Nêu nội dung chính của đoạn trích sau: Trong năm Quang Thải đội nhà Trần, người ở Hòa Châu tên là Từ Thức, vì có phụ ấm được bổ làm tri huyện Tiên Du Bên cạnh huyện có một tòa chủa danh tiếng, trong chùa trồng một cây mẫu đơn, đến kỳ hoa nở thì người các nơi đến xem đóng rận rịp, thành một đám hội xem hoa từng bùng lắm Tháng Hai năm Bính Tý (niên hiệu Quang Thái thứ chín (1396) đời nhà Trần), người ta thấy có cô con gái, tuổi độ mười sảu, phần son điểm phát, nhan sắc xinh đẹp tuyệt vời, đến hội ấy xem hoa Cô gải vin một cành hoa, không may cành giản mà gãy khắc, bị người coi hoa bắt giữ lại, ngày đã sắp tối vẫn không ai đến nhận. Từ Thức cũng có mặt ở đám hỏi, thấy vậy động lòng thương, nhân cởi tấm ảo còn gầm trắng, đưa vào tăng phòng để chuộc lỗi cho người con gái ấy. Mọi người đều khen quan huyện là một người hiện đức. Song Từ Thức vẫn tính hay rượu, thích đàn, ham thơ, mến cảnh, việc sổ sách bỏ in cả lại thường bị quan trên quở trách rằng: Thân phụ thầy làm đến đại thản mà thấy không làm nổi một chức trì huyện hay sao! Từ than rằng: - Ta không thể vì số lượng năm đầu gạo đỏ mà buộc minh trong ủng lợi danh. Âu là một mái chèo về, nước biếc non xanh vốn chẳng phụ gì ta đâu vậy. Bèn cởi trả ẩn tin, bỏ quan mà vẻ. Vốn yêu cảnh hang động ở huyện Tổng Sơn, nhân làm nhà tại đây để ở. Thường dùng một thằng nhỏ đem một bầu rượu, một cây đàn đi theo, mình thì mang mấy quyền thơ của Đào Uyên Minh, hễ gặp chỗ nào thích ý thì hi hững ngủ rượu ra uổng. Phàm những nơi nước tủ non kì như núi Chích Trợ, động Lục Vân, sông Lãi, của Nga, không đâu không từng có những thơ để vịnh.