nội dung và nghệ thuật của Sài Gòn Tôi Yêu
Viết nội dung và nghệ thuật bài : Sài gòn tôi yêu
Khái quát nội dung và nghệ thuật của các bài tiếng gà trưa , một thứ quà của núi non:cốm,sài gòn tôi yêu,
Mùa xuân của tôi
Tiếng gà trưa
_ Nghệ thuật: Thể thơ 5 tiếng - Biểu cảm qua tự sự, miêu tả. - Điệp ngữ , đảo ngữ , so sánh, tính từ , động từ... - Hiện tại, quá khứ, hiện tại .
_ Nội dung: - Tiếng gà trưa đã gọi về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bà cháu. Tình cảm gia đình đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương đất nước.
Một thứ quà của lúa non : Cốm
_ Nghệ thuật:
Cảm xúc tinh tế, nhẹ nhàng
Kết hợp miêu tả Với kể và bình luận
Ngôn ngữ trong sáng, chọn lọc đặc sắc.
_ Nội dung:
- Cốm là thức quà riêng biệt của đất nước t? những cánh đồng lúa.
- Ngợi ca nét đẹp văn hoá dân tộc c?a sản vật giản dị mà đặc sắc.
Sài Gòn tôi yêu
- Nội dung:
Nói về thành phố Sài Gòn trẻ trung, có những nét hấp dẫn về thiên nhiên và con người qua đó thể hiện tình cảm sâu đậm của tác giả đối với Sài Gòn
- Nghệ thuật:
Biểu cảm qua miêu tả
Mùa xuân của tôi
- Nghệ thuật :
- Ngôn ngữ: gợi cảm, tinh tế, giàu hình ảnh
- Sử dụng phép so sánh, nhân hóa, điệp ngữ phong phú, nhiều màu sắc cảm xúc.
- Nội dung :
Cảnh sắc thiên nhiên , ko khí mùa xuân ở Hà Nội và miền Bắc nước ta đc cảm nhận , tái hiện trong nổi nhớ thương da diết .
Biểu lộ chân thực và cụ thể tình yêu quê hương đất nước , lòng yêu cuộc sống và tâm hồn tinh tế , nhạy cảm .
Hãy nêu lên những đặc điểm trong nghệ thuật biểu cảm của bài văn “Sài Gòn tôi yêu”.
Những đặc điểm trong nghệ thuật biểu cảm của bài văn:
- Văn bản được thể hiện dưới dạng tùy bút, ghi lại những cảm nhận của tác giả.
- Biểu cảm kết hợp miêu tả.
Nghệ thuật trong văn bản Sài Gòn tôi yêu là gì?
Hãy nêu lên những đặc điểm trong nghệ thuật biểu cảm của bài văn '' Sài Gòn tôi yêu '' ?
Sài Gòn tôi yêu là một bài tuỳ bút nằm trong tập tuỳ bút - bút kí Nhớ... Sài Gòn tập I của Minh Hương. Sài Gòn tôi yêu là một cảm nhận sâu sắc và một mối tình đằm thắm chân tình của nhà văn với con người và mảnh đất mà ông gắn bó suốt mấy chục năm.
Bài tuỳ bút mở đầu bằng những ấn tượng chung về Sài Gòn: Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trận trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này. Một sự cảm nhận thật độc đáo, với hình ảnh so sánh liên tưởng đầy bất ngờ, thú vị.
Từ ấn tượng chung, tác giả đột ngột chuyển sang bày tỏ trực tiếp tình yêu Sài Gòn của mình:
Tôi yêu Sài Gòn da diết... Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang âm u buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh. Tôi yêu cả những đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng vào buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số dường còn những cây xanh che chở.
Ngay trong phần đầu của bài tuỳ bút, tác giả đã bộc lộ tình yêu nồng nhiệt, thiết tha của mình với thành phố Sài Gòn. Điệp từ tôi yêu được điệp lại ở đầu các câu văn như ngân đi ngân lại điệp khúc tình yêu, như nhấn thêm vào bản đàn tâm trạng rộn rã yêu thương của nhà văn.
Minh Hương yêu Sài Gòn với tất cả những cái đáng yêu, cả những điều không mấy dễ chịu của nó. Dường như hình ảnh Sài Gòn đã ăn sâu vào trong tiềm thức, trở thành một phần máu thịt không thể thiếu trong cuộc sống của ông.
Tình yêu Sài Gòn sâu nặng khiến nhà văn có được cảm nhận thật chính xác và tinh nhạy về thành phố. Con mắt tinh tường của nhà văn nhận ra cả cái sắc nắng “ngọt ngào” buổi sớm mai, cái “nhớ thương” của cơn gió lộng buổi chiều, cái ào ào đột ngột của những cơn mưa nhiệt đới; cả sự “trái chứng” của thời tiết đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh; cả cái nhịp sống đa dạng của phố phường; thưa thớt về đêm khuya, náo động, dập dìu vào giờ cao điểm; cả cái không khí mát dịu, thanh sạch ở những con đường rợp bóng cây xanh... Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp và những nét riêng biệt cho thành phố phương Nam này.Có thể nói, đây là đoạn văn kết hợp cảm xúc với quan sát tinh tế, đậm chất trữ tình.
Sau những dòng cảm xúc trữ tình, nhà văn chuyển sang những cảm nhận và bình luận về người Sài Gòn . Phải chăng, ông muốn lí giải kĩ hơn căn nguyên sâu xa tình yêu Sài Gòn của mình: không chỉ yêu nhịp sống, thời tiết, phong cảnh mà còn yêu hơn người Sài Gòn.
Người từ bốn phương hội về đây, rồi nhanh chóng hoà hợp thành người Sài Gòn. Thành phố bao dung và nhân hậu này bao giờ cũng dang hai cánh tay rộng mở mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến. Một thành phố như vậy, lẽ nào lại không yêu? Và có lẽ tình yêu Sài Gòn không chỉ là của riêng nhà văn.
Yêu Sài Gòn, tác giả yêu tất cả những con người Sài Gòn và nhận ra ở họ bao nét đẹp tâm hồn, làm nên một phong cách bản địa mang nhiều nét đặc trưng:Họ ăn nói tự nhiên, nhiều lúc hề hà, dễ dãi. Phần đông ít dàn dựng, tính toán, người Sài Gòn cũng như phần lớn người Lục tỉnh đều rất chân thành, bộc trực.
Theo tác giả, phong cách ấy đã được kết tinh, trải nghiệm trong một thời gian dài của cuộc sống, được thử thách trong cam go của lịch sử.
Giới thiệu về phong cách người Sài Gòn, tác giả đi sâu vào giới thiệu phong cách của cô gái Sài Gòn - những bông hoa của thành phố làm cho thành phố thêm rực rỡ hơn hương thơm và sắc màu.
Cách viết xen lẫn những dòng cảm nhận và những lời bình luận của Minh Hương làm cho đoạn văn vừa đậm đà cảm xúc trữ tình, vừa giàu chất suy ngẫm.
Bài tuỳ bút kết thúc bằng việc khẳng định lại tình yêu son sắt thuỷ chung và mong ước tha thiết của nhà văn:
Vậy đó, tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây. Một mối tình dai dẳng, bền chặt. Thương mến bao nhiêu cũng không uổng công, hoài của. Tôi mong ước mọi người, nhất là các bạn trẻ, đều yêu Sài Gòn như tôi.
Cách kết thúc như vậy khiến cho chủ đề được xoáy sâu, nổi bật lên mà để lại những dư âm trong người đọc.
Sử dụng thể loại tùy bút với lời văn giàu cảm xúc, sánh mới lạ, âm hưởng nhẹ nhàng như thơ.
Những đặc điểm trong nghệ thuật biểu cảm của bài văn "Sài Gòn tôi yêu"
-Văn bản được thể hiện dưới dạng tuỳ bút, ghi lại những cảm nhận của tác giả.
-Biểu cảm kết hợp miêu tả
Tình cảm của tác giả với Sài Gòn đã được thể hiện như thế nào trong văn bản “Sài Gòn tôi yêu”? Biện pháp nghệ thuật nào đã được sử dụng để biểu hiện tình cảm của tác giả?
- Tình cảm của tác giả với Sài Gòn được thể hiện là một tình yêu nồng nhiệt, sâu sắc, yêu từ những gì gần gũi, thân quen, từ thiên nhiên đến con người, đến cả những “trái chứng giở trời” của thời tiết trong tâm trí tác giả cũng trở nên thành những cái đáng nhớ, đáng yêu.
- Tác giả đã sử dụng biện pháp nghệ thuật điệp cấu trúc và điệp từ. Điệp từ Yêu được lặp lại tới 6 lần, đứng đầu câu mở ra sau động từ yêu ấy là mở ra một không gian, cảnh vật, nét riêng của thành phố. Cụm từ “Tôi yêu...” được lặp lại 4 lần.
- Qua đó tác giả đã thể hiện được tình yêu tha thiết của mình với một thành phố trẻ, phát triển vô cùng năng động của cả nước.
mik cũng ho nhớ lắm mong bạn thông cảm nhá
trình bày nghệ thuật ý nghĩa của các tác phẩm: sài gòn tôi yêu, mùa xuân của tôi, một thứ quà của lúa non: cốm
giúp mk với
Sau khi học văn bản "Sài Gòn tôi yêu" hãy viết đoạn văn nêu cảm nhận của em về vẻ đẹp và con người Sài Gòn
Sau khi học văn bản "Sài Gòn tôi yêu" hãy viết đoạn văn nêu cảm nhận của em về vẻ đẹp và con người Sài Gòn
Bạn có thể tham khảo
Sài Gòn tôi yêu là một bài tuỳ bút nằm trong tập tuỳ bút – bút kí Nhớ… Sài Gòn tập I của Minh Hương. Sài Gòn tôi yêu là một cảm nhận sâu sắc và một mối tình đằm thắm chân tình của nhà văn với con người và mảnh đất mà ông gắn bó suốt mấy chục năm.
Bài tuỳ bút mở đầu bằng những ấn tượng chung về Sài Gòn: Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trận trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này. Một sự cảm nhận thật độc đáo, với hình ảnh so sánh liên tưởng đầy bất ngờ, thú vị.
Mình giúp thế này còn bạn tự làm tiếp nhá
Hãy nêu lên vị trí và ý nghĩa của đoạn cuối văn bản “Sài Gòn tôi yêu” trong việc thể hiện tình cảm của tác giả với Sài Gòn.
- Đoạn cuối của bài, một lần nữa tác giả khẳng định lại tình cảm của mình với mảnh đất và con người nơi đây. Đó như một “tuyên ngôn” của tác giả đồng thời mong muốn thế hệ trẻ cũng đều dành tình cảm yêu mến cho mảnh đất này.