hãy sáng tác 1 câu chuyện đồng thoại
kể lại 1 câu chuyện đồng thoại mà em đã học ở tiểu học và chỉ ra những dấu hiệu của truyện đồng thoại trong tác phẩm đó
kể lại 1 câu chuyện đồng thoại mà em đã học ở tiểu học và chỉ ra những dấu hiệu của truyện đồng thoại trong tác phẩm đó
đó là câu truyện Dế Mèn phiêu lưu kí
Có thể là Dế Mèn phiêu lưu kí
em đã đọc những câu chuyện nào trong Tôi và Các Bạn, hãy chỉ ra 1 số đặc điểm đồng thoại hoặc độc thoại trong câu chuyện đó?
em ấn tượng với NV nào trong chuyện?
Đề 1 : Sáng tác 1 câu chuyện ( tac phẩm viết tay của bạn nhé !)
Đề 2 : Hãy sáng tác 1 câu chuyện viết về cuộc đời của bạn nha !
Đề 3 : Bạn hãy làm ra một câu nói tạo cảm hứng ví dụ
vd1: " Cuộc sống này không phải lúc nào cũng có màu hồng hạnh phúc đôi lúc nó cũng cho bạn một màu xanh lạnh lẽo khiến bạn gục ngã , đừng bỏ cuộc hãy đứng dậy và bước tiếp nhé!"
vd2 : " Đời chúng ta giống các thủy thủ ngoài khơi , khi mặt trời lên biển êm sóng lặng nhưng khi mưa bão thuyền bị xô đẩy đến tuyệt vọng cuộc sống của bạn cũng vậy , có khó khăn , có thất bàu thì sẽ có thành công và hạnh phúc "
Em hãy kể một câu chuyện đồng thoại về loài vật
con chó nói với con mèo rằng :"gâu gâu gâu ..." con mèo cảm giác như bị xúc phạm liền phản bác lại rằng :"meo meo meo ...." rồi 2 con lao vào đánh nhau
Em hãy sáng tác 1 câu chuyện cười mà em yêu thích
Giúp mk với mấy bn ơi !
Kho tàng truyện cười
Truyện 1:
Thầy giáo(quay xuống) quát:Các em trật tự đi xem nào,điếc cả tai.Chuẩn bị ghi vào sổ đầu bài là vừa.
Tí:Nè Tèo,mày biết trong lớp mình,ai là người ngoan nhất không?
Tèo:Ai cơ,lớp mình đã có ai ngoan bao giờ.
Tí:Ai bảo cậu không có,thầy giáo là ngoan nhất lớp mình.Thầy có bị ghi vào sổ đầu bài bao giờ đâu!
Thầy giáo(kéo tai Tí và Tèo lên bảng):Chép phạt bảng nội qui cho tôi.
Truyện 2:
Vân Anh lên 5 tuổi.Có lần em hỏi Quang:Vì sao mẹ cậu là bác sĩ mà em bé nhà cậu lại không có chiếc răng nào cả?\
Quang:Thế sao ngày nào bố mẹ cậu cũng"tưới"cho cậu mà cậu chẳng lớn gì cả?
Còn tiếp...
một viên thanh tra đang vào facebook thì tự nhiên...........mất điện
Em hãy sáng tác 1 câu chuyện ngắn
Chép mạng free ( nhưng phải ngắn )
Truyện ngắn là một thể loại tuyệt vời đối với nhiều nhà văn. Không như viết tiểu thuyết, một công việc được cho là nặng nhọc và hao tổn sức lực, hầu như ai cũng có thể phác thảo - và quan trọng nhất - hoàn thành một truyện ngắn. Tuy nhiên bạn đừng cho rằng truyện ngắn dễ viết hoặc không có tính nghệ thuật và kém giá trị hơn tiểu thuyết. Công việc này đòi hỏi sự rèn luyện, tính kiên trì và óc tưởng tượng, nhưng bạn hoàn toàn có thể sáng tác những truyện ngắn của chính mình và khởi đầu cuộc hành trình trở thành tác giả tiếp theo có sách bán chạy nhất!Truyện ngắn là một thể loại tuyệt vời đối với nhiều nhà văn. Không như viết tiểu thuyết, một công việc được cho là nặng nhọc và hao tổn sức lực, hầu như ai cũng có thể phác thảo - và quan trọng nhất - hoàn thành một truyện ngắn. Tuy nhiên bạn đừng cho rằng truyện ngắn dễ viết hoặc không có tính nghệ thuật và kém giá trị hơn tiểu thuyết. Công việc này đòi hỏi sự rèn luyện, tính kiên trì và óc tưởng tượng, nhưng bạn hoàn toàn có thể sáng tác những truyện ngắn của chính mình và khởi đầu cuộc hành trình trở thành tác giả tiếp theo có sách bán chạy nhất!
Sáng tác ra 1 câu chuyện ngắn nha !!!
Lm đc trả mấy cg đc :)
Các bn làm cho mk vs =)
SÁNG TÁC - CẢM NHẬN » SÁNG TÁC TRUYỆN
Lượt xem: 2267 | Gửi lúc: 06:42' 28/06/2018
Truyện ngắn: Giấc mơ hồng
Trận mưa vẫn còn đang rả rích. Ở trong căn phòng, Ly rấm rứt khóc, nó càng nghĩ càng buồn: “Chỉ là mình lỡ quên làm thôi, có phải cố tình quên đâu cơ chứ! Thế mà bố mẹ cũng mắng mình”. Không phải tự nhiên Ly lại “niêm phong” mình trong phòng ấm ức trách móc bố mẹ, mà do chiều nay bố mẹ bảo Ly gấp quần áo, quét nhà nhưng vì mải chơi mà Ly quên mất nhiệm vụ, thế nên bố mẹ mới mắng Ly. Kết quả là bây giờ Ly nằm than thân trách trời, trong đầu đầy ắp “giá như…, giá như…”. Một lát sau, Ly thiếp đi lúc nào không hay. Và trong “giấc ngủ đẫm nước mắt” đó, Ly có được cơ duyên cuộc gặp gỡ có một không hai: Ly được trò chuyện với tiểu thần canh giữ giấc mơ!
Sau khi ngủ thiếp đi, Ly thấy mình đi lạc vào một nơi ánh sáng huyền ảo. Con đường dưới chân Ly là một dải mây hồng đào êm ái như bông. Ly đảo mắt ra xung quanh, phía xa xa là những lâu đài tráng lệ được bao bọc bởi những đám mây đầy màu sắc, có những đám mây xám xịt, có đám mây màu xám nặng nề chùng xuống, có đám đen kịt có sấm sét nhưng cũng có những đám mây màu sắc tươi sáng, lung linh như hồng, xanh, đỏ, tím, vàng,… Ly đang tò mò tự hỏi tại sao chúng lại có màu sắc khác nhau như thế, bỗng một giọng nói vang lên từ đằng sau:
- Chào Ly!
- Ơ… Cậu là ai thế?
Ly quay lại và thấy một bạn gái trạc tuổi mình, xinh xắn và trắng trẻo. Bạn ấy vận một bộ váy hồng lấp lánh và một chiếc mũ nhỏ dễ thương. Hai bím tóc đuôi sam đen nhánh đang ngủ yên trên vai và đôi mắt đen huyền khiến bạn ấy trông thật đáng yêu làm sao!
Cô bạn gái mỉm cười thân thiện:
- Tớ là tiểu thần canh giữ giấc mơ của cậu đấy!
Ly bắt đầu hiểu ra:
- Thế ra tớ đang ở trong giấc mơ sao?
- Chính xác là cậu đang ở “vùng đất giấc mơ” đấy!
- Oa! Đây chính là vùng đất giấc mơ sao? Thật đẹp quá! Y như ở chốn thần tiên ấy!
Tiểu thần hào hứng giới thiệu:
- Đúng vậy! Vùng đất giấc mơ rất rộng lớn, bao la, là nơi chứa đựng những ước mơ của các bạn nhỏ và tất nhiên, nó tồn tại trong tâm trí của các bạn ấy cũng như cậu đấy. Mỗi bạn có một tiểu thần canh giữ giấc mơ của mình, giống như tớ là tiểu thần của cậu. Cậu có thể thấy, những lâu đài đồ sộ kia là nơi ở tiểu thần của mỗi người và cũng là nơi chứa đựng những giấc mơ của người đó.
Ly cảm thấy nơi này thật kì diệu, “nơi của những tiểu thần đáng yêu và những giấc mơ à? Thật tuyệt làm sao!”. Ly nhớ lại thắc mắc khi mới bước chân vào đây:
- Những đám mây nhiều màu kia là gì vậy tiểu thần?
- À, đó là những đám mây giấc mơ của mỗi người. Những màu sắc trên mỗi đám mây thể hiện đặc điểm, tính chất của mỗi giấc mơ. Những đám mây có màu tươi sáng là những giấc mơ lạc quan, yêu đời, cao cả.
Ly bắt đầu hiểu thêm một điều nữa về thế giới cổ tích nhiệm màu này, mắt sáng rỡ:
- Tớ hiểu rồi, như vậy thì những đám mây có màu tối tăm, xám xịt là những giấc mơ nhỏ nhen, ích kỉ phải không? Tâm hồn, tính cách của mỗi người phụ thuộc vào màu sắc trên đám mây xung quanh lâu đài giấc mơ của người đó, lâu đài nào có mây màu sáng thì người đó tích cực, và ngược lại. Tiểu thần, thế lâu đài của tớ ở đâu vậy? Cho tớ biết đi, tò mò quá!
Tiểu thần mỉm cười một cách bí ẩn khiến sự tò mò, hiếu kì trong Ly dần lớn hơn:
- Thế thì trước hết, tớ sẽ kể một vài giấc mơ của cậu để cậu tìm xem lâu đài giấc mơ của mình đang ở đâu nhé.
- Được, được, cậu kể nhanh đi! Mà cậu biết hết tất cả những giấc mơ của tớ à? - Ly háo hức.
Tiểu thần bắt đầu kể:
- Tất nhiên rồi. Đây là những giấc mơ hiện tại của cậu nhé, để tớ kể xem có đúng không nào. Cậu đang mơ mình không phải là con của bố mẹ, còn mơ mình được làm bố mẹ nữa phải không?
Những lời nói “trúng tim đen” của tiểu thần khiến Ly cứng họng không nói được gì.
- Tớ còn biết khi bị thầy cô trách vì không làm bài, thì cậu ước được làm thầy cô. Khi bị anh trai mắng thì cậu lại ước được làm người lớn hơn anh mình.
Ly đỏ mặt thẹn thùng:
- Thì những lúc đó tớ nghĩ bố mẹ, thầy cô… là người lớn nên mới có thể trách phạt tớ như vậy, nếu tớ lớn hơn thì sẽ không bị quở phạt, trách móc nữa.
Thấy Ly chưa hiểu rõ, tiểu thần thở dài:
- Vậy là cậu chưa hiểu gì rồi. Nếu là bố mẹ thì cậu phải làm những gì nào?
- Thì phải chăm sóc con chu đáo, lo ăn học, dạy dỗ, chăm lo gia đình và công việc… nhiều lắm sao tớ kể hết được!
- Thế còn thầy cô?
- Thầy cô phải soạn bài, truyền đạt kiến thức cho học sinh, chấm bài,… cũng quá nhiều việc luôn!
Tới đây thì tiểu thần nhắc nhở:
- Đấy, cậu thấy không, sự trưởng thành thì luôn luôn phải đi đôi với biết bao trách nhiệm và nghĩa vụ đấy!
Ly hối hận:
- Vậy mà trước đây tớ chưa bao giờ nghĩ đến! Bố mẹ tần tảo nuôi dạy tớ vất vả vậy mà tớ chưa từng ngẫm nghĩ về công lao to lớn như trời biển của họ. Cả thầy cô, họ thay bố mẹ ở trường dạy dỗ tớ, dạy cho tớ biết bao những kiến thức thật bổ ích…Tớ toàn mơ những giấc mơ xấu như vậy, có phải con người, tâm hồn và lâu đài giấc mơ của tớ rất đen tối không, tiểu thần?
Tiểu thần động viên Ly:
- Không hẳn đâu, Ly ạ. Lâu đài giấc mơ của cậu rất đẹp và trong sáng đấy. Chỉ là cậu chưa hiểu hết thôi. Cậu không nhớ những giấc mơ thật đẹp của mình sao? Những lần được bố mẹ yêu thương, chăm sóc, cậu đều cảm nhận được và nhủ thầm sẽ yêu bố mẹ thật nhiều, đền đáp công ơn và không làm họ thất vọng. Còn nữa, trên đường, cậu thấy những người nghèo khổ bán hàng rong, người vô gia cư và những trẻ em mồ côi, cậu đều cảm thấy thương tâm, thông cảm cho họ và ước họ có một cuộc sống tốt đẹp, khấm khá hơn…
Ly cảm thấy không hẳn là mình thật ích kỉ, nhỏ nhen, Ly cũng rất lương thiện và tốt bụng đấy chứ. Ly mỉm cười:
- Vậy lâu đài giấc mơ của tớ cũng đẹp và trong sáng đúng không? Nó nằm ở đâu vậy?
- Tất nhiên rồi, nó kìa! - Vừa nói tiểu thần vừa chỉ tay ra một lâu đài giấc mơ đồ sộ cách đó không xa.
- Oa, đó là của tớ thật sao! Không ngờ lại đẹp đến vậy. Nhưng trong đó vẫn còn những giấc mơ không đẹp đúng không, vì mới đây tớ còn hờn dỗi với bố mẹ mà.
Tiểu thần mỉm cười:
- Không sao, chỉ cần cậu sửa chữa thiếu sót, thì giấc mơ đẹp sẽ nhiều hơn, khiến cho lâu đài thêm đẹp và trong sáng!
Ly cười giòn tan. Nó thấy nơi này thật tuyệt, nhưng đây là giấc mơ mà, sẽ đến lúc Ly thức dậy chứ. Bỗng nhiên, Ly cảm thấy cơ thể nhẹ tựa lông hồng, rồi dần dần trong suốt và biến mất. Ly nhận thức được rằng mình đang thức dậy. Khi thấy mình sắp biến mất, nó nói thật to với tiểu thần: “Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé! Cậu sẽ thấy lâu đài giấc mơ đẹp thêm đấy!”. Dứt lời, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt Ly là cô bạn tiểu thần canh giữ giấc mơ xinh xắn, dễ thương cười tươi vẫy tay chào tạm biệt rồi trao cho Ly ánh mắt trìu mến và đầy hi vọng.
Ly tỉnh giấc, trở về thực tại. Dù chỉ là mơ nhưng Ly lại học được rất nhiều bài học và được nhìn lại chính mình trong cuộc gặp gỡ độc nhất vô nhị này. Ly thấy hối hận quá, vì đã giận bố mẹ. Ly choàng dậy, bước ra khỏi phòng và chạy đi xin lỗi bố mẹ. Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu hiền và tha thứ của bố mẹ, Ly cảm thấy nhẹ nhõm và cảm động. Ly chắc rằng, ở vùng đất nhiệm màu kia, trong lâu đài đang chờ những kì diệu đổi thay đó, tiểu thần canh giữ giấc mơ của Ly đang mỉm cười thật hài lòng…
1. Hãy giới thiệu về những nét chính của tác giả của văn bản " Bài học đường đời đầu tiên ".
2. Nêu hiểu biết chung về văn bản " Bài học đường đời đầu tiên " ?
- Văn bản đc trích từ truyện nào ? Sáng tác vào năm bao nhiêu ?
- Thể loại của văn bản ( Thơ hay truyện ( truyện đồng thoại . . .)
- Tóm tắt văn bản ( Dùng lời văn của mình để kể ngắn gọn câu chuyện ).
3.Văn bản " Bài học đường đời đầu tiên " có phải là truyện đồng thoại không . Vì sao ?
I. Đôi nét về tác giả Tô Hoài
- Tô Hoài (1920 - 2014), tên khai sinh là Nguyễn Sen.
- Tô Hoài sinh ra tại quê nội ở thị trấn Kim Bài, huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Đông cũ. Tuy nhiên, ông lớn lên ở quê ngoại là làng Nghĩa Đô, huyện Từ Liêm, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông (nay thuộc phường Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy, Hà Nội).
- Ông có vốn hiểu biết phong phú, sâu sắc về phong tục, tập quán của nhiều vùng khác nhau trên đất nước ta.
- Sáng tác của ông thiên về diễn tả những sự thật đời thường.
- Các tác phẩm của ông thuộc nhiều thể loại khác nhau như truyện ngắn, truyện dài, hồi ký, kịch bản phim, tiểu luận…
- Năm 1996, ông được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật.
- Một số tác phẩm tiêu biểu:
Dế Mèn phiêu lưu ký (truyện dài, 1941)O chuột (tập truyện ngắn, 1942)Cỏ dại (hồi ký, 1944)Truyện Tây Bắc (tập truyện, 1953)Tự truyện (1978)Quê nhà (tiểu thuyết, 1981)Cát bụi chân ai (hồi ký, 1992)Chiều chiều (tiểu thuyết, 1999)Chuyện cũ Hà Nội (ký sự, 2010)...II. Giới thiệu về Bài học đường đời đầu tiên
1. Xuất xứ
- Bài học đường đời đầu tiên trích trong chương I của truyện Dế Mèn phiêu lưu kí.
- Tên của đoạn trích do người biên soạn SGK đặt.
- Dế Mèn phiêu lưu kí được in lần đầu năm 1941, là tác phẩm đặc sắc nhất và nổi tiếng nhất của nhà văn Tô Hoài dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Truyện gồm mười chương, kể về cuộc phiêu lưu của nhân vật chính là chú Dế Mèn.
2. Bố cục
Gồm 4 phần:
Phần 1. Từ đầu đến “cũng không thể làm lại được”: Dế Mèn giới thiệu về bản thân.Phần 2. Tiếp theo đến “Tôi về, không chút bận tâm”. Câu chuyện về người bạn hàng xóm là Dế Choắt.Phần 3. Tiếp theo đến “cảnh đau khổ vừa gây ra”. Dế Mèn trêu chị Cốc khiến Dế Choắt phải chịu oan.Phần 4. Còn lại. Bài học đường đời đầu tiên của Dế Mèn.3. Tóm tắt
Dế Mèn là một chú dế cường tráng bởi biết ăn uống điều độ. Tuy nhiên, cậu chàng lại có tính kiêu căng, luôn nghĩ mình “có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Dế Mèn luôn coi thường những người xung quanh, đặc biệt là Dế Choắt - người bạn hàng xóm gầy gò và yếu ớt. Một lần, Dế Mèn bày trò trêu chị Cốc khiến cho Dế Choắt phải chịu oan. Choắt bị chị Cốc mổ đến kiệt sức. Trước khi chết, Choắt khuyên Dế Mèn bỏ thói kiêu căng của mình. Dế Mèn vô cùng ân hận và nhận ra bài học đường đời đầu tiên của mình.
Xem thêm tại Tóm tắt Bài học đường đời đầu tiên
Tổng kết:
Nội dung: Qua đoạn trích Bài học đường đời đầu tiên, tác muốn gửi gắm bài học ý nghĩa: “ Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có đầu óc mà không biết nghĩa sớm muộn rồi cũng mang vạ vào thân mình”.Nghệ thuật: nghệ thuật miêu tả nhân vật, sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa…1.Tô Hoài (1920-2014) tên khai sinh là Nguyễn Sen, quê nội ở huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Tây (nay thuộc Hà Nội), lớn lên ở quê ngoại - làng Nghĩa Đô, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông, nay thuộc quận Cầu Giấy, Hà Nội
-
Sự nghiệp sáng tác
- Tô Hoài viết văn từ trước Cách mạng tháng Tám năm 1945
- Ông có khối lượng tác phẩm phong phú và đa dạng, gồm nhiều thể loại
- Năm 1996, ông được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học, nghệ thuật
2.Bài học đường đời đầu tiên trích trong chương I của truyện Dế Mèn phiêu lưu kí.Năm 1941
Thể loại:tiểu thuyết đồng thoại- loại truyện dành cho thiếu nhi.
Tốm tắt:Dế Mèn là chàng dế thanh niên cường tráng biết ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực. Tuy nhiên Dế Mèn tính tình kiêu căng, tự phụ luôn nghĩ mình “là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Bởi thế mà Dế Mèn không chịu giúp đỡ Dế Choắt- người hàng xóm trạc tuổi Dế Mèn với vẻ ngoài ốm yếu, gầy gò như gã nghiện thuốc phiện. Dế Mèn vì thiếu suy nghĩ, lại thêm tính xốc nổi đã bày trò nghịch dại trêu chị Cốc khiến Dế Choắt chết oan. Trước khi chết, Dế Choắt tha lỗi và khuyên Dế Mèn bỏ thói hung hăng, bậy bạ. Dế Mèn sau khi chôn cất Dế Choắt vô cùng ân hận và suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên.
3.Có vì truyện đồng thoại là một thể loại văn học dành cho thiếu nhi, lấy loài vật làm nhân vật, lúc nào cũng thích hợp. Nhân vật trong truyện đồng thoại được nhân cách hóa trên cơ sở đảm bảo “không thoát li sinh hoạt thật có của loài vật”
1.
1. Xuất xứ
- “Bài học đường đời đầu tiên”(tên do người biên soạn đặt) trích từ chương I của “Dế Mèn phiêu lưu kí”
- “Dế Mèn phiêu lưu kí” được in lần đầu năm 1941, là tác phẩm nổi tiếng và đặc sắc nhất của Tô Hoài viết về loài vật, dành cho lứa tuổi thiếu nhi
2. Tóm tắt
Dế Mèn là chàng dế thanh niên cường tráng biết ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực. Tuy nhiên Dế Mèn tính tình kiêu căng, tự phụ luôn nghĩ mình “là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Bởi thế mà Dế Mèn không chịu giúp đỡ Dế Choắt- người hàng xóm trạc tuổi Dế Mèn với vẻ ngoài ốm yếu, gầy gò như gã nghiện thuốc phiện. Dế Mèn vì thiếu suy nghĩ, lại thêm tính xốc nổi đã bày trò nghịch dại trêu chị Cốc khiến Dế Choắt chết oan. Trước khi chết, Dế Choắt tha lỗi và khuyên Dế Mèn bỏ thói hung hăng, bậy bạ. Dế Mèn sau khi chôn cất Dế Choắt vô cùng ân hận và suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên.
3. Bố cục (2 phần)
- Phần 1 (từ đầu đến “sắp đứng đầu thiên hạ rồi”): Vẻ ngoài và tính tình của Dế Mèn
- Phần 2 (còn lại): Bài học đường đời đầu tiên của Dế Mèn
hãy sáng tác mọt câu chuyện về tình bạn
Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì,... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau,...
Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.
"Bữa sáng là bữa của vua,...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.
Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.
Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.
Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.
Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.
Nơi bắt đầu của tình bạn
Cha tôi vẫn luôn dạy rằng, mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau, làm quen và gần gũi với nhau là đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Có lẽ đến tuổi 15, tôi mới thực sự thấu hiểu lời cha nói.
Tôi vốn là dân ở tỉnh lẻ, cuộc sống trải qua những ngày tháng vô cùng yên ả. Tuổi thơ của những đứa trẻ như tôi ở làng quê miền núi gắn liền với những chiều hè oi ả lội bờ tung tăng bên bờ sông, những ngày trời xanh ngắt và nắng óng chiếu xiên qua vòm lá bưởi và mùi hương đồng nội đặc trưng sau những mùa gặt thoang thoảng ngọt ngào. Tôi đã từng tâm niệm rằng, bất kì thời điểm nào của cuộc đời tôi cũng sẽ gắn liền với nơi này. Nhưng, một cơ duyên đưa đẩy dẫn con đường đời tôi đi theo một ngã rẽ mới. 15 tuổi tôi trở thành học sinh của trường Nguyễn Tất Thành, nghĩa là tôi phải dời đổi nơi ở từ xóm núi thanh bình xuống thủ đô Hà Nội náo nhiệt. Sự kiện này thực sự đem lại một bất ngờ lớn cho tôi. Tính cách tôi vốn mang nét ôn hòa của cha và sự khép mình của mẹ, nên việc phải rời xa gia đình không khỏi khiến tôi hoang mang, lo lắng.
- “Không! Đây sẽ là một cơ hội mới cho mình. Nơi đó chắc chắn sẽ cho mình một môi trường tốt hơn!”- tôi đã tự trấn an mình như vậy!
Cha tôi ngồi bên vỗ về tôi và khuyên rằng:
- Chẳng bao lâu là con sẽ có nhiều bạn mới. Phải cố gắng hòa nhập nhanh để học hành chứ con!
Mẹ tôi động viên thêm:
- Con ở đó được gần với bà ngoại nữa mà!
Tuy cũng nghĩ như vậy nhưng thực sự tâm trạng của tôi không khá lên được mấy. Tôi hằng hi vọng mỗi ngày có thể dài thêm một chút, tôi vẫn còn những nỗi tiếc nuối vẩn vơ với nơi này.
……….
……………..
…………………..
Đã đến ngày tôi nhập trường, tâm trạng thật khó diễn tả, tôi không biết phải làm cách nào để tự tin hơn, để bắt đầu các mối quan hệ mới mẻ ở phía trước.
“Tùy cơ ứng biến vậy, mong là mọi việc sẽ suôn sẻ”- tôi suy nghĩ mông lung khi bước tới bảng tin xếp lớp.
- Ồ! 10D2. Số 2 là số may mắn! Mong trời phù hộ cho, đây sẽ là một lớp học thú vị?!
Sáng ngày hôm sau, tôi đến nhận lớp, trong lòng có chút thư thái hơn những ngày trước, linh tính báo hiệu rằng điều tốt lành đến với tôi như chính thời tiết đẹp tuyệt của ngày cuối hè này.
“Tùng…… tùng……… tùng………” - tiếng trống trường vang lên gióng giả.
Tôi nhanh chóng bước nhanh lên bậc thang cuối cùng hướng đến lớp học mà chỉ trong vài giây nữa thôi tôi sẽ trở thành thành viên chính thức. Bước vào lớp, tôi nhận ra đã có khá nhiều bạn đã đến sớm hơn, tôi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi cho mình ở bàn đầu tiên. Mọi người nói chuyện với nhau rất nhỏ, có lẽ vì các bạn cũng giống tôi, không quen biết nhiều bạn bè trong lớp.
- Cậu ơi! Tớ ngồi đây được không?- một bạn nữ tiến đến.
- Cậu ngồi đi! Chỗ ấy chưa có ai ngồi cả- tôi mời bạn ấy ngồi kèm theo nụ cười thân thiện nhất có thể, vì chắc đây sẽ là người đầu tiên tôi quen trong lớp. Tôi đang mừng thầm trong bụng thì một cô giáo bước vào, chắc hẳn đây là cô chủ nhiệm.
- Chào tất cả các bạn, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm lớp mình. Nhưng cô sẽ giới thiệu về cô sau, trước hết cô muốn xếp lại chỗ ngồi cho các em đã- cô giáo mới của tôi có vẻ rất nhiệt tình.
Tôi được chuyển xuống bàn cuối cùng, ngồi cạnh một bạn nam cao nhất lớp. Bạn này cao hơn tôi gần một cái đầu, thú thực đứng gần bạn ấy có phần hơi tự ti. Nhưng được một phần an ủi là bạn nữ vừa rồi ngồi ngay bàn phía trước tôi.
- Tớ với cậu lại được ngồi gần nhau này- tôi gọi bạn ấy.
Và tôi nhận lại từ bạn gái đáng yêu ấy một nụ cười thật tươi. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, tan biến cả những cảm giác căng thẳng trĩu nặng suốt những ngày qua. Hóa ra làm quen với một môi trường mới không khó khăn như tôi từng nghĩ.
Qua một vài buổi học, tôi với bạn nữ ấy dần trở nên thân thiết. Bạn ấy tên là Diệu Trinh, cũng đến từ một nơi rất xa, xa hơn tôi- là vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp. Có một sự việc trùng hợp đã khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Đó là ngay buổi học thứ hai, cả hai đứa đều đi học muộn và bị phạt ở lại đóng cửa lớp- một hình phạt rất nhẹ nhàng, để nhắc nhở là chính. Khi ra về, không ngờ rằng hai đứa lại chung đường vì chỗ ở khá gần nhau. Tôi và Trinh nói chuyện khá hợp “cạ”, từ mấy vấn đề âm nhạc đến truyện tranh rồi kể về kỉ niệm quê nhà nữa… Những ngày sau, lớp học cũng trở nên vui vẻ hơn, vì các bạn đã dần hòa nhập và quen nhau dần.
Theo truyền thống của trường, học sinh khối 10 sẽ tham gia một khóa học quân sự trong một tuần để rèn luyện và để có cơ hội hòa đồng, gần gũi nhau hơn. Đây là một hoạt động rất có ý nghĩa đối với chúng tôi.
- Để xem nào, mình sẽ mang cái này…… này ……. này……
Trước ngày khởi hành, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi. Giờ tôi chỉ mong học kì quân sự sẽ giúp tôi có thêm nhiều bạn bè hơn.
Hôm ấy trời mưa rất to, thời tiết có vẻ chưa ủng hộ chúng tôi cho lắm. Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng chiếc xe dán số của lớp D2 đã đến. Chúng tôi nhanh chóng mang đồ đạc ra sau xe rồi từng người tìm chỗ yên vị cho mình. Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến nơi. Điều khiến tôi thích thú đó là những bộ quân phục và giường ngủ hai tầng, chúng thật sự rất ấn tượng. Nhưng điều thú vị hơn cả đối với tôi đó là việc mỗi buổi chiều đi tập về lại hối hả đi đến “phòng tắm dịch vụ”. Ở mỗi phòng tắm này chúng tôi có thể có đến 4 hay 5 người cùng ngồi đợi chờ xếp hàng. Chúng tôi có rất nhiều thời gian để chuyện trò, nên tôi nhanh chóng quen rồi thân với một cô bạn mới, có cái tên rất hay và lạ- Lan Nhi. Tôi, Nhi và Trinh trở thành bộ ba thân thiết. Vào những buổi tối nóng nực, ba đứa tôi trải chiếu nằm trên sàn cùng nhau, đi đâu cũng rủ nhau cùng đi. Cuộc sống sinh hoạt tập thể quả thực đã giúp chúng tôi gắn kết với nhau thật dễ dàng.
Thời gian trôi qua khá nhanh, mới ngày thứ 2 hôm nào chúng tôi xuất phát lên đường, mà hôm nay đã đến ngày thứ 7 chúng tôi phải nói lời tạm biệt với nơi này. Trên chuyến xe trở về, tôi vừa lưu luyến, bâng khuâng với mảnh đất đã níu giữ một phần tâm hồn mình, lại cũng vừa vui mừng vì mình đã tìm được những người bạn thân đồng hành trong chặng đường THPT sắp tới.
Bắt đầu từ đây, tình bạn giữa chúng tôi đơm hoa kết trái. Trở nên gần gũi lạ lùng bởi dường như duyên phận đã kết nối chúng tôi lại với nhau. Tôi đã từng đọc một câu như thế này: “ Tình bạn là tình yêu không có cánh”. Tôi rất thích sự so sánh này vì chúng tôi chẳng đứa nào có cánh cả nên nhất định chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau. Tôi có cảm giác chúng tôi giống như con diều và cơn gió. Luôn nhẹ nhàng quấn quýt lấy nhau và tôn cao nhau lên. Một tình bạn mộc mạc giản dị nhưng bền vững và rất thấu hiểu nhau. Nhờ thế mà việc học tập của tôi ở môi trường mới mẻ này thuận lợi hơn rất nhiều. Chúng tôi được chia sẻ, động viên, giúp đỡ, và mỗi ngày lại thêm cứng cáp, trưởng thành…
Tôi nhớ lại mới ngày đầu tới lớp, sợ hãi vô cùng cái cảm giác lẻ loi xa lạ, còn bây giờ tôi không hề cô độc, tôi đã có một trong số những tài sản vô giá là “tình bạn đẹp tuổi học trò”. Một tình bạn đã được nuôi dưỡng không phải do năm tháng mà chính là do sự thấu hiểu và cảm thông với nhau khi cùng trải qua nhiều tình huống cả trong cuộc sống lẫn trong lớp học. Tôi lại nhớ câu nói mà cha tôi vẫn nói rằng: mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau làm quen và gần gũi với nhau đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Tôi và các bạn phải chăng cũng mang nợ lẫn nhau- một mối duyên nợ tuyệt vời! Nếu hỏi tôi, ngay lúc này muốn nói gì với họ, chắc chắn tôi sẽ nói “ Mình luôn muốn được mắc nợ các bạn cho đến hết đời này để kiếp sau mình lại có cơ hội để gặp và trả nợ các bạn thêm lần nữa!”.
Một môi trường mới, sẽ là những tình bạn mới - thật tuyệt vời phải không các bạn?