đàm nguyễn phương dung
Tên truyện : những kỷ niệm đáng nhớ Nhân vật nam: Renlin , Tori Nhân vật nữ : July , Maku Nhân vật phụ: Tiểu Đồng , Peni , Koni Tâp 2: Sự việc ngoài ý muốn Kịch bản : Cậu bé tức giận , nhảy rầm rầm đằng sau , nói : - Đồ bà già , vừa cọc cằn lại khó tính . July quay mặt lại với một ánh mắt rất dịu hiền , nói : - Hoá ra sinh vật lạ cũng biết chọc ghẹo người khác à ! Được rồi , vì an toàn của mọi người . Tôi sẽ cho cậu 1 bài học để cậu ko thể chọc ghẹo người khác nữa . ( Một ánh mắt đáng s...
Đọc tiếp

Những câu hỏi liên quan
đàm nguyễn phương dung
Xem chi tiết
Huỳnh Yến
26 tháng 9 2017 lúc 8:20

Thế bn nhanh lên nhé, mk hóngbanh

Bình luận (9)
Nguyễn Phạm Yến Nhi
26 tháng 9 2017 lúc 8:52

Viết xong chưa

Bình luận (0)
Nguyễn Phạm Yến Nhi
26 tháng 9 2017 lúc 8:53

Viết nhanh đi

Bình luận (1)
đàm nguyễn phương dung
Xem chi tiết
Phạm Mỹ Duyên
26 tháng 9 2017 lúc 9:58

hay wa

bn ra tập 4 chưa

thanghoa

Bình luận (6)
Huỳnh Yến
26 tháng 9 2017 lúc 9:59

hay wá àk, nhưng sao ngắn thếbucminh

Bình luận (3)
đàm nguyễn phương dung
26 tháng 9 2017 lúc 10:04

MAI MÌNH VIẾT BÙ CHO ! HÔM NAY MỆT QUÁ ok

Bình luận (0)
Link wibu
Xem chi tiết
Lê Hồng Phong
Xem chi tiết
Lê Hồng Phong
2 tháng 10 2017 lúc 12:48

ai giải nhanh mình kick cho

Bình luận (0)
Songoku Sky Fc11
2 tháng 10 2017 lúc 12:50

Bây giờ tôi đã là một học sinh lớp 7. Thỉnh thoảng, vào lúc rảnh rỗi, tôi lại ôn lại kỉ niệm bằng cách xem lại những tấm ảnh tập thể hồi cuối cấp tiểu học mà không biết chán: Cả lớp tôi cười thật tươi hôn cô Thúy. Những lúc ấy, tôi lại nhớ đến một kỉ niệm mà chắc sẽ khổng hao giờ phai trong tâm trí tôi. Đó chính là buổi tổng kết năm học lớp 5 của lớp tôi và cũng là buổi tổng kết cuối cùng của bậc Tiểu học

Tôi còn nhớ rõ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi và mặc đồng phục gọn gàng, đầy đủ. Khi cả lớp đã đến hết, hạn lớp trưởng bảo các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và hết sức trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Chim cũng ngừng hót để nhường cho giọng nói ấm áp của cô trong bài phát biểu. Thoạt đầu, khi nghe cô giáo nói về thành tích học tập, rèn luyện, cả lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì các thành tích mà lớp đạt được. Nhưng khi nghe cô giáo nhận xét khuyết điểm thì người nào cũng cảm thấy xấu hổ vì chưa làm cho tập thể lớp tiến bộ, để cô giáo phải phê hình, nhắc nhở. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy một nụ cười đã nở rạng rỡ trẽê khuôn mặt hiền từ của cô. Và sau đó, cô đã nhắc nhở chúng tôi một câu mà tôi vẫn khắc ghi trong lòng. Cô nói: "Như vậy là năm học lớp 5 và cũng là năm năm đã qua trong mái trường tiểu học. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một số bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Nốt năm học này, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô chắc và hy vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng và nghe lời các thầy cô giáo nhé! Hãy hứa với cô đi!". Đến lúc này thì cô đã rơm rớm nước mắt, làm cho cả lớp xúc động. Các bạn gái vì sắp phải xa nhau nên khóc nức nở. Mắt mấy bạn đỏ hoe, còn tôi lúc ấy, tôi cố gắng nén cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai tay áo. Cô giáo nói: "Học tập quả là khó khăn nhưng cô tin các hạn học sinh của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!". Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tội vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thía biết bao! Những lời ấy như một chiếc khăn lau hết nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt với bao nhiêu bánh kẹo, hoa quả. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ. Thế là các bạn sôi nổi hẳn lên. Các tiết mục văn nghệ “cây nhà lá vườn” được cổ vũ nồng nhiệt. Cuối cùng, chúng tôi ra chụp ảnh kỉ niệm với cô trên sân trường vàng tươi màu nắng. Ai nấy đều lưu luyến và đều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

Bình luận (0)
Nguyen Tran Tuan Hung
2 tháng 10 2017 lúc 12:52

 Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Với tôi thì lần đầu tiên tôi đến với mái trường tiểu học là một kỉ niệm đẹp nhất. Bao niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với nhũng ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái , theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh. Trong những năm trước, tôi vẫn là một đứa bé quấn quanh chân mẹ. Giờ đây mái trừơng quá đỗi xa lạ với những hàng cây, ghế đá,.. xa xa những bậc phụ huynh cùng bè bạn đang đứng khắp sân. 
Năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp một - một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng..Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ . Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất cả đều dập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng , bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các em lớp 1 cũng như anh chị lớp lớn hơn được phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn chung xóm. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” - Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về hình ảnh người mẹ hiền hiện vẫn còn đang đứng ngoài cổng. Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hìên lành, mái tóc đen dài.. Chính hình ảnh có của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lởi đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp một.Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này..
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ dòđồng phục áo trắng tinh cùng váy xanh, tôi ra dáng là một học sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi hoà nhập vào một môi trường mới.
Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học - Trường Tiểu học Trần Quang Diệu, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ . Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Với bao nhiêu diều suy nghĩ trong tôi , có cả niềm vui xen lẩn niềm kiêu hảnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường tiểu học chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ … 

Bình luận (0)
datcoder
Xem chi tiết
datcoder
30 tháng 11 2023 lúc 22:09

- Truyện kể về những bài học đầu tiên trong cuộc đời của chàng Dế Mèn 

  Các sự việc chính trong truyện. 

+ Miêu tả ngoại hình cường tráng của Dế Mèn

+ Sự khinh bỉ của Dế Mèn đối với mọi người xung quanh và Dế Choắt

+ Cái chết của Dế Choắt

+ Bài học đường đời đầu của Dế Mèn

- Những nhân vật trong truyện: Dế Mèn. Dế Choắt, chị Cốc...Trong đó nhân vật chính: Dế Mèn

- Hình dạng, tính nết của các con vật được thể hiện trong truyện vừa giống loài vật ấy, vừa giống con người ở chỗ nào?

+ Hình dáng miêu tả giống con người:

Dế Mèn: thanh niên cường tráng, đi bách bộ, đầu, to ra thành từng tảng, đứng oai vệ, mỗi bước đi làm điệu dún dẩy, kiểu cách con nhà ra võ

Dế Choắt: gầy gò, dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện, lưng, mạng sườn, mặt mũi ngẩn ngơ ngơ

+ Tính cách: bướng, hung hăng, hống hạch láo, trịnh thượng, yếu ớt

+ Ý nghĩa câu truyện muốn gửi gắm: ở đời không nên hung hăng, bậy bạ, nghịch ranh, ích kỷ sẽ mang tai họa đến cho người khác và cho cả chính mình. Bài học ấy rất có ý nghĩa với chúng ta

- Truyện ngắn muốn nhắn nhủ tới người đọc bài học rằng trong cuộc sống tuyệt đối không được tự cao, cho mình là nhất. Vì điều đó sẽ không chỉ mang đến hậu quả cho bản thân mà còn mang tới hậu quả cho những người khác. Bài học đó rất có ý nghĩa với em. Nó giúp em biết tu dưỡng đạo đức, sống khiêm tốn, biết yêu thương mọi người.

Bình luận (0)
Lê Nguyễn Diễm My
Xem chi tiết
Hoàng Trang Thuỳ
15 tháng 11 2016 lúc 12:45

tối mình sẽ gửi qua cho bạn, à các bạn đã học bài toán này chưa :

Chứng tỏ : 8 mũ 8 - 2 mũ 15 : 28

bằng bao nhiêu vậy bạn gửi mình cách làm với nhanh lên nhé

Bình luận (2)
Lê Anh Thư
15 tháng 11 2016 lúc 13:03

Chuyện về chú Cò độc thân

Hôm nọ, tôi đi ngang qua cánh đồng lúa, gió thổi nhè nhẹ đưa từng cơn gió thổi vi vu vào tai tôi. Thấy tiếng la, tôi giật mình, phía sau tôi là một chú Cò trắng lén lút hù dọa mọi người. Chú Cò nổi tiếng là hù dọa ở xóm của chúng tôi. Bé Trâu đến than thở với chú Cò rằng: " Chú à, thấy người khác khổ sở thế này mà sao ngày nào chú cũng hù dọa người khác thế. Như cháu, lúc nào cũng cày ruộng, cuốc đất, bị đánh, đập như thế chỉ vì đồng ruộng xanh tốt là đền ơn chủ rồi, còn chú thì sao?". Nghe bé Trâu nói thế, chú Cò tức lắm, chửi:" Chú làm gì kệ chú đi, lo làm việc của cháu ấy, xía vào chuyện người khác làm gì hả?". Nghe thế, bé Trâu khóc, đi làm việc. Chú Cò đã làm một việc hết sức vô tâm với bé Trâu, cứ vênh mặt lên như không có chuyện gì xảy ra cả, còn tôi, một chú chó luôn chăm chỉ làm việc giữ nhà, giữ cửa. Đối với chú Cò thì chẳng làm gì cả, suốt ngày cứ chọc ghẹo người khác không cho người khác làm việc. Một hôm, bác Quạ đến thăm nhà tôi, biếu quà, tôi nhìn ra bên ngoài, thấy bé Trâu núp núp ngoài cửa, thấy vậy, tôi liền mời bé Trâu vào nhà, bé Trâu vào, nói năng rất lễ phép: " Em chào anh, con chào bác Quạ ạ!", tôi vui lắm, mời bé Trâu ngồi. Bác Quạ than thở với tôi và bé Trâu rằng: " Thấy thằng Cò chẳng ra tích sự gì cả, sống độc thân ngày 2 ngày 3 mà chẳng thay đổi tẹo nào, thích chọc phá người khác nữa chứ, hài...........". Tôi nói: " Bác Quạ, bé Trâu à, hay là chúng ta kêu gọi các người dân trong làng lập kế hoạch để làm cho chú Cò này tỉnh lại nhé, cả hai đồng ý, làm ngay. Tôi mời chú Cò vào nhà tôi ăn cơm, khi chú Cò vừa ngồi xuống, bé Trâu đẩy ghế ra cho chú Cò té, thấy vậy, chú Cò xấu hổ, quát:" Làm cái gì thế hả, ranh con?". Bác Quạ dọn ra một đĩa canh, do mỏ Cò dài nên Cò không ăn được gì, cả bọn chén sạch hết thức ăn, thấy thế, Cò biết ý định kế hoạch trả đũa mình, chú Cò hối hận, nói:" Tôi xin lỗi, tôi biết mọi người ghét tôi vì tôi hay chọc phá người khác, không cho ai làm việc, tôi sống độc thân, không có ai chơi nên tôi phải làm như vậy, mong mọi người bỏ qua cho", trước lời xin lỗi của chú Cò, cả bọn rơi nước mắt, đồng ý bỏ qua. Từ đó, dân làng tìm việc cho chú Cò, hứa không gây náo loạn cho mọi người và sống chan hòa với mọi người, Cò vui vẻ làm việc cùng dân làng.

Bình luận (0)
Nguyễn Tuấn Khôi
15 tháng 11 2016 lúc 13:26

Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình. Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: "Tôi chẳng biết anh thước ko, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại hóc ra. Những mảng da của lôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau". Anh thước kẻ nghe vậy cũng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình: – Ừ, tôi cũng thấy chị hộp hút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đấu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là… Mấy cô cậu sách giáo khoa cũng chen ngang vào: "Phải đấy! Phải đấy! Cô chủ thật là vô tâm, chẳng biết thương chúng ta chút nào. Chúng em còn bị dập ghim vào người, cô chủ còn vẽ vời lên người chúng em nữa. Ôi, đau lắm! Đau lắm!". Nghe những lời tâm sự đó, tôi mới ngồi nhớ lại những lần tôi làm chúng bị đau, bị bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đúng là bị tôi làm xấu, làm hỏng thật nhiều. Đồ dùng học tập là những người bạn trợ giúp việc học tập của chúng ta thêm tốt hơn. Tôi sẽ và đang cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. Nếu bạn nào giống tôi thì cũng phải sửa đấy!

 

Bình luận (4)
đàm nguyễn phương dung
Xem chi tiết
Quốc Huy
3 tháng 10 2017 lúc 20:18

hay đấy, ông sắp ra tập 10 chưa

leuleuyeuthanghoa

Bình luận (1)
Công chúa cầu vồng
3 tháng 10 2017 lúc 20:27

bạn viết hay thật đấyvui

mau ra cháp 10 nhaok

Bình luận (3)
N_T_N    Quộc sống
3 tháng 10 2017 lúc 8:24

Ồ hay đấy,Tớ nghĩ chỉ nghĩ thui cậu nên chèn hình cho đẹp haha(ý kiến riêng!gạch đã xin chịu gianroi)

Bình luận (8)
Nguyễn Ngọc Thảo My
Xem chi tiết
Darlingg🥝
9 tháng 9 2019 lúc 17:28

a)    Trong truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh nhân vật chính có vai trò quan trọng nhất là Sơn Tinh và Thủy Tinh.

-  Nhân vật được nói tới nhiều nhất: Sơn Tinh, Thủy Tinh.

-   Nhân vật phụ: Hùng Vương, Mị Nương. Tuy là nhân vật phụ nhưng họ lại rất cần thiết không thể bỏ được, vì nếu bỏ thì câu chuyện có nguy cơ chệch hướng hoặc đổ vỡ.

b)   Các nhân vật trong truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh được kể bằng cách:

-  Gọi tên, đặt tên: Hùng Vương, Mị Nương, Sơn Tinh, Thủy Tinh

-   Được giới thiệu lai lịch, tính tình, tài năng.



người tên là Sơn Tinh, còn người kia tên là Thủy Tinh. Vua truyền cho hai người cùng trổ tài. Lời vua truyền vừa dứt, Thủy Tinh đã vội ra oai, gây sấm sét đùng đùng, mây tuôn gió nổi, bốn bề nước đổ, trời đất tối tăm. Cả một vùng đất rung chuyển, thật là rùng rợn. Đến lượt Sơn Tinh liền khoan thai vẫy tay hóa phép dời núi, đổ cây, phá rừng vung đất chống lại trận nước dâng lên của Thủy Tinh. Sơn Tinh giơ gậy thần chỉ bốn phương, lập tức cảnh vật trở lại bình thường, trời trong, sông lặng, cây cỏ xanh tươi.

Bình luận (0)
Nguyễn Thu Hương
Xem chi tiết
Nguyễn Công Tỉnh
7 tháng 3 2019 lúc 20:19

1

Gần một giờ đêm, trời mưa tầm tã, nước sông Nhị Hà lên to, khúc đê làng X có nguy cơ sẽ vỡ. Hàng trăm hàng nghìn người dân ra sức chống chọi với sức nước. Thế mà tại ngôi đình trên một khúc đê gần đó, quan phụ mẫu vẫn ung dung cùng các quan đánh bài. Có người báo đê vỡ, ngài vẫn thản nhiên quát mắng. Cuối cùng, khi quan ù ván bài thật to, cũng là lúc "khắp mọi nơi miền đó, nước tràn lênh láng, xoáy thành vực sâu, nhà cửa trôi băng, lúa má ngập hết, kẻ sống không chỗ ở, kẻ chết không nơi chôn". 

Bình luận (0)