Tìm và ghi lại một tính từ và một động từ trong câu sau: Tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc thi đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào nữa.
Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:
Đường đua của niềm tin
Thủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.
Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu nổi sự tò mò, Búc Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.
Giôn Xti-phen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với sự cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua.”
(Theo Bích Thủy)
Tại sao anh phải hoàn thành cuộc đua như vậy?
Hướng dẫn giải:
- Vì anh muốn làm tròn trác nhiệm của một vận động viên với đất nước mình.
Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:
Đường đua của niềm tin
Thủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.
Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu nổi sự tò mò, Búc Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.
Giôn Xti-phen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với sự cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua.”
(Theo Bích Thủy)
Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri đã về đích trong tình huống đặc biệt như thế nào?
Hướng dẫn giải:
- một bên chân bị thương và vết thương đang nhuốm máu.
Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:
Đường đua của niềm tin
Thủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.
Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu nổi sự tò mò, Búc Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.
Giôn Xti-phen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với sự cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua.”
(Theo Bích Thủy)
Câu chuyện muốn nói với chúng ta điều gì?
A. Hãy nỗ lực hết sức và có trách nhiệm hoàn thành trọn vẹn công việc của mình.
B. Đừng bỏ cuộc thi đấu thể thao.
C. Đừng buồn khi không giành được chiến thắng trong cuộc thi.
đường đua của niềm tin
Me-xi-cô một buổi tối mùa đông năm 1968 . Đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút vận động viên Giôn Xti-phen ác-va-ri, người Tan-da-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua thế vận hội ô-lim-pích với một chân bị băng bó . anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi ma-ra-tông Năm Ấy .
Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc .Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi ác- va-ri, với vết thương ở chân đang rướm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. chỉ có Búc-grin-xpan nhà làm phim tài liệu nổi tiếng lại còn tại đó đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới . Sau đó, không giấu được sự tò mò , Búc bước tới chỗ ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa. Giôn Xti - phen trả lời bằng giọng nói hủt hơi :" tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với cố gắng hết mình tôi được đất nước gửi đi chín ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua -mà là để hoàn thành cuộc đua ." câu hỏi là :hãy viết kết bài mở rộng cho câu chuyện đường đua của niềm tin1. Đọc thành tiếng ( 3 điểm)
2. Đọc hiểu ( 7 điểm)
ĐƯỜNG ĐUA CỦA NIỀM TIN
Thủ đô Mê-xi-cô một buổi tối mùa đông năm 1968. Đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-da-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lim-píc với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.
Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri, với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu được sự tò mò, Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.
Giôn Xti-phen Ác-va-ri trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi chín ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua – mà là để hoàn thành cuộc đua.”
Khoanh vào chữ cái trước câu trả lời đúng
Câu 1. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri đã là người đất nước nào?
A. Ác-hen-ti-na
B. Tan-da-ni-a
C. Mê-xi-cô
Câu 2. Khi Ác-va-ri cố gắng chạy những vòng cuối cùng để về đích thì khung cảnh sân vận động lúc đó như thế nào?
A. Sân vận động rộn ràng tiếng hò reo
B. Sân vận động còn rất đông khán giả
C. Sân vận động hầu như vắng ngắt
Câu 3. Điền cặp quan hệ từ biểu thị quan hệ tương phản vào câu ghép sau:
……… là người về đích cuối cùng ……………… Ác-va-ri vẫn rất hạnh phúc.
Câu 4. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri đã về đích trong tình huống đặc biệt như thế nào?
A. Anh là người về đích cuối cùng
B. Anh bị đau chân
C. Anh vẫn tiếp tục chạy về đích khi cuộc thi đã kết thúc từ lâu.
Câu 5. Tại sao anh phải hoàn thành cuộc đua?
A. Vì đó là quy định của cuộc thi, phải hoàn thành bài thi dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
B. Vì anh muốn làm tròn trách nhiệm của một vận động viên với đất nước mình.
C. Vì anh muốn gây ấn tượng với mọi người.
Câu 6: Trong các câu dưới đây, câu nào là câu ghép?
A. Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc.
B. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi ma-ra-tông năm ấy.
C. Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với cố gắng hết mình.
Câu 7: Điền dấu câu thích hợp vào chỗ trống trong câu sau:
Phóng viên hỏi “Tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích khi cuộc đua đã kết thúc vậy ”
Câu 8. Gạch chân dưới cụm từ dùng để thay thế cho từ in đậm trong câu sau và đặt câu với cụm từ đó:
Dù về cuối nhưng tôi đã hoàn thành chặng đua của mình, tôi tự hào về điều đó.
Câu 9. Nội dung của câu chuyện trên là gì?
Câu 10. Nếu là một khán giả chứng kiến phần thi hôm của vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri em sẽ nói điều gì với Ác-va-ri? Là người học sinh sắp bước vào bậc THCS em thấy mình có trách nhiệm gì với quê hương, đất nước?
1 A
2. C
3. Dù - nhưng
4. B
5.B
6. A
7. ?
8.
Câu 1: ý B
Câu 2: ý C
Câu 3: Tuy... nhưng
Câu 4: ý C
Câu 5: ý : B
Câu 6: ý A
Câu 7: Phóng viên hỏi" Tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích, khi cuộc đua đã kết thúc vậy"
Câu 8: Mặc dù đau chân nhưng anh vẫn cố gắng chạy hết quãng đường đua.
Câu 9: Muốn nói với chúng ta phải biết cố gắng vượt qua khó khăn
Câu 10: Nếu em là một khán giả em sẽ nói với Ác - va- ri là anh thật là một người có ý trí kiên cường không vì đôi chân bị băng bó mà anh đã chạy hết quãng đường.
Em thấy mình cần phải chăm chỉ học giỏi để lớn lên góp phần nhỏ bé xây dựng quê hương đất nước
Câu 1:C
Câu 2: C
Câu 3:Tuy nhưng
Câu 4:C
Câu 5:B
Câu 6:C
Câu 7: Phóng viên hỏi : “Tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích khi cuộc đua đã kết thúc vậy? ”
Câu 8:Dù về cuối nhưng tôi đã hoàn thành chặng đua của mình, tôi tự hào về việc mình đã hoàn thành chặng đua.
Câu 9: Nội dung là : Cho dù hoàn cảnh có ra sao thì mình cũng phải hoàn thành công việc của mình .
Câu 10: Mình phải cố gắng vươn lên trong cuộc sống.
đọc và xác định bố cục của văn bản sau. Theo em, văn bản có đăm bảo tính mạch lạc không ? tại sao ?
Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ và một con rùa chạy thi xem ai nhanh hơn. Thỏ xuất phát nhanh như tên bắn và chạy thục mạng một hồi. Sau khi thấy rằng đã bỏ khá xa rùa, thỏ nghĩ nó nên nghỉ ngơi dưới một tán cây bên đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Rùa từ từ vượt qua Thỏ và sớm kết thúc cuộc đua giành chiến thắng.
Thỏ vô cùng thất vọng vì để thua rùa và nó nhận ra rằng mình đã quá tự tin, bất cẩn và thiếu kỉ luật. Nếu nó không xem mọi thứ quá dễ dàng và chắc chắn thì rùa ko thể nào có cơ hội hạ được nó. vì thế nó quyết định thách thức một cuộc thi mới. Rùa chấp nhận.
Rùa nghĩ kết quả và nhận ra rằng, nó không có cách nào thắng được thỏ trên đường đua vừa rồi. Nó suy nghĩ thêm và thách thỏ một cuộc đua khác nhưng có một chút thay đổi về lộ trình. Thỏ đồng ý. Chúng bắt đầu cuộc đua. Như đã tự hứa với mình là phải luôn nhanh, thỏ bắt đầu chạy và chạy với tốc độ cao nhất cho đến bên bờ sông. Vạch đích đến còn hai cây số nưa, ở bên kia bờ sông. Thỏ đành ngồi xuống và tự hỏi, không biết còn phải làm sao. Trong lúc đó , rùa đã đến nơi, lội xuống sông và bơi qua bờ bên kia, tiếp tục chạy và kết thúc đường đua.
Đến lúc này thỏ và rùa đã trở thành đôi bận thân thiết và họ cùng nhau suy ngẫm. Cả hai quyết định tổ chức một cuộc đua cuối nhưng họ sẽ cùng chung một đội.
Cuộc đua bắt đầu, thỏ cõng rùa chạy đến bên bờ sông, rùa lội xuốnvới các lần trước.g sông và cõng thỏ bơi qua bên kia bờ sông.lên đến bờ, thỏ lại cõng rùa đưa cả hai cùng về đích sớm hơn rất nhiều so
Bố cục có 3 phần :
- Phần 1: Từ đầu đến...giành chiến thắng
- Phần 2: Tiếp theo đến... cùng chung một đội
- Phần 3: Đoạn còn lại
+ Văn bản đảm bảo tính mạch lạc.
- Vì văn bản được viết rõ ràng, dễ hiểu; sắp xếp các phần, các đoạn theo một trình tự nhất định.
Bố cục:
Từ đầu dến giành chiens thắng
Tiếp theo dén chung 1 đội
doạn còn lại
Đã dảm bảo tính lien két mạch lạc vì làm cho người đọc cảm tháy dễ hiểu
Đọc bài Mưa rào (Tiếng Việt 5, tập một, trang 31) và trả lời câu hỏi:
a) Những dấu hiệu nào báo cơn mưa sắp đến?
b) Ghi lại những từ ngữ tả tiếng mưa và hạt mưa từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cơn mưa.
c) Ghi lại những từ ngữ tả cây cối, con vật, bầu trời trong và sau trận mưa
d) Tác giả đã quan sát cơn mưa bằng những giác quan nào ?
a)
Mây
- Những đảm mây lớn và đặc xịt, lổm ngổm đầy trời, tản ra từng nắm nhỏ rồi san đều trên một nền đen xám xịt.
Gió
- Thổi giật, mát lạnh, mang theo hơi nước.
- Khi mưa xuống: gió càng thêm mạnh, mặc sức điên đảo trên cành cây.
b)
Tiếng mưa
- Lúc đầu: lẹt đẹt ... lẹt đẹt, lách tách
- Về sau: mưa ù, xuống rào rào, rầm rập, đồm độp, đập bùng bùng, đổ ồ ồ.
Hạt mưa
- Những giọt nước lăn xuống mái hiên; mưa xiên xuống, lao xuống, lao vào trong bụi cây.
- Hạt mưa : ngã, bay, tỏa bụi nước trắng xóa.
c)
Trong mưa
- Lá đào, lá na, lá sói vẫy tai run rẩy.
+ Con gà trống ướt lướt thướt ngật ngưỡng tìm chỗ trú.
+ Vòm trời tối thẫm vang lên một hồi ục ục ì ầm, tiếng sấm của mưa đầu mùa.
Sau cơn mưa
- Trời rạng dần.
+ Chim chào mào hót râm ran.
+ Phía đông một mảng trời trong vắt.
+ Mặt trời ló ra, chói lọi trên những vòm lá bưởi lấp lánh.
d)
- Bằng mắt (thị giác) : thấy những đám mây biến đổi, thấy mưa rơi, thấy bầu trời đổi thay; thấy cây cỏ, con vật trong cơn mưa, cảnh tượng xung quanh khi mưa tuôn xối xả, khi ngớt mưa.
- Bằng tai nghe (thính giác): nghe được tiếng gió thổi; mưa và biết được nó biến đổi như thế nào, tiếng sấm, tiếng chim chào mào hót.
- Bằng cảm nhận của da (xúc giác): cảm thấy sự mát lạnh của gió nhuốm hơi nước trước cơn mưa.
- Bằng mũi ngửi (khứu giác): biết được mùi nồng ngại ngái; xa lạ, man mác của những trận mưa mới đầu mùa.
Chiến thắng thứ hai
Kenneth là một học sinh lớp 6. Cậu rất vui và hồi hộp khi được chọn tham dự ngày hội thao của trường. Cậu bé đã vượt qua các bạn và về nhất trong lần thi chạy đầu tiên. Phần thưởng là giải ruy băng choàng chéo vai và sự hoan hô của khán giả khiến cậu rất hãnh diện với bố mẹ và với các bạn cùng lớp.
Cậu bé tiếp tục thi lần chạy thứ hai. Ngay khi gần đến đích, chỉ cần thêm vài bước nữa thì Kenneth sẽ lại là người chiến thắng, nhưng cậu bỗng chạy chậm lại và bước ra khỏi đường đua. Chứng kiến việc làm ấy, mẹ cậu vô cùng thắc mắc:
- Tại sao con lại làm như vây, Kenneth? Nếu con tiếp tục chạy, chắc chắn con sẽ dành chiến thắng nữa đấy.
Kenneth ngước đôi mắt trong veo nhìn mẹ và trả lời:
- Nhưng mẹ ơi, con đã có một dải ruy băng rồi, còn bạn Billy thì chưa có.
1. Qua câu chuyện trên, em hãy viết 1 đoạn văn ngắn trình bày những gì em nhận được sau câu chuyện
em cảm nhận được tấm lòng của cậu bé dành cho người bạn
Các bạn thử nhận xét xem :
Đã có lúc em từng nghĩ rằng, sẽ dùng mặt dày của mình để tán đổ anh, cho anh thấy em là người kiên trì nhất, nhẫn nại nhất và yêu anh nhất. Và đúng là em đã kiên trì thật, dùng toàn bộ số thời gian mình có để chứng minh điều này.
Thế nhưng anh đã dùng toàn bộ số thời gian đó để chứng mình rằng em đã sai.
Em cứ ngỡ rằng thích anh, yêu anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống này, tuy nhiên mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Cũng như hàng ngàn cô gái yêu đơn phương, được một giây hạnh phúc khi anh tỏ ra có chút quan tâm thì đổi lại là một nghìn giây buồn bã và đau lòng. Em nhận ra rằng chẳng có ai yêu đơn phương mà vui tươi, hớn hở được cả, ai rồi cũng sẽ rơi vào tình trạng: thấy mình không phải là mình, ít nói và ít cười hơn.
Em đã trải qua một quãng thời gian có lẽ đối xử với mình kém tốt chỉ vì theo đuổi anh. Thế nên em đã từ bỏ. Em không chủ động tìm anh nữa bởi mỗi lời anh đáp lại đều qua loa đến mức nghe không lọt tai nữa rồi. Không phải tình cảm của em hời hợt, không phải em không còn thích anh nữa nhưng em không muốn làm chính mình bị tổn thương.
Cảm ơn anh thì những ngày hơi vui và kém nhiều hạnh phúc. Em nghĩ mọi cô gái yêu đơn phương đều xứng đáng được thương yêu và sẽ gặp người vì mình mà dừng lại.
Trước khi từ từ đưa anh ra khỏi thế giới của mình, em đã phải mất thêm nhiều đêm để ôm giấc mộng của sự kỳ vọng. Rằng anh sẽ thấy thiếu em mà hụt hẫng, rằng anh sẽ chạy đến bên em để bảo em vất vả đủ rồi, giờ tình yêu để anh lo. Rồi khi tỉnh dậy sau giấc mộng ấy, rốt cuộc anh vẫn chỉ là cơn gió em không thể nào bắt được, là ly rượu em muốn uống nhưng sợ say.
Mỗi lần thất vọng em lại bớt yêu anh một chút, không cố chờ nick anh sáng, không nhìn điện thoại để chờ hồi âm tin nhắn của anh, không còn nghĩ hàng ngàn câu chuyện để chủ động tìm anh, không còn ngắm hình của anh nữa.
Đến khi không còn thắc mắc anh đang làm gì, anh đi với ai, anh ăn gì, anh có vui không, anh có mệt không, thì đã đến lúc em rời đi rồi.
Và em chợt nhận ra cuộc sống không có anh, em tốt hơn biết mấy.
Em lại trở về là đứa con gái nghịch ngợm của ngày xưa, hay nói hay cười. Em không còn cố phải tỏ ra mình thật hoàn hảo, thật đáng yêu, thật hiền dịu. Tất cả để trở thành mẫu hình anh-nên-yêu.
Cảm ơn anh thì những ngày hơi vui và kém nhiều hạnh phúc. Em nghĩ mọi cô gái yêu đơn phương đều xứng đáng được thương yêu và sẽ gặp người vì mình mà dừng lại.
Còn bây giờ em với anh phải đi tiếp con đường riêng của chúng mình, học cách yêu bản thân hơn để 'đề kháng' những buồn bã không nên có.
Xin lỗi nhé, cuối cùng em không thể trở thành mẫu hình mà anh thích. Em chỉ có thể trở thành mẫu hình của người thương em.