Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Phạm Thị Thu Giang
Xem chi tiết
Trần Nam Khánh
10 tháng 1 2021 lúc 20:50

Bài làm:

Trong nhà em, mẹ là đầu bếp chính. Mẹ em nấu ăn rất ngon. Hôm sinh nhật ba, mẹ và em đã quyết định vào bếp nấu những món thật ngon và đặc biệt để dành tặng cho ba. 

Trước giờ, em không hay vào bếp với mẹ. Tại mải đi chơi với đám bạn. Đến khi mẹ nấu xong gọi về ăn cơm em mới biết đường về. Hôm ấy thì khác, em đã vào bếp nấu ăn cùng mẹ mà không chạy đi chơi với đám bạn nữa.

Trước khi nấu, mẹ đeo vào người một chiếc tạp dề màu hồng trông rất lạ. Mẹ bảo đeo cái này vào sẽ tránh bị bẩn quần áo khi nấu ăn. Mẹ dùng tay búi cao mái tóc xoăn dài của mình ra sau gáy để lộ ra khuôn mặt trắng ngần tròn trịa. Lúc này em thấy mẹ thật xinh. Sau đó mẹ rửa tay thật sạch rồi bắt tay vào nấu.

Lúc vào bếp mới thấy, việc nấu ăn chẳng dễ dàng gì. Vậy mà mẹ em làm thoăn thoắt như một đầu bếp chuyên nghiệp thực sự. Mẹ phân ra từng loại đâu là thịt đâu là rau đâu là cá. Rồi chế biến từng loại. Mẹ đưa em một rổ rau đỗ, hướng dẫn em cách nhặt, rồi để em tự làm. Sau đó mẹ đi thái thịt để kho dừa. Đôi tay nhỏ nhắn của mẹ cầm con dao và thái từng miếng thịt trông thật đẹp mắt. Thái xong mẹ ướp thịt rồi cho vào nồi kho với dừa. Xong món thịt mẹ chuyển sang làm cá. Động tác mổ cá của mẹ rất nhanh và dứt khoát. Thoáng cái mẹ đã mổ xong sạch sẽ con cá rô phi. Rồi mẹ đổ dầu vào chảo và thả con cá vào. Con cá vừa chạm vào lớp dầu nóng liền phát ra tiếng xèo xèo. Mẹ rất điêu luyện trong cách lật cá, cách điều khiển nhiệt độ của bếp để cho miếng cá rán không bị nát cũng không bị cháy. Trong lúc nấu, em thấy gò má mẹ ửng hồng, đôi mắt sáng lung linh. Chắc hẳn mẹ đang rất hạnh phúc khi tự tay chuẩn bị những món ngon đặc biệt cho ba vào ngày hôm nay. Và em cũng tin chắc ba hẳn sẽ bất ngờ lắm khi cả hai mẹ con cùng vào bếp nấu ăn chúc mừng sinh nhật ba.

Tất cả các món ăn đều được mẹ chế biến một cách nhanh chóng. Khi bày ra đĩa nhìn cũng rất đẹp mắt. Em hộ mẹ dọn cơm ra bàn đợi ba về. Trong lúc đó,mẹ tranh thủ đi thay đồ rồi cắm một lọ hoa xinh đặt lên bàn. Lúc ba em về, quả không ngoài dự đoán của em, ba đã rất bất ngờ và hạnh phúc. Tối hôm đó gia đình em đã rất vui vẻ quây quần cùng nhau bên mâm cơm và thưởng thức những món ăn tuyệt đỉnh do mẹ em làm.

Với em, những món ăn mẹ nấu là những món ăn tuyệt vời nhất, bởi trong đó còn chứa đựng cả tình thương, tình cảm vô bờ bến của mẹ dành cho ba và em. Nhìn những món mẹ nấu,em tự hứa sẽ học mẹ nấu thật nhiều món ngon để sau này có thể nấu cho ba mẹ thưởng thức.

Nhớ đung !

Khách vãng lai đã xóa
Bùi Nguyễn Như Ngọc
Xem chi tiết
Lê Nguyễn Duyên
28 tháng 1 2023 lúc 15:51

Tham khảo:

Tất niên đến, mẹ em tất bật soạn cơm. Từ đầu giờ chiều, lúc chúng em còn đang ngủ trưa, mẹ đã trở dậy để chuẩn bị cho bữa cơm Tất niên. Mẹ quần quật từ chiều đến tối, khi đem đồ ăn bày ra bàn, lúc lại thái rau để luộc. Đầu tiên, mẹ lấy gói đậu vàng ra để nhặt. Mẹ nhặt cẩn thận lắm, nhặt hết đầu, đuôi đi. Mẹ kiểm lại một lượt rất kĩ càng để xem đầu, đuôi có bị lẫn vào gói đậu không rồi mới đem vứt chỗ đầu đuôi đã nhặt đi để đem chẻ. Tay cầm dao, một tay giữ chặt quả đậu, mẹ cẩn thận đưa con dao chẻ đôi quả đậu. Chẻ xong, mẹ lại bắc bếp luộc đậu. Xong một món rồi, mẹ lại bắc một cái nồi khác, tay đeo gang tay, cho thịt băm sống vào nồi và đảo đi đảo lại cho thịt tơi ra. Mẹ trông một lúc hai nồi, lúc đậy vung nồi này để đảo nồi kia, khi thì gác vung nồi này, đậy vung nồi kia. Sau khi món thịt đã tơi hết ra thành những hạt vụn nhỏ và đậu cũng đã chín, mẹ dọn cả hai món ra. Rồi mẹ lại ra rổ bánh chưng, lấy một chiếc bánh ra bóc. Bao nhiêu món mẹ bày hết ra. Mẹ luộc lại cải bắp, tay lúc nào cũng đeo gang tay và luôn cầm đôi đũa gỗ đảo rau, cho đến khi những cọng cải bắp ở trên cùng nồi và ở đáy nồi đều mềm nhũn ra...

Xong xuôi việc nấu ăn, mẹ hấp lại chỗ cơm nguội để từ trưa. Mẹ bóc tày giò để trong tủ lạnh ra, thái mỏng từng miếng. Và mẹ tháo gang tay ra, sắp xếp thức ăn trên bàn. Chiếc đĩa bánh chưng xanh mẹ để ở giữa, bên phải và bên trái là những đĩa để nào ngọc, nào gan của con gà vừa chặt. Mẹ sắp rất khéo đĩa giò: những miếng giò được sắp theo hình tròn, miếng nào hình tam giác, mẹ để quanh hình tròn ấy, thành một bông hoa giò rất đẹp. Bữa cơm tất niên giờ có đủ những món: thịt băm, cải bắp, đậu vàng, giò, cà rốt, bánh chưng,... Mẹ lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm. Chắc mẹ mệt lắm, vì em có thể nhìn thấy chiếc áo ướt đẫm mồ hôi. Nhưng mẹ vẫn luôn tươi cười, chắc là mẹ thấy vui vì đã làm chút gì đó góp phần vào không khí Tất niên của cả nhà. Khi cả nhà đã đông đủ quanh bàn ăn, mẹ ngồi xuống, cười một cái thật tươi như không có gì là mệt mỏi cả, cầm đôi đũa và gắp một miếng bánh chưng vào bát. Mẹ luôn nhường những món ngon nhất cho chúng em. Tuy đã làm việc mệt mỏi, mẹ vẫn đứng lên nhiều lần để nào là lấy giấy ăn cho em bé, nào là xới cơm cho em,... Cuối cùng, khi chúng em đã đứng lên, lau miệng, mẹ mới có thể ăn một bữa liền mạch, không phải đứng lên nữa. Mẹ ngồi trò chuyện vui vẻ với bố, với ông bà. Đôi khi, chúng em chen vào thêm vài câu khiến cả nhà cười ngất. Vừa ăn, mọi người vừa xem ti - vi. Thỉnh thoảng, mẹ lại liếc một cái về ti - vi. Mẹ không dán mắt vào màn hình như chúng em, trong khi chúng em đứa nào cũng có lúc ngoảnh về ti - vi, dán mắt vào màn hình thật lâu rồi mới xúc một miếng. Gia đình em ăn bữa cơm Tất niên trong tiếng nhạc xập xình và những câu hát quen thuộc ngày Tết, càng làm không khí bữa cơm Tất niên thêm ấm cúng.

Đấy là bữa cơm Tất niên đáng nhớ nhất trong mười một cái Tết của em. Một ngày sau bữa cơm sum vầy ấy, cả nhà ai cũng thêm một tuổi. Bước sang tuổi mười một và một năm mới hi vọng tràn trề, em càng thấy mình có trách nhiệm với gia đình. Em tự hứa sẽ học giỏi và làm nhiều việc nhà hơn để mẹ và cả nhà vui lòng.

Bùi Nguyễn Như Ngọc
28 tháng 1 2023 lúc 22:10

Thanks nha. Đang bí qué mà trên mạng khum cóa

Vũ Thị Thu Hiền
Xem chi tiết

Em còn nhớ vào tối thứ Bảy nọ,ngày mà bữa cơm gia đình trở lên vui hẳn và đầm ấm nhất.Bố em đi công tác xa ít khi mới về nhà.Mẹ thì cặm cụi vào công việc tối ngày.Hai chị được mẹ gửi nhờ hàng xóm trông giúp gần 2 năm mẫu giáo.

Một tối thứ Bảy,bố em đi làm về.Hai chị em em ra nghênh đón.Đứa thì xách đồ cho bố,đứa thì xả nước cho bố tắm.Tối đó,bố ngồi vào bàn ăn và kể lại chuyện ở công ty cho cả nhà nghe.Bố vui lắm vì sắp tới gia đình sẽ có một khoảng thời gian chừng hơn một tuần bên nhau.Em không biết nên cười hay nên khóc,khóc vì thời gian ấy quá ngắn hay cười vì cuối cùng cũng có bữa cơm trọn vẹn bên nhau.Bữa cơm hôm đó rất ngon và vui, khiến em nhắc lại còn muốn thời khắc đó trở lại thêm dù chỉ là một lần.

Sau này,khi ba em nghỉ việc ở công ti và trở thành nhà giáo,bố bảo:"Từ nay,gia đình ta sẽ có bữa tối thật hoàn hảo như các con mong ước với bố nhé!."

Khách vãng lai đã xóa
baonhi trinh
Xem chi tiết
Hoàng Trúc Nhi
10 tháng 5 2018 lúc 20:35

với lại sao bạn không tự làm mà lên đây hỏi

Bae joo-hyeon
10 tháng 5 2018 lúc 21:29

bạn nên nhìn thực tế và bạn sẽ có thể tả được

Chu Diệu Linh
Xem chi tiết
゚°☆Morgana ☆°゚ ( TCNTT )
11 tháng 5 2019 lúc 19:16

Mỗi chúng ta ai cũng từng một lần phạm sai lầm. Dù vô tâm hay cố ý, sai lầm ấy đều có thể làm tổn thương đến những người xung quanh. Ngày còn bé, em cũng từng gây ra một lỗi lầm mà đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ như in. Đó là một hành động ngang bướng trong bữa cơm chiều của gia đình em.
Suốt một ngày dài, điều em mong chờ nhất chính là bữa cơm sum họp mỗi buổi chiều. Khi ấy, cả nhà em sẽ quây quần bên mâm cơm, ấm áp và vui vẻ. Khi ấy, em học lớp 3, tiếng trống tan trường vừa vang lên, em liền tạm biệt các bạn để về nhà. Cánh cổng nhà thân quen hiện ra trước mặt, em tung tăng nhảy chân sáo vào nhà. Nhưng ngoài sự trông mong của em, bố mẹ em đều không ở nhà. Thay vào đó, em thấy chiếc làn màu đỏ lấm chút bùn đất để ngoài cửa, bên cạnh còn có một quả bưởi to. Em xịu mặt xuống. Đúng lúc đó, bà ngoại xuất hiện trước mắt em, bà mặc bộ quần áo màu nâu đã bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười:
- An đã về rồi à con? Bà nấu cơm xong rồi, đợi bố mẹ về là dọn cơm ăn ngay.
Em trai cũng không ở nhà nên em cho rằng bố mẹ đã đưa nó đi chơi, cảm giác ghen tị khiến em nảy sinh thái độ xấu, em không tả lời bà mà đi thẳng vào phòng.
Một lát sau, bố mẹ về, em trai em cầm trong tay con gấu nhỏ, cười toe toét. Cho rằng mình đã đoán đúng, mẹ có nói thế nào em cũng không ra giúp bà dọn cơm. Bà ngoại thấy thế chỉ cười hiền hậu, bà bảo cứ để bà làm, không mấy khi bà lên nhà em. Cả bữa cơm, em chỉ giữ khư khư cái bát, bố mẹ chỉ chăm lo dỗ dành em trai đang khóc vì nó không chịu ăn. Bà ngoại cứ liên tục bảo em đưa bát bà gắp thêm cái này cái kia. Tiếng gào khóc của trẻ con và những lời dỗ dành ngon ngọt của bố mẹ cứ đan xen. Lúc bà định lấy bát em để thêm cơm, em chợt gạt phắt tay bà ra, bát cơm rơi xuống đất, “choang” một cái vỡ tan, những hạt cơm trắng rơi vương vãi khắp mặt đất.
Đôi đũa gỗ cũng bắn xuống, một cái rơi ở trên mâm cơm, một cái rơi xuống đất. Đôi tay gầy guộc của bà ngoại đang giơ lên chợt run run. Em trai em nín khóc, không khí bàn ăn bỗng trầm hẳn xuống. Rồi mẹ vung tay “chát”, má bên phải em chợt đau nhói. Em nhìn chằm chằm mẹ, hét lên:
- Con ghét mẹ, ghét em, ghét tất cả mọi người.
Rồi đứng dậy chạy vào phòng đóng chặt cửa. Mặc kệ bụng đói, em ngồi trên giường, uất ức khóc. Khóc đến khi mệt lả người, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, em mơ màng thấy cửa phòng mở, bà ngoại bưng một bát cháo nóng hổi, lay em dậy. Bà ân cần bảo:
- Dậy ăn cháo rồi ngủ, bụng đói đi ngủ sẽ bị đau dạ dày.
Lúc ấy, sự bướng bỉnh đã dịu xuống, em chợt thấy mình đã hỗ với bà nên ôm bà khóc nấc lên. Bà vuốt mái tóc mềm mại của em, hình như bà thở dài. Bà bảo em trai đang ốm nên bố mẹ đưa nó đi khám, nó khóc không chịu ăn nên mẹ mới tức giận như vậy, mẹ không cố ý đánh em. Em chợt thấy ân hận vô cùng, lí nhí xin lỗi bà vì thái độ của mình.
Đêm hôm ấy, bà ôm em ngủ. Em càng hối hận hành động của mình với bố mẹ, với em trai và với bà ngoại. Em rụt rè xin lỗi mẹ, mẹ cũng ôm em, vỗ về. Em vẫn nhớ khi ấy mẹ nói:
- Mẹ đánh con, mẹ xin lỗi. Bà ngoại lặn lội từ quê lên để chăm sóc con, sợ em ốm bố mẹ sẽ không để ý đến con. Con không được hư như thế với bà.
Lời dặn ấy đã in sâu vào tâm trí em. Sau đó, em ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn. Mọi người không bao giờ nhắc lại câu chuyện nhưng bữa cơm chiều hôm ấy vẫn mãi mãi là kí ức khó quên đối với em, nhắc nhở em về một lỗi lầm mà mình đã gây ra.

bài viết bằng tiếng anh

Every one of us makes a mistake. Whether it is heartless or willful, that mistake can hurt people around. When I was a kid, I also made a mistake that until now, I still remember it. It was a stubborn act in the family dinner.
For a long day, the thing I look forward to most is the reunion meal every afternoon. At that time, my whole family would gather around the tray, warm and happy. At that time, I was in grade 3, the sound of the school drumbeat was just ringing, I said goodbye to you to go home. The familiar gate of the house appeared in front of me, and I jumped into the house. But beyond my expectations, my parents are not at home. Instead, I saw the red lane with little dirt and mud left outside the door, and there was also a big grapefruit. I lowered my face. At that moment, her grandmother appeared in front of her eyes, she wore a silver brown suit, a wrinkled face, a smile:
- An is back already? She has finished cooking, waiting for her parents to come and clean her.
My brother is not at home either so I think his parents brought him out, the feeling of jealousy caused me to have a bad attitude, I did not describe her but went straight to the room.
A few moments later, my parents came home, my brother holding the little bear, grinning. Given that I guessed correctly, I didn't say how I didn't help her prepare the rice. The grandmother saw that just smiling gently, she told her to let her do, not often when she came to my house. The whole meal, I just kept the bowl, my parents only took care of the younger brother who was crying because he refused to eat. My grandmother kept asking me to give her a bowl and take this and that. Children 's cries and sweet parents' pleasures intertwined. When she was about to take her bowl to add more rice, she suddenly brushed her hand away, the bowl of rice fell to the ground, "scooped up" a break, the white rice grains scattered across the ground.
Wooden chopsks also shot down, one fell on the tray of rice, one fell to the ground. Her grandmother's thin hands raised up and trembled. My brother stopped crying, the atmosphere of the table suddenly dropped. Then she swung her hands "acrid", her right cheek suddenly ached. She stared at her mother, shouting:
- I hate my mother, hate me, hate everyone.
Then stood up and ran into the room to close the door. Ignoring the hungry belly, I sat on the bed, crying. Crying until I was tired, I fell asleep at any time. In the middle of the night, I dreamily saw the door of the room open, the grandmother carried a bowl of hot porridge, shaking me up. Graciously said:
- Eat up porridge and sleep, hungry stomach go to bed will have stomach pain.
At that time, the stubbornness subsided, I suddenly found myself supporting her, so I hugged her and cried. She stroked her soft hair, seemingly sighing. She told her brother that he was sick, so his parents took him to the doctor, he cried and refused to eat so his mother was so angry, she did not intentionally hit me. I suddenly felt extremely regretful, mumbling apologeally to her for her attitude.
That night, she hugged her to sleep. I regret my actions with my parents, my brother and my grandmother. I timidly apologize to my mother, she also hugged me, comforted me. I still remember when she said:
- Mom hit me, I'm sorry. My grandmother traveled from the countryside to take care of my children, afraid that my sick parents would not pay attention to me. You must not be that bad with me.
That statement was imprinted on my mind. After that, I became more obedient and understood. People never recalled the story but the dinner was still forever an unforgettable memory for me, reminding me of a mistake I had made.

Hoàng Ái Phương
11 tháng 5 2019 lúc 19:36

Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào.Bởi bên mẹ,con nhận được biết bao sự dạy dỗ,chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ :con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con,sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ,làm mẹ ưu phiền và biết bao lo lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.



Đó là một buổi cơm chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian.Mải ham vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc lòa xòa bên đôi má... Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối. Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực bội . Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
_ Con xem lại việc làm của con đấy nhé !
Giọng nói của mẹ đã khàn đi vì cơn mưa rạt rào, thấm ướt. Mẹ húng hắn ho rồi xuống bếp dọn cơm lên. Con cũng xuống bếp rồi rụt rè phụ mẹ. Vừa làm vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ trong cơn mưa lúc ban chiều, con lại nghĩ đến lời nói của mẹ vừa rồi. Tuy đơn sơ, ngắn gọn nhưng đã thấm sâu vào tâm trí của con. Lúc ấy, con như người ngủ say trong màn đêm lạnh lẽo được mẹ đánh thức dậy và đưa ra ngoài ánh sáng hửng ấm khí trời. Biết mẹ giận, em lễ phép thưa:
_ Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy.Con sẽ không làm mẹ lo lắng về con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã nguôi đi cơn giận, mẹ con đi tắm.

Mẹ ơi!Tấm lòng mẹ thật nhân ái, độ lượng, bao dung. Bàn tay gầy guộc của mẹ đã nuôi chúng con khôn lớn và cũng đôi bàn tay ấy mẹ đã nấu nước tắm cho con. Nước thật ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang ủ ấm cho con. Vừa tắm con vừa hình dung hình ảnh của mẹ liêu xiêu đang rảo bước dưới mưa. Con lại hình dung đôi mắt dịu hiền của mẹ nhìn con khi con mắc lỗi. Ôi! Lòng mẹ thật bao la! Tình cảm của mẹ dành cho con thật thiêng liêng, cao cả và không bao giờ vơi cạn. Lúc nào con cũng có mẹ ở bên chăm sóc, giúp đỡ bảo ban, chở che tiếp thêm sức mạnh để em còn vươn lên trong cuộc sống. Ấy thế mà em đã làm mẹ đau lòng!


Bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu thế nào là sự nhọc nhằn của mẹ. Nhìn những cơn mưa cùng cái rét căm căm, bóng dáng của mẹ lại hiện về trong kí ức của con...với dáng mẹ gầy, với gương mặt bao lo lắng đang lầm lũi trong cơn mưa... Mẹ ơi! Con có lỗi với mẹ biết bao!Và,trong con lại vang lên khúc hát mà mỗi mùa Vu Lan con hay hát:

Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.

Chuyện là thế này:

Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.

Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.

- Cháu Hùng đâu rồi?

- Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!

Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?

Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:

- Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?

Em đáp qua loa cho xong chuyện:

- Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!

Bô' đặt tay lên trán em và nói:

- Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!

Em vẫn khăng khăng:

- Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!

Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...

Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.

trần Thị Minh Thư
Xem chi tiết
Nguyên :3
14 tháng 4 2019 lúc 16:51

sau 1 tuần làm việc mệt nhọc. vào cuối tuần , gia đình em có 1 bữa cơm chiều thân mật. nhưng hôm đó em đã gây ra 1 việc khiến cha mẹ em buồn lòng. 
Như thường lệ bố em đi công tác tới cuối tuần mới về nên cả gia đình chỉ được sum họp vào tối thứ 7. hôm đó lại là 1 ngày khá đặc biệt - sinh nhật mẹ em. bố và em cùng với cu Bi thi nhau trổ tài mỗi người 1 việc để tổ chức bữa tối thật là ý nghĩa.... khi mọi việc xong xuôi, bố bảo em mang bát canh ra. đi đứng hấp tấp thế nào mà em lại bị vấp làm bắn hết nước canh lên chiếc áo của mẹ - chiếc áo bố mua tặng mẹ nhân dịp sinh nhật . em vội xin lỗi mẹ . mẹ chỉ ừ mà không mắng em nhưng em biết bố mẹ không vui. em đã làm hỏng bữa côm ý nghĩa mà ba bố con đã mất rất nhiều công đẻ chuẩn bị.em thấy mình rất có lỗi.
Em vô cùng hối hận về việc làm hôm đó, em rất buồn vì việc làm của mình.em muốn xin lỗi bố mẹ thật nhiều, thật nhiều qua việc làm ấy em đã rút ra được 1 bài học: đi đứng phải nhẹ nhàng , không phải hấp tấp nếu k sẽ hỏng chuyên. 

Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.

Chuyện là thế này:

Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.

Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.

- Cháu Hùng đâu rồi?

- Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!

Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?

Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:

- Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?

Em đáp qua loa cho xong chuyện:

- Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!

Bô' đặt tay lên trán em và nói:

- Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!

Em vẫn khăng khăng:

- Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!

Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...

Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.

Nguyễn Quang Trung Dũng
Xem chi tiết
Mahakali Mantra (Kali)
9 tháng 12 2019 lúc 18:56

Bài này lấy từ Google, mời bạn tham khảo nhé!

    Chủ nhật, em cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa cho gia đình. Hôm ấy, mẹ mặc một chiếc tạp dề màu xanh. Mẹ lấy đồ trong tủ lạnh ra rửa rồi gọt cắt nhanh thoăn thoắt. Chỉ một lát củ, quả đã biến thành những hình thù rất đẹp mắt và dễ thương. Sau khi chuẩn bị các nguyên liệu cho các món ăn, mẹ bắt tay vào nấu nướng. Mẹ bật bếp lên. Đầu tiên là mẹ chiên cá. Cá sôi xèo xèo trên bếp. Với đôi bàn tay nhỏ nhắn, mẹ lật cá qua lại, miếng cá vàng ươm tỏa mùi thơm phức. Tiếp theo là mẹ nấu canh, luộc rau, xào rau. Mẹ làm việc rất tập trung. Khuôn mặt mẹ đỏ hồng, rạng rỡ và tràn ngập niềm vui. Trán lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc xoà xuống trông mẹ rất xinh. Các món ăn đã được nấu xong, mẹ nhanh nhẹn cho đồ ăn ra đĩa và trang trí thật đẹp mắt. Mùi thơm của các món ăn toả ra thơm phức làm cho cả nhà ai cũng thấy đói bụng. Cả nhà ngồi vào bàn ăn thưởng thức thành quả lao động của mẹ.

 

Khách vãng lai đã xóa
lương thanh thảo
9 tháng 12 2019 lúc 18:56

mẹ em là một người phụ nữ đảm đang hằng ngày......(ngại vết lắm hè hè)

Khách vãng lai đã xóa
Lạnh Lùng *** Jang My **...
9 tháng 12 2019 lúc 19:12

mẹ em là một người phụ nữ rất đảm đang .mẹ hằng ngày phải ở trong gian bếp để nấu những bữa cơm ngon nhưng giản dị cho gia đình em . Lúc mẹ ngồi trong gian bếp quạt than để nấu cơm , nhìn mẹ mà em lại thương. nhớ tới cảnh đó em đã chạy tới phụ bếp cùng mẹ . Tuy những món ăn mẹ nấu không phải là món sơn hào hải vị , nhưng nó rất ngon và ấm cúm cho gia đình . Những món mẹ nấu rất vừa khẩu vị của gia đình em . Món rau luộc ,rất ngon vì nó là tâm huyết , của mẹ vào bữa ăn . Những bữa ăn đó tuy không phải là món ăn đắt tiền của mọi gia đình khác nhưng nó thực sự là rất ngon . 

      Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc sống của em .em yêu mẹ rất nhiều. em sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ công ơn của mẹ mình

Khách vãng lai đã xóa
Phạm Tuấn Kiệt
Xem chi tiết
Châm Nguyễn
14 tháng 12 2023 lúc 13:11

mẹ em là môth người tất thích việc nấu ăn và là 1 dầu bếp giỏi.mẹ thường ăn mặc gọc gàng, búi tóc cao. đầu tiên mẹ vo gạo nấu cơm. đôi bàn tay mẹ thật khéo léo cho vừa đủ nước để cơm chín vừa đủ ngon. tiếp đến, mẹ lấy thịt ra thái từng miếng đều đắn và mẹ ướp gia vị rồi cho lên bếp nấu. mẹ ra vườn nhặt rau rồi em giúp mẹ rửa rau. chẳng mấy chốc, thức ăn đã xong, em giúp mẹ sắp ra mâm. gi đình em quây quần bên nhau cùng thưởng thức bữa ăn. được ăn ngon như vậy ai cũng tới tấp khen ngon và trở nên ấm cúng hơn. Em sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc ở bên mẹ. Người phụ đảm đang, người đầu bếp tài giỏi mà en yêu quý nhất trên đời

Đinh Hải Tùng
14 tháng 12 2023 lúc 13:48

Bạn tham khảo đoạn văn tả mẹ đang nấu cơm nhé:

Hằng ngày, cứ 5 rưỡi chiều, trở về nhà sau khi kết thúc công việc ở cơ quan mẹ lại bắt đầu với công việc bếp núc. Hái mớ rau tươi ở ngoài vườn nhà trồng được, căn bếp lại sáng lên vì có bóng dáng mẹ. Sau khi cắm xong nồi cơm, đôi bàn tay mảnh khảnh của mẹ bắt đầu sắp xếp nguyên liệu chuẩn bị cho việc nổi lửa nấu nướng. Em giống như chú mèo nhỏ, quanh quẩn lăng xăng quanh chân mẹ, giúp mẹ vài việc lặt vặt. Hôm nay mẹ sẽ chiêu đã cả nhà món rau cải nấu thịt, cá rán rim cà chua và nem rán. Toàn những món em thích. Trong khi em giúp mẹ nhặt rau cải đôi bàn tay thoăn thoắt của mẹ đã chuẩn bị xong nguyên liệu của món nem rán. Nào thịt, mộc nhĩ, hành khô, cà rốt, củ đậu, miến,.. đều đã được xay nhỏ và trộn đều chỉ cần cho trứng, trộn đều, gói lại và rán là xong. Căn bếp bắt đầu ấm lên khi mẹ bắc bếp nấu canh, em rửa rau thật sạch rồi đem đến cho mẹ, chẳng mấy chốc mà nồi canh rau cải nấu thịt đã xong. Mẹ lại không ngơi tay, bắc bếp rán cá. Trên gương mặt mẹ vài sợi tóc rơi xuống, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt mẹ. Em thật muốn dùng tay lau giúp mẹ. Mẹ vẫn không ngơi tay ở trong bếp, làm mọi thứ thuần thục, nhịp nhàng vì đó là công việc mà mỗi ngày mẹ đã gửi gắm bao nhiêu yêu thương vào đó. Trong lúc cá rán được cho vào rim, mẹ bắt đầu gói nem để rán. Mùi thơm bốc lên, cả mùi thơm của cá rán rim và nem rán khiến em không kìm được mà lăng xăng quanh mẹ. Những cái nem vàng xuộm thật thích mắt. Chỉ trong vòng 1 tiếng mẹ đã làm xong bữa cơm cho gia đình. Trên bàn ăn đã bày ngay ngắn, gọn gàng một món canh và hai món thức ăn. Thêm một bát nước chấm mẹ vừa pha xong, em lấy 4 chiếc bát và 4 đôi đũa ra để chuẩn bị cho bữa cơm, vừa lúc đó tiếng xe bíp bíp vang lên, bố em cũng đã đi làm về rồi.

Kết bài :...

Cho 1 like

Nguyen Ngoc Linh Dan
Xem chi tiết