Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Onimaru Shizuka
Xem chi tiết

chắc hẳn trong cuộc sống ai cũng có ít nhất một lần mắc lỗi với ông bà bố mẹ thầy cô và anh chị .Em cũng vậy em đã có một lần mắc lỗi với mẹ làm mẹ buồn .Em đã cố quên đi nhưng không sao quên được lần mắc lỗi đó .Chuyện là thế này hôm ấy lớp em có bài kiểm tra môn Toán trước vậy kiểm tra thầy giáo dạy bộ môn đã nhắc nhở Chúc em về nhà ôm bài tập kỹ trên đường đi học về em nghĩ chắc thời chỉ Sao mà dễ thôi mà toán thịt và phép không trừ nhân chia mình nhắm mắt không còn được đi học về rồi ngày mai con có bài kiểm tra môn Toán 12 em bảo con đi tắm rửa rồi ông bài để mai còn thi cho tốt em trả lời Mẹ cứ yên tâm

Đinh Minh Châu
26 tháng 9 2022 lúc 18:12

Hưng là học sinh lớp 6, là con ngoan trò giỏi. Một lần được bố mẹ dẫn đi chơi biển, Hưng vui thích vô cùng. Vì lần đầu Hưng ra biển nên bố mẹ lo lắng căn dặn rất nhiều. Bố có dặn: "Con đừng chơi xa quá, đặc biệt không được chơi phía rừng đằng kia, lỡ lạc vào đó thì nguy hiểm lắm". Hưng hào hứng vâng rất to. Nhưng vừa tuột khỏi bàn tay bố mẹ, Hưng gặp mấy người bạn cùng lớp. Các bạn rủ nhau ra phía rừng chơi tìm kho báu, vui quá Hưng bỗng quên lời bố theo các bạn ra phía rừng. Rồi lỡ đi sâu trong rừng, Hưng và các bạn bị lạc.

Lúc sau, nhận ra sự vắng mặt của Hưng, bố mẹ lo lắng đi tìm. Từ lúc trưa nắng cho đến chiều, vẫn chưa tìm được con, bố mẹ Hưng gọi cứu hộ giúp đỡ, họ gặp những người bố, người mẹ của các bạn khác. Đến tối, các nhân viên cứu hộ đã tìm được Hưng và các bạn đang sợ hãi ngồi trong rừng tối.

Sau sự việc ấy, Hưng đã bị bố nặng lời trách mắng vì lo lắng. Hưng ân hận vô cùng và tự hứa sẽ không bao giờ trái lời bố mẹ nữa.

dothithuuyen
Xem chi tiết
Trần Thị Hồng
8 tháng 9 2018 lúc 16:09

Ai mà không có một lần mắc lỗi. Điều quan trọng là lỗi ấy nhỏ hay to, tha thứ được hay không thể. Riêng em, có một chuyện em đã làm và đến bây giờ em vẫn thầm tự nhủ: “Nếu ngày ấy, mình không làm như thế thì bố mẹ và cô giáo sẽ không phải buồn bực, thấp thỏm, lo âu vì mình.”
Hôm ấy, vào một ngày đẹp trời, bầu trời quang đãng, trong xanh với những gợn mây trắng nhỏ bồng bềnh. Ông mặt trời tốt bụng thả những tia nắng vàng mát dịu xuống mặt đất làm cho hạt sương long lanh trên thảm cỏ thêm rực rỡ. Bên vệ đường, khóm tre làng toả bóng như muốn che chở cho người qua lại. Và dưới rặng tre già đó thấp thoáng bóng em đi học. Hai tay vung vẩy theo điệu nhạc mà em cất lên. Đang đi, bỗng có ai gọi:
- Ai trông như thằng Thăng ấy nhỉ? Có phải bạn tên là Thăng không?
Em quay phắt lại, nhìn kĩ một hồi rồi reo lên:
- A, mày đấy hả, có phải thằng Hùng không, bốn năm rồi không gặp, trông mày
khác quá, tao phải nhìn mãi mới ra.
Hùng và em là bạn thân của nhau năm lớp hai. Hồi ấy chúng em chơi thân thiết lắm. Nhưng khi bạn sang lớp ba thì bố mẹ bạn mua nhà ở thành phố rồi lên đấy ăn ở luôn. Chúng em chỉ thỉnh thoảng gửi được thư từ thôi. Bấy lâu gặp lại, em vui mừng khôn xiết, hai đứa hỏi han nhau, em hỏi:
- Hùng này, sao hôm nay là thứ sáu mà mày lại không đi học.
- Là do hôm nay là kỉ niệm 10 năm khai trương trường – Bạn đáp
Em tiếp tục hỏi với một vẻ tò mò:
- Mày về quê làm gì thế? Có dự định gì không?
Hùng trả lời:
- Thì tao về quê để thăm nội chứ chi. À, mà sáng nay nhà tao tổ chức đi đá bàn chơi một chuyến, mày muốn đi không? Tao sẽ xin phép, nhà tao chuẩn bị hết rồi, mày đi với tao luôn cho vui đừng ngại.
Thoạt đầu, em từ chối nây nẩy, nhưng vì nó thuyết phục hay quá nên em cũng ưng thuận. Hùng mừng lắm, cùng em đến hỏi ý bố mẹ bạn, bố Hùng nói:
- Cháu đi theo cũng được, nhưng hôm nay phải đi học chứ?
Nghe chú hỏi, em chột dạ không biết trả lời thế nào, nhưng nhờ có Hùng ở sau gợi ý nên em nói dối bố Hùng một cách trắng trợn: “Hôm nay trường con cũng nghĩ học”. Nghe thế chú không chút nghi ngờ.
Chiếc xe honda bon bon lên đường, thoáng cái đã tới Đá Bàn. Mọi người cùng nhau dựng lều, ăn uống, chơi đùa, vui ơi là vui đến nỗi em quên tất cả mọi người kể cả bố mẹ. Đến xẩm tối, khi mọi người thu xếp đi về thì em mới nhớ tới lời mẹ dặn. Ngồi trên xe, em buồn rũ rưỡi, Hùng thấy, nó hỏi:
- Bộ đang chơi vui mà phải đi về nên mày tiếc hả?
Em phản đối:
- Không phải, tao buồn là do, là do,….
Em không dám nói hết câu vì sợ bố Hùng nghe được sẽ đánh bạn nên em im lặng, có lẽ Hùng cũng hiểu không hỏi gì thêm. Về tới nhà, em lo sợ vô cùng đến tím tái cả mặt, mồ hôi vã ướt cả lưng. Vừa bước đến cổng nhà em đã nghe tiếng mẹ:
- Làm sao bây giờ mình ơi? Có bao giờ thằng bé bị bắt cóc không?
Nói rồi, mẹ khóc nấc lên. Bố an ủi:
- Anh cũng không biết nữa. Anh đã gọi công an mấy lần rồi mà họ vẫn chưa có tin tức gì?
Em ở ngoài nghe mẹ khóc mà trong lòng lo sợ, bồn chồn vô cùng. Mãi một lúc sau, em mới có thể lấy hết can đảm, cất lên một tiếng nói:
- Mẹ ơi, con đã về.
Im ắng một chút rồi sau đó tiếng mở khoá và mẹ xuất hiện với cây roi lăm lăm trong tay. Và kết cục sau đó chắc các bạn cũng biết. Nhưng chỉ có một điều là từ đó, mẹ nghiêm khắc với em hơn và mất đi niềm tin về em. Thật đau xót!
Mặc dù đã một năm trôi qua kể từ cái ngày đẹp trời mà lại không đẹp lòng ấy. Nhưng kí ức về cái ngày ấy sẽ mãi mãi còn tồn đọng trong tâm trí em như có một cây đinh đâm vào một khúc gỗ mà cho dù có lấy ra được thì vẫn còn cái dấu mãi mãi không bao giờ phai.

ღїαɱ_Thuyy Tienn《ᗪɾą》
8 tháng 9 2018 lúc 16:14
Cuối năm học vừa qua, em đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến xuất sắc. Có được kết quả này một phần là nhờ em rút ra được bài học cay đắng ở đầu học kì I. Chuyện là thế này:

Thầy dạy Toán của em rất nghiêm khắc và cẩn thận. Thầy thường nói rằng Toán là bộ môn mà kiến thức liên kết với nhau rất chặt chẽ, nếu hiểu không kĩ phần trước thì phần sau sẽ khó tiếp thu. Em đã không vâng lời thầy, dù chỉ một lần.

Vốn là học sinh giỏi Toán nên bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy gọi điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy, em ung dung ngắm bầu trời qua khung cửa sổ và tha hồ tưởng tượng đến trận đá bóng giao hữu chiều nay giữa lớp em với lớp 7B mà em là một chân sút có hạng.

Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra là thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi kiểm tra một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này?! Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: “Kìa, chép đề đi chứ!”. Em có cảm giác là tiết kiểm tra hôm ấy kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xoá. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tung lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu. Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 4, tim em thắt lại. Em cố giữ vẻ mặt thản nhiên để che giấu bao sóng gió trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Chỉ vì em không nghe lời thầy, chủ quan trong học tập nên mới ra nông nỗi. Sau đó, em đã cố gắng rất nhiều nhưng điểm trung bình môn Toán học kì I chỉ đạt loại khá. Nhờ cố gắng học tập, cuối năm, em vẫn đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến xuất sắc nhưng em không sao quên chuyện cũ. Giờ đây, em kể lại chuyện này với thái độ tự kiểm điểm nghiêm túc. Chủ quan, tự mãn tất sẽ dẫn đến thất bại. Đó là bài học sâu sắc không chỉ trong đời học trò mà trong suốt cuộc đời của mỗi con người.

Đường Trang 6A_THCS TN
8 tháng 9 2018 lúc 16:40

hôm nọ,ba mẹ e ik lm sớm,họ dặn e ở nhà lau dọn nhà cửa và gập gọn quần áo.Nhg vì qua mải chs nên e ko lm nhg vc ba me dặn.

tối về họ vô cùng tức giận và mắng e rất nhiều!!! e thủn thẹn ns :

-"con xin lỗi bố mẹ,lần sau...con k thế nx!!!"

từ đó e bắt đầu lm vc chăm chỉ hơn và ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ.

~~hok tốt~~~

k cho pé nhé

Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
6 tháng 9 2019 lúc 13:28

Mở bài

- Giới thiệu truyện ngắn, hoàn cảnh ra đời của truyện Chiếc lá cuối cùng

- Nêu chung về giá trị nội dung và nghệ thuật

Thân bài

Diễn biến tâm trạng của nhân vật Giôn- xi

     + Chán nản, chán sống, không muốn tiếp tục sự sống của mình

     + Thường xuyên nhìn ra cây thường xuân và nghĩ mình sẽ lìa đời khi chiếc lá cuối cùng của cây thường xuân rụng xuống

- Cụ Bơ-men: Người hàng xóm tốt bụng, cũng là người họa sĩ hiền lành, đã âm thầm vẽ chiếc lá trong đêm mưa bão

- Giôn-xi nhìn thấy chiếc lá thường xuân cuối cùng vẫn kiên cường trên cây nên cô đã vượt qua cơn bệnh.

- Cụ Bơ- men chết vì viêm phổi, do vẽ chiếc lá cuối cùng- kiệt tác

* Ý nghĩa của chiếc lá

- Chiếc lá hiện hữu thật tới mức Giôn-xi là họa sĩ nhưng không nhận ra được

- Tạo ra động lực giúp Giôn-xi vực bản thân dậy khỏi những chán nản, buồn tủi lúc mắc bệnh

- Chiếc lá là kiệt tác nghệ thuật vị nhân sinh vì chiếc lá không chỉ là tác phẩm nghệ thuật mà còn cứu sống con người- bằng tình yêu thương, sự chia sẻ

Kết bài

Khẳng định hình tượng chiếc lá cuối cùng để thể hiện tình người, tình đời được vẽ bởi con người có tình cảm sâu sắc, yêu nghề

Chàng Trai 2_k_7
Xem chi tiết
ღїαɱ_Thuyy Tienn《ᗪɾą》
18 tháng 10 2018 lúc 13:57

Cho nhan đề truyện:"Một lần không vâng lời.Em hãy tưởng tượng để kể 1 câu chuyện theo nhan đề ấy.Em dự định sẽ kể việc gì,diễn biễn ra sao,nhân vật là ai?

MỘT LẦN KHÔNG VÂNG LỜI

Nam là học sinh lớp 6A. Tính Nam rất hiếu động nên hôm qua, trước khi đi chợ xa mẹ dặn Nam: “Ở nhà một mình con chớ nghịch ngợm và đặc biệt không được trèo cây, vì trèo cây là nguy hiểm lắm đó!”. Nam trả lời mẹ: “Dạ con nhớ mẹ ạ”. Thế nhưng mẹ vừa ra khỏi nhà Nam đã quên ngay lời mẹ dặn chạy tót ra vườn chơi. Ra đến vườn Nam đi hết gốc cây này sang gốc cây khác, chợt Nam nhìn thấy trên một cành xoài cao có một quả đã ửng vàng. Xoài đầu mùa ngon tuyệt! Nam không nín được cơn thèm! Thế là việc trèo cây bắt đầu.

Nam bám hai tay vào thân xoài và quặp hai bàn chân vào phía dưới rồi cứ thế nhích lên từng đoạn một. Khi một tay đã níu được một cành xoài lớn. Nam đu người lên rồi đứng thẳng lên cành xoài. Nam với tay ra hái trái xoài chín nhưng trái xoài nằm ở cành trên, với không tới. Nam lại phải trèo tiếp lên cao rồi nhoài người ra hái trái xoài treo đung đưa ở đầu cành. Khi tay Nam vừa đụng vào trái xoài chín, cảm giác sung sướng chưa kịp đến thì bỗng rắc một cái, cành cây mà Nam đang đứng gẫy gục. Nam tuột tay rơi bịch xuống đất, nằm sóng soài bất tỉnh. Lát sau Nam tỉnh lại thì thấy đùi trái đau nhức. Nam lê lết mãi mới vào được trong nhà bò lên giường nằm. Khi mẹ về thì chân Nam lại càng đau. Nam rên lên vì đau đớn. Mẹ hoảng hốt đưa Nam đi bệnh viện, sau khi chụp X quang xong bác sĩ bảo: “Xương đùi trái bị gẫy phải bó bột”.

Hơn hai tháng trời mẹ phải ròng rã chở Nam vào tận cửa lớp, rồi lại vào tận cửa để đón Nam về. Đến lớp Nam phải ngồi bất động một chỗ nhìn bạn bè vui đùa mà lòng khát khao biết mấy.

Sau lần gẫy xương đó Nam ân hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ. Nam tự hứa, sẽ không bao giờ dám trái lời ba mẹ nữa.

Em dự định sẽ kể sự việc gì? Trong đề bài đã rõ ràng rằng: "một lần ko vâng lời bố mẹ", cụ thể sự việc ấy là sự việc gì?
- Nhân vật gồm những ai? Bản thân em, bố mẹ, rồi có thêm nhân vật phụ họa nào nữa ko?
- Diễn biến ra sao? Hơn 10 tuổi đời, em có bao giờ ko vâng lời bị mẹ mắng chưa? Đơn giản là đi ra ngoài chơi dưới trời nắng trong khi mẹ gọi rản cổ mà ko chịu về, rồi về nhà chắc gì cũng bị mắng, đúng ko? Hoặc 1 lần lười đi học, ko chịu nghe lời khuyên bảo của ba mẹ để đi học chẳng hạn,...
Đầu tiên là nêu sự việc đó ra.
Lý do tại sao em ko vâng lời bố mẹ.
Em đã ko vâng lời như thế nào.
Lúc đó em ra sao? Bố mẹ ntn?
Kết quả của lần ko vâng lời đó.
...

Y-S Love SSBĐ
18 tháng 10 2018 lúc 11:23

Nam là học sinh lớp 6A. Tính Nam rất hiếu động nên hôm qua, trước khi đi chợ xa mẹ dặn Nam: “Ở nhà một mình con chớ nghịch ngợm và đặc biệt không được trèo cây, vì trèo cây là nguy hiểm lắm đó!”. Nam trả lời mẹ: “Dạ con nhớ mẹ ạ”. Thế nhưng mẹ vừa ra khỏi nhà Nam đã quên ngay lời mẹ dặn chạy tót ra vườn chơi. Ra đến vườn Nam đi hết gốc cây này sang gốc cây khác, chợt Nam nhìn thấy trên một cành xoài cao có một quả đã ửng vàng. Xoài đầu mùa ngon tuyệt! Nam không nín được cơn thèm! Thế là việc trèo cây bắt đầu.

Nam bám hai tay vào thân xoài và quặp hai bàn chân vào phía dưới rồi cứ thế nhích lên từng đoạn một. Khi một tay đã níu được một cành xoài lớn. Nam đu người lên rồi đứng thẳng lên cành xoài. Nam với tay ra hái trái xoài chín nhưng trái xoài nằm ở cành trên, với không tới. Nam lại phải trèo tiếp lên cao rồi nhoài người ra hái trái xoài treo đung đưa ở đầu cành. Khi tay Nam vừa đụng vào trái xoài chín, cảm giác sung sướng chưa kịp đến thì bỗng rắc một cái, cành cây mà Nam đang đứng gẫy gục. Nam tuột tay rơi bịch xuống đất, nằm sóng soài bất tỉnh. Lát sau Nam tỉnh lại thì thấy đùi trái đau nhức. Nam lê lết mãi mới vào được trong nhà bò lên giường nằm. Khi mẹ về thì chân Nam lại càng đau. Nam rên lên vì đau đớn. Mẹ hoảng hốt đưa Nam đi bệnh viện, sau khi chụp X quang xong bác sĩ bảo: “Xương đùi trái bị gẫy phải bó bột”.

Hơn hai tháng trời mẹ phải ròng rã chở Nam vào tận cửa lớp, rồi lại vào tận cửa để đón Nam về. Đến lớp Nam phải ngồi bất động một chỗ nhìn bạn bè vui đùa mà lòng khát khao biết mấy.

Sau lần gẫy xương đó Nam ân hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ. Nam tự hứa, sẽ không bao giờ dám trái lời ba mẹ nữa.

Hk tốt

Nguyễn Phạm Hồng Anh
18 tháng 10 2018 lúc 11:49

Nam là học sinh lớp 6A. Tính Nam rất hiếu động nên hôm qua, trước khi đi chợ xa mẹ dặn Nam: “Ở nhà một mình con chớ nghịch ngợm và đặc biệt không được trèo cây, vì trèo cây là nguy hiểm lắm đó!”. Nam trả lời mẹ: “Dạ con nhớ mẹ ạ”. Thế nhưng mẹ vừa ra khỏi nhà Nam đã quên ngay lời mẹ dặn chạy tót ra vườn chơi. Ra đến vườn Nam đi hết gốc cây này sang gốc cây khác, chợt Nam nhìn thấy trên một cành xoài cao có một quả đã ửng vàng. Xoài đầu mùa ngon tuyệt! Nam không nín được cơn thèm! Thế là việc trèo cây bắt đầu.

Nam bám hai tay vào thân xoài và quặp hai bàn chân vào phía dưới rồi cứ thế nhích lên từng đoạn một. Khi một tay đã níu được một cành xoài lớn. Nam đu người lên rồi đứng thẳng lên cành xoài. Nam với tay ra hái trái xoài chín nhưng trái xoài nằm ở cành trên, với không tới. Nam lại phải trèo tiếp lên cao rồi nhoài người ra hái trái xoài treo đung đưa ở đầu cành. Khi tay Nam vừa đụng vào trái xoài chín, cảm giác sung sướng chưa kịp đến thì bỗng rắc một cái, cành cây mà Nam đang đứng gẫy gục. Nam tuột tay rơi bịch xuống đất, nằm sóng soài bất tỉnh. Lát sau Nam tỉnh lại thì thấy đùi trái đau nhức. Nam lê lết mãi mới vào được trong nhà bò lên giường nằm. Khi mẹ về thì chân Nam lại càng đau. Nam rên lên vì đau đớn. Mẹ hoảng hốt đưa Nam đi bệnh viện, sau khi chụp X quang xong bác sĩ bảo: “Xương đùi trái bị gẫy phải bó bột”.

Hơn hai tháng trời mẹ phải ròng rã chở Nam vào tận cửa lớp, rồi lại vào tận cửa để đón Nam về. Đến lớp Nam phải ngồi bất động một chỗ nhìn bạn bè vui đùa mà lòng khát khao biết mấy.

Sau lần gẫy xương đó Nam ân hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ. Nam tự hứa, sẽ không bao giờ dám trái lời bố mẹ nữa.

Lê Gia Bảo
Xem chi tiết
EDOGAWA CONAN
9 tháng 11 2019 lúc 22:04

hôm nay em vừa tính toán sai sau làm các câu sau sai be bét

Khách vãng lai đã xóa
Vương Hoài Linh
Xem chi tiết
Huyền Trân
Xem chi tiết
naruto
Xem chi tiết

Trong gia đình, người em kính trọng nhất là ông ngoại. Ông đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Lúc nào, ông cũng quan tâm đến con cháu. Thỉnh thoảng, em lại về quê thăm ông. Những lúc đó, em lại ngồi đấm lưng cho ông. Em mong ông luôn khỏe mạnh, hạnh phúc.

chúc bn học siêu tốt 

Nguyễn Khánh Huyền
30 tháng 12 2021 lúc 11:01

Tham khảo:

Ông nội là người em rất kính trọng. Tuy tuổi đã cao, nhưng ông vẫn còn minh mẫn. Cuối tuần, em lại cùng bố mẹ về nhà bác thăm ông. Em rất thích ngồi nghe ông kể chuyện. Những câu chuyện của ông đã dạy cho em nhiều bài học. Em rất yêu quý người ông của mình.

Jundemon1234
30 tháng 12 2021 lúc 11:46

 Ngoài bố,mẹ luôn là người gần gũi với em nhất. Mẹ rất yêu em. Mẹ đi làm cả ngày ở nhà máy, tối mới về đến nhà. Cơm nước xong là mẹ kèm em học bài. Mẹ dạy em cách viết rất chi tiết để hoàn thành các bài tập làm văn. Mẹ giảng cho em từng bài toán khó, từng câu văn. Nhờ có mẹ mà việc học của em tiến bộ hơn rất nhiều. Em rất tự hào về mẹ, người đã dạy em rất chu đáo, đầy tình yêu thương.

naruto
Xem chi tiết
Sơn Mai Thanh Hoàng
30 tháng 12 2021 lúc 19:53

TK:

 Em rất yêu quý mẹ của mình. Mẹ là một người nội trợ nên lúc nào cũng bận rộn với những công việc không tên.Dù vậy, mẹ vẫn rất yêu em và dành nhiều thời gian để trò chuyện và học bài cùng em.Nhờ mẹ mà em lúc nào em cũng được ăn ngon, mặc đẹp và được yêu thương. Em yêu mẹ nhiều lắm!

Kanna
30 tháng 12 2021 lúc 19:54

tham khảo : https://vndoc.com/viet-3-4-cau-the-hien-tinh-cam-cua-em-doi-voi-nguoi-than-249923

ngochan bui
30 tháng 12 2021 lúc 20:53

Trong nhà, mẹ là người luôn ở bên tôi. Mỗi khi tôi ốm hay mệt, mẹ thức thâu đêm để chăm sóc tôi. Mỗi khi tôi gặp bài học khó, mẹ là người động viên giúp đỡ tôi. Được ai khen tôi nghĩ ngay đến mẹ. Tôi biết mẹ sẽ rất vui khi tôi làm được việc tốt. Tôi rất yêu mẹ tôi.