kể về một người bạn thân của em.
Đừng chép mạng nha mấy bạn
Kể về một trải nghiệm của em và người bạn thân ( ko chép mạng)
Giúp em nha (◍•ᴗ•◍)
Mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời. Qua những trải nghiệm đó, con người rút ra cho mình những điều có giá trị.
Người bạn thân nhất của tôi là Long. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Điều đó khiến cho tình bạn của cả hai thêm gắn kết. long là một người bạn hiền lành và ít nói, còn tôi lại năng động và hướng ngoại. Tôi và Long thường giúp đỡ nhau trong học tập nên đã trở thành đôi bạn cùng tiến.
Tôi còn nhớ một lần, tôi mải cầy free fire nên đã quên học bài. Buổi học hôm sau, cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà vẫn không làm được một câu nào. Thấy vậy, long đã lén đập vào tay tôi.
- này chép ko
long nói . vì đang bí quá nên tôi chép lunTiết học sau đó, khi nhận xét về bài kiểm tra, cô giáo đã nói:
- Cô cảm thấy rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng chép bài. long và huy, hai em có điều gì muốn nói với cô không?
Tôi và long cô giáo nhắc đến tên mình thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Cả lớp bắt đầu bán tán xôn xao. Cô giáo nói tiếp:
- Cô vẫn thường dạy các em phải trung thực trong thi cử. Nếu như bài kiểm tra đạt kết quả không tốt, cô có thể cho các em gỡ điểm. Nhưng nếu hành vi gian lận thì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nghe cô giáo nói vậy, tôi biết mình là người có lỗi. Tôi liền đứng lên nói với cô giáo:
- Thưa cô… em là người đã chép bài của bạn long ạ!
- Không… cô ơi, là em đã để cho bạn huy chép bài của mình ạ!
Cô giáo liền nói:
- huy đã biết nhận lỗi, điều đó rất tốt. Nhưng việc long để cho bạn chép bài cũng là sai. Lần này, cô sẽ để hai em làm lại một bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ phát nặng nhé?
Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm:
- Vâng ạ.
Quả là một trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Từ đó, tôi luôn chăm chỉ học tập để không phạm phải lỗi lầm như vậy. Tình bạn của tôi và long cũng ngày càng gắn kết hơn.
Lập dàn ý chi tiết cho các đề sau
1.Kể về một lần làm việc tốt
2.Kể về một lần mắc lỗi
3.Kể về một kỷ niệm đáng nhớ
4.Kể về thầy (cô) giáo mà em thích nhât
5.Kể về một người thân trong gia đình của em
*Lưu Ý : không chép mạng
mình cần gấp nha mấy bạn
Mở bài:
Giới thiệu việc tốt mà em đã làm.Kết quả của việc mà em đã làm như thế nào?Thân bài:
Việc tốt mà bạn đã làm là gì?Thời gian và địa điểm bạn làm công việc đó?Có bao nhiêu người hay chỉ mình bạn?Có người khác chứng kiến hay không?Tâm trạng của người được em giúp đỡ như thế nào?Em có vui khi làm công việc đó?Đưa ra những suy nghĩ của em sau khi hoàn thành công việc.Kết bài: Chốt lại vấn đề và đưa ra những việc làm sau này của mình.
Tham khảo dàn ý này nhé !
Đề 3:
Mở bài:
- Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? (nêu một cách khái quát).
Thân bài:
- Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy.
- Nó xảy ra ở đâu, lúc nào (thời gian, hoàn cảnh...) với ai (nhân vật).
- Chuyện xảy ra như thế nào? (mở đầu, diễn biến, kết quả).
- Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào (miêu tả các biểu hiện của sự xúc động).
Kết bài:
Em có suy nghĩ gì về kỉ niệm đó.
Đề 4:Kể về thầy (cô) giáo mà em thích nhất
Mở bài:
Giới thiệu qua về thầy/cô giáo mà em sắp kể. Kể lại hoàn cảnh và ấn tượng khiến em kính trọng và quý mến cô/thầy giáo.Thân bài:
Miêu tả đôi nét về thầy/cô giáo mà em quý mến. Nên tả những nét độc đáo và ấn tượng của thầy/cô giáo. Kể về tính tình, tính cách của thầy/cô giáo. Kỉ niệm sâu sắc nhất giữa em và thầy/cô giáo đó là gì? Nay đã lên lớp ( lớp mấy bạn tự ghi ) , tình cảm của em đối với thầy/cô giáo đó ra sao?may bn lm jum mik bai van va dan y cho cac de sau nha :
+Kể về một cuộc gặp gỡ
+Kể về một người thân của em
Tuyệt đối không được chép mạng
Ngắn gọn thôi nha các bạn
Xe dừng bánh,cả doanh trại bộ đội rộng lớn,sạch sẽ,ngăn nắp hiện ra trước mắt.Hội trường trang hoàng lộng lẫy,các bác các chú quân phục chỉnh tề,gương mặt rạng rỡ,tự hào.Chúng em quây quanh các chiến sỹ áo xanh,mặt các bạn hớn hở, hãnh diện lạ thường!Chúng em hỏi các chú nhiều chuyện lắm,cả về lịch sử ra đời ngày 22/12 nữa.Giờ thì chúng em đã biết:Bác Hồ chỉ thị thành lập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân vào ngày 22/12 /1944.Ngay sau đó đội đánh thắng 2 trận liên tiếp tại Phăy Khắt,Nà Ngần…Đội ngày càng lớn mạnh và được đổi tên thành QĐND Việt Nam.Và từ đó lấy ngày 22/12 làm ngày truyền thống.Bây giờ thì em đã hiểu lịch sử ra đời của ngày 22/12,hiểu về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc ta.Càng hiểu em càng thấy trân trọng và muốn khắc ghi vào tiềm thức đển nhớ về một thời kì hào hùng với những con người quả cảm của một đất nước bé nhỏ mà kiên cường…
Chúng em còn được nghe kể nhiều về những chiến công anh dũng,hào hùng của những người lính cụ Hồ,về những tháng năm bôn ba chinh chiến chống kẻ thù xâm lược,những gian khổ hy sinh không thể diễn tả bằng lời.Đến thời bình,bộ đội đâu đã hết nguy nan:Những đêm tuần tra lạnh run người khi truy bắt tội phạm chống lại những lực lượng thù địch phá hoại từ bên ngoài,những lúc giúp dân chống thiên tai,lụt lội…Nhìn gương mặt rắn rỏi,xạm đen vì nắng gió,nghe những câu chuyện kể và chứng kiến vẻ bình thản của những chiến binh,em thật sự thấy rất cảm động xen lẫn cả niềm tự hào,biết ơn sâu sắc…Trong dòng cảm xúc khó tả,ấy em lại được vinh dự thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ tình cảm của mình:“Kính thưa các bác ,các chú ,chúng cháu may mắn được sinh ra và lớn lên trong một dân tộc anh hùng.Chúng cháu biết để có được cuộc sống hòa bình hôm nay,dân tộc Việt Nam đã phải đánh đổi rất nhiều,bằng cả nước mắt và máu xương của bao người đã hy sinh cho Tổ quốc.Để thể hiện lòng biết ơn của thế hệ mình đối với cha anh,chúng cháu hứa sẽ nỗ lực học tập,rèn luyện,tu dưỡng để trở thành những công dân có ích,góp phần nhỏ bé của mình xây dựng đất nước.Có như vậy mới xứng đáng với truyền thống cao quí cuả dân tộc,xứng đáng với sự hy sinh của bao thế hệ cha anh.”Em ngồi xuống mà thấy tay mình vẫn còn run,trái tim lâng lâng một cảm xúc bay bổng lạ kì .
Cái này mik có chép nhưng đã chỉnh sửa nên khỏi lo . mà nêu ko tin thì hoy @@ ko sao
Tình mẹ bao la như biển thái bình dạt dào..." đã bao lần tôi mún cất lên câu hát ấy khi nghĩ về người mẹ yêu quý của mình!
Ko cầu kì, diêm dúa như những ngưòi phụ nữ khác, mẹ tôi giản dị, dân dã trong những bộ quần áo bà ba nâu cũ kĩ, bạc màu. Khuôn mặt mẹ gầy guộc nhưng lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười mỗi khi trò chuyện, âu yếm anh em tôi. Nhà tôi có tấ thảy 5 người: 3 anh em tôi đang tuổi ăn học, bố ốm yếu quanh năm, mọi việc trog nhà đều dồn lên đôi vai bé nhỏ của mẹ. Những lúc rảnh rỗi mẹ thường ngồi chải tóc, xoa lưng cho anh em tôi, những lúc ấy trông mẹ nhàn tản lạ thường! Mẹ thường bảo: khó nhọc bao nhiu đc, chỉ mong các con khôn lớn thành người.
Anh em chúng tôi lớn lên bao nhiu, vai mẹ gầy đi, mắt mẹ mờ hơn, khuôn mặt mẹ hốc hác đi từng ấy. Tuy vậy, tối tối về mẹ vẫn rạng rỡ, vẫn chăm sóc bố và dạy dỗ anh em tôi.
Thời gian dần trôi.....
Một ngày kia, đi học về thấy mẹ cầm trên tay mảnh giáu và khóc rưng rưng, tôi lo sợ lại bên mẹ, thì ra giấy báo anh tôi tốt nghiệp THPT. Tôi hiểu đó là nc mắt của bao ngày mong đợi... Mẹ tôi- vừa là mẹ, vừa là bố là thếnhưng chưa bao h tôi thấy mẹ than phiền hay có 1 tiếng thở dài để bố con tôi lo lắng. Tôi từng nghĩ, nêế ko có mẹ chẳng hiểu bố con tôi sẽ xoay sở ra sao? Bài thơ mẹ vắng nhà ngày bão xưa tôi học chắc cũng chưa nói hếtt hộ cơn bão lòng của bố con tôi
Có lần tôi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi có bao h mẹ thấy hối hận khi lấy bố con và sinh ra chúng con ko?
mẹ cười hiền lành và nói:
- chưa bao h và ko bao h mẹ hối tiếc khi lấy bố con và có những đứa con đáng yêu như thế này cả.
Nói rồi mẹ ôm tôi vào lòng.
Nghe mẹ nói, tim tôi như thắt lại, tôi sung sướng vô cùng! Quả thật, chưa bao h tôi nghe một tiếng than phiền hay 1 lời kêu ca, phàn nàn về n~ khó nhọc mà mẹ đang bươn trải, gánh chịu. Tôi tự hào về mẹ bít nhường nào.
Anh em tôi lớn dần cũng là lúc bố tô càng yếu hơn, chi tiêu trong gia đình ngày càng eo hẹp, vai mẹ lại oằn đi vì n~ khoản tiền thuốc, tiền học của anh em tôi. Mẹ tôi cũng chỉ là 1 nông dân chân lấm, tay bùn, chỉ bít xoay sở quanh thửa ruộng, mớ rau, bít là sao đây trc n~ khó khăn như thế. Nđêntôithấymẹtrằntrọchongngủ,sángdậymắtmẹthâmquầng.Mộthôm,gọianhemchúngtôilạimẹbảo:-cólệmphảiđixacáccon1thờigian,mẹđãξnbốrồi,anhemconđãlớn,tựchămnhauvàchămsócbốgiúpmẹ.mẹđi,sẽgửitiềnvềchocácconănhọc.Chúngtôikhócnhưmưa,gặnghỏithếnàomẹcũngkonóiđiđâu,làmgì?Tình cờ đọc đc quyển hồ sơ gối đầu giường bố mẹ:tôi bít,mẹ đi làm tận Cà Mau nhưn người ở làng tôi đã đi.
tôi thẫn thờ! Tôi mún gào lên: Mẹ ơi, con iu mẹ nhất trên đời, bố con con xin mẹ đừng đi!
Tham khảo !
Bà nội… bà… mẹ… mẹ ơi…". Tiếng gọi thất thanh của cả nhà khi thấy bà ngã xuống đất. Bố vội vã chở bà đi bệnh viện, cả nhà cùng đi theo. Ngồi ở ghế đợi trước phòng bà nằm, cả nhà sốt sắng chờ tin. Lúc này, tình yêu bà tràn ngập trong tôi. Tôi nhớ sao…
Những ngày tôi ghét bà, tôi muốn xua đuổi bà, những ngày tôi luôn làm bà phiền lòng, làm bà tức giận. Tôi nhớ ánh mắt trìu mến, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu của bà nội. Nhìn lên đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua, tôi thấy lo cho bà nhiều hơn. Càng nghĩ tôi càng thấy bà thật tuyệt vời, thế mà tôi đã không nhận ra, không biết trân trọng tình cảm của bà. Ở bà, lòng bao dung, tính nhân hậu, tinh yêu thương con cháu… không bao giờ khô cạn. Tối nào, nội cũng kể chuyện cho hai chị em tôi. Tuy vậy, chỉ có em thích còn tôi thì nghĩ chuyện của bà lạc hậu, nhàm chán, toàn điều linh tinh vớ vẩn của trẻ con. Nhưng tôi đâu có biết rằng tôi đã lầm. Chính những câu chuyện kể của bà lại là những bài học rất hay về cuộc sống, và cũng là cái nôi nuôi dưỡng những ước mơ thơ bé của tôi. Giờ tôi thấy mình thật kém cỏi. Tôi ân hận khi không biết trân trọng những điều mình có, không biết thương bà. Tôi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Những lời khuyên nhẹ nhàng tràn trề tình cảm mà nội dành cho tôi, tôi cũng không hề hay biết. Không chịu vâng lời bà, đến khi bà lớn tiếng thì lại giận dôi. Giờ đây tôi mới biết những giây phút đó bà đau đớn biết chừng nào. Cái đau này khủng khiếp hơn cái đau về thể xác. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình nhỏ nhen. Tôi nhớ có lần tôi tìm cách phá cây cảnh của bà, không phải vì tôi không yêu thiên nhiên mà vì tôi cố ý làm bà buồn. Bà biết rõ điều đó nhưng cũng chẳng trách mắng tôi mà chỉ âm thầm chịu đựng. Cái tính ích kỉ của tôi đã gây ra biết bao đau khổ cho bà. Những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má tôi. Ngay lúc ấy, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ mặt đầy hối tiếc:
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong gia đình thông cảm!
Tôi vội vã chạy vào phòng. Những tiếng "tít, tít" liên hồi của máy đo nhịp tim như kết thúc cuộc đời chăng kín lỗi lầm của tôi. Tôi chỉ biết nắm tay người bà đã quá cố mà khóc. Trong tôi, nỗi buồn đã hoàn toàn bao phủ. Một nỗi buồn khủng khiếp khó tả của một người cháu tội lỗi. Giờ đây tôi đã thực sự khôn lớn. Tôi thực sự hiểu được tấm lòng bà thì bà đã ra đi.
"Bà nội ơi, con thương bà nhiều lắm. Bà có biết trái tim nhỏ bé đáng thương này đang chờ bà trở về?" Cho dù thế nào đi chăng nữa thì hình ảnh người bà tần tảo, giàu đức hi sinh, thương con thương cháu đã trở thành hình ảnh rất đỗi thân thương, hình ảnh mà tôi không bao giờ, không bao giờ quên.
Giúp tui vs
Kể về một người bạn của em
ko có chép mạng á nha
Từ cấp 1 tới h tôi có rất nhiều bạn nhưng đáng nhớ nhất phải kể đến Linh.,cô bạn cùng học với tôi từ năm lớp 1
Linh có tính cách vui vẻ hòa đồng thân thiện và hay giúp đỡ người khác.Lúc nào l cũng giúp tôi trong các câu văn bài toán khó ở lớp.Ngày nào chúng tôi cx về cùng vs nhau.Vừa đi vừa nói chuyện trường lớp.Ngoài ra ,L cx rất hài hước nx. Lúc nào cũng pha trò làm tôi cười ngặt nghẽo vào h ra chơi.Nghe nói,L đã từng đi đến nhiều nơi xa xôi cùng chị cậu ấy để làm từ thiện.Ở lớp ,L hk cx rất khá.Lúc nào cx 8,9 điểm và còn hay đi giúp đỡ những bạn gặp khó khăn khi giải bt.Chính vì tính cách tốt bụng,vui vẻ đó nên tôi chưa bao giờ thấy ai trong lớp nói xấu j L hay cô giáo phải phàn nàn về chuyện hk hành của bạn.Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có ng bạn tốt như L.Ngay cả lối ăn mặc của L cũng thật giản dị:áo đồng phục hoặc hôm nào nóng quá thì áo phông quần bò và giày thể thao hoặc dép quai hậu.Tôi vẫn nhớ như in cái lần ấy,cái kỉ niệm đã làm chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết.Hôm đó chính xác là sinh nhật của tôi vào 2 năm trước.Đúng hôm đó thì trời đổ mưa rất to và tôi thì đang ăn sinh nhật rất vui vẻ cùng gia đình và một số bạn bè gần nhà thì nghe thấy tiếng bấm chuông ,mẹ nói tôi ra mở cửa,thôi chạy nhanh ra xem có ai thì bất ngờ vì người khách đó không ai khác chính là LINH.Đúng là Linh r không thể sai được nhưng trang phục có phần lạ lùng.Cái Linh tôi thường biết là cô bé dễ thương mặc áo đồng phục quần bò và đeo dép quai hậu nhưng giờ đây là 1 cô bé mặc một chiếc váy màu hồng dễ thương và đeo 1 đôi giày đỏ.Thấy tôi Linh tươi cười rạng rỡ:''A!Cậu đây rồi ,tớ có món quà sinh nhật muốn tặng cậu này'',vừa nói Linh vừa đưa ra 1 hộp quà dễ thương màu vàng có gắn 1 chiếc nơ đỏ.Rồi Linh giải thích''Tại hôm nay tớ vừa mua món quà này xong thì trời đổ mưa mà tớ thì ko đem theo ô ngưng về nhà lấy thì bất tiện vì xa hơn đường tới nhà cậu nên tớ chạy vội đến đây''.Nói xong Linh lại cười,nhỏ này cười cả ngày ko mỏi mồm hả??Còn tôi thì ko ngăn được nước mắt ,khóc òa lên như 1 đứa trẻ chạy tới ôm lấy Linh.Mẹ tôi đợi lâu nên cũng ra ngó thì thấy tôi và Linh.Mẹ gọi với ra nói tôi gọi Linh vào nhà rồi cho Linh mượn một bộ quần áo của tôi.Tối muộn,khi mn đã về hết tôi mới ung dung lên lầu mở quà :gấu bông do mẹ tôi tặng,giày do bố tôi tặng,búp bê thì của bà tôi,...và rất nhiều thứ mà tôi cho rằng mk đã có nhiều.Cuối cùng,là hộp quà nhỏ của Linh.Tôi mở ra thì thật bất ngờ :1 chậu cây xương rồng cảnh và dòng thiếp :''chúc mừng sinh nhật cậu ,chúc cậu tuổi mới ngày càng học giỏi ngoan ngoãn, còn về cây xương rồng này tớ tặng cậu với ý nghĩa tình bạn của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp to lớn và lâu dài giống như cây xương rồng này vậy ''Lúc đó trời đã vào Đông nên trời rất lạnh mà trong lòng tôi đã ấm ap từ lâu.
Hiên tai, cây xương rồng đó do tôi tưới nước , bón phân hằng ngày đã lớn nhanh như thổi.Đẹp đẽ,lớn lao như tình bạn của chúng tôi vậy.Tôi yêu quý Linh rất nhiều,cảm ơn vì đã tặng cho tớ món quà thật ý nghĩa,tớ chúc cậu luôn học giỏi,Linh nhé.
p/s:MK KO CÓ MIÊU TẢ NGOẠI HÌNH VÌ ĐỀ BÀI LÀ KỂ CHỨ KO PHẢI TẢ NHA^^
bài của mk nhiều chỗ chưa đc thì mong các bạn bỏ qua nha:))
Ok Nguyễn Thanh Tâm
kể về người bạn thân của em
chú ý ko chép văn mẫu , ko chép mạng
mong các bạn giúp mk. thanks
bài nào hay mk sẽ cho 2 tk
Tình bạn là một thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng, không kém phần diệu kì, trong cuộc sống không thể thiếu đi những người bạn, những người tuy xa lạ về huyết thống nhưng lại có những tương đồng về tính cách, về sở thích và lí tưởng… đó là những người bạn đồng hành cùng ta trên suốt quãng đường đời, là người sẻ chia, người dang tay giúp đỡ, ngồi bên lắng nghe mỗi khi ta có tâm sự. Cuộc sống đẹp hơn, ý nghĩa hơn khi có những người bạn.
Trước đây, em không có những định nghĩa cụ thể nào về khái niệm tình bạn, tình bạn lúc ấy đối với em mà nói đơn giản chỉ là những người cùng học, cùng chơi, cùng trò chuyện. Nhưng khi đã trưởng thành hơn thì em bống hiểu ra sự thiêng liêng của khái niệm tình bạn, bởi tình bạn không chỉ đơn giản là một mối quan hệ xã hội giữa người với người mà đó còn là sợi dây gắn kết tình cảm, gắn bó những con người xa lạ trở nên thân thiết, thắt chặt mối đồng cảm, thương yêu giữa những con người ấy khiến cho mọi hành động quan tâm, chia sẻ đều trở nên chân thành và tự nhiên .Trong cuộc sống, ai cũng cần có những người bạn, đó là người bạn đồng hành, cũng là người tiếp cho ta những đông lực sống, động lực phấn đấu mỗi khi ta yếu đuối, gục ngã. Bạn bè là điều kì diệu tự nhiên nhất trong cuộc sống của con người, có được những người bạn là điều may mắn. Tìm được những người bạn hiểu mình thì đó là một điều diệu kì, đáng được trân trọng. Em cũng may mắn tìm được cho một người bạn thân thiết, người mà em có thể yên tâm dãi bày, sẻ chia mỗi khi có chuyện buồn trong học tập hay trong cuộc sống, người em có thể dựa vào khi em chán nản, gục ngã.
Người bạn mà em muốn nói đến, đó chính là Phương Anh- người bạn thân thiết nhất của em trong suốt những năm học cấp một cũng như cấp hai. Em và Phương Anh quen nhau khi vừa là những học sinh ngơ ngác bước chân vào lớp một. Em vẫn còn nhớ rất rõ lần gặp mặt đầu tiên ấy, đó là vào ngày khai giảng đầu tiên của đời học sinh, chúng em lúc ấy còn là những cô cậu học trò nhỏ rụt rè, tò mò về môi trường học tập mới nhưng cũng lo lắng, sợ hãi với những thứ quá sức mới lạ.
hãy tả về một người bạn nước ngoài mà em biết và kể về gia đình của người bạn đó.
nếu các bạn mà chép trên mạng thì mình sẽ báo sai phạm nha. Mong các bạn đừng phá luật!!!
Hãy tả về một người bạn thân, đã từng học cùng nhiều năm tháng
Không chép trên mạng nha
Trong cuộc sống này, mỗi chúng ta đều phải có một người bạn thân. Họ là những người luôn ở bên cạnh bạn dù bạn nghèo khổ hay sung sướng, đau đớn hay hạnh phúc, buồn hay vui. Tôi cũng có một người bạn thân, anh ấy tên là Bắc, anh ấy chính là người luôn ở bên cạnh tôi cả thế giới có quay lưng với tôi.
Bắc là một anh chàng học trên tôi hai lớp thế nhưng chẳng biết có duyên gì với nhau, chúng tôi gặp gỡ và chơi với nhau từ hồi lớp ba. Khi ấy anh chàng mới từ nam chuyển về nổi tiếng là đẹp trai và học giỏi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đã quen và thân được với anh ấy. Ngoại hình của Bắc khá là gầy, chân tay bé như con gái, mảnh khảnh. Thế nhưng đổi lại khuôn mặt của Bắc khá đẹp trai hài hòa. Chính vì khuôn mặt ấy có biết bao nhiêu bạn gái lớp dưới ngày đêm viết thư tay để bày tỏ tình cảm mến thương của mình đối với anh chàng này. Đôi mắt ướt long lanh, to tròn, mi mắt dài đen kết hợp với đôi lông mày đẹp như được vẽ lên vậy. Chiếc mũi cao thanh thoát, miệng cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh. Đặc biệt khuôn mặt của anh dài, thanh thoát như một kết thúc hoàn hảo cho khuôn mặt chuẩn V line giống những ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc hay Trung Quốc. Bắc không bao giờ nổi bật vì làn da trắng bởi vì da của anh ấy hơi ngăm đen.
Mỗi ngày đến trường anh luôn chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng của trường và một chiếc quần jean màu tối. Hắn không hẳn là một học sinh ngoan nhưng vì có phong cách ăn mặc khá thư sinh và lịch sự cho nên Bắc luôn chọn cho mình sơ mi trắng. Kể từ lúc ngồi đằng sau xe của tôi bước xuống, đến cái bước xuống thôi anh cũng tỏ ra là mình lịch thiệp thư sinh, hắt nhẹ mái tóc hoe vàng tự nhiên, khoác ba lô một dây còn dây kia để thõng xuống trông đẹp đến lạ. Kể cả khi đứng chờ người em thân thiết cất xe, Bắc cũng khiến cho những học sinh nữ khác phải ngắm nhìn. Khẽ khàng khoác tay lên vai tôi rồi cùng đi về lớp, tôi thấy anh bạn thân của tôi còn điệu đà hơn cả con gái. Trong học tập anh ấy là người thông minh nhưng lại rất lười học, ngồi trong lớp nghe cô giảng mà mắt Bắc như muốn trùng xuống, chốc chốc anh lại phải cố gắng nâng bờ mi trên không gặp bờ mi dưới, trông đến là buồn cười.
Tôi rât vui vì có một người bạn thân như thế, có lẽ nhiều bạn gái khác phải ghen tị khi tôi suốt ngày trêu đùa và thân thiết với anh ấy. Tuy nhiên ít có ai biết rằng, chúng tôi coi nhau như anh em, như tri kỉ vậy. Trông anh như vậy nhưng sống khá tình nghĩa, anh luôn làm cho tôi vui và chia sẻ những nỗi buồn với tôi mỗi ngày.
Em đã học chung với bạn kim cương mấy năm nhưng bạn ấy không nói nổi 1 câu mình là bạn của bạn...cứ để mình phải mét cô bạn ấy mới chịu nói
Bạn kim cương rất tốt bụng... Giúp mình lật tài liệu mà ko mét cô
Có khi mình ko thuộc bài bạn ấy cho mình ăn copy..., sướng
Bạn ấy còn RỘNG LƯỢNG nữa...lúc mình quên đem áo mưa bạn ấy cho mình đi ướt mình lun... Thương mình lắm
Kể lại một kỉ niệm của em với một người bạn thân mà em nhớ mãi. (Lưu ý: không chép mạng)
Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.
Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.
Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.
????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????
Nguyễn Tuấn Duy chép mạng biết thừa