Chia sẻ bài học em rút ra được từ sự hình thành và phát triển thói quen tích cực của bản thân.
Theo em việc xem chương trình truyền hình trong bữa ăn sẽ có tác hại gì ?Em hãy chia sẻ thói quen ăn uống của gia đình mình và đưa ra đánh giá của bản thân và thói quen đó?
Theo em việc xem chương trình truyền hình trong bữa ăn có tác hại gì?Em hãy chia sẻ thói quen ăn uống của gia đình mình và đưa ra đánh giá của bản thân về thói quen đó.
Từ sự phát triển của kinh tế Nhật Bản, em hãy rút ra bài học cho bản thân?
Cần rút ra bài học này từ Nhật Bản, chú trọng đầu tư cho con người vì đầu tư cho con người là đầu tư có lãi nhất. Nguồn nhân lực có chất lượng là nhân tố tối quan trọng thúc đẩy đất nước phát triển về mọi mặt, đặc biệt là về kinh tế.
Từ hai văn bản cần tạo ra thói quen tốt trong đời sống và hai biến hồ , em rút ra bài học gì cho bản thân khi làm văn nghị luận
1/Không được dành quá nhiều cho việc kể truyện vì làm như vậy chẳng khác gì viết văn tự sự
2/Phải nêu ra đầy đủ dẫn chứng cùng với lý lẽ,lồng ghép các dẫn chứng vào trong lý lẽ của mình
3/Cần phải có sự sáng tạo trong một bài văn nghị luận để tránh dập khuôn
4/Tư tưởng,ý kiến có trong bài phải được đặt ra để giải quyết các vấn đề trong cuộc sống
5/Thể hiện ý theo quan điểm của chính mình
Câu 1: nêu kết cục của chiến tranh thế giới thứ hai. Từ đó rút ra bài học cho bản thân trong việc xây dựng mối quan hệ hoà bình trong cuộc sống hằng ngày.
Câu 2: trình bày tác động tích cực và tiêu cực của sự phát triển khoa học kĩ thuật cuối thế kỉ XIX- đầu thế kỉ XX ( giúp mình với ạ mai mình thi rồi🥹)
Quen thói cũ ếch nghênh ngang đi qua đi lại .... Nên bị một con trâu giẫm bẹp .
=> Từ phần trích trên em rút ra được bài học gì cho bản thân . Diễn đạt bằng 3 đến 5 câu văn
Đoạn văn trên kể về chuyện con ếch ra khỏi miệng giếng và ếch vì ỷ lại mình to mà chủ quan nên bị con trâu dẫm bẹp. Qua đoạn văn trên em rút ra được bài học là chúng ta nên học hỏi và tìm hiểu để tầm hiểu biết của mình được nhiều và phong phú hơn.
Các bn giúp mk viết văn kể lại 1 trải nghiệm của em.
VD: Trong cuộc sống, có trải nghiệm đem lại cho em niềm vui, sự tự hào, hạnh phúc;có trải nghiệm để lại trong em nỗi buồn, sự sợ hãi hoặc nuối tiếc,... Nhưng dù thế nào, từ những trải nghiệm đó, em có thể rút ra những bài học để trưởng thành hơn. Ở bài Tôi và các bạn, em đã được hướng đẫn viết bài văn kể lại 1 trải nghiệm. Trong bài học này, em sẽ tiếp tục đc rèn luyện và phát triển kĩ năng viết bài văn chia sẻ 1 trải nghiệm đáng nhớ của bản thân với yêu cầu cao hơn.
Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.
Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.
- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?
Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.
- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.
Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.
- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.
Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:
- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.
- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.
- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.
- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.
Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.
Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.
vì sao nhật bản phát triển “ thần kì” sau chiến tranh tg thứ hai. qua đó các em rút ra được bài học kinh nghiệm gì từ sự thành công của nhật bản trong phát triển kinh tế để có thể áp dụng vào việt nam
Câu 14: Vì sao Nhật Bản phát triển “ thần kì” sau chiến tranh TG thứ hai. Qua đó các em rút ra được bài học kinh nghiệm gì từ sự thành công của Nhật Bản trong phát triển kinh tế để có thể áp dụng vào Việt Nam