kể một câu chuyện phù hợp với câu nói " mỗi ngày đến trường là một ngày vui "
các bạn mk làm vs nha
Hãy kể 1 câu chuyện phù hợp với câu nói:" Mỗi ngày đến trường là một ngày vui"
Mỗi người sinh ra đều mang một sứ mệnh bên mình, đó là việc rèn luyện và tu dưỡng để trở thành một công dân có ích cho xã hội. Chính vì vậy đến trường học tập và rèn luyện phải chăng đó là niềm vui mà mỗi chúng ta đang được thừa hưởng.
Mỗi chúng ta đều được hưởng quyền lợi như nhau đó là đều được cắp sách tới trường, khi đã đến tuổi được tới trường tới lớp, phải chăng ai cũng mang trong mình một tâm trạng hồi hộp, lo lắng và đan xen vào cảm xúc đó là những niềm vui, sự hạnh phúc vô bờ bến. Đến trường mỗi chúng ta đều được thầy cô dạy dỗ những điều hay lẽ phải, dạy chúng ta cách làm người có ích cho xã hội.
Từ những ngày đầu lững chững bước chân tới lớp, mỗi chúng ta đều phải học qua những bước học tô, viết chữ, rồi thì học toán, học văn… chúng ta được học tập tất cả mọi môn để nâng cao kĩ năng và tầm tư duy của mình. Đến trường không chỉ là nơi để học tập và rèn luyện bản thân, mà nó còn là gia đình thứ hai của tất cả mọi người.
Tới lớp chúng ta được cảm nhận không khí thân thiện, sự hòa nhã từ bạn bè và thầy cô, tất cả đã góp phần làm nên một màu sắc tươi trẻ và niềm hạnh phúc to lớn. Sự hạnh phúc mà chúng ta nhận được đó là tình cảm mà thầy cô và bạn bè dành tặng, tất cả đó đều là những tình cảm rất đáng được trân trọng và giữ gìn.
Tới trường chúng ta được gặp gỡ bạn bè, thầy cô, những người có thể cho chúng ta những kiến thức rất bổ ích. Như dân gian ta đã có câu: “ Học thầy không tày học bạn”, hay “ không thầy đố mày làm nên”. Tất cả những người tồn tại xung quanh chúng ta, đều cho chúng ta rất nhiều điều đó là kinh nghiệm sống, kiến thức, hay cách đối nhân xử thế với mọi người xung quanh.
Trường học là một môi trường thân thiện ở đây, mỗi người đều có thể phát huy được các thế mạnh của mình qua việc học tập, và tu dưỡng đạo đức. Câu nói trên : “ Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” là một câu đúc kết hoàn toàn đúng đắn, nó tạo động lực cho mỗi chúng ta có thể học hỏi hỏi và trau dồi thêm tri thức cho bản thân, tạo nên nhiều niềm vui, sự hạnh phúc cho chúng ta.
Được cắp sách đến trường là một niềm vinh dự rất lớn, tại sao lại nói như vậy bởi lẽ, mỗi ngày đến trường chúng ta sẽ học hỏi được nhiều kĩ năng từ cuộc sống mà thầy cô đã dạy dỗ cho chúng ta, được trau dồi kiến thức trong sách vở, những kho tàng tri thức vô tận của nhân loại. Được đến trường là sự may mắn bởi trong xã hội vẫn còn rất nhiều người phải đối diện với cái nghèo đói, họ không được cắp sách tới trường, không được học tập mà thay vào đó lại phải bươn trải bên ngoài xã hội để kiếm sống.
Được cắp sách đến trường là một niềm vinh dự rất lớn, tại sao lại nói như vậy bởi lẽ, mỗi ngày đến trường chúng ta sẽ học hỏi được nhiều kĩ năng từ cuộc sống mà thầy cô đã dạy dỗ cho chúng ta, được trau dồi kiến thức trong sách vở, những kho tàng tri thức vô tận của nhân loại. Được đến trường là sự may mắn bởi trong xã hội vẫn còn rất nhiều người phải đối diện với cái nghèo đói, họ không được cắp sách tới trường, không được học tập mà thay vào đó lại phải bươn trải bên ngoài xã hội để kiếm sống.
Câu trên đã thể hiện một ý nghĩa lớn lao cho tất cả mọi người, nó giúp mỗi chúng ta ý thức được trách nhiệm đối với cuộc sống, trách nhiệm với xã hội. Là một người may mắn trong đất nước được cắp sách tới trường chúng ta cần phải biết trân trọng và giữ gìn những giá trị cốt lõi mà dân tộc đã để lại cho chúng ta. Cuộc sống còn rất nhiều những khó khăn và cả những thử thách, chính vì vậy, chúng ta cần phải xác định được mục tiêu rõ ràng của mình trong xã hội hiện nay. Luôn luôn phải biết trau dồi tri thức, tu dưỡng bản thân để có thể trở thành một công dân có ích cho xã hội.
Trong cuộc sống có rất nhiều những tấm gương mà chúng ta cần học hỏi, điển hình như thầy Nguyễn Ngọc Ký, người đã bị mất đi tay, nhưng thầy vẫn biết dùng đôi bàn chân của mình để viết chữ, vẫn rèn luyện và cố gắng đến trường từng ngày để có thể dạy dỗ cho các thế hệ học sinh. Một người có ý chí quyết tâm cao, mặc dù không lành lặn như những người bình thường khác, nhưng thầy vẫn luôn quyết tâm rèn luyện bản thân mình. Mỗi ngày đều ra sức rèn luyện để thích nghi hơn với cuộc sống và luôn cố gắng để đạt được những gì tốt nhất cho xã hội này.
Một người khuyết tật nhưng họ vẫn luôn mang trong mình một ngọn lửa tâm hồn rực cháy, nó làm sáng lên niềm tin và sự hạnh phúc lớn lao cho mỗi người. Vậy tại sao những người bình thường lại không làm được những điều đó, họ cũng có chân tay, có đầu óc để suy nghĩ chính vì vậy đến trường là một cơ hội để họ học hỏi và rèn luyện bản thân mình nhiều hơn nữa.
Đến trường không chỉ là trách nhiệm, mà là nghĩa vụ đối với tất cả mọi người, nhưng ở đây sự bắt buộc đó đem lại cho chúng ta rất nhiều điều. Trong cuộc sống nếu mỗi người ý thức được vai trò và trách nhiệm của mình đối với cuộc sống thì họ sẽ không ngừng học hỏi để rèn luyện thêm bản thân. Sách vở cũng là một kho tàng tri thức vô cùng quý giá chính vì vậy họ có thể trau dồi tri thức của bản thân qua phương tiện này, nhưng đến trường chúng ta có thể học hỏi được nhiều điều hơn, đó là tất cả những kiến thức thực tế, mà thầy cô đã truyền dạy lại cho chúng ta.
Nhiều người trong xã hội không biết coi trọng quãng thời gian mà họ được cắp sách tới trường, đi tới trường chỉ là điều bắt buộc thì bản thân họ cũng không cảm thấy vui hay hạnh phúc, những người như vậy họ chưa ý thức được tầm quan trọng của việc được cắp sách tới trường.
Mỗi ngày đến trường là một niềm vui. Mỗi chúng ta cần phải biết trân trọng và phát huy được tối đa ưu thế của nó, có như vậy chúng ta mới cảm thấy được cuộc sống này thật sự có ý nghĩa và vô cùng hạnh phúc.
Trong đời sống hàng ngày người ta thường nghe những yêu cầu và những câu hỏi như sau:
- Bà ơi, bà kể chuyện cổ tích cho cháu nghe đi!
- Cậu kể cho mình nghe Lan là người như thế nào.
- Bạn An gặp chuyện gì mà lại thôi học nhỉ?
- Thơm ơi, lại đây tớ kể cho nghe câu chuyện này hay lắm.
a) Gặp trường hợp như thế, theo em, người nghe muôn biết điều gì và người kể phải làm gì?
b) Trong những trường hợp trên, câu chuyện phải có một ý nghĩa nào đó. Ví dụ, nếu muốn cho bạn biết Lan là một người bạn tốt, người được hỏi phải kể những việc như thế nào về Lan? Vì sao? Nếu người trả lời kể một câu chuyện về An mà không liên quan đến việc thôi học của An thì có thể coi là câu chuyện có ý nghĩa không? Vì sao?
a, Gặp những trường hợp trên người nghe muốn được người kể:
- Kể nội dung truyện cổ tích
- Lý do An thôi học,
- Thông tin về hình dáng, sở thích, thành tích học tập…
- Một câu chuyện hay
b, Nếu muốn cho bạn biết Lan là người bạn tốt, bạn phải kể về Lan:
+ Học tập chăm chỉ, đạt thành tích tốt
+ Thường xuyên giúp đỡ bạn bè trong học tập, lao động, sinh hoạt hằng ngày
- Vì: những điều này chứng tỏ Lan là người bạn tốt
- Nếu kể câu chuyện về An mà không liên quan tới việc thôi học thì câu chuyện đó không có ý nghĩa, vì không đáp ứng được mục đích của người hỏi.
Đặt câu phù hợp với các tình huống cho sau đây:
a) Trong giờ sinh hoạt đầu tuần của toàn trường, em đang chăm chú nghe cô hiệu trưởng nói thì một bạn ngồi cạnh hỏi chuyện em. Em hãy dùng hình thức câu hỏi để nói với bạn : chờ xong giờ sinh hoạt sẽ nói chuyện.
b) Đến nhà một bạn cùng lớp, em thấy nhà rất sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Hãy dùng hình thức câu hỏi để khen bạn.
c) Trong giờ kiểm tra, em làm sai một bài tập, mãi đến khi về nhà em mới nghĩ ra. Em có thể tự trách mình bằng câu hỏi như thế nào ?
d) Em và các bạn trao đổi về các trò chơi. Bạn Linh bảo : "Đá cầu là thích nhất " Bạn Nam lại nói : "Chơi bi thích hơn." Em hãy dùng hình thức câu hỏi để nêu ý kiến của mình : chơi diều cũng thú vị.
Đặt câu phù hợp với các tình huống đã cho
a. Bạn có thể đợi sau giờ sinh hoạt chúng mình sẽ nói chuyện được không?
b. Sao mà nhà bạn gọn gàng ngăn nắp thế?
c. Có gì khó đâu. Sao mình lại lú lẫn thế nhỉ?
d. Chơi diều cũng thích đấy chứ?
a, Này ,cậu ơi sau khi sinh hoạt đâu tuần thì chúng ta có thể nói chuyện được,nhé ?
b,Nhà cậu trông thật tuyệt đấy .
c,LINH ơi là Linh ,sao lại thế chứ ?
d,Ồ chơi diều cũng vui mà nhỉ ?
Đặt câu phù hợp với các tình huống cho sau đây:
a) Trong giờ sinh hoạt đầu tuần của toàn trường, em đang chăm chú nghe cô hiệu trưởng nói thì một bạn ngồi cạnh hỏi chuyện em. Em hãy dùng hình thức câu hỏi để nói với bạn : chờ xong giờ sinh hoạt sẽ nói chuyện.
b) Đến nhà một bạn cùng lớp, em thấy nhà rất sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Hãy dùng hình thức câu hỏi để khen bạn.
c) Trong giờ kiểm tra, em làm sai một bài tập, mãi đến khi về nhà em mới nghĩ ra. Em có thể tự trách mình bằng câu hỏi như thế nào ?
d) Em và các bạn trao đổi về các trò chơi. Bạn Linh bảo : "Đá cầu là thích nhất " Bạn Nam lại nói : "Chơi bi thích hơn." Em hãy dùng hình thức câu hỏi để nêu ý kiến của mình : chơi diều cũng thú vị.
Đặt câu phù hợp với các tình huống đã cho
a. Bạn có thể đợi sau giờ sinh hoạt chúng mình sẽ nói chuyện được không?
b. Sao mà nhà bạn gọn gàng ngăn nắp thế?
c. Có gì khó đâu. Sao mình lại lú lẫn thế nhỉ?
d. Chơi diều cũng thích đấy chứ?
Đọc văn bản sau:
“Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến câu chuyện của cậu bé gần
nhà. Ngày đó, em đang tranh tài với các bạn cùng lớp một vai diễn trong một vở kịch của nhà trường. Mẹ
em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà biết rằng
con trai mình không đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai, tôi theo mẹ em đến
trường đón em sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội đến, đôi mắt sáng long lanh và ngập tràn hãnh diện nói:
- Mẹ ơi! Mẹ đoán thử xem nào?
Em la toáng lên và như thể không chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói luôn câu trả
lời mà sau này thành bài học cho tôi:
- Con được chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!”
(Theo “Hạt giống tâm hồn”, nhiều tác giả, Nxb Tổng hợp TP Hồ Chí Minh, trang 164)
Câu 1. (0,5 điểm) Cậu bé có thái độ như thế nào khi không được giao vai diễn trong vở kịch?
Câu 2. (0,75 điểm) Qua câu chuyện trên, em thấy cậu bé là người có tính cách như thế nào?
Câu 3. (0,75 điểm) Hãy nêu thông điệp mà em tâm đắc nhất khi đọc văn bản trên. Lí giải vì sao?
Giải giúp e vs ạ
các bạn giúp mk viết các đề văn này nhé:
tả con đường quen thuộc từ nhà đến trường
Tả đầm sen trên quê hương em
kể lại 1 câu chuyện của em như câu tục ngữ" Có công mai sắt có ngày nên kim"
có 1 lần nghe được cuộc nói chuyện của quyển vở cũ và vở mới, cuộc nói chuyện này đã nhắc em phải giữ gìn sách vở của mình. Hãy kể lại cuộc nói truyện đó.
Tả đầm sen trên quê hương em
Quê em ở Thái Bình. Mỗi lần dặt chân đến mảnh đất thân yêu này, em không sao quên được cánh đồng lúa chín vàng ươm, vườn nhà bà quanh năm cây sai quả. Nhưng khắc sâu trong tâm trí em hơn cả, lại chính là đầm sen giữa đình. Nó giản dị mà thân quen biết nhường nào.
Đầm sen đẹp lắm! Đẹp không những duyên dáng mà còn hấp dẫn đất trời. Sóng hồ đầm sen quanh năm trong xanh. Bốn mùa đầm sen khoác trên mình bốn bộ áo khác nhau - bốn bộ áo mà thiên nhiên may tặng cho nó.
Tuy bốn mùa như thế, song mỗi mùa đầm sen mang trên mình một nét đẹp mê hồn.
Mùa xuân, khi ngàn hoa đâm chồi nảy lộc thì đầm sen nằm im, trơ ra vài cái củ sen to tướng. Những con én bay qua bay lại, nhiều lúc sà xuống ríu rít. Đầm sen vẫn lặng lẽ ngủ say như giấc ngủ của người già cô đơn.
Nhưng sang hạ, “bà già cô đơn”dường như trở về tuổi thanh xuân mười tám đôi mươi. Đầm sen lúc này nở những nụ be bé, rồi dần dần to lên, để cuối cùng nở bung ra. Nó đã trổ những bông hoa tinh khiết:
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Quả là vậy, bông sen trắng muốt, nổi bật giữa đám lá xanh um trong đầm mới đẹp làm sao! Những bông hoa to nhỏ chen chúc nhau như một gia đình hạnh phúc. Và rồi, hương sen thơm thoang thoảng bắt đầu rón rén bước ra, tung tăng theo gió nhẹ, nhảy trên cỏ, trườn theo những thân lá. Nó cùng hòa vào nắng hè chói chang, múa cùng những tia sáng.
Vậy mà cuộc sống vui tươi của đầm sen đã trôi mau, gửi lại sự tĩnh lặng khi thu về. Chút nhị vàng tươi giờ đã biến thành hạt. Khi những hạt sen to lên, các bác nông dân chỉ việc hái về nấu chè sen hay đem ra chợ bán. Chung quanh, lá sen đã héo xuông. Giờ lá sen không xòe rộng như chiếc ô trong mùa hè nữa. Nó dùng để gói cốm. Cốm gói trong lá sen thì xanh và thơm hơn đấy.
Buồn sao khi đông về! Bây giờ, đầm sen phải cắm rễ xuống, hút những gì tinh túy, màu mỡ của đất mẹ. Nhưng nó cũng không khỏi bồi hồi, xao xuyến cuộc sống khi hè đến. Nó nhớ tiếng các bạn nhỏ cười. Nó nhớ những bông sen giản đơn mà thanh tao. Nó nhớ trời hạ trong sáng. Nó nhớ rất nhiều những tia nắng chan hòa. Song, sự sống là vậy. Lúc này, đầm sen phải chuẩn bị cho một mùa hè sắp đến. Nó phải mang đến những lợi ích vốn có cho đời như: Hoa để trang trí, nhị sen ướp trà mạn, tâm sen làm thuốc an thần.
Em rất yêu quý đầm sen. Mỗi lần về quê, em luôn ra thăm đầm sen. Em coi đầm sen là người bạn nuôi dường tâm hồn em.
Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng nhưng tiềm ẩn vẻ đơn sơ, mộc mạc gắn với cuộc sống yên bình của người dân phố tôi.
Con đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu bởi phố tôi là một phố nhỏ nên đường sá cũng không được đầu tư khang trang rộng lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà thi nhau mọc lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp làm cho con đường vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Mùa hè, những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, vương lại và kết những vòng hoa trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Những ống khói vươn lên cao, chỉ để lại cho chúng tôi một khoảng trời nho nhỏ, con con.
Bên cạnh bao ngả đường lớn, con đường phố tôi vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt mà chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường, san sát biết bao cửa hàng, cửa hiệu đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng luôn tay vẫy nước lên những rổ hoa từ ngoại thành mang vào. Những bà hàng cơm, hàng phở mồ hôi bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch sứt sẹo nhumg tôi yêu những vết sứt đó vì nó luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi cho tôi về hình ảnh con đường từ nhà tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Có nhà to, có nhà nhỏ, có nhà cao, nhà thấp. Đi men theo con đường mà tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng, cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi làm bục, bệ khiến con đường phố tôi đã hẹp càng hẹp thêm...
Quên sao được những ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, tôi thấy con đường sao lớn thế còn minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng ra mà còn bị thu hẹp lại. Cây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít... Ôi, nhớ nhiều lắm, nhiều lắm.
Mỗi lần nhắc đến con đường này là bao kỉ niệm lại hiện về trong tôi, mãi mãi không bao giờ phai.
Con đường đã là một người bạn tốt của tôi từ khi tôi còn học lớp một cho đến bây giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy nhớ nhung, quyến luyến nó vô cùng. Sau này, dù có may mắn được bước trên những ngả đường lớn ở mọi phương trời thì kí ức về con đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ và trái tim tôi. Và dù mai đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm là sẽ tu bổ, sửa chữa con đường tới trường này sao cho đẹp và rộng rãi hơn.
Hình ảnh làng quê Việt Nam luôn gắn liền với những cảnh đẹp giản dị, quen thuộc như: cánh đồng làng, con đê xanh ngút tầm mắt…Còn với với em ấn tượng về đầm sen đang mùa nở hoa mãi là hình ảnh đẹp đầy thú vị trong kí ức mộng mơ của tuổi học trò.
Từ xa nhìn lại, đầm sen như một toà lâu đài màu xanh lấm tấm phấn hồng. Hương sen nồng nàn lan toả theo làn gió bay xa thơm ngát một vùng. Trong làn sương sớm mong manh, huyền ảo làm cho cả đầm sen như khoác lên mình tấm áo choàng bằng voan trắng, có đính thêm những hạt kim cương lấp lánh. Mặt trời từ từ nhô lên chiếu nắng xuống cho đầm sen càng thêm lóng lánh. Gió lùa vào đầm sen như bàn tay người mẹ nhẹ nhàng đánh thức đàn con nhỏ bé. Đầm sen như sực tỉnh giấc vẫy những cánh tay mềm mại chào đón ông mặt trời.
Đến bên đầm sen vào mùa hoa nở mới thấy hết vẻ đẹp diệu kì mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Bao quanh đầm sen là bờ cỏ xanh mượt mà, uốn lượn như nét vẽ mềm mại. Mặt đầm phủ kín một màu xanh, lấp ló những đoá sen hồng, sen trắng. không biết sen ở đây được trồng từ bao giờ mà sen cứ mọc chi chít dày đặc không trông thấy mặt nước, từng đoá hồng, đoá trắng thi nhau khoe sắc, toả hương. Sen hồng kiều diễm như đôi má ửng hồng của nàng thiếu nữ. Sen trắng giản dị thanh khiết vươn lên đón ánh bình minh như muốn phô ra tất cả sự trong trắng tinh khiết của mình.
Còn các nụ sen mới đẹp làm sao, từng búp, từng búp tròn lẳn, mũm mĩm tràn trề sức sống, e thẹn núp mình sau những chiếc lá ngắm nhìn những bông hoa mà lòng thầm ngưỡng mộ: Các chị hoa thật lộng lẫy, các chị ấy nở bung những cánh tròn xoe xoe, bao cánh hoa úp vào nhau đều đều, xinh xắn là bầy nhiêu chiếc má xinh xin bầu bĩnh. Mỗi bông hoa là một cô thôn nữ xinh đẹp. Các cô đang cố khoe cái nhị vàng anh ánh toả hương thơm lừng mời gọi bướm ong.
Xung quanh các bông hoa là những chiếc lá mập mạp, cứng cáp vươn cao như người lính gác ngẩng cao đầu hãnh diện vì mình được đứng bên bảo vệ những nàng hoa xinh đẹp. Còn những gương sen nằm nghiêng nghiêng trên cuống như người có tuổi ung dung ngồi trên ghế mỉm cười ngắm nhìn đàn cháu. Hương sen thoang thoảng bay theo chiều gió lúc đậm, lúc nhạt, cáy mùi thơm dìu dịu ấy xua tan cái nóng bức oi ả của mùa hè. Một vài khách du lịch dừng lại bên bờ chụp ảnh.Giữa đầm các cô các chị đang bơi thuyền thúng hái hoa sen nét mặt ánh lên miềm vui sướng. Sen có thể dùng vào nhiều việc, lá sen dùng để gói hàng, hoa sen dùng cắm lọ, ướp trà, hạt sen dùng để nấu chè hay làm mứt đều ngon…
Hoa sen tượng trưng cho cốt cách, tâm hồn người Việt thanh tao mà giản dị. Ngày xưa ông Mạc Đĩnh Chi làm bài phú "Hoa sen giếng ngọc" nên dù dung mạo xấu xí vẫn được vua trọng dụng, quí mến. Ngày nay hoa sen được chọn làm "Quốc hoa" biểu tượng của đất nước bốn mùa xanh tươi hoa lá.
Thiên nhiên thật kì diệu sinh ra một loài hoa tuyệt đẹp như hoa sen. Vẻ đẹp dịu dàng thanh khiết của đầm sen đang mùa hoa nở luôn neo đậu trong trái tim em, dù đi đến bất cứ nơi đâu, được thấy bao nhiêu cảnh lạ thì em cũng không thể quên được vẻ đẹp của đầm sen.
Trò chơi “Phóng viên”
Em hãy đóng vai phóng viên và phỏng vấn các bạn trong lớp về các câu hỏi có liên quan đến chủ đề bài học, ví dụ:
- Vì sao bạn bè cần quan tâm chia sẻ vui buồn cùng nhau?
- Cần làm gì khi bạn có niềm vui? Khi bạn có chuyện buồn?
- Hãy kể một câu chuyện mà bạn biết về việc bạn bè biết chia sẻ vui buồn cùng nhau.
- Bạn hãy hát một bài hát hoặc đọc thơ, đọc ca dao, tục ngữ về chủ đề tình bạn.
- Bạn đã từng được bạn bè chia sẻ vui buồn chưa? Hãy kể một trường hợp cụ thể. Khi được bạn bè quan tâm, chia sẻ, bạn cảm thấy như thế nào?
- Bạn sẽ làm gì nếu thấy bạn mình phân biệt đối xử với các bạn nghèo, bạn khuyết tật?
PV: Theo bạn, vì sao bạn bè cần quan tâm chia sẻ vui buồn cùng nhau:
- M: Hmm, theo mình để tình bạn trở nên gắn bó thân thiết hơn.
- PV: Bạn sẽ làm gì nếu thấy bạn mình phân biệt đối xử với các bạn nghèo, bạn khuyết tất.
- M: Bạn bè của mình sẽ không phân biệt đối xử với các bạn nghèo, bạn khuyết tật. Bởi vì đó là bạn của mình, mình tin tưởng họ.
Đặt ba câu theo các yêu cầu sau:a.Một câu có vị ngữ trả lời cho câu hỏi “Làm gì”? để kể lại một câu chuyện vui đã xảy ra ở lớp em.b.Một câu có vị ngữ trả lời cho câu hỏi “Như thế nào?” để tả về ngày hội Nhà giáo Việt Nam ở trường em.c.Một câu có vị ngữ trả lời cho câu hỏi “là gì”? để giới thiệu về một người bạn thân của em.
a, Chúng em đã làm xong kế hoạch nhà trường giao trước thời hạn.
b, Trường em tổ chức ngày Nhà giáo VN rất vui.
c, Lan là một cô gái dễ thương, học giỏi.
kể lại câu chuyện một bạn nhỏ mải vui đùa,lỡ làm ngã một em bé.Em bé khóc.haý kể tiếp câu chuyện theo hướng bạn nhỏ nói trên biết quan tâm đến người khác.các bạn phải kể thật hay vào nhà. ai làm nhanh trước khi đến thứ ba ngày 3 tháng 9 mình sẽ tích
Có 1 bạn nhỏ kia được mẹ dẫn đến trường học trong năm học mới.Vào giờ ra chơi,bạn nhỏ cùng các bạn của mình cùng chơi rượt bắt.Trong lúc chạy thì bạn nhỏ va phải 1 em bé.Em bé bị trầy da đau nên khóc lớn.Không biết làm sao,bạn nhỏ lại đỡ em bé dậy và đi rửa vết thương.Sau,bạn nhỏ xin cô y tế 1 cái băng và dán cẩn thận lên vết thương.Đỡ đau,em bé ngừng khóc và nói cám ơn.Vào lớp,bạn nhỏ rất vui vì đã giúp được cô bé ấy.