê lắp!!! Trời đổ mưa rồi mà sao em vẫn chưa đổ anh??? Anh thấy có đám khói ngay đây, tay em không cầm bật lửa, mà sao đốt tim anh cháy to thế này??? Hôm qua anh đi qua nhà em, em đã lấy cắp một thứ của anh đó chính là......trái tim của anh. Nước biển màu xanh, thời gian màu tím. Vậy tim em màu gì??? Phiên chợ tình em rình mua thính. Thính đây rồi sao chưa dính em ơi! Em có biết điểm khác biệt giữa CH4 và anh không? CH4 là metan còn anh là mê em đó. Hạnh phúc sẽ không mỉm cười với những người lười thả thính!!! P/s: Binh nhiêu thính đã đủ cho em chưa???