Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
102030405060708090
Xem chi tiết
nấm lùn xinh
12 tháng 5 2017 lúc 17:25

Buồn buồn chán chán nhảy xuống sông

Ba ngày sau từ từ chòi lên !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

102030405060708090
12 tháng 5 2017 lúc 17:27

Hôm nay em đái ra quần , mẹ ngồi mẹ tức mẹ phang vào đầu

nguyen van
12 tháng 5 2017 lúc 17:29

minh ko biet neu ban biet thi bao minh

102030405060708090
Xem chi tiết
nguyenquockhang
12 tháng 5 2017 lúc 17:03

chỉ có thể là thơ của Pu-skin

Thu Thủy
12 tháng 5 2017 lúc 17:03

năm nay điểm 9 chắc trog tay e r, cn 1 điểm nằm ở trên giấy

102030405060708090
12 tháng 5 2017 lúc 17:12

làm thơ buồn cười đi , chán quá

superman
Xem chi tiết
Nguyễn Huy Quân
14 tháng 5 2017 lúc 16:17

ko có , vô google mà tra

Dương Nhật Ánh
14 tháng 5 2017 lúc 16:19

gio thoi thoang thoang huong thum thum

ai danh ram ma huong thom the

Phạm Ngọc Sơn
14 tháng 5 2017 lúc 16:24

    Anh đi anh nhớ quê nhà

Nhớ em ăn bún tận ba tô liền

    Bánh xèo bánh đúc bánh chiên

Cái gì cũng tẻm vào mồm là xong

    Nhớ nhất là lúc tính tiền

Bỏ anh ở lại chạy về là xong

    Đến tối anh mới được về

Mới đi được tí lộn cổ xuống ao

    Biết được đứa nào đẩy tao

Tao đến tận nhà tao đập mày luôn

Vương Hy
Xem chi tiết
Lê Mạnh Tuyến
22 tháng 1 2017 lúc 9:31

7 chu bao nhieu

Trương Thanh Đạt
22 tháng 1 2017 lúc 9:29

Mặt buồn = 7

Vũ Linh Ta
22 tháng 1 2017 lúc 9:30

mặt buồn = 7 nhé

Nguyễn Hoàng Tường Vi
Xem chi tiết
Nguyễn Mạnh Quân
18 tháng 9 2016 lúc 22:10

Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình.

Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm

Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa.

Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả, tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa.

Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia.

Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: “Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc  đời mình”.

Nguyễn Mạnh Quân
18 tháng 9 2016 lúc 22:08

nhận 1 tick nha

Đan Ma Cư Sô
Xem chi tiết
bui thi lan phuong
17 tháng 5 2017 lúc 9:51

mông em vừa trắng lại vua dẻo

2 chìm 3 lổi voi cái mông

mềm dẻo mặc dầu tay kẻ nặn

mà em vẫn giu cái mông to

 k mik hha hi hi

Thám Tử Lừng Danh Kudo S...
17 tháng 5 2017 lúc 9:52

mk ko biết làm

Ngô Bá Dũng
17 tháng 5 2017 lúc 10:33

mông em trắng nõn trắng nà

cớ sao anh lại tụt quần em ra

Nguyễn Thị Thanh
Xem chi tiết
Hoàng Thái Hà
30 tháng 7 2017 lúc 16:01

hay đó! kb nha?

Lê Thành Long
Xem chi tiết
Bùi Công Doanh
12 tháng 5 2017 lúc 17:08

Ta về ta tắm ao ta 

Lỡ mai chết đuối người nhà vớt lên

Lê Thành Long
12 tháng 5 2017 lúc 17:08

Hôm nay chủ nợ đến nhà

Mắt ứa nước mắt tiền thì trong tay

Lừa nó ăn quả ớt cay

Cuối cùng nó khóc

Mình không mất tiền

Nguyễn Dăng Chung
12 tháng 5 2017 lúc 17:10

hôm nay em đi học

đạp xe đi lọc cọc

mệt như con nòng nọc

Xem chi tiết
Trần Hiếu Anh
4 tháng 4 2022 lúc 21:29

:))

How to guiwr ảnh gif với :))

Mạnh=_=
4 tháng 4 2022 lúc 21:29

=))

laala solami
4 tháng 4 2022 lúc 21:30

ừ bùn cười