Bữa cơm tất niên của gia đình em luôn đủ đầy các thành viên. Người vui nhất nhưng cũng bận rộn nhất là mẹ em. Hãy tả lại khi đó
xác định cụm danh từ dưới đây:
Gia đình là tổ ấm của em. Gia đình em có bốn người, đó là bố mẹ em, em và em của em. Bố em làm công an, mẹ em làm chuyên viên. Mặc dù bận việc ở cơ quan nhưng bố mẹ vẫn chăm lo cho hai chị em từng li lừng tí. Em trai em năm nay 4 tuổi rưỡi, em nó hiếu động lắm mà lại rất đáng yêu. Năm nay em học lớp 6, trường thcs Trường Sơn. Em luôn cố gắng học giỏi để bố mẹ vui lòng. Em rất yêu gia đình em. Em mong gia đình em luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Gia đình là tổ ấm của em. Gia đình em có bốn người, đó là bố mẹ em, em và em của em. Bố em làm công an, mẹ em làm chuyên viên. Mặc dù bận việc ở cơ quan nhưng bố mẹ vẫn chăm lo cho hai chị em từng li lừng tí. Em trai em năm nay 4 tuổi rưỡi, em nó hiếu động lắm mà lại rất đáng yêu. Năm nay em học lớp 6, trường thcs Trường Sơn. Em luôn cố gắng học giỏi để bố mẹ vui lòng. Em rất yêu gia đình em. Em mong gia đình em luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Thật khó để có thể nói hết được ý nghĩa của mái ấm gia đình. Em luôn cảm thấy may mắn vì gia đình của em là một gia đình hạnh phúc. Dù ban ngày mỗi người một công việc ở những nơi khác nhau nhưng đến tối là tất cả đều tụ họp đông đủ sum vầy bên nhau.
Gia đình em gồm bốn thành viên: bố, mẹ, chị gái và em. Sau một ngày làm việc và học tập vất vả thì cũng là lúc mọi người trở về nhà. Mỗi người một công việc khác nhau. Bố thì tưới cây, chị thì quét sân, còn em phụ mẹ nấu cơm. Bữa cơm buổi tối luôn thịnh soạn nhất. Mẹ đã nấu rất nhiều món ngon mà ai cũng thích. Nhà em thường ăn cơm lúc bảy giờ tối, cả gia đình bên chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa nhà bếp, mọi người ăn rất ngon miệng và vui vẻ. Sau khi ăn và dọn dẹp bát đĩa xong mọi người lại quây quần ở phòng khách. Em cùng chị gọt hoa quả mời bố mẹ ăn, vừa ăn vừa chuyện trò rất vui vẻ. Bố hỏi em và chị ngày hôm nay đi học như thế nào, dù có điểm thưởng hay không bố vẫn khen và tặng em một cái thơm. Công việc của bố mẹ tuy rất mệt và căng thẳng nhưng khi về nhà bố mẹ lại là những người tươi vui nhất, không hề than vãn dù nửa lời, chỉ lắng nghe lời kêu của con cái rồi mỉm cười động viên.
Em nhận ra dù chỉ là khoảnh khắc gia đình sinh hoạt ngắn ngủi buổi tối nhưng đó chính là thứ keo tốt nhất gắn kết tình cảm gia đình.
AI CŨNG CÓ MỘT NGƯỜI MẸ ĐỂ QUAN TÂM CHE CHỞ CHO CHÚNG TA . VÀ TÔI CŨNG NHƯ NHỮNG NƯỜI KHÁC , TÔI CŨNG CÓ MẸ .
MẸ TÔI TÊN LÀ HẰNG NĂM NAY ĐÃ 40 TUỔI . TÓC MẸ ĐEN LÁY VÀ DÀY NHƯNG ĐÂU ĐÓ VẪN CÀN NHỮNG CÂY TÓC BẠC TRÁNG VÌ LO CHO TÔI TỪNG MIẾNG ĂN MANH ÁO. DA MẸ TRÁNG HỒNG NHƯNG VẪN CÒN NHỮNG NẾT NHĂN NHEO VÌ MẸ ĐÃ LÀM VIỆC KIẾM TIỀN LO CHO GIA ĐÌNH .ĐÔI MẮT CỦA MẸ ĐEN NHÌN MẸ RẤT NGHIÊM NGHỊ , ẨN DƯỚI HÀNG MI RẬM . KHUÔN MẶT TRÒN ĐẦY ĐẶN .ĐÔI MÔI HỒNG HÀO LUÔN MỈM CƯỜI NHÌN THẬT ĐẸP , RĂNG CỦA MẸ TRẮNG VÀ ĐỀU NHƯ NHỮNG HẠT BẮP .RẢNH RỖI MẸ THƯỜNG LÀM NHIỀU THỨC ĂN NGON CHO GIA ĐÌNH NHỮNG MÓN ĂN CỦA MẸ NẤU RẤT NGON , CẢ NHÀ AI CUNG NGƯỞNG MỘ TÀI NẤU ĂN CỦA MẸ . VÀO THỨ 2 HẰNG TUẦN MẸ MẶC ÁO DÀI NHÌN MẸ THẬT ĐOAN TRANG VÀ PHÚC HẬU . MẸ THƯỜNG RẤT BẬN RỘN NHƯNG MẸ LẠI RẤT SIÊNG NĂNG LÀM VIỆC NHÀ . CÁCH ĂN MẶC CỦA MẸ RẤT GIẢN DỊ KHÔNG GIỐNG NHỮNG NGƯỜI KHÁC .
MỌI NGƯỜI HÃY BIẾT QUÝ TRỌNG NGƯỜI MẸ CỦA MÌNH KHI CÒN SỚM , THẬT TỘI NGHIỆP NHỮNG ĐỨA TRẺ BẤT HẠNH KHÔNG CÓ MẸ KHÔNG CÓ GIA ĐINH KHÔNG ĐÓN NHẬN ĐƯỢC TÌNH YÊU THƯƠNG CỦA NGƯỜI MẸ VÀ KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC MÁI ẤM CỦA MÌNH . TÔI RẤT YÊU QÚY NGƯỜI MẸ CỦA TÔI , TÔI MUỐN NÓI VỚI MẸ :
- MẸ ƠI MẸ HÃY LÀ NGƯỜI MẸ CỦA CON , CON YÊU MẸ NHẤT TRÊN ĐỜI .
ừm ừm, hay lắm, tuyệt lắm, có điều :
Ở chỗ chữ " ngưởng mộ tài năng.... " bạn ghi sai dấu rồi, phải là " ngưỡng mộ tài năng... " mới đúng !
Có lần trong bữa cơm triều của gia đình, em đã gây ra một việc khiến cha mẹ buồn. Em hãy viết bài văn kể và tả lại sự việc đó.
Cho đến giờ đây, em vẫn không sao quên được sự việc ngày hôm đó-em đã làm bố mẹ buồn.
Như thường lệ bố em đi làm tới tối mới về. Hôm đó lại là 1 ngày khá đặc biệt - sinh nhật mẹ em. Bố, em và chị thi nhau trổ tài mỗi người 1 việc để tổ chức bữa tối thật là ý nghĩa.... khi mọi việc xong xuôi, bố bảo em mang bát canh ra. Em vừa đi vừa hát, nét mặt vui mừng. Mải nghĩ đến việc được mẹ khen mà em đã giẫm phải viên bi mà lúc nãy chơi với bạn. Sau đó em bị ngã rất đau, nhưng đó ko phải là điều mà em bận tâm. Điều làm em cảm thấy có lỗi nhất là khi ngã, bắt canh em cầm trên tay đã bắn vào chiếc áo mà bố đã chọn làm quà tặng mẹ. Em vội xin lỗi mẹ. Mẹ chỉ ừ mà không mắng nhưng em biết bố mẹ đang rất buồn. Em đã làm hỏng bữa cơm ý nghĩa mà ba bố con đã mất rất nhiều công để chuẩn bị. Em thật đáng trách.
Em vô cùng hối hận về việc làm hôm đó, em rất buồn vì việc làm của mình. Em muốn xin lỗi bố mẹ thật nhiều. Qua việc làm ấy em đã rút ra được 1 bài học: đi đứng phải nhẹ nhàng , không phải hấp tấp nếu không sẽ hỏng chuyện. Thật đúng là: " Sai 1 li đi 1 dăm".
Có lần trong bữa cơm chiều của gia đình, em đã gây ra một việc khiến cha mẹ buồn. Em hãy viết bài văn kể và tả lại sự việc đó
Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.
Chuyện là thế này:
Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.
Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.
Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.
- Cháu Hùng đâu rồi?
- Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!
Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?
Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:
- Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?
Em đáp qua loa cho xong chuyện:
- Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!
Bô' đặt tay lên trán em và nói:
- Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!
Em vẫn khăng khăng:
- Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!
Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...
Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.
#Hk_tốt
#KEn'z
Tối qua trong lúc phụ mẹ chuẩn bị bữa tối, em đang xới cơm thì không may tuột tay làm vỡ bát. Sợ mẹ biết em đã cố tình dấu nó đi. Nhưng sau đó đã bị bố mẹ phát hiện và đã mắng em
Bố mẹ luôn nghĩ em là một đứa con ngoan luôn biết nghe lời, chưa bao giờ phải khiến bố mẹ bận tâm. Nhưng thật sự là em không cố ý làm vợ cái bát đó, chỉ là do lỡ tay thôi mà! Đó là suy nghĩ của em lúc bị bố mẹ mắng, sau khi ngồi bình tĩnh suy ngẫm lại thì em thấy thật sự mình rất có lỗi.truyện là:" Chiều hôm đó em cũng chỉ có ý nghĩ là muốn giúp đỡ mẹ thôi vì mẹ đã vất vả đi làm cả ngày rùi mà tối về lại còn phải thổi cơm, làm thức ăn cho cả nhà nữa thì sẽ rất vất vả. Em vẫn còn bé , còng đang đi học nên không giúp được mẹ nhiều chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu mình tự biết xới cơm thì bố mẹ ma biết sẽ vui và tự hào lắm. Nghĩ vậy nên em vừa lấy bát vừa xới nhưng không may là bát cơm nong quá khiến em tuột tay và làm vỡ nó. Thấy vậy, em vội nhặt hết mảnh sứ len, lấy chổi quét lau chùi cẩn thận.Cho hết mảnh sứ vào túi bóng buộc kỹ rồi cẩn thận để dưới bàn ăn. Cò chỗ cơm bị đổ em cũng cho vào túi buộc lại vứt vào thùng rác. Cứ đinh ninh rằng bố mẹ sẽ không phát hiện ra đâu. ngồi vào bàn ăn , trước khi xới cơm mẹ có hỏi em rằng cái bát sứ của mẹ mới mua ở đâu em có thấy không nhưng em đã thản nhiên coi như không biết mà trả lời mẹ. Bựa cơm gần kết thúc thì không may bố em đã đá phải những mảnh thủy tinh dưới gậm bàn, chỷ máu. mọi người đều ngó xuống bàn thì thấy có túi bóng đựng mảnh bát vỡ. Em giun lắm nhưng đã cố gắng tự chấn an tinh thần mình. tự rưng mẹ đập tay vào vai em và nói có phải con làm vợ cái bát đó của mẹ rồi vứt xuông bàn không? Thật sự em rất mún nói là có , em không thể nói ra được điều đó vì sợ bị bố mẹ mắng nên đã nói không phải. Nhưng không ngờ bố mẹ đã đoán ra . Đúng như em nói , bố mẹ đã mắng em rằng tại sao con lại làm thế , con có biết là minh hư lắm không , mẹ luôn luôn tin tưởng và đạt hết niềm hi vọng vào con nhưng tại sao con lại làm vậy . Mẹ không tránh mắng con vì con làm vợ cái bát của mẹ mà là vì con đã làm sai mà không biết tự nhận lỗi. Lúc đầu mẹ cũng có hỏi con nhưng tại sao con không trả lời mẹ rồi vừa nãy khi bố đá phải nó mẹ hỏi mà con vẫn không nhận. Trong đầu mình lúc đó chỉ có một suy nghĩ rằng tại sao mẹ lại không hiểu cho mình , mình chỉ muốn giúp mẹ thôi. Tại sao vậy? Em đã rất giận bố mẹ nên cũng chẳng giải thích gì hết cả mà chạy thẳng vào phòng . Em đã chợt nhân ra rằng mình đã sai thật rồi . Dáng lẽ mình phải biết nhận lỗi trước những việc mình làm sai chứ tại sao lai không giám thú nhận. Bố mẹ nói đúng em nên biết tự nhận lỗ để rồi có thể sửa chứ không nên làm ra vẻ không biết như vậy. làm thế là nói dối đối với một học sinh thì không nên nói dối bởi nó ảnh hưởng rất lớn đén nhân cách của chính mình sau này. Rồi người ta sẽ nói những điều không hay về bố mẹ mình rằng con nhà vô giáo dục hay con nhà mất dạy. Đúng em cần phải sửa chữa . Em sẽ xin lỗi bố mẹ hứa không tái phạm nữa và sẽ giải thích cho bố mẹ hiểu tại sao minh lại làm vỡ bát chứ không được im lặng như vậy. Chỉ mong sao bố mẹ bỏ qua và tha lội cho em.
Qua lần mắc lỗi này em sẽ rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ làm điều gì khiến bố mẹ phải bận tâm hay phiền lòng nữa. Vì tuy đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ thôi nhưng nó có thể ảnh hưởng rất lớn đén tương lai sau này của em.
Tìm trong đoạn văn sau đây những động từ và cụm động từ :
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào" câu hát về mẹ đã khắc sâu trong trái tim em. Mẹ em làm nghề giáo viên. Tuy bận trăm công nghìn việc nhưng mẹ vẫn luôn dành thời gian để trăm sóc em và dạy em những bài toán khó. Khi lên lớp mẹ thường mặc những bộ quần áo thanh lịch, giản dị. Mỗi khi mẹ đi làm về, dù rất mẹt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm cho cả nhà. Khi em bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc em và lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Mẹ là người em yêu quý nhất trên đời :"Mẹ mãi mãi là nơi ấm áp của tâm hồn con".
Nhận xét bài văn trên
Nếu ko hay các bạn hãy sửa và viết lại đoạn văn
- Sai chính tả :
Trăm sóc (?) -> chăm sóc
Đây không phải bài văn mà là đoạn văn
Cần đưa thêm yếu tố biểu cảm và miêu tả
( chúc bạn học tốt )
sau 1 ngày làm việc , học tập và bận rộn , gia đình em lại quây quần , sum họp bên nhau. hãy tả lại cảnh sum họp gia đình đầm ấm đó
Đối với mỗi người, gia đình chính là điểm tựa vô cùng quan trọng. Với riêng em cũng vậy, bởi ở đó có bố mẹ - những người mà em vô cùng yêu thương. Em vẫn còn nhớ như in những kỉ niệm bình dị đã trải qua cùng với bố mẹ, đặc biệt là những bữa cơm sum họp của gia đình.
Hôm đó, mùng 8 tháng 3 - ngày Quốc tế phụ nữ. Em và bố đã quyết định sẽ dành cho mẹ một điều bất ngờ nho nhỏ. Do là thứ hai nên mẹ vẫn phải đi làm. Điều đó đã tạo cơ hội thuận lợi cho em và bố thực hiện kế hoạch của mình. Em đã gợi ý cho bố nhờ đến sự giúp đỡ của cô Chi - cô là một đồng nghiệp của mẹ. Kế hoạch đặt ra là sau giờ dạy, cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm cho đến khi cả hai bố con chuẩn bị xong món quà dành cho mẹ. Em đã nhờ bố gọi điện cho cô, và tự mình nói cho cô biết kế hoạch. Sau khi nghe xong, cô Chi rất vui vẻ nhận lời.
Sau khi tan học, em cố gắng về nhà thật sớm. Bố cũng đã xin công ty cho về sớm trước một tiếng để chuẩn bị. Khi về đến nhà em đã thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. Đó là hoa hướng dương - loài hoa mà mẹ tôi rất thích. Em nhớ mẹ nói rằng mẹ thích hoa hướng dương vì nó tượng trưng cho niềm tin và hy vọng.
Sau đó, em nhanh chóng chạy vào bếp thì đã thấy bố đang bận rộn rửa rau. Em liền đến giúp bố. Hai bố con em đã quyết định sẽ nấu cho mẹ một bữa ăn thật đặc biệt. Sau hơn một tiếng đồng hồ bận rộn trong căn bếp của mẹ. Cuối cùng hai bố con đã hoàn thành những món ăn mà mẹ thích: sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, măng kho tương… Một bàn ăn hấp dẫn đã được sắp xếp đâu vào đây. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa do chính tay em tự cắm nữa. Tuy không được đẹp bằng mẹ cắm nhưng em tin chắc nếu mẹ biết là do cô con gái rượu tự tay cắm tặng mình, thì sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mọi công việc chuẩn bị đã xong xuôi. Hai bộ con đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả. Mẹ thật phi thường khi vừa giỏi việc nước, vừa đảm việc nhà.
Hai bố con em đã cố gắng tắm rửa nhanh nhất có thể. Khoảng sáu rưỡi tối, em nhắn tin cho cô Chi rằng mọi công việc đã xong xuôi. Khoảng mười lăm phút sau thì mẹ đã về đến nhà. Trước đó, bố đã tắt hết điện trong nhà. Khi mẹ mở cửa bước vào thì bỗng nhiên điện bật lên, em và bố bước ra. Bố cầm bó hoa hồng tặng mẹ. Lúc đó em nhìn thấy khuôn mặt của mẹ rất ngạc nhiên, kế tiếp là nụ cười hạnh phúc. Mẹ càng ngạc nhiên hơn khi biết được những món ăn trên bàn là do bố con tôi chuẩn bị riêng cho mẹ.
Sau đó, cả gia đình vừa ăn cơm, vừa trò chuyện vui vẻ. Mẹ đã còn khen các món ăn rất ngon. Em khẽ nháy mắt với bố, trong lòng khen thầm rằng bố cũng có tài năng nấu nướng lắm đó. Khi nhìn lọ hoa trên bàn, mẹ đã hỏi hai bố con xem ai là tác giả của lọ hoa. Em vừa mỉm cười nhìn mẹ, vừa trả lời: “Là con ạ”. Lúc đó khuôn mặt của mẹ rất ngạc nhiên, mẹ còn khen lọ hoa rất đẹp nữa. Điều đó khiến em cảm thấy vô cùng sung sướng. Ăn cơm xong, em cùng bố rửa bát. Còn mẹ thì ngồi bổ hoa quả ngoài phòng khách. Sau đó, cả nhà cùng nhau ngồi em vô tuyến, và còn trò chuyện rất vui vẻ.
Sau buổi tối ngày hôm đó, các thành viên trong gia đình em thêm gắn kết hơn. Bản thân em đã thấu hiểu được sự vất vả của mẹ khi làm những công việc nội trợ. Em cũng tự hứa sẽ cố gắng giúp đỡ mẹ nhiều hơn.
Hãy tìm ra bài này của ai làm mk chon:
Mỗi một con người sinh ra đều có một nơi để lớn lên, trưởng thành, là nơi đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời, là nơi in dấu nhiều kỉ niệm khó phai mờ. Đó là nhà. Em cũng có một ngôi nhà rất đẹp, em rất yêu quý ngôi nhà của em.
Em đã từng nghe câu thơ: “Nhà em treo ảnh Bác Hồ/ Bên trên là một lá cờ đỏ tươi”. Nhà em không treo ảnh Bác Hồ, ba em có mấy quyển sách tư liệu về Bác mà thôi.
Ba bảo rằng ngôi nhà được xây dựng cách đây 10 năm, lúc em mới chào đời, nhưng được sửa lại cách đây 5 năm nên nhìn khang trang và đầy đủ tiện nghi hơn rất nhiều.
Bên ngoài ngôi nhà em được sơn màu xanh lá cây, đây là màu mà em yêu thích nhích, nó gợi lên cảm giác thanh mát, dịu nhẹ. CÒn bên trong được sơn màu vàng nhạt. Ba bảo màu vàng tượng trưng cho sự ấm áp, vì ba luôn mong gia đình mình hạnh phúc, ấm áp như chính ngôi nhà của mình.
Ngôi nhà gia đình em có 4 phòng, một phòng khách ngay ở giữa rất rộng, hai phòng ngủ của ba mẹ và của hai chị em em, còn lại là phòng bếp với đầy đủ tiện nghi. Căn phòng khách gia đình em có đặt một bộ bàn ghế xa lon màu đất. Đó là nơi mà hai chị em em vẫn hay vui đùa những lúc ba mẹ vắng nhà.
Căn phòng của ba mẹ em trang trí rất đơn giản, mẹ cũng không sắm sửa nhiều vật dụng, vì ba thường xuyên đi công tác vắng nhà. Mỗi lần ba về căn phòng ấy trở nên vui tươi và ấm áp hơn. Căn phòng của em xinh đẹp nhất vì được trang trí với nhiều gam màu đẹp, em tự vẽ những bức tranh và dán lên tường, em dán cả hình của những bộ phim hoạt hình nổi tiếng nữa. Căn phòng em có một chiếc bàn học gắn liền với chiếc tủ. Ơ đó em bày biện đồ chơi còn nhiều hơn là sách vở, vì em thích đồ chơi hơn là sách vở.
Có lẽ phòng bếp gia đình em là nơi chứa nhiều vật dụng nhất, vì mẹ bảo rằng để có được những bữa ăn ngon, ấm áp cho gia đình thì mình cần thiết phải sắm sửa đầy đủ những vật dụng cần thiết nhất. Mẹ luôn là người phụ nữ chu đáo và đảm đang nhất nhà, mẹ mang đến cho gia đình em những món ăn ngon và hấp dẫn nhất. Đặc biệt là trong những bữa cơm có ba về, mẹ làm nhiều món hơn và ánh mắt mẹ nhìn ba cũng trìu mến, thân thương hơn.
Căn nhà gia đình em nằm sát cánh đồng nên đứng từ những bậc thềm nhìn ra thấy bạt ngàn lúa xanh rì, bầu trời trong xanh và cao vút. Trước cổng nhà em có một giàn hoa giấy xanh um tùm, bám chặt lấy hai cánh cổng sắt. Đến mùa nở hoa,những cánh hoa mỏng manh nhưng rất dẻo dai dù có gió mưa vẫn không rơi rụng. Ba vẫn thích có giàn hoa leo ở trước cổng như vậy, mỗi lần ba đi công tác về ba thường cắt tỉa lại để cây thêm đẹp hơn.
Ngôi nhà gia đình em nhìn từ xa bé xíu nhưng lại gần trông thật lớn. Đối với em thì nhà chính là nơi em lớn lên, được ba mẹ chăm sóc, được học những bài học đầu tiên trong cuộc sống. Em yêu ngôi nhà của em, và sau này cũng vậy.
: Sau một ngày làm việc, học tập bận rộn, gia đình em lại quây quần, sum họp bên nhau. Hãy tả lại cảnh sum họp gia đình đầm ấm đó.
Thật khó để có thể nói hết được ý nghĩa của mái ấm gia đình. Em luôn cảm thấy may mắn vì gia đình của em là một gia đình hạnh phúc. Dù ban ngày mỗi người một công việc ở những nơi khác nhau nhưng đến tối là tất cả đều tụ họp đông đủ sum vầy bên nhau.
Gia đình em gồm bốn thành viên: bố, mẹ, chị gái và em. Sau một ngày làm việc và học tập vất vả thì cũng là lúc mọi người trở về nhà. Mỗi người một công việc khác nhau. Bố thì tưới cây, chị thì quét sân, còn em phụ mẹ nấu cơm. Bữa cơm buổi tối luôn thịnh soạn nhất. Mẹ đã nấu rất nhiều món ngon mà ai cũng thích. Nhà em thường ăn cơm lúc bảy giờ tối, cả gia đình bên chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa nhà bếp, mọi người ăn rất ngon miệng và vui vẻ. Sau khi ăn và dọn dẹp bát đĩa xong mọi người lại quây quần ở phòng khách. Em cùng chị gọt hoa quả mời bố mẹ ăn, vừa ăn vừa chuyện trò rất vui vẻ. Bố hỏi em và chị ngày hôm nay đi học như thế nào, dù có điểm thưởng hay không bố vẫn khen và tặng em một cái thơm. Công việc của bố mẹ tuy rất mệt và căng thẳng nhưng khi về nhà bố mẹ lại là những người tươi vui nhất, không hề than vãn dù nửa lời, chỉ lắng nghe lời kêu của con cái rồi mỉm cười động viên.
Em nhận ra dù chỉ là khoảnh khắc gia đình sinh hoạt ngắn ngủi buổi tối nhưng đó chính là thứ keo tốt nhất gắn kết tình cảm gia đình.
Gia đình là cái nôi cuộc sống của mỗi người, được sống dưới mái ấm gia đình là điều tuyệt vời nhất đối với chúng em. Hôm nay là buổi tối chủ nhật, chị gái em đi học ở tận trên Hà Nội được nghỉ nên về nhà. Cả nhà em lại có dịp quây quần bên nhau cùng ăn cơm và trò chuyện. Đã lâu lắm rồi hôm nay em mới thấy không khí gia đình ấm áp và yêu thương đến vậy.
Gia đình em gồm 6 thành viên: bà ,bố em, mẹ em, em,em gái và một đưa em trai. Bố mẹ em làm nông nghiệp nên rất bận rộn, chị gái em thì học trên Hà Nội nên rất ít khi cả nhà cùng nhau ăn uống, trò chuyện như ngày hôm nay. Bố mẹ em tuy vất vả, từ sáng sớm đến đêm tối mới từ cánh đồng trở về nhà nhưng bố mẹ rất tâm lý. Hễ khi nào rảnh là lại ngồi trò chuyện cùng các con. Hôm nay, khi em vừa nấu xong đồ ăn thì em ngay lập tức đi dọn mâm bát để chuẩn bị ăn cơm. Em trai em cũng lăng xăng chạy ra chạy vào. Nhìn đồ ăn em nấu thật là đẹp mắt. Nào là món đậu rán vàng ươm có lót mấy cọng rau sống màu xanh thật nổi bật. Nào là món cánh gà chiên xù, từng chiếc cánh gà to được xếp đối xứng nhau trong chiếc đĩa tròn. Lại còn có cả đĩa rau cải luộc xanh mướt và bát dưa cà quen thuộc. Cả mâm cơm thơm phức và hấp dẫn đã sẵn sàng chỉ còn đợi bố em tắm xong là ăn thôi. Em trai em thích chí cứ chốc chốc lại chạy đi giục bố tắm nhanh để vào ăn cơm.
Cả nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Bố em nhâm nhi chén rượu nếp và gật đầu tấm tắc khen em nấu ăn rất ngon. Mẹ em thì nhìn chúng em ăn ngon lành, ánh mắt mẹ long lanh niềm vui. Chúng em thì vừa ăn vừa gật gù. Em trai em còn nói: “Giá mà ngày nào cũng được chị nấu cho ăn ngon thế này thì thích quá”. Cả nhà được phen cười rộn ràng. Tiếng xé thịt, tiếng nhai tóp tép, tiếng bát đũa leng keng, tiếng cười, tiếng nói, tất cả tạo nên một bản nhạc gia đình sống động.
Bữa cơm kết thúc. Em nhận nhiệm vụ dọn dẹp và rửa bát. Còn em gái em nhanh tay pha ấm nước chè nóng để cả nhà uống. Những chiếc chén trắng tinh nằm gọn gàng trên bàn như những chú cò đang nằm ngủ. Công việc dọn dẹp đã xong xuôi. Cả nhà ngồi ở phòng khách nghe bố kể chuyện đi làm ngoài đồng ruộng cùng các cô chú. Dưới ánh sáng của ngọn đèn com pad, khuôn mặt bố gầy và sạm đi nhiều nhưng nụ cười và sự lạc quan thì luôn tràn đầy. Mẹ thì ngồi khâu lại những bộ quần áo bị sứt chỉ, nhìn bàn tay mẹ thoăn thoắt đưa đi đưa lại thật là vui mắt. . Em tự hứa sẽ không cắt tóc để nuôi mái tóc dài đẹp giống như chị. Bố em nhấp ngụm nước chè nóng rồi quay sang bàn việc với mẹ, bố mẹ dự tính sang năm sẽ mua thêm một chiếc xe máy mới để cho chị gái em đi học, còn chúng em sẽ được mua xe đạp mới. Nghe đến đây ba chị em nhà em cùng nhau reo lên, chạy đến ôm chầm lấy bố, thơm lên má bố rối rít. Rồi lại chạy sang ôm chặt lấy mẹ, cảm giác thật là vui, thế là sang năm ba chị em sẽ có xe mới để đi học. Dưới làn khói của ấm nước chè, khuôn mặt bố em rạng rỡ, đôi mắt sáng lên niềm vui.
Cả nhà cùng nhau ăn trái cây. Sau đó chúng em bảo nhau đi học bài để chuẩn bị bài cho tuần mới, chị em thì thu dọn đồ đạc để sáng mai lên Hà Nội. Mẹ em và bố em đi nghỉ, kết thúc một ngày làm việc. Nhìn bố mẹ chìm vào giấc ngủ, rồi nhìn từng nét chữ trong trang vở trắng tinh em tự hứa sẽ học thật tốt để mai sau thành đạt, giúp đỡ bố mẹ thật nhiều. Em đi ngủ, mà tiếng cười nói rộn ràng của cả nhà vẫn vang mãi bên tai.
Em ước sao nhà mình mãi luôn đầm ấm và vui vẻ như vậy. Những buổi sum họp gia đình thật là đáng quý, đáng yêu thương biết bao nhiêu. Em rất yêu gia đình của em.
Gia đình là cái nôi cuộc sống của mỗi người, được sống dưới mái ấm gia đình là điều tuyệt vời nhất đối với chúng em. Hôm nay là buổi tối chủ nhật, chị gái em đi học ở tận trên Hà Nội được nghỉ nên về nhà, cả nhà em quây quần bên nhau cùng ăn cơm và trò chuyện rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi hôm nay em mới thấy không khí gia đình ấm áp và yêu thương đến vậy.