Những câu hỏi liên quan
Nguyễn Thị Thùy Linh
Xem chi tiết
Ngô Tùng Lâm
23 tháng 10 2019 lúc 21:45

word:

 -vùng soạn thảo 

- con trỏ văn bản 

- thước ngang 

- thước dọc

Excel:

-trang tính 

- thanh công cụ 

- bảng chọn Data

- tên cột, tên hàng 

- ô tính

Cho mik 1 tích nha !!

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
akari
Xem chi tiết
Dude Like
19 tháng 10 2018 lúc 18:20

Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỷ niệm về một lần mắc lỗi – lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đủ để khiến tôi phải hổ thẹn đến tận bây giờ. Ngày đó, tôi chỉ là một con nhóc lớp 8 ngốc nghếch, dại dột.

Hằng ngày tôi đạp xe tới trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất vé sẽ bị ghi tên vào sổ “đen”. Bây giờ nghĩ lại tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó chẳng qua chỉ là sổ ghi công tác của chú bảo vệ nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học sinh cá biệt và nếu bị ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đuổi khỏi trường. Một buổi chiều, giờ tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách ra nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi hoảng hốt thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé xe mà lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu… tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế cho tấm vé hôm nay, chỉ cần sửa ngày tháng là xong.

- Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt cắt không còn hạt máu.

– Cháu đem xe lại kia, lát nữa nói chuyện. Dựng xe trong một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỷ với bao nỗi sợ hãi, hối hận mỗi lúc một tăng. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại hỏi:

- Có chuyện gì thế? - Học sinh này dùng vé giả!

Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt nóng ran

- Đây là em Phương Thu, lớp 8I của cô Liên. Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn.

– Tôi bảo lãnh cho em ấy.

Rồi cô bảo tôi:

- Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:

- Vâng ạ.

Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng trùm chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át tâm hồn tôi. Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con dối trá? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì “dây dưa” với một đứa hư hỏng như tôi? “Phải cứu vãn cái gì còn có thể cứu vãn! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc.

Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội tôi to lắm… Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng nhận án kỷ luật cao nhất: buộc thôi học. Những ngày tiếp theo sau đó tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đợi cái án kỷ luật nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:

- Tập thể lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá nhân. Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi.

Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung, rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi sẽ ra sao? Có thể tôi chỉ phải chịu một án kỷ luật nhẹ, có thể là nêu tên trước toàn trường… chỉ thế thôi cũng quá đủ cho một dấu chấm hết đối với một học sinh ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học… án kỷ luật nặng nhẹ khác nhau nhưng đều làm một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là người bỏ đi để mà tự do tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành con người trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Thu Huyền
19 tháng 10 2018 lúc 18:20

BL

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

đây chỉ là bài tham khảo thôi nha 

kb nha

CHÚC BẠN HỌC TỐT

Bình luận (0)
ᎮᏁ丶ണíէ✪Ướէ➻❥
19 tháng 10 2018 lúc 18:35

   Trong đời người ai trưởng thành mà trả có đôi lần mắc lỗi , chính những lần mắc lỗi ấy giúp em trưởng thành hơn vì em hiểu đời người đâu  phải tròn trịa như hòn bi ve đâu được trong sáng như những viên kim cương . Em cũng vậy , em đã có lần mắc lỗi và lần áy đã làm cho em phải ân hận và không thể nào quên được . Đó là một lần em không nghe lời bà nội.

    Hôm ấy, trời nắng trang trang , em đang định bước đến trường bằng chiếc xe đạp của em thì bà bảo :

     -   Cháu ơi bà nghe dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa hay cháu mang áo mưa đi nhé !

    -     Thôi bà ạ ! trời nắng thế này sao mưa được

Nói rồi em lấy xe đạp đi ngay. Lên lớp học, em say sưa với các bài giảng của thầy cô giáo, cùng đùa vui vào các trò chơi của các bạn. Rồi đột nhiên mây đen kéo tới sấm chớp đùng đùng . Trong lớp có những bạn hoảng sợ chui vào gầm bàn có bạn nó " may quá sáng nay bố mẹ tớ nói mang áo mưa " . Giờ học kết thúc , tiếng xe máy của những người phụ huynh đến đón con, tiếng nói ríu rít của những bạn đã mang áo mưa . Em mới nhớ hồi sáng bà nói mang áo mưa mà em không nghe . Rồi trường chỉ còn lác đác vài bạn không mang áo mưa .Rồi từ xa một bà lão gầy gò bước đên chỗ em .

-Đó là bà của mình

- Bà mang áo mưa tới cho cháu đây.

Về nhà , bà bị ốm rất nặng . Em nghĩ tôi đã không nghe lời bà làm bà! làm bà ... như vậy

sau này bà qua đời em đã suy nghĩ rất nhiều về việc làm của em

mình không chép trên mạng bài này tự làm nha

Bình luận (0)
lê anh thư
Xem chi tiết
Hoàng THiên Long
5 tháng 5 2021 lúc 14:53
Bộ sâu bọ là bộ ko xương sống còn bộ ăn thịt có xương sống
Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
lê anh thư
5 tháng 5 2021 lúc 15:39

cho mik sửa lại là bộ ăn sâu bọ chứ ko phải bộ sâu bọ nhaa

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Duy Thái
Xem chi tiết
lynn?
16 tháng 5 2022 lúc 21:40

tự lm kt

Bình luận (5)
Nguyễn Lê Phước Thịnh
16 tháng 5 2022 lúc 21:49

Câu 12: A

Câu 5: A

Câu 4: C

Câu 2: D
Câu 1: A

Bình luận (0)
Nguyễn Khánh Ngọc
Xem chi tiết
Hà Quỳnh Anh+ ( ✎﹏TΣΔM...
18 tháng 10 2021 lúc 8:23

undefinedkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Táo
18 tháng 10 2021 lúc 8:25

undefinedundefined#tự vẽ rất chân thật

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa

Đây nha ! 

undefinedundefined

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Đỗ Thị Hương Giang
Xem chi tiết
Q.Ng~
6 tháng 8 2019 lúc 20:04

cạnh góc cạnh, góc cạnh góc, cạnh cạnh cạnh, cạnh huyền góc nhọn, cạnh huyền góc vuông

Bình luận (0)
Đỗ Thị Hương Giang
6 tháng 8 2019 lúc 20:05

Vẽ hình luôn ý 

Bình luận (0)
Lê Tài Bảo Châu
6 tháng 8 2019 lúc 20:06

c-g-c

g-c-g

c-c-c

TAM giác vuông:

ch-cgv

ch-gn

gn-cgv

c-g-c

g-c-g

Bình luận (0)
Cao Quỳnh Phương
Xem chi tiết
Lê Hà
4 tháng 3 2018 lúc 16:19

Hình như bn viết sai đề,là 1/x.(x+1) chứ

Bình luận (0)
Cao Quỳnh Phương
4 tháng 3 2018 lúc 16:21

ukm mik xin lỗi mik viết sai đề đó

Bình luận (0)
Nguyễn Quang Đức
4 tháng 3 2018 lúc 16:26

Đề sai nhé phải là x(x+1)

Ta có\(\frac{1}{1.2}+\frac{1}{2.3}+...+\frac{1}{x\left(x+1\right)}=\frac{2015}{2016}\Leftrightarrow1-\frac{1}{2}+\frac{1}{2}-\frac{1}{3}+...+\frac{1}{x}-\frac{1}{x+1}=\frac{2015}{2016}\)

\(\Leftrightarrow1-\frac{1}{x+1}=\frac{2015}{2016}\Leftrightarrow\frac{x}{x+1}=\frac{2015}{2016}\Rightarrow x=2015\)

Vậy \(x=2015\)

Bình luận (0)
Lê Thị Mỹ Duyên
Xem chi tiết
Chippy Linh
7 tháng 12 2016 lúc 20:02

Bạn viết ra thay vì chụp ảnh dc ko. mắt mk hoi kém nên ko thấy rõ

Bình luận (1)
Trần Thị Thùy Linh
7 tháng 12 2016 lúc 20:15

mk nhìn ko rõ bạn có thể viết ra đk ko

Bình luận (2)
Lê Thị Mỹ Duyên
7 tháng 12 2016 lúc 20:18

III. Find and correct a mistake in each sentence:

Example : 0. I are in grape seven. 0/ ..........am........

1. How old Hoa will be on her next birthday ? 1/ ................................

2. Would you like seeing a movie with me tonight ? 2/ ................................

3. Nhung's birthday is in the nith of March. 3/ ................................

4. We don't will have a part next Friday. 4/ ................................

5. Today is Thursday, the two of November. 5/ ................................

6. Hoang doesn't have a lots of friends in her new school. 6/ ..............................

7. What are your telephone number, Phuong ? 7/ ................................

8. Mai will goes to Hai Phong tomorrrow afternoon. 8/ ................................

9. Who are you and your friends talk about ? 9/ ................................

10. Linh lives with her uncle on 37 Nguyen Trai Street. 10/ .................................

NHANH NHA BẠN

Bình luận (4)
Trần Anh
Xem chi tiết
✰๖ۣۜCàツ๖ۣۜKɦịα✰
1 tháng 10 2019 lúc 19:25

Tiếng chim vách núi nhỏ dần
Rì rầm tiếng suối khi gần khi xa
Ngoài thềm rơi cái lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
Mờ mờ ông bụt ngồi nghiêm
Nghĩ gì, ông vẫn ngồi yên lưng đền...
...Bỗng đâu vang tiếng sấm rền
Tỉnh ra em thấy trong đền đỏ hương
Ngang trời kêu một tiếng chuông
Rừng xưa nổi gió, suối tuôn ào ào
Đồi thông sáng dưới trăng cao
Như hồn Nguyễn Trãi năm nào về thăm
Em nghe có tiếng thơ ngâm...

Bình luận (0)
•Mυη•
1 tháng 10 2019 lúc 19:28

Tiếng chim vách núi nhỏ dần
Rì rầm tiếng suối khi gần khi xa
Ngoài thềm rơi cái lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
Mờ mờ ông bụt ngồi nghiêm
Nghĩ gì, ông vẫn ngồi yên lưng đền...
...Bỗng đâu vang tiếng sấm rền
Tỉnh ra em thấy trong đền đỏ hương
Ngang trời kêu một tiếng chuông
Rừng xưa nổi gió, suối tuôn ào ào
Đồi thông sáng dưới trăng cao
Như hồn Nguyễn Trãi năm nào về thăm
Em nghe có tiếng thơ ngâm...

Bình luận (0)
Ḿαɱїאї
1 tháng 10 2019 lúc 19:30

Tiếng chim vách núi nhỏ dần
Rì rầm tiếng suối khi gần khi xa
Ngoài thềm rơi cái lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
Mờ mờ ông bụt ngồi nghiêm
Nghĩ gì, ông vẫn ngồi yên lưng đền...
...Bỗng đâu vang tiếng sấm rền
Tỉnh ra em thấy trong đền đỏ hương
Ngang trời kêu một tiếng chuông
Rừng xưa nổi gió, suối tuôn ào ào
Đồi thông sáng dưới trăng cao
Như hồn Nguyễn Trãi năm nào về thăm
Em nghe có tiếng thơ ngâm...

Bình luận (0)