con gì tay ngắn , chân ngắn nhưng lại mình dài
làm đúng rồi nhớ phải tick bạn của tớ tên là : Võ Thạch Đức Tín 1 nhé
ai tick bạn Võ Thạch Đức Tín 1 tớ tick lại cho nhé
bạn thích bạn Võ Thạch Dức Tín đấy okthanh
đúng ko
ak ha giờ cả chuyện tình cảm cũng cho vào olm rùi nhỉ
Có 1 bà già đi vào vườn chuối đỏ .Hỏi tại sao bà ấy lại chạy về ?
Ai nhanh nhất được tớ tick cho !!!!!
nhớ tick cho bạn Võ Thạch Đức Tín 1 nhé
Chó đuổi
Mình bị chó đuổi thì chạy mất dép!
Mà cho mình hỏi,Bà đó già rồi hả?
Nếu rồi thì bạn đã sai
Vì người già còng lưng sao chạy được!
Tick nha
con gì 2 tay châm đều ngắn , chỉ có thân hình thì ngắn thôi hỏi các bạn con đó là con gì . Tại sao? dễ lắm
ai tick tớ , tớ tick lại cho nhé
tik cho 1 cái i phone <nói thiệt>
đó là con người tại vì ta quỳ thì chân ngắn lại , tay ta khuỷa xuống thì tay ta ngắn lại lúc đó thân ta dài hơn lúc đầu nhé
1+1+1+1+1=
ai tịk cho mình thì mình sẽ tick lại cho nhé! nhưng nhớ ai tick cho minh thì phải ghi rõ là tớ tick cho bạn thì tớ mới biết được
kq=5
Mk k cho bạn zùi k lại nha!
Chúc bạn hok tốt!
Các bạn ơi tớ đang cần gấp bài này , thứ 6 tổ kiểm tra rồi nên mong các cậu làm nhanh nhé
Đề bài : hãy tóm tắt lại truyện Sự tích trầu cau khoang 1 trang giấy
Các bạn nhớ làm ngắn gọn nhưng đủ ý chính trong bài nhé
thank các bạn nhìu nhìu
Sự tích thuộc dạng văn học truyền miệng và có nhiều dị bản. Câu chuyện kể là vào đời vua Hùng Vương thứ tư có hai anh em Tân và Lang rất thương yêu nhau. Tân sau khi có vợ thì không còn chăm sóc đến em như trước nữa. Lang lấy làm buồn rầu và bỏ nhà ra đi. Tới bên bờ suối thì Lang mệt quá, gục xuống chết và hóa thành tảng đá vôi. Tân, không thấy em về, vì thương em nên quyết đi tìm. Đi đến bờ suối thì Tân mệt lả và chết, biến thành cây cau bên tảng đá vôi. Vợ Tân không thấy chồng cũng bỏ đi tìm. Nàng tìm đến bờ suối, ngồi dựa vào thân cau mà chết, biến thành dây trầu không. Trầu, cau và vôi khi quyện lại với nhau tạo ra sắc đỏ như máu nên sau có vua Hùng Vương đi tuần qua đó, nghe thấy câu chuyện trên mà dạy cho dân Việt hãy dùng ba thứ vôi, cau và trầu làm biểu tượng tình nghĩa thắm thiết anh em, vợ chồng. Ngôi đền thờ ba người hiện nay là đền Tam Khương ở làng Nam Hoa, huyện Nam Đàn (Nghệ An) mà các triều đại phong kiến vẫn có sắc phong tặng.
con gì 4 chân , 2 chân , 3 chân
nếu đúng tớ tick , nếu sai tớ trả lời rồi tick tớ nhé
Đóng vai là Đinh Bộ Lĩnh kể lại quá trình thống nhất đất nước của mình
Cíu ạ, làm ngắn thui nhé tại đây là kiểm tra miệng ạ, mai phải nộp rồi cứu tớ với😿😿
tl các câu hỏi sau nha mn
1. vua gọi hoàng hậu = j ?
2. vì sao mỗi ngày đi là đức đều lên máy bay ?
3. cái j tay phải cầm dk mà tay trái ko cầm dk ?
4. tại sao con ngựa của Minh lại ăn đk cả con voi của Tín ?
5. việc mỗi sáng bạn đều làm là j ?
các bạn tl theo thứ tự nhé . ai tl trước và có đáp án đúng mik sẽ tk ng` đó.
1. bằng mồm
2.
3.cổ tay trái
4.
5. mở mắt
ĐỀ 1: EM HÃY VIẾT 1 ĐOẠN VĂN NÊU SUY NGHĨ CỦA EM VỀ ĐẠI DỊCH CORONA HIỆN NAY.
ĐỀ 2: EM HÃY VIẾT 1 ĐOẠN VĂN MIÊU TẢ QUANG CẢNH CHỢ TRONG SUY NGHĨ CỦA EM
CÁC BẠN ƠI , GIÚP MÌNH ĐI , HÔM NAY MÌNH PHẢI NỘP BÀI RỒI . NHỚ LÀ VIẾT NGẮN THÔI NHÉ!!! BẠN NÀO LÀM ĐC 2 BÀI NÀY , MÌNH TICK CHO NHA...
Đề 1:
bài làm
Lời kêu gọi "Hãy đứng yên khi Tổ quốc cần" mang thông điệp tích cực, đặc biệt là trong những ngày đất nước đang phải gồng mình chống chọi với đại dịch Covid. Dịch bệnh dễ lây lan qua tiếp xúc gần giữa người với người, nếu tập trung đông thì tỉ lệ lây nhiễm sẽ vô cùng cao, và khi đó chính quyền sẽ rất khó khoanh vùng để dẹp dịch. Vì vậy, nếu không thực sự cần thiết thì hãy ở yên trong nhà, Tổ quốc cần bạn ở yên, bạn phải ở yên. Đó là trách nhiệm của bản thân với chính đất nước, quốc gia mình. Mặt khác, lời kêu gọi cũng mang hàm ý phê phán, khiển trách những kẻ coi thường dịch bệnh, chủ quan, thậm chí cố tình làm trái những quy định về cách ly của chính quyền để thoả mãn nhu cầu cá nhân. Mọi người cần tỉnh táo, nâng cao ý thức chính mình, người thân, bạn bè,...trong công tác phòng chống dịch Covid, đừng vì những nhỏ nhen, ích kỉ mà gây họa cho chính dân tộc mình.
Đề 2:
bài làm
Quê em ở làng Và nằm ven con sông cầu thơ mộng, ơ làng em bây giờ ngày nào cũng có chợ, nhưng đó là chợ xép, chợ nhỏm, còn chợ chính chỉ có vào các ngày 5 ngày 9 Âm lịch. Em rất thích được theo bà đi chợ vào những ngày này.Từ mờ sáng, chợ đã đông người. Từ trên đê đi xuống, từ bên kia sông đi sang, từ những làng xung quanh đến, mọi người tíu tít đổ về chợ. Làng em tấp nập người qua lại. Tiếng trò chuyện râm ran trên suốt đường làng.Chính giữa chợ là hai dãy lều của những cửa hàng bách hoá thu nhỏ. Nào kim chỉ, gương lược, nào giấy vở, bút chì, phấn bảng, cho đến cả bóng đèn, phích nước, ấm chén,… thứ gì cũng có. Quần áo người lớn, trẻ con đủ màu xanh, đỏ, nâu, đen treo la liệt thành những bức tường nhiều màu đến hoa cả mắt. Chén bát, nồi niêu bày kín mặt đất chẳng còn chỗ đặt chân. Ồn ào nhất chợ là chỗ bày bán các con vật nuôi. Những chú lợn con bị nhổt trong rọ, mở tròn mắt, nghếch mõm nhìn người qua lại. Đàn gà con chiếp chiếp trong lồng, nhớn nhác nhìn cảnh lạ. Lũ vịt bị trói thành từng cặp, lâu lâu lại đập cánh phành phạch rồi cạc cạc ầm ĩ. Có lẽ chúng đang lo sợ quá.Em cùng bà thường dừng lại lâu nhất ở hàng bán tranhHai bà cháu em cứ nhìn mãi tranh gà, tranh lợn, tranh cá chép trông trăng. Dù ở nhà đã có rồi nhưng nhìn những bức tranh còn tươi màu mực, em vẫn muốn được mua thêm vài bức. Có lẽ, đây là sở thích riêng của người dân vùng Kinh Bắc từ xa xưa truyền lại.
Mặt trời lên cao. Chợ đã vãn. Dòng người gồng gánh lại tản về các ngả. Làng em trở lại yên tĩnh, một sự yên tĩnh ấp ủ sức sông dồi dào mà chợ Và đã tiếp sức cho sau mỗi phiên.