Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
tran hoang hai
Xem chi tiết
Đỗ Tuệ Lâm
3 tháng 2 2023 lúc 20:23

Tưởng tượng ra thôi nè.

Các ý:

- Giới thiệu bản thân mình.

+ Tôi là Vua Hùng có rất nhiều người con trai, bởi tôi già yếu quá nhưng vẫn chưa biết phải chọn đứa con nào xứng đáng để tôi trao ngôi.

- Hành động của bản thân:

+ Thách đố những đứa con đem đến thứ để cúng .. (gì á quên rồi, bạn coi lại chuyện nha mình lười:")

+ Thấy rất nhiều đứa con kiếm những thứ quý hiếm bình thường,... (dựa theo chuyện kể)

- Suy nghĩ của bản thân:

+ Băn khoăn suy nghĩ không biết có đứa con nào làm hài lòng mình hay không.

+ Rất trông chờ vào các món ăn mà các đứa con dâng lên vào ngày cúng.

- Dựa theo chuyện kể lại hành động của những người con.

+ Sau đó, nhìn sơ qua một lượt nhưng tôi ấn tượng nhất là món ăn của Lang Liêu bởi sự lạ lẫm của nó.

-> Tôi hỏi nó rằng sao lại dâng lên món này.

-> Nó kể ... (dựa theo chuyện nhe).

- Cảm xúc của bản thân:

+ Cảm thấy đứa con này xứng đáng để mình nhường ngôi.

+ Vui vẻ, hạnh phúc vì đã không còn phải lo nghĩ nhiều thứ nữa.

Nguyễn Minh Thư
Xem chi tiết
Serein
19 tháng 10 2019 lúc 21:32

Tham khảo:

Ta chính là vua Hùng trong câu chuyện bánh chưng , bánh giầy . đó là 1 câu chuyện dài : Khi ta về già , muốn truyền ngôi cho 1 người thật xứng đáng , nhưng ta lại có tới 20 người con trai , không biết làm sao . Nhân lễ tiên vương , ta đã truyền lệnh ai làm vừa ý ta sễ được nối ngôi . Khi ta giám xét , thì các con trai ta sai người lên rùng săn thú lạ , xuống biển mài ngọc trai . Nhưng ta lại thấy thằng Lang Liêu là tội nhất. Mẹ nó thì bị ta ghẻ lạnh , lớn lên chăm lo việc đồng áng nên trong nhà chỉ có khoai lúa là nhiều . Đêm , thần dạy nó cách làm đò tế lễ tiên vương . Khi lễ tiên vương đến , thữ tế lễ của nó là 1 chồng bánh hình vuông và hình tròn . Ta đặt tên bánh hình tròn là bánh giầy vì nó tượng trời . bánh hình vuông là tượng đất ta đặt tên nó là bánh chưng . mĩ vị bên trong lá bọc ngoài ngụ ý nhân dân ta phải đoàn kết , yêu thương nhau. Sau đó , ta truyền ngôi cho Lang Liêu . Và cũng từ đó , tết đến nhà nhà đều làm bánh chưng , bánh giầy .

~Std well~

#Dư Khả

Khách vãng lai đã xóa
»Hσὰηǥ•Mɨηȟ
19 tháng 10 2019 lúc 21:32

Ta chính là vua Hùng trong câu chuyện bánh chưng ,bánh giầy . đó là 1 câu chuyện dài : Khi ta về già , muốn truyền ngôi cho 1 người thật xứng đáng, nhưng ta lại có tới 20 người con trai, không biết làm sao .Nhân lễ tiên vương, ta đã truyền lệnh ai làm vừa ý ta sễ được nối ngôi. Khi ta giám xét thì các con trai ta sai người lên rùng săn thú lạ ,xuống biển tìm ngọc tra. Nhưng ta lại thấy thằng Lang Liêu là tội nhất. Mẹ nó thì bị ta ghẻ lạnh ,lớn lên chăm lo việc đồng áng nên trong nhà chỉ có khoai lúa là nhiều. Đêm, thần dạy nó cách làm đò tế lễ tiên vương. Khi lễ tiên vương đến, thứ tế lễ của nó là 1 chồng bánh hình vuông và hình tròn .Ta đặt tên bánh hình tròn là bánh giầy vì nó tượng trời. Bánh hình vuông là tượng đất ta đặt tên nó là bánh chưng, mĩ vị bên trong lá bọc ngoài ngụ ý nhân dân ta phải đoàn kết,  yêu thương nhau. Sau đó, ta truyền ngôi cho Lang Liêu. Và cũng từ đó ,tết đến nhà nhà đều làm bánh chưng, bánh giầy .

#Minh

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Minh Thư
20 tháng 10 2019 lúc 20:22

vương dư khả và hoàng minh ơi

bài này mk đọc trên mạng rồi

ngắn quá nên mk mới nhờ các bạn giúp

Khách vãng lai đã xóa
Hàn Tử Băng
Xem chi tiết
Kim
10 tháng 12 2017 lúc 19:37

1/- Phần mở bài

Vào đời Hùng Vương thứ sáu, Ngọc Hoàng muốn đưa tôi xuống trần gian đế làm việc tốt cho dân.

Ngọc Hoàng cho tôi đầu thai bằng cách đặt một dâu chân thật to ngoài dồng. Nêu người phụ nữ nào ướm chân vào dâu bàn chân to dó vồ sẽ thụ thai.

Đúng lúc dấu chân in xong thì có một bà lão ra đồng. Thấy vết chân lạ, bà liền đặt chân mình lên ướm thử.

Về nhà ít lâu, bà có thai và sau mười hai tháng bà lão sinh ra tôi. Rất mừng vì tôi dược sinh ra trong một gia đình ông bà lão có tiêng là phúc đức.

2/- Phần thân bài

 a). Khi mới chào đời

- Khi tôi sinh ra, ai cũng khen mặt mũi tôi khôi ngô. Từ khi sinh cho đến khi tôi được 3 tuổi, tôi không biết nói biết cười, chẳng biết đi. Cứ đặt đâu là tôi nằm đấy.

- Thấy tôi như vậy, bố mẹ tôi buồn lắm.

b). Khi giặc Ân đến xâm lược

Lúc bấy giờ, giặc Ân sang xâm lược nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua lo sợ sai sứ giả đi khắp nơi tìm người cứu nước.

Nghe tiếng sứ giả rao, tôi mừng lắm vì đây chính là lúc tôi làm việc tốt giúp dân, giúp nước.

Tôi liền nói với mẹ: “Mẹ ra mời sứ giá vào đây cho con thưa chuyện”. Bố mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên và ra mời sứ giả vào nhà.

Khi sứ giả vào, tôi nói với sứ giả: “Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”. Tôi thấy sứ giả vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

 Từ khi gặp sứ giả, tôi lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cũng không no. Áo vừa may xong đã chật.

Bố mẹ tôi không đủ gạo cho tôi ăn. Bà con lối xóm vui lòng giúp đỡ vì ai cũng mong tôi giết giặc cứu nước.

Giặc đến chân núi Trâu. Thế nước rất nguy, người người hoảng hốt.

Vừa lúc đó, sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến.

Tôi vươn vai biến thành một tráng sĩ cao lớn, oai phong lẫm liệt.

- Tôi mặc bộ giáp sắt vào rồi nhảy lên mình ngựa. Ngựa hí vang dội.

Tôi phi ngựa đến nơi có giặc. Tôi dùng roi sắt quật vào đầu giặc.

Giặc chết như ngả rạ.

Roi sắt gẫy, tôi nhổ bụi tre bên đường làm vũ khí đánh giặc.

Giặc tan vở, đám tàn quân giẫm dạp lên nhau chạy trốn.

c). Sau khi đánh tan giặc Ân

- Tôi đuổi giặc đến tận chân núi Sóc Sơn.

- Dứng trên đỉnh núi, tôi cởi bỏ giáp sắt.

Tôi ngắm nhìn lại cảnh vật nơi đây rồi cưỡi ngựa bay thẳng về trời.

3/- Phần kết bài

Về trời được một thời gian thì tôi mới biết Ngọc Hoàng cho quân lính xuống trần gian để xem giặc tan, dân lành sông ra sao. Nhờ vậy, tôi mới biết được nhà vua và nhân dân đã phong cho tôi là Phù Đổng Thiên Vương.

Những dấu chân ngựa sắt nay đã trơ thành những ao hồ trên mặt đất.

Những bụi tre bị ngựa phun lửa thiêu cháy nên mới ngả màu vàng. Tôi rất cảm động khi biết dân chúng xây đền thờ tôi ở làng Phù Đổng (còn gọi là làng Gióng). Vào tháng tư hằng năm, dân làng đã mở hội để tưởng nhớ đến công ơn của tôi. Mọi người gọi là Hội Gióng.

 
Kim
10 tháng 12 2017 lúc 19:28

Ta là Thánh Gióng, con thứ hai của Ngọc Hoàng thượng đế, hôm nay ta sẽ kể cho các cháu nghe câu chuyện ngày xưa ta đã đánh đuổi giặc Ân như thế nào.

Nghe tin giặc Ân sắp sang xâm lược, vua cha cử ta xuống giúp dân đánh đuổi. Muốn biết dân chúng dưới trần đánh giặc ra sao, người khuyên ta nên đầu thai xuống trước vài năm. Ta nghe lời, bèn chọn một gia đình nghèo khó, lại hiếm muộn đường con cái, đó là một lão nông nghèo khó ở làng Phù Đổng. Hai vợ chồng giả cả mà lại không có con cái làm vui, biết hôm ấy bà già ra thăm đồng, ta bèn hóa phép làm một vết chân kỳ dị. Quả nhiên bà lão thấy lạ bèn ướm thử chân vào, thế là ta nhân đó hóa luôn thành bào thai trong bụng bà cụ.

 

Hai ông bà mừng lắm, đủ ngày đủ tháng thì ta ra đời. Để nghe ngóng lòng người, ta quyết không nói không rằng suốt ba năm, mặc cho bố mẹ tha hồ dỗ dành. Nước mắt bà cụ chảy tràn như suối, ta biết bà buồn lắm nhưng đã định từ trước như vậy nên suốt ngày nằm im, quay mặt vào vách.

Giặc kéo đến, chúng đi hàng đàn hàng lũ, thế rất mạnh, quan quân triều đình đánh không nổi. Khắp nơi náo loạn, vua bèn cho sứ giả đi khắp nơi tìm người hiền tài để giúp nước. Tiếng xứ giả vang khắp nơi, thời khắc quyết định đã đến. Ta vươn vai đứng dậy rồi nói với mẹ.

Mẹ ra bảo sứ giả vào đây cho con nói chuyện.

Mẹ ta lúc đang chuẩn bị quang gánh thep dân làng đi chạy giặc, nghe ta nói thế thì vô cùng sửng sốt và mừng rỡ, vội ra gọi sứ giả vào.

 

Sứ giả vào, thấy ta chỉ là một cậu bé con, có ý coi thường và thất vọng.

Thằng bé này thì đánh sao nổi giặc ?

Thấy ông ta nói vậy, ta quyết định dọa ông ta để chơi. Với một tay lấy chiếc cối đá, ta chỉ hất khẽ một cái « huỵch », chiếc cối đã rơi sát bên chân ông ta. Sứ giả biết ta không phải là người thường, vội quỳ xuống nói.

Xin thần tiên thứ tội. Người cần binh khí gì và thêm bao nhiêu quân đánh giặc ạ ?

Ta cho sứ giả đứng dậy rồi bảo.

Ngươi về bẩm với nhà vua, rèn cho ta một con ngựa sắt, một chiếc roi sắt và một chiếc nón bằng sắt, hẹn ngày mai phải xong.

Sứ giả vội lĩnh ý ra về. Ta quay sang nói với mẹ.

Mẹ chuẩn bị thật nhiều cơm cho con ăn, để con còn lấy sức đi đánh giặc.

Mẹ ta nấu một nồi cơm đầy, ta chỉ ăn đánh vèo một cái đã hết mà vẫn chưa thấp tháp gì. Mẹ bối rối vì trong nhà hết sạch gạo, may sao bà con hàng xóm biết chuyện, các nhà đều về nấu cơm mang sang. Bảy nong cơm, ba nong cà, ta cũng chỉ ăn loáng cái đã hết. Ăn xong, ta vươn mình đứng dậy, bước ra sân thì người đã quá mái nhà. Mọi người ai lấy làm mừng rỡ, vội về chuẩn bị dao, gậy để đi đánh giặc.

Hôm sau sứ giả mang đến một con ngựa sắt, một chiếc nón sắt và một chiếc roi sắt nhỏ. Nón thì ta đội không vừa, roi sắt thì vừa đập xuống đã gãy, ngựa sắt tung bờm hí vang nhưng với ta lúc này, trông nó không khác một con mèo nhỏ. Ta bảo sứ giả.

Ngươi về rèn ngay một con ngựa to gấp mười lần con này, một chiếc nón thật to và một chiếc roi thật lớn.

Sứ giả vâng lệnh, nhà vua biết tin bèn tập hợp tất cả sắt thép mọi nơi, tất cả thợ giỏi đều được vời về cung để kịp rèn cho ta một con ngựa sắt to đúng bằng một con voi, một chiếc nón to đúng bằng một tán cây đa và một cây gậy to đúng bằng cột đình.

Mọi thứ đã có đủ. Ta đội nón sắt, cầm gậy sắt nhảy lên lưng ngựa. Ngựa sắt vươn cổ hí lên một tiếng, lửa phun rừng rực đốt cháy trụi cả một đám tre đầu ngõ.

Lạy mẹ con đi !

Ta nói rồi ra roi, lên ngựa. Ngựa tung bờm phi nước kiệu đưa ta thẳng đến chỗ quân giặc, khắp nơi nhân dân nô nức cầm dao, gậy theo sau. Ngựa phi đến đâu, tre hai bên đường vàng sém đến đấy ( sau này được gọi là tre đằng ngà). Vết chân ngựa in xuống đất thành một dãy ao hồ ( bây giờ vẫn còn ở làng Phù Đổng).

Trông thấy ta từ xa, quân giặc vội quay đầu, vứt giáo tháo chạy. Nhưng chúng chạy đâu cho thoát ? Ngựa ta phun lửa đốt chúng cháy trụi từng mảng roi sắt ta vung ra một lần thì có cả chục thằng bị hất tung lên trời. Những thằng sống sót đều bị dân chúng đi theo tiêu diệt cả.

Bỗng « rắc » một cái, chiếc roi sắt gẫy làm đôi. Quân giặc thấy thế mừng rỡ định hè nhau xông lại. Sẵn các bụi tre bên đường, ta vươn mình nhổ bật lên quật túi bụi xuống đầu giặc. Chẳng mấy chốc quân giặc đã tan tác không còn một mống.

Giặc tan, vua cho sứ giả ra tận nơi, phong cho ta là Phù Đổng Thiên Vương, mời về kinh thành để ban thưởng. Nhưng từ trên mây cao Ngọc Hoàng đã cất tiếng gọi ta rồi.

Gửi dân lời chào bố mẹ, ta một mình một ngựa lên núi. Lên đến đỉnh, ta cởi áo giáp vắt trên ngọn cây cao, ngựa sắt cất cánh từ từ bay vào không gian.

Thế đấy các cháu ạ. Nhiều người hỏi ta sao không ở lại mà lãnh thưởng, ta đã bảo họ rằng : ta tuy có tiêu diệt được nhiều quân giặc thật, nhưng chiến công này trước hết thuộc về cha mẹ nuôi ta, về dân làng Phù Đổng đã góp gạo, góp cà nuôi ta không lớn, về nhân dân khắp nơi đã không quản hiểm nguy, theo ta đi đánh đuổi quân thù.

chúc bạn học tốt

Kim
10 tháng 12 2017 lúc 19:31

Ngày hội làng Phù Đổng đã qua rồi, dân làng lại trở về nếp sống sinh hoạt thường ngày, cả khu đền im ắng, lặng lẽ với mùi hương trầm thoang thoảng, tôi lại bâng khuâng nhớ lại chuyện xưa.

 Khi ấy, giặc Ân tràn sang, đi đến đâu chúng cũng cướp bóc, tàn phá, giết chóc dân lành vô cùng tàn bạo, bất nhân. Đau thương chất thành núi khiến trời đất phải động lòng thương xót. Cha tôi, Ngọc hoàng Thượng đế ngự trị trên trời cao ngày đêm nghĩ kế để cứu muôn dân. Biết lòng cha, tôi xin cha tôi xuống trần thế phá giặc Ân. Cha suy nghĩ rất lâu rồi gọi tôi tới mà phán rằng:-    Lời con rất hợp với lòng ta, nhưng con hãy nhớ rằng con là đứa con trai mà ta và mẫu hậu yêu thương nhất. Con chăm chỉ văn ôn võ luyện, lại chânthành và nhân hậu khiến trong ngoài quần thần ai ai cũng mến. Nay con ra đi, giặc dữ khôn lường, khiến lòng ta lo lắng.Tôi hết lời bày tỏ chí khí một trang nam nhi, của một hoàng tử trong vương triều thượng giới, và hứa hẹn ngày trở về chiến thắng huy hoàng. Nói mãi, vua cha cũng tạm yên lòng cho tôi xuống trần thế. Vì là người nhà trời, nên sự xuất hiện của tôi dưới hạ giới phải được chuẩn bị kĩ càng. Các quan Nam Tào, Bắc Đẩu tra sổ sách, cho người xuống trần tìm hiểu, để rồi tôi đầu thai vào một nhà nông nghèo khó, phúc hậu, nhưng hiếm muộn con cái. Và thế là mẹ tôi mang thai tôi một cách rất lạ kì. Bà chỉ ướm thử chân vào vết chân lạ ở cánh đồng là đã mang thai tôi. Đặc biệt là mãi mười hai tháng sau mới sinh ra tôi, một chú bé bụ bẫm, đáng yêu nhưng hiền vô cùng. Cha mẹ đặt đâu, tôi nằm đó, ba năm liền khiến cha mẹ vừa vui mừng vì sinh hạ được đứa con nối dõi lại vừa buồn vì không biết tôi có bình thường như mọi người không? Cho đến một hôm nghe tiếng rao cần người giết giặc Ân cứu nước, tôi bỗng cất tiếng gọi mẹ tìm sứ giả vào. Cha mẹ vui mừng vì tôi biết nói, nhưng lo sợ vô cùng. Khi sứ giả đến, tôi dõng dạc nói rằng:- Ông về tâu với vua, rèn cho ta áo giáp sắt, ngựa sắt, gậy sắt để ta ra trận phá giặc Ân. Sứ giả lĩnh ý trở về.Từ dó, tôi lớn không ngừng, cơm ăn mãi không no, áo vừa mặc đã đứt. Cha mẹ và cả làng góp gạo, góp cà nuôi tôi khôn lớn. Còn tôi tập trung rèn luyện võ nghệ. Cho tới ngày sứ giả mang ngựa, áo, roi sắt đến, tôi vươn vai một cái trở thành một tráng sĩ oai phong, lẫm liệt.Bị quất roi, ngựa sắt hí vang trời, miệng phun lửa, cùng tôi phi thẳng, ra chiến trường. Ớ đó, tôi cùng nó xông vào giữa vòng vây kẻ thù, tả xung hữu dột khiến quân giặc đứa bị gậy sắt vụt tan xương, đứa bị ngựa sắt giẫm bẹp, đứa bị lửa đốt cháy. Tiếng la khóc, van xin vang cả một góc trời. Bỗng roi sắt gãy, tôi nghiêng mình nhổ cả bụi tre bên đường liên tiếp vụt tan quân giặc.Không còn một bóng kẻ thù trên quê hương, làng Phù Đổng của tôi và nước Văn Lang yên bình trở lại. Những vết ngựa phi để lại cho miền đất này quá nhiều hồ ao liên tiếp. Sức nóng của lửa làm ngả vàng những thân tre. Tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình và trở về thượng giới. Quay đầu về phía làng quê, tôi vái tạ cha mẹ, dân làng rồi một mình một ngựa lên núi Sóc, bỏ lại giáp trụ, bay về trời.

Vua phong cho tôi là Phù Đổng Thiên Vương. Dân làng lập đền thờ và hằng năm tổ chức lễ hội để tưởng nhớ người có công đánh giặc cứu nước. Còn tôi thân xác thì về trời, nhưng tâm hồn luôn ở cạnh họ, phù hộ cho họ bình yên, mạnh khỏe.

chúc bạn học tốt

Dang Khanh Linh
Xem chi tiết
Nguyễn Mai Hương
12 tháng 9 2018 lúc 13:22

Hỡi các con, nay các con đã lớn, các con phải biết rõ gốc tích của mình. Vậy cha sẽ kể cho các con nghe.
Cha ta xưa, tức ông nội các con, vốn là một vị thần thuộc nòi Rồng, con trai thần Long Nữ, tên là Lạc Long Quân. Ông các con thường ở dưới nước, thỉnh thoảng lên sống trên cạn, có nhiều phép lạ, sức khỏe vô địch. Thuở ấy miền đất Lạc Việt ta có nhiều loài yêu quái làm hại dân lành. Cha ta giúp dân diệt ưừ được Mộc Tinh, Hồ Tinh, Ngư Tinh, lại dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi và cách ăn ở. Người thường về thủy cung ở với mẹ. Khi cần thiết, người mới hiện lên.
Một lần, tình cờ cha gcặp lại mẹ ta tức bà của các con. Mẹ ta vốn người ở vùng núi cao phương Bắc, tên là Âu Cơ thuộc dòng họ Thần Nông, xinh đẹp tuyệt trần, nghe tiếng vùng ta có nhiều hoa thơm cỏ lạ, bèn tìm đôn thăm. Mẹ cha ta gặp nhau, đem lòng yêu nhau rồi trở thành vự chồng, sống với nhau trên cạn ở cung điện Long Trang.
ít lâu sau, mẹ ta có thai rồi sinh nở. Chuyện lạ lùng là mẹ ta không sinh ra một đứa con mà một cái bọc trăm trứng nở ra trăm người con. Trăm anh em ta hồng hào, đẹp đẽ, lớn lên như thổi, ai cũng khôi ngô, khỏe mạnh. Ta nở ra từ quả trứng đầu tiên nên được coi là anh cả.
Một hôm, cha ta vốn quen sống dưới nước, thấy mình không thể sống mãi ưên cạn, bòn từ biệt mẹ ta để trở về thủy cung. Mẹ ta nuôi con, mong chờ mãi mà không thấy cha ta trở lại. Cuối cùng mẹ ta phải gọi cha ta về. Mẹ ta than thở:
- Sao chàng bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi đàn con nhỏ?
- Ta vốn nòi Rồng ở miền nước thẳm, nàng là giống Tiên ở chốn non cao. Ta với nàng, tính tình, tập quán khác nhau, khó mà ăn ở cùng nhau lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương... Tuy kẻ miền núi, người miền biển những khi có việc thì phải giúp đỡ lẫn nhau, chớ quên lời hẹn.
Thế là cha mẹ và anh em ta chia tay nhau, lên đường. Ta được lên làm vua. Ta lấy hiệu là Hùng Vương, đóng đô ở Phong Châu, đặt tên nước là Văn Lang. Triều đình ta có quan văn, tướng võ. Còn các con, con trai gọi là quan lang, con gái gọi là mộ làng. Bao giờ hết đời ta thì con trưởng sẽ thay ta làm vua, cũng lấy hiệu là Hùng Vương, cho đôn đời con, đời cháu chắt các con cũng cứ như thế, không được thay đổi.
Các con, đốn đời con cháu các con sau này, hàng trăm hàng nghìn năm sau, cũng phải nhắc nhau biết mình là con Rồng, cháu Tiên, thương yêu giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, làm cho nước nhà ngày càng phồn vinh, hùng mạnh.

@chikute@

Dang Khanh Linh
12 tháng 9 2018 lúc 20:23

bạn ơi , mik muốn kể chuyện ''Bánh Chưng bánh Giầy''

xin lỗi nhé!

@//Gấu+Cute//@
Xem chi tiết
ⒸⒽÁⓊ KTLN
17 tháng 1 2021 lúc 14:06

Đề 3:

Một buổi trưa nọ, tôi và cha đang phải cày ruộng. Bất chợt, tôi thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng cưỡi ngựa đến, có lẽ là quan của nhà vua, ông bèn hỏi cha tôi:

- Này ông kia, trâu này một ngày cày được bao nhiêu đường?

Cha tôi nghe xong thì ngớ người. Tôi nghĩ bụng, ai đời lại đi hỏi câu kì lạ như vậy, chắc chắn là muốn trêu người khác rồi, tôi liền hỏi lại:

- Vậy xin quan trả lời con ngựa kia một ngày đi được bao nhiêu bước,thì tôi sẽ nói cho quan biết con trâu đi được bao nhiêu đường?

Quan lúng túng không biết trả lời, rồi quan bỗng hỏi tên hai cha con, tôi cũng không nghĩ nhiều mà khai báo.

Mấy tuần sau, làng tôi nhận được chiếu vua, vua ban cho làng ba thúng gạo nếp và ba con trâu đực, năm sau làng phải nuôi cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, thiếu con nào thì sẽ bị phạt. Mọi người đều biết chuyến này lành ít dữ nhiều, được vua quan tâm thì tốt nhưng ai lại làm được trâu đực đẻ con? Cái khó ló cái khôn, tôi chợt nảy ra một kế. Tôi nói với cha:

- Cha cứ bảo cả làng lấy hai con trâu và hai thúng gạo mà ăn, còn lại thì bán đi để hai cha con ta lên kinh thành.

Cha và mọi người lúc đầu còn lo lắng nhưng nghe tôi trấn an, còn làm giấy cam đoan với làng thì yên tâm hơn.

Lên đến kinh vua, nhân lúc lính canh không để ý, tôi lẻn vào sân rồng khóc ầm lên làm nhà vua đang chầu triều phải dừng lại, điệu tôi vào trong. Vua hỏi:

- Thằng bé kia, tại sao lại đến đây mà khóc?

Tôi mới ấm ức phân bua:

- Mẹ con chết sớm mà cha không chịu đẻ em bé cho con chơi, con buồn lắm. Kính vua ra lệnh bắt cha con phải đẻ em bé cho con…

Cả triều đình cười rộ lên, vua tủm tỉm giải thích:

- Cha mày là giống đực, làm sao mà đẻ con được?

Tôi nhanh nhảu đáp lại:

- Vậy sao vua lại bắt làng con làm trâu đực đẻ con?

Vua nhớ ra, cười nói:

- Cái đấy là thử, làng ngươi phải biết thịt trâu mà ăn chứ!

- Làng chúng con nhận được trâu và gạo liền biết đó là lộc vua ban đã làm cỗ ăn mừng rồi.

Hôm sau, tôi và cha đang ăn cơm, bỗng có người của vua mang một con chim sẻ bắt tôi phải dọn ba mâm cỗ, tôi biết ngài là vua lại thử mình liền đưa cho anh lính cây kim nhờ vua rèn thành một con dao để xẻ thịt chim. Cha con tôi được ban thưởng hậu hĩnh.

Một hôm, tôi đang ở nhà chơi với bạn, có sứ thần mang một cái vỏ ốc rất dài bị rỗng hai đầu, ông nhờ tôi dùng sợi chỉ mảnh xuyên qua vỏ ốc. Tôi liền hát:

“Tang tính tang! Tính tình tang!

Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng

Bên thời lấy giấy mà bưng,

Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang

Tang tình tang…”

Mãi về sau khi đã thành trạng nguyên, tôi mới hiểu được, sự nhanh trí lần đó của mình đã cứu nước khỏi giặc ngoại xâm.

Lâm Đức Khoa
17 tháng 1 2021 lúc 14:08

oho

︵✰Ah
17 tháng 1 2021 lúc 19:42

Chép mạng !!

Thảo Nguyễn Karry
Xem chi tiết
Nguyen Thi Mai
20 tháng 9 2016 lúc 16:54

+ Vua Hùng về già muốn truyền ngôi nhưng có 20 con bèn gọi phán bảo nhân lễ Tiêu Vương ai làm vừa ý sẽ truyền ngôi cho.

+ Các lang thi nhau làm cỗ thật hậu, thật ngon.

+ Lang Liêu buồn nhất vì từ bé chỉ biết mỗi việc đồng áng.

+ Một đêm chàng được thần báo mộng cách làm bánh, sáng ra chàng theo lời thần làm bánh.

+ Ngày lễ bánh của Lang Liêu được chọn dâng Tiên Vương, chàng được nối ngôi.

+ Nước ta có tục làm bánh chưng bánh giầy.

=> Từ đây, bạn viết thành đoạn văn nhéhihi

sakura
20 tháng 9 2016 lúc 20:02

Vua Hùng Vương thứ sáu muốn tìm trong số hai mươi người con trai một người thật tài đức để nối ngôi nên đã ra điều kiện: không nhất thiết là con trưởng, ai làm vừa ý nhà vua trong lễ Tiên vương sẽ được truyền ngôi.

Các lang đua nhau sắm lễ thật hậu, thật ngon. Lang Liêu, người con trai thứ mười tám, rất buồn vì nhà nghèo, chỉ quen với việc trồng khoai trồng lúa, không biết lấy đâu ra của ngon vật lạ làm lễ như những lang khác. Sau một đêm nằm mộng, được một vị thần mách nước, chàng bèn lấy gạo nếp, đậu xanh và thịt lợn làm thành hai thứ bánh, loại hình tròn, loại hình vuông dâng lên vua cha. Vua thấy bánh ngon, lại thể hiện được ý nghĩa sâu sắc nên lấy hai thứ bánh ấy lễ Trời, Đất và lễ Tiên vương, đặt tên bánh hình tròn là bánh giầy, bánh hình vuông là bánh chưng và truyền ngôi cho Lang Liêu.

Từ đó, việc gói bánh chưng và bánh giầy cúng lễ tổ tiên trở thành phong tục không thể thiếu trong ngày Tết của người Việt Nam.


 

Aoi Kiriya
27 tháng 6 2018 lúc 16:18

Vua Hùng Vương thứ sáu muốn tìm trong số hai mươi người con trai một người thật tài đức để nối ngôi nên đã ra điều kiện: không nhất thiết là con trưởng, ai làm vừa ý nhà vua trong lễ Tiên vương sẽ được truyền ngôi.

Các lang đua nhau sắm lễ thật hậu, thật ngon. Lang Liêu, người con trai thứ mười tám, rất buồn vì nhà nghèo, chỉ quen với việc trồng khoai trồng lúa, không biết lấy đâu ra của ngon vật lạ làm lễ như những lang khác. Sau một đêm nằm mộng, được một vị thần mách nước, chàng bèn lấy gạo nếp, đậu xanh và thịt lợn làm thành hai thứ bánh, loại hình tròn, loại hình vuông dâng lên vua cha. Vua thấy bánh ngon, lại thể hiện được ý nghĩa sâu sắc nên lấy hai thứ bánh ấy lễ Trời, Đất và lễ Tiên vương, đặt tên bánh hình tròn là bánh giầy, bánh hình vuông là bánh chưng và truyền ngôi cho Lang Liêu.

Từ đó, việc gói bánh chưng và bánh giầy cúng lễ tổ tiên trở thành phong tục không thể thiếu trong ngày Tết của người Việt Nam.

HaiZzZ
Xem chi tiết
Hoàng Bảo Lâm
18 tháng 12 2018 lúc 19:33

I. Mở bài

Thời gian và không gian xảy ra câu chuyện: Đời Hùng Vương thứ 6, ở làng Gióng.

II. Thân bài

1. Gốc tích lạ lùng của Thánh Gióng

-  Hai ông bà đã già, chưa có con.

-  Bà lão giẫm lên một dấu chân khổng lồ, về nhà thụ thai.

-  Mười hai tháng sau bà sinh một đứa con trai.

-  Khi ba tuổi chú bé vẫn chưa biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi.

2.  Thánh Gióng nói được và lớn nhanh nhưthổi

-  Giặc Ân xâm lược, thế giặc mạnh, vua cho sứ giả đi tìm người tài.

- Chú bé bỗng nhiên nói được, nhờ mẹ mời sứ giả. Nói với sứ giả đúc ngựa sắt, áo giáp sắt, roisắt.

- Chú bé lớn nhanh như thổi, ăn không đủ no. Dân làng góp thóc gạo nuôi chú.

3.  Thánh Gióng đánh giộc và bay về trời

- Giặc đến chân núi Trâu. Sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến.

- Chú bé vươn vai thành tráng sĩ khổng lồ, vỗ vào mông ngựa, ngựa hí vang. Tráng sĩ mặc giáp, cầm roi, cưỡi ngựa ra trận.

- Ngựa xông vào giặc; tráng sĩ cầm roi đánh giặc, ngựa sắt phun lửa thiêu giặc. Giặc chết như rạ.

-  Roi sắt gãy, tráng sĩ nhổ tre đánh giặc.

- Đuổi giặc đến chân núi Sóc, tráng sĩ lên núi, cdi áo để lại cùng ngựa bay lên trời.

-  Vua phong tráng sĩ là Phù Đổng Thiên Vương, lập đền thờ.

III. Kết bài

Hiện nay ở làng Phù Đổng vẫn còn đền thờ Thánh Gióng, những bụi tre đằng ngà, những hồ ao liên tiếp lưu giữ dấu chân ngựa của Thánh Gióng đi qua.

Bảo Ngọc
18 tháng 12 2018 lúc 19:39

Trên mạng nha :

I. Mở bài

Thời gian và không gian xảy ra câu chuyện: Đời Hùng Vương thứ 6, ở làng Gióng.

II. Thân bài

1. Gốc tích lạ lùng của Thánh Gióng

- Hai ông bà đã già, chưa có con.

- Bà lão giẫm lên một dấu chân khổng lồ, về nhà thụ thai.

- Mười hai tháng sau bà sinh một đứa con trai.

- Khi ba tuổi chú bé vẫn chưa biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi.

2. Thánh Gióng nói được và lớn nhanh như thổi

- Giặc Ân xâm lược, thế giặc mạnh, vua cho sứ giả đi tìm người tài.

- Chú bé bỗng nhiên nói được, nhờ mẹ mời sứ giả. Nói với sứ giả đúc ngựa sắt, áo giáp sắt, roi sắt.

- Chú bé lớn nhanh như thổi, ăn không đủ no. Dân làng góp thóc gạo nuôi chú.

3. Thánh Gióng đánh giặc và bay về trời

- Giặc đến chân núi Trâu. Sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến.

- Chú bé vươn vai thành tráng sĩ khổng lồ, vỗ vào mông ngựa, ngựa hí vang. Tráng sĩ mặc giáp, cầm roi, cưỡi ngựa ra trận.

- Ngựa xông vào giặc; tráng sĩ cầm roi đánh giặc, ngựa sắt phun lửa thiêu giặc. Giặc chết như rạ.

- Roi sắt gãy, tráng sĩ nhổ tre đánh giặc.

- Đuổi giặc đến chân núi Sóc, tráng sĩ lên núi, cởi áo để lại cùng ngựa bay lên trời.

- Vua phong tráng sĩ là Phù Đổng Thiên Vương, lập đền thờ.

III. Kết bài

Hiện nay ở làng Phù Đổng vẫn còn đền thờ Thánh Gióng, những bụi tre đằng ngà, những hồ ao liên tiếp lưu giữ dấu chân ngựa của Thánh Gióng đi qua.

Bùi Ngọc Duy
Xem chi tiết
Nguyễn Trang
Xem chi tiết
Lương Ngọc Anh
23 tháng 6 2016 lúc 10:07

Từ ngày thay Tiên đế trị vì, đến nay đã được mười năm, vậy mà ta vẫn nhớ như in cái ngày mà phụ hoàng sửa lễ cúng Tiên vương rồi cũng là để chọn một người con trai vừa ý nối nghiệp đế vương.

Năm ấy, phụ hoàng yếu lắm. Nhưng người còn băn khoăn vì không biết nên truyền ngôi báu cho ai. Một hôm, người gọi các Lạc tướng, Lạc hầu và hai mươi con trai đến rồi phán rằng:

–    Năm nay, nhân ngày giỗ Tiên vương, ai làm vừa ý ta, ta sẽ truyền ngôi cho, không cứ phải là con trưởng.

Nghe xong lời phán của cha, ngay hôm đó, các huynh đệ của ta đã sai người đi khắp nơi tìm sơn hào hải vị hòng làm cỗ ngon để cúng Tiên vương và cũng là để đẹp lòng chúa thượng. Riêng ta, ta buồn lắm! Từ khi còn nhỏ, mẹ ta đã bị phụ hoàng hắt hủi. Lớn lên lấy vợ rồi ra ở riêng, ta cũng chỉ biết có cày cuốc, cấy trồng. Trong nhà chỉ có khoai lúa mà thôi.

Từ hôm đó, hôm nào ta cũng ngồi đên khuya để suy ngẫm nhưng vẫn chưa biết làm gì. Đêm ây vì mệt quá, ta bỗng thiếp đi ngay trước thềm nhà. Mơ mơ màng màng, ta như lạc đến một cõi xa xăm vô định, bỗng:

–    Con có phải là Lang Liêu không? Một cụ già tóc bạc phơ bước tới.

–    Dạ.

–    Con đang boăn khoăn vì không biết làm gì để cúng lễ Tiên vương đúng không?

–    Vâng ạ!

–     Trong trời đất không gì quý bằng lúa gạo, bởi nó do chính tay ta làm ra và nuôi sống tất cả mọi người. Con hãy lấy ngay lúa gạo làm bánh mà lễ Tiên vương.

Cụ già vừa dứt lời xong thì tất cả bỗng vụt tan. Ta choàng tỉnh mới biết mình đang mơ, không phải thực. Nhưng ta nghĩ lời dạy của cụ già thật có lý. Ta bèn cùng vợ con chọn thứ thóc nếp thơm thật mẩy, giã gạo trắng, đem vo sạch rồi lấy đậu xanh, thịt lợn làm nhân gói bánh. Bên ngoài ta dùng lá dong 
đùm bánh thành hình trông rất gọn mắt. Ta còn đem thứ gạo ấy đồ lên cho chín rồi giã nhuyễn và nặn thành một thứ bánh khác hình tron. Thế là sau một ngày đêm ta đã có hai mâm bánh dâng cúng Tiên vương.

Ngày lễ, vua cha đi hết một lượt ngắm các thứ sơn hào hải vị, rồi phụ hoàng đứng rất lâu bên mâm bánh của ta. Vua bèn sai người bưng hai mâm bánh lễ Tiên vương. Lễ xong, vua cha bèn hỏi:

–    Tại sao con lại chọn làm hai mâm bánh này để lễ Tiên vương mà không chọn sơn hào hải vị?

Ta bèn đem giấc mộng kể cho vua cha và cả triều thần cùng nghe. Ta còn tiếp rằng:

–    Con làm hai thứ bánh; chiếc bánh tròn tượng trưng cho trời, chiếc bánh vuông tượng trưng cho đất theo quan niệm của dân gian. Các thứ đậu xanh, thịt mỡ, lá dong là tượng trưng cho cả cây muông thú. Nhưng thưa vua cha, con còn chưa biết đặt tên cho hai thứ bánh là gì.

–    Khá khen cho Lang Liêu đã hiểu được quy luật của đất trời. Thứ bánh tròn nên gọi là bánh giầy, bánh vuông là bánh chưng. Một vị vua tốt là người biết lo cho muôn dân. Mong cho dân âm êm no đủ. Nay Lang Liêu đã dâng lễ vật hợp ý ta. Vị vua biết thương yêu dân, đất nước chắc chắn sẽ phồn thịnh, an bình. Trước linh vị Tiên vương và bá quan văn võ trong triều, ta quyết định, Lang Liêu sẽ nối ngôi ta.

Cả triều thần ai nấy hết sức vui mừng. Còn ta, ta ghi nhớ mãi lời dạy của vua cha về sự khoan hòa, nhân ái

Kẹo dẻo
23 tháng 6 2016 lúc 15:00

Ta tên là Liêu. Là con trai nhà vua nhưng ta không giống các anh em khác, quanh năm thức khuya dậy sớm trồng ngô khoai, cấy lúa. Trong nhà ta chỉ ngô lúa là nhiều.

Một hôm, vua cha gọi chúng ta lại, phán rằng:

-   Cha biết mình gần đất xa trời. Cha muốn truyền ngôi cho một người trong số các con. Các con hãy làm cỗ để cúng lễ tổ tiên. Ai làm được món ăn quý vừa ý ta thì sẽ được chọn.

Nghe vua cha phán truyền như thế, các hoàng tử anh em của ta thi nhau cho người đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn quý, nào là sơn hào hải vị, nem công, chả phượng để mong được làm vua. Ta không có điều kiện làm việc ấy mà cũng không muốn thế vì ta nghĩ món ăn đáng cúng Tiên vương phải do tay mình làm ra. Ta băn khoăn, lo lắng bao ngày. Ta nhiều lúa gạo, đậu đỗ, ngô khoai, nhưng những thức đó thì tầm thường quá, biết làm thế nào? Một đêm, ta mơ thấy thần tiên mách bảo: "Hãy lấy gạo làm bánh mà tế lễ". Càng ngẫm ta thấy lời thần thật đúng, các thứ của ngon vật lạ kia ăn mãi rồi cũng chán, còn lúa gạo thì dùng được mãi. Ta bèn chọn lấy thứ gạo nếp trắng ngon nhất, ngâm kĩ, làm bánh hình vuông gói trong lá dong. Nhân bánh bằng thịt lợn, đậu xanh. Ta lại làm thêm một thứ bánh hình tròn bằng cách giã mịn cơm nếp đã đồ thật dẻo. Những thứ bánh ấy thật thơm ngon, ta sung sướng dâng cúng Tiên vương.

Ngày lễ Tiên vương, các anh em ta dâng lên bao nhiêu của ngon vật lạ nhưng vua cha chỉ lướt qua. Đến mâm cúng của ta, Người dừng lại rất lâu. Ta bày những lời thần mách bảo. Sau khi cùng triều thần ăn thử, Người rất vừa lòng và phán rằng, bánh hình vuông tượng trưng cho đất, có cây cỏ muông thú, đặt tên là bánh chưng, bánh hình tròn tượng trưng cho trời, đặt tên là bánh giầy.

Vua cha trang trọng tuyên bố la được giải nhất và được truyền ngôi. Ta vô cùng sung sướng và cảm động. Từ đó, ta luôn chăm lo cho việc trồng cấy, chăn nuôi của nhân dân để nhà nhà đều được no ấm.