Kể về một lần em gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách
Viết đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách
Em tham khảo:
Ai cũng có những hồi ức tốt đẹp mà mình không bao giờ quên. Tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác lần đầu gặp lại người dì sau mười năm xa cách đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc, in đậm trong tâm trí tôi. Dì tôi từ nhỏ ốm đau, bệnh tật, gia đình bà ngoại lại không có điều kiện nên dì được một gia đình khác nhận nuôi. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng dì cũng tìm về gia đình và gặp gỡ chúng tôi. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa, những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ tôi, bà tôi hằn sâu vào tâm trí của tôi. Tình người thật đong đầy, sau ngần ấy năm, chúng tôi vẫn là một gia đình, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng ôm lấy nhau bởi sợi dây tình cảm gắn kết. Đời người rất ngắn, chúng ta hãy sống trọn vẹn tình cảm để cuộc sống này ý nghĩa hơn.
Viết đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách
Tham khảo:
Ai cũng có những hồi ức tốt đẹp mà mình không bao giờ quên. Tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác lần đầu gặp lại người dì sau mười năm xa cách đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc, in đậm trong tâm trí tôi. Dì tôi từ nhỏ ốm đau, bệnh tật, gia đình bà ngoại lại không có điều kiện nên dì được một gia đình khác nhận nuôi. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng dì cũng tìm về gia đình và gặp gỡ chúng tôi. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa, những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ tôi, bà tôi hằn sâu vào tâm trí của tôi. Tình người thật đong đầy, sau ngần ấy năm, chúng tôi vẫn là một gia đình, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng ôm lấy nhau bởi sợi dây tình cảm gắn kết. Đời người rất ngắn, chúng ta hãy sống trọn vẹn tình cảm để cuộc sống này ý nghĩa hơn.
Tham khảo:
Ai cũng có những hồi ức tốt đẹp mà mình không bao giờ quên. Tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác lần đầu gặp lại người dì sau mười năm xa cách đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc, in đậm trong tâm trí tôi. Dì tôi từ nhỏ ốm đau, bệnh tật, gia đình bà ngoại lại không có điều kiện nên dì được một gia đình khác nhận nuôi. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng dì cũng tìm về gia đình và gặp gỡ chúng tôi. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa, những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ tôi, bà tôi hằn sâu vào tâm trí của tôi. Tình người thật đong đầy, sau ngần ấy năm, chúng tôi vẫn là một gia đình, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng ôm lấy nhau bởi sợi dây tình cảm gắn kết. Đời người rất ngắn, chúng ta hãy sống trọn vẹn tình cảm để cuộc sống này ý nghĩa hơn.
Viết đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách
Tham khảo:
Ai cũng có những hồi ức tốt đẹp mà mình không bao giờ quên. Tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác lần đầu gặp lại người dì sau mười năm xa cách đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc, in đậm trong tâm trí tôi. Dì tôi từ nhỏ ốm đau, bệnh tật, gia đình bà ngoại lại không có điều kiện nên dì được một gia đình khác nhận nuôi. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng dì cũng tìm về gia đình và gặp gỡ chúng tôi. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa, những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ tôi, bà tôi hằn sâu vào tâm trí của tôi. Tình người thật đong đầy, sau ngần ấy năm, chúng tôi vẫn là một gia đình, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng ôm lấy nhau bởi sợi dây tình cảm gắn kết. Đời người rất ngắn, chúng ta hãy sống trọn vẹn tình cảm để cuộc sống này ý nghĩa hơn.
Em từng gặp lại người bạn thân sau nhiều năm xa cách. Hãy viết một đoạn văn khoảng 10 dòng (có kết hợp miêu tả và biểu cảm) kể lại chuyện đó
HELP ME
Hãy viết một đoạn văn kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách.
Gợi ý:
Đoạn văn có dung lượng khoảng 10- 15 câu, sử dụng các yếu tố miêu tả, biểu cảm trong truyện kể.
- Hoàn cảnh gặp lại người thân (địa điểm, thời gian…)
+ Ngôi kể: thứ nhất- xưng tôi hoặc em
+ Tả khung cảnh, địa điểm gặp gỡ
- Tả khung cảnh gặp gỡ giữa các nhân vật (em và người thân/ những người thân)
- Tả về hình dáng, cử chỉ của người thân để thấy sự thay đổi sau một thời gian không gặp mặt
- Biểu cảm: bày tỏ tình cảm, cảm xúc của bản thân và người thân
Vừa đi học về, em thấy trong hôm nay có nhiều tiếng cười, tiếng nói sao thân thuộc đến thế. A! chị gái em về. Em chạy vội vào nhà, hai chị em ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, bố mẹ nhìn chúng em và cười trìu mến.
Nhà em có hai chị em và em là con út trong gia đình. Khi em còn nhỏ, giây phút em cảm thấy mong chờ và hạnh phúc nhất trong một ngày đó là những bữa cơm cả gia đình quây quần, kể những câu chuyện vui trong ngày và những tiếng cười giòn tan quên đi mọi âu lo, vất vả của cuộc sống. Giờ đây, chị gái em đã tốt nghiệp cấp 3 và đi du học xa nhà. Mỗi năm chị chỉ về thăm nhà vào dịp hè. Dù khi chị ở nhà đôi lúc hai chị em chí chóe cãi nhau, nhưng khi chị đi xa em rất nhớ chị.
Kì nghỉ hè của hai chị em bắt đầu bằng cuộc dạo chơi vòng quanh những con phố nhỏ, mua những cuốn sách hay hoặc mua sắm những món đồ nho nhỏ để chị mang đi xa làm kỉ niệm. Những con phố nhỏ khi trời vào hạ dường như nóng nực hơn, que kem mát lạnh trên phố Tràng Tiền giúp chúng em xua tan mọi oi bức. Bao kỉ niệm tuổi thơ ùa về trong tâm trí em, về những ngày hè, hai chị em được bố cho chọn những món quà như phần thưởng sau một năm học tập vất vả. Những ngày hè trôi qua thật mau, thoáng chốc đã đến ngày chị phải trở lại trường để học tập.
Ngày chị đi, cả nhà ra sân bay mà lưu luyến không rời. Chị dặn em cần cố gắng học thật tốt, còn em thầm mong ở nơi xa chị sẽ luôn giữ gìn sức khỏe để cả gia đình được an lòng. Chị sẽ mãi là người bạn thân thiết nhất với em.
Sau nhiều ngày xa cách, em được gặp lại người thân. Hãy tả lại hình ảnh một người thân của em trong phút giây được gặp lại ấy
Tham khảo
sau nhiều ngày xa cách , em được gặp lại người thân . hãy tả lại hình ảnh một người thân của em trong phút giây đước gặp lại.
Bài làm:
Ngày ấy, tôi được sinh ra và lớn lên trong tình thương ấm áp, êm đềm của bà ngoại tôi mà thiếu mất đi tình thương của bố mẹ, bà tôi tuy đã già, sức yếu nhưng vẫn luôn cố gắng làm việc nhỏ nhặt để nuôi tôi ăn học. Mỗi lần nhìn thấy các bạn được bố mẹ đưa đón và dẫn vào lớp mà tôi thấy thèm, mong sao mình có mẹ dắt vào lớp. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng là khát vọng mà thôi, còn hiện tại tôi đang sống với bà, một mình đi học tự vào lớp, lắm lúc tôi tự nhủ rằng” bà là cha là mẹ của tôi”. Tôi nghe lời bà nói, bố tôi vì một tai nạn giao thông nên đã qua đời, còn mẹ tôi là cùng quẫn quá và không còn ý chí khi phải chịu một nỗi đau quá lớn nên mẹ đã bỏ nhà bỏ quê hương đi làm xa. Nhưng nghe đâu mẹ tôi đã đi lấy chồng khác. Tuy vậy, tôi vẫn tin tưởng vào bà tôi, vào mẹ tôi, và cuối cùng cái khát khao được gặp mẹ ấy cũng đến với tôi, trên đường đi học tôi nhìn thấy một người phụ nữ đã đứng tuổi nham nháp giống nức ảnh của mẹ tôi, nhưng người ấy không gầy guộc, da đen giống mẹ mà là người đàn bà mộc mạc, nước da trắng hồng làm nổi bật khuôn mặt hiền lành, dịu dàng, chỉ có mái tóc, đôi mắt đen láy cùng với đôi môi đỏ hồng là giống. Tim tôi đập thình thịch thật nhanh như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng rồi người ấy cũng chẳng để mắt tới tôi, đi lướt qua một cách nhẹ nhàng, tôi vô cùng đau đớn, thất vọng, khóc nức nở. Bất chợt, tôi bỗng quay lưng lại gọi bối rối” mẹ ơi! mẹ ơi!”. Con của mẹ đây mà, con Hồng đây mà, rồi tôi chạy theo người phụ nữ ấy. Nếu đó không phải mẹ của tôi thì chắc sẽ là chuyện cười của mọi người xung quanh cũng như bọn lũ bạn của tôi. Có lẽ tôi sẽ gục ngã, khụy gối xuống mà lòng thắt lại, đau đớn vô cùng, nhưng rồi người đó bỗng dừng lại và quay lại, tôi chạy nhào tới mà ôm vào người ấy. Chao ôi! cái cảm giác ấm áp này tôi chưa hề có bỗng mơn man khắp da thịt tôi. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, rồi mẹ xoa đầu tôi, hỏi tôi có phải là con của mẹ không? Tôi rơm rớm nước mắt mà kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Hai mẹ con mừng mừng tủi tủi khi gặp lại nhau, mẹ tôi dắt tôi đi học, bao con mắt kinh ngạc của bọn bạn tôi ì có mẹ dắt tới trường, rồi năm tháng trôi qua, tôi được sống trong vòng tay ấm áp, đầy tình yêu thương bao la của mẹ, những kỉ niệm ấy luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi mong sao,. những đứa trẻ bất hạnh không được sống trong tình yêu thương của mẹ thì sẽ sớm gặp lại mẹ, sớm được sống trong tình yêu thương của mẹ để cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt giống như tôi- kỉ niệm của tôi.
Tham khảo
sau nhiều ngày xa cách , em được gặp lại người thân . hãy tả lại hình ảnh một người thân của em trong phút giây đước gặp lại.
Bài làm:
Ngày ấy, tôi được sinh ra và lớn lên trong tình thương ấm áp, êm đềm của bà ngoại tôi mà thiếu mất đi tình thương của bố mẹ, bà tôi tuy đã già, sức yếu nhưng vẫn luôn cố gắng làm việc nhỏ nhặt để nuôi tôi ăn học. Mỗi lần nhìn thấy các bạn được bố mẹ đưa đón và dẫn vào lớp mà tôi thấy thèm, mong sao mình có mẹ dắt vào lớp. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng là khát vọng mà thôi, còn hiện tại tôi đang sống với bà, một mình đi học tự vào lớp, lắm lúc tôi tự nhủ rằng” bà là cha là mẹ của tôi”. Tôi nghe lời bà nói, bố tôi vì một tai nạn giao thông nên đã qua đời, còn mẹ tôi là cùng quẫn quá và không còn ý chí khi phải chịu một nỗi đau quá lớn nên mẹ đã bỏ nhà bỏ quê hương đi làm xa. Nhưng nghe đâu mẹ tôi đã đi lấy chồng khác. Tuy vậy, tôi vẫn tin tưởng vào bà tôi, vào mẹ tôi, và cuối cùng cái khát khao được gặp mẹ ấy cũng đến với tôi, trên đường đi học tôi nhìn thấy một người phụ nữ đã đứng tuổi nham nháp giống nức ảnh của mẹ tôi, nhưng người ấy không gầy guộc, da đen giống mẹ mà là người đàn bà mộc mạc, nước da trắng hồng làm nổi bật khuôn mặt hiền lành, dịu dàng, chỉ có mái tóc, đôi mắt đen láy cùng với đôi môi đỏ hồng là giống. Tim tôi đập thình thịch thật nhanh như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng rồi người ấy cũng chẳng để mắt tới tôi, đi lướt qua một cách nhẹ nhàng, tôi vô cùng đau đớn, thất vọng, khóc nức nở. Bất chợt, tôi bỗng quay lưng lại gọi bối rối” mẹ ơi! mẹ ơi!”. Con của mẹ đây mà, con Hồng đây mà, rồi tôi chạy theo người phụ nữ ấy. Nếu đó không phải mẹ của tôi thì chắc sẽ là chuyện cười của mọi người xung quanh cũng như bọn lũ bạn của tôi. Có lẽ tôi sẽ gục ngã, khụy gối xuống mà lòng thắt lại, đau đớn vô cùng, nhưng rồi người đó bỗng dừng lại và quay lại, tôi chạy nhào tới mà ôm vào người ấy. Chao ôi! cái cảm giác ấm áp này tôi chưa hề có bỗng mơn man khắp da thịt tôi. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, rồi mẹ xoa đầu tôi, hỏi tôi có phải là con của mẹ không? Tôi rơm rớm nước mắt mà kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Hai mẹ con mừng mừng tủi tủi khi gặp lại nhau, mẹ tôi dắt tôi đi học, bao con mắt kinh ngạc của bọn bạn tôi ì có mẹ dắt tới trường, rồi năm tháng trôi qua, tôi được sống trong vòng tay ấm áp, đầy tình yêu thương bao la của mẹ, những kỉ niệm ấy luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi mong sao,. những đứa trẻ bất hạnh không được sống trong tình yêu thương của mẹ thì sẽ sớm gặp lại mẹ, sớm được sống trong tình yêu thương của mẹ để cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt giống như tôi- kỉ niệm của tôi.
kể lại phút đầu tiên em gặp lại một người thân sau những ngày xa cách
Tham khảo!
Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại ba. Vì hoàn cảnh gia đình nên ba tôi phải đi thuyền xa nhà, hai ba tháng mới về một lần. Vừa đi học về, tôi nghe thấy trong nhà rôm rả tiếng cười nói. Là giọng của ba, ba đã về. Tôi vội chạy vào nhà, mọi cảm xúc trong tôi như vỡ òa. Ba nhìn tôi khẽ cười :” Con gái, lại đây ngồi với ba nào” Tôi nhìn ba, kẽ gật đầu ngồi xuống. Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy ba tôi đen đi nhiều. Có lẽ ba tôi vất vả lắm. Nắng gió biển khơi đã nhuộm màu da ba tôi thành nước da bánh mật, trên cằm còn lưu thưa một vài sợi râu chưa cạo hết. Thấy tôi ngơ ngác nhìn, ba tôi cười, xoa đầu nói:” Lâu không nhìn thấy ba quên ba rồi hả?”. “ Con nhớ ba lắm”- đấy là câu nói mà suốt bao tháng nay tôi muốn tự nói với ba. Bữa trước, nghe nói trên biển có bão, tôi và má lo lắng cho ba rất nhiều. Ba bảo cái nghề long đong trên biển hứng nắng đón gió có khi nguy hiểm thật nhưng đã gắn bó với nghề biển này bao nhiêu năm,ba yêu nghề này rồi nên cũng không bỏ được. Tôi cầm tay ba nắm thật chặt như muốn nói nỗi nhớ trong lòng với ba, muốn làm cô con gái nhỏ làm nũng ba.Vì chị em tôi mà ba đã phải vất vả rất nhiều. Ba là người mà tôi thương nhất. Tôi yêu ba tôi rất nhiều.
Đề 2: Kể lại tâm trạng của em khi gặp lại người thân sau mấy tháng xa cách vì dịch
Covid.
1. Mở đoạn
Giới thiệu khái quát về cảm xúc của em khi được gặp lại người sau mấy tháng giãn cách
vì dịch Covid.
II. Thân đoạn
* Trước khi bị giãn cách:
- Kể sơ qua mối quan hệ tình cảm của em với người thân ấy như thế nào? (
ông, bà, cha mẹ, anh chị em, cô chú….)
- Tình cảm của em và người ấy tốt đẹp ra sao?
* Khi bị giãn cách
- Lí do vì sao không gặp được người thân?
- Em và người thân đã có những liên lạc, trao đổi gì? Tình cảm, cảm xúc của
em lúc ấy ra sao?
* Khi hết giãn cách gặp lại người thân
- Thái độ của em, của gia đình khi được gặp người thân như thế nào?
- Người ấy có thay đổi gì về ngoại hình, tính cách, tình cảm không?
- Em và người thân đã làm gì khi gặp gỡ, tình cảm của hai người biểu hiện như
thế nào?
( Chú ý kể kết hợp miêu tảchi tiết và bộc lộ được nội tâm của em và người
thân)
3. Kết đoạn
Suy nghĩ về em về đại dịch, về người thân và đưa ra lời khuyên lời nhắn nhủ
cho mọi người phải biết trân trọng những người thân yêu của mình.
Kể lại day phút em gặp lại người thân (ông,bà ,cha......)sau một thời gian dài xa cách
Tham khảo!
Một buổi sáng mùa thu, những tia nắng buổi ban mai khẽ lùa qua kẽ lá lung linh rồi cả những cơn gió hiu hiu thổi khiến mái tóc dài của tôi tung lên nhè nhẹ. Ánh mắt tôi như có giọt sương đọng trên mi trước khung cảnh mênh mông của cánh đồng lúa quê ngoại mà đã không biết tự bao giờ tôi chưa có cảm giác này. Một nơi thanh bình, nơi gắn liền với tuổi thơ của tôi. Mắt tôi rung rung như vỡ òa khi trở về nơi thân thuộc, nhìn xa xa tôi đã thấy mái nhà tranh ẩn sau những lũy tre kia, mái nhà tôi đã được nghe bà kể truyện, được bà à ơi những câu ru buổi trưa hè. Tôi chạy tới, bước vào cổng một gương mặt thương nhớ hơn hai năm nay tôi chỉ gặp trong những giấc mơ hiện ra khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi vứt cái túi xách, chạy ào đến ôm cái thân hình gầy gò sương gió của ngoại và kêu lên: Ngoại ơi! Tôi hỏi ngoại trong lời nghẹn ngào, ngoại có khỏe không, ngoại dạo này gầy quá, ngoại có nhớ con không..? và đôi dòng nước mắt trào ra. Ngoại đặt tay lên má tôi, nói nhỏ nhẹ: Cháu gái ngoại lớn quá rồi, ngoại rất nhớ, rất nhớ con bé hay nghịch của ngoại…