em hiểu thế nào về câu nói:"Có người thường chú tâm đến lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác mà quên đi những phẩm chất tốt đẹp của họ"
Tờ giấy trắng
có 1 lần tại 1 trường th,ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh để nói chuyện .Trong khi nói,ông giơ lên cho các em thấy 1 tờ giấy trắng,trên đó có 1 chấm tròn đên ở 1 góc nhỏ ,ông nói
- CÁc em có thấy đây là j ko?
Tức thì cả hội trường vang lên
_đó là 1 dấu chấm
Ngài hiệu trưởng hỏi lại
_thế khoog ai nhận ra đây olaf 1 tờ giấy trắng cả ư
VÀ ngài kết luận
-Thế đấy con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt,mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đệp còn lại.khi phải đáng giá 1 sự việc hay là 1 con người,Thầy mong các em sẽ chú yes đếntờ giấy trắng hơn là những viết bẩn có trên nó
a VĂn bản treenthuoocs ptbđ nào?
b Trìnhbày cảm nhận của em về câu chuyện trên?
Câu hỏi:
Theo em khi bản thân hoặc người khác mắc sai lầm ta có nên chỉ nghĩ về điều đó mà không chú ý đến những điều tốt đẹp không? Vì sao?
Ko.Vì đó cx là sự cố ngoài ý muốn nên để ý những mặt tốt của bn để nhìn ra những cái mk thiếu xót và cần hok hỏi
cậu giải thích những từ mà cậu vết tắc đi
Em đã học và đọc nhiều tác phẩm văn học và những bài học lịch sử nói về các phẩm chất truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam, con người Việt Nam. Những nhận xét của tác giả có gì giống và có điểm gì khác với những điều mà em đã đọc được trong cách sách vở nói trên? Thái độ của tác giả như thế nào khi nêu những nhận xét này?
Nhận xét tác giả với sách lịch sử, văn học:
+ Giống: phân tích, nhận xét ưu điểm người Việt: thông minh, cần cù, sáng tạo, đoàn kết trong chiến đấu…
+ Khác: phê phán khuyết điểm, hạn chế, kĩ năng thực hành, đố kị, khôn vặt
- Thái độ người viết: khách quan khoa học, chân thực, đúng đắn
BT1:Có một lần, tại một trường trung học, ngài Hiệu trưởng đến gặp cácem học sinh để nói chuyện. Trong khi nói, ông giơ lên cho các em thấymột tờ giấy trắng, trên đó có một chấm tròn đen ở một góc nhỏ và hỏi: - Các em có thấy đây là gì không ? Tức thì cả hội trường vang lên: - Đó là một dấu chấm.Ngài Hiệu trưởng hỏi lại : - Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng ư ? Ngài kết luận :- Thế đấy con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt mà quên đitất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại. Khi phải đánh giá một sự việchay là một con người, thầy mong các em sẽ chú ý đến tờ giấy trắngnhiều hơn là những vết bẩn có trên nó. ( Theo Quà tặng cuộc sống )
a,Văn bản trên thuộc phương thức biểu đạt gì
b,Trình bày suy nghĩ của em về câu chuyện trên
Trả lời nhanh mình tích cho nhé
BT2:Cho đề văn:tại sao phạm Duy tốn lại đặt tên cho truyện ngắncủa mình là:Sống chết mặc bay/
Hãy xác đinhvấn đề cần gthích cho đê văn trên
BT3:Hãy giải thích lời khuyên của Lênin:''Học,học nữa,học mãi"
Giúp mình vs nhé cacban thanks ạ!
có một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói: “có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể đem con trai tôi sống lại?” nhà hiền triết bảo: “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ”. người phụ nữ ngay lập tức lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. đầu tiên bà đến gõ cửa một ngôi nhà lớn sang trọng và hỏi: “tôi đang tìm hạt giống cây mù tạt từ gia đình chưa bao giờ biết đến đau khổ, có phải nơi này không?” họ trả lời bà đã đến nhầm chỗ và bắt đầu kể những tai họa đã xảy đến với gia đình họ. bà ngồi lại an ủi họ rối tiếp tục lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác. bà trở nên quan tâm và rất muốn chia sẻ nỗi buồn của người khác đến nỗi bà đã quên đi nỗi buồn của chính bà và quên câu hỏi về hạt giống cây mù tạt thần kỳ mà bà tìm kiếm. thế đó, cách quên đi nỗi buồn của chính mình tốt nhất là hãy chia sẻ với những người khác, bạn sẽ thấy được sự cảm thông và nỗi buồn của chính mình cũng được tan biến đi. hãy quên đi nỗi buồn, bạn nhé! 1. xác định phong cách ngôn ngữ và phương thức biểu đạt của văn bản trên?(0.5 điểm) 2. anh (chị) hiểu như thế nào về hình ảnh hạt giống cây mù tạttrong câu văn “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ“.(0.75 điểm) 3. anh (chị) hiểu như thế nào về câu “ bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác”.(0,75 điểm) 4. thông điệp nào của văn bản trên để lại cho anh ( chị) nhiều suy nghĩ nhất ?(1,0 điểm)
Có câu nói: “Lòng vị tha, sự cảm thông với những lỗi lầm của người khác không chỉ là món quà quý giá để ta trao tặng mọi người, mà nó còn là một món quà tốt đẹp mỗi chúng ta dành tặng bản thân mình.” Vậy theo em, vì sao tha thứ lại chính là món quà tốt đẹp dành tặng cho chính bản thân chúng ta?
không biết
BÀN VỀ SỰ TỬ TẾ
Trong tiết học hôm nay của tôi, thầy giáo lịch sử đã nói với chúng tôi có ý đại khái rằng: “ Dù cho các em có làm gì đi chăng nữa, dù là việc nhỏ nhặt hay lớn lao, tất cả đều phải đi kèm sự tử tế. Không có tử tế, chúng ta không thể sống tốt được.”
Câu nói của thầy đã “ đậu” lại trong tâm trí tôi ngay lúc đó. Mọi lần, tôi đều cảm thấy thầy khó khăn, nghiêm khắc quá. Nhưng sao hôm nay tôi lại cảm thấy từng lời, từng câu thầy nói ra rất chân thật và sâu sắc bằng tất cả sự chiêm nghiệm của một người đã hai màu tóc, đã đi được nửa đời người . Tôi cứ băn khoăn mãi.. Vậy thế nào mới là tử tế?
Sự tử tế với tôi là cách đối xử giữa con người với nhau một cách chân thực, nói không với sự lừa dối. Sự tử tế làm cho người ta sống đúng đắn với bản thân, gia đình và xã hội với cái tâm trong sáng và lòng hướng thiện. Và ta có nên xem sự tử tế như một thước đo về lẽ sống và lòng ngay thẳng, sự trung thực và tốt đẹp bên trong “ phần người” của một ai đó?
Tôi nhớ cô giáo dạy Văn năm lớp 9 đã cho một bài tập rằng: “ Đừng quên cái ác vỗ vai cái thiện, cả hai cùng cười tiến về tương lai” và chúng tôi sẽ phải bình luận về câu nói trên. Vậy nếu như ta sống tử tế, có phải ta sẽ phần nào xóa nhòa đi cái ác trong tâm, có khả năng loại trừ đi con rắn độc về lòng đố kị, ganh ghét, tị nạnh nhau. Ta ươm mầm hạt giống thiện để có một cuộc đời hạnh phúc và tốt đẹp hơn. Và khi đối đãi với nhân gian bằng cái tâm trong sáng và tử tế, lòng con người sẽ cảm thấy bình an hơn.. Cho đi những sự tốt đẹp và nhận lại điều tương tự, bạn đồng ý không?
In trong tâm trí tôi là dáng lưng cao gầy đang chạy xe lên dốc cầu cao vô tình thấy người phụ nữ khó nhọc đạp chiếc xe bán hàng dường như đang “đình công”, không ngừng phát ra những tiếng cót két khó chịu của mình. Người đó không ngại ngần dùng phần chân trái làm lực đẩy đưa chiếc xe ấy lên cầu, san sẻ bớt phần nào sức nặng với người phụ nữ. Năm đó tôi tầm 6 tuổi, ngồi sau lưng chú nhìn thấy toàn bộ sự việc ấy. Trong cuộc sống của chú sau này không thuận lợi, dường như đã đưa chú tôi thành con người khác hơn, mọi người ít nhiều có sự xa lánh. Nhưng sự tử tế mà chú cho tôi thấy năm nào tôi vẫn còn nhớ.. À thì ra, đối đãi tử tế với người khác không chỉ khiến mình và người được giúp cảm thấy hạnh phúc và tốt đẹp hơn, mà còn có thể để lại cho người thứ ba nào đó một bài học khắc cốt ghi tâm.
“ Các em phải làm người tử tế..”
Ngày hôm nay, lời thầy còn vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi chọn cách sống tử tế. Còn bạn?
Diệu Tâm
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. “Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình” – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười : “Chuyến đi như thế nào hả con ?”
– Thật tuyệt vời bố ạ !
– Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !
– Ô, vâng.
– Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tượng bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả.
“Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…” – cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
trình bày suy nghĩ của em về câu chuyện"Tờ giấy trắng"
Có một lần tại một trường trung học ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh để nói chuyện .Trong khi nói ông giơ lên cho các em thấy một tờ giấy trắng ,trên đó có một chấm tròn đen ở góc nhỏ, và hỏi:
-Các em có thấy đây là gì không:
Tức thì cả hội trường vang lên:
-Đó là 1 dấu chấm
Ngài hiệu trưởng hỏi lại:
Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng cả ư và ngài kết luận
-Thế đấy,con người luôn chú ý đến lời nhỏ nhat,mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại.Khi phải đánh giá 1 sự việc hay là một con người,thầy mong các em chú ý đến tờ giấy trắng nhiều hơn là những vết bẩn có trên đó
giúp mk nha các bạn
cũng như câu chuyện sau:
Thầy giáo cho các phép tính sau:
9*1=7
9*2=18
9*3=27
9*4=36
9*5=45
các em học sinh cứ khúc khích cười ở dưới. THầy giáo hỏi:
vì sao các em cười?
các em bảo :
vì thầy ghi là :9*1=7
thầy giáo bảo:
vì sao các em không để ý đến các phép tính thầy làm đúng ở dưới.
bài học các bạn tự rút ra nhé