1: Hãy kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ và cảm động giữa em và một người bạn cũ
Đề 2: Hãy kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ và cảm động giữa em và một người bạn cũ
Bạn tham khảo nha:
Tôi có một người bạn rất thân tên là Huyền. Tình bạn ấy được mười năm rồi. Nhưng cũng đã ba năm kể từ ngày Huyền đi du học ở Pháp cùng gia đình tôi chưa được gặp lại bạn ấy. Tôi rất nhớ Huyền mặc dù chúng tôi vẫn luôn gọi điện cho nhau nhưng tôi luôn mong muốn sẽ được gặp trực tiếp cô ấy. Và rồi thật bất ngờ khi trong cuộc nói chuyện hôm nay Huyền nói ngày mai cô bạn ấy sẽ có mặt ở Việt Nam và hai đứa có thể gặp lại nhau.
Không thể diễn tả nổi tôi đã vui biết nhường nào, nghe Huyền nói xong tôi đã nhảy cẫng và hét lên vì sung sướng. Tôi như không tin vào tai mình! Còn hỏi lại Huyền điều đó có phải là sự thật ko? Và rồi tôi đã hứa ngày mai sẽ đích thân ra tận sân bay để đón Huyền. Cả đêm hôm đó tôi đã không sao kìm nén được niềm vui ấy, tôi đã tưởng tượng ra việc nhìn thấy nhau hai đứa sẽ ôm chầm như thế nào? Có khóc vì xúc động không? Không biết Huyền đã cao hơn tôi chưa bởi lúc đi cô ấy thấp hơn tôi một cái đầu?… Rất rất nhiều suy nghĩ khác nữa. Nhưng gác lại những dòng suy nghĩ đó tôi phải đi ngủ sớm đã để mai có thể tới sân bay đón Huyền đúng lúc. Tôi không thể để cô bạn thân của mình đợi được, người mà Huyền nhìn thấy khi xuống máy bay sẽ phải là tôi.
Sáng tôi dạy thật sớm, tôi háo hức mong được gặp bạn ấy tới mức dù 9h máy bay mới hạ cành nhưng 7h30 tôi đã có mặt ở sân bay. Và rồi đúng 9h loa phát thanh của sân bay đã thông báo rằng chuyến bay của Huyền vừa hạ cánh, tôi liền chạy tới của chờ để đón cô bạn. Khoảng chừng 15 phút tôi đã thấy bóng dáng của Huyền xuất hiện, tôi gọi tên và vẫy tay để cô ấy nhận ra mình. Nhìn thấy Huyền vội dảo bước đi nhanh hơn về phía tôi. Và đúng như những gì tôi đã nghĩ chúng tôi vội ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc của hai người bạn thân sau bao ngày xa cách lăn dài. Gạt nước mắt tôi hỏi Huyền rất nhiều câu rằng cậu ấy có khỏe không, về Việt Nam chơi lâu không… mà quên mất không giúp cô bạn xách hành lí. Huyền thấy vậy nắc nẻ cười bảo tôi: “ Bình tĩnh nào Sam, chúng mình về nhà đã, rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe nhé”.
Rồi chúng tôi cùng nhau trở về nhà, lúc đó đã là 11 giờ chúng tôi cùng nhau nấu bữa ăn trưa. Tôi đãi Huyền món bánh đa cua đặc sản của Hải Phòng. Sau khi ăn xong, tôi dẫn Huyền vào một căn phòng đã chuẩn bị sẵn để cô ấy có thể nghỉ ngơi chút lát. Chiều tới, tôi cùng Huyền đi mua sắm, đi chơi và dẫn Huyền đi ăn những món ăn vặt mà hồi còn ở Việt Nam hai đứa chúng tôi hay cùng nhau đi ăn sau mỗi giờ học. Vừa ăn chúng tôi lại vừa ôn lại những kỉ niệm xưa: Ngày xưa vì cái thói ham ăn của hai đứa đã oánh chén mấy chục trứng cút lộn, ăn bánh đa, rồi bánh tráng mà khi về nhà hai đứa đều bị tào tháo đuổi. Rồi có lần phải muối mặt ăn chịu ở bu Bảy bán bánh bèo bời hai đứa quên mất tiền ở nhà… Vừa ăn vừa ôn lại kỉ niệm rất vui, hai chúng tôi cười rất hạnh phúc, lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Chúng tôi đi chơi với nhau quên cả thời gian, mới đó mà đã là 7 giờ tối rồi, chúng tôi cùng nhau trở về nhà để nấu bữa tối. Tôi thích tự tay làm để đãi Huyền hơn là dẫn cô ấy ra tiệm ăn hàng. Bởi những món ăn tự nấu sẽ chứa đầy thiện ý của bạn dành cho bạn thân của mình. Sau bữa ăn tối chúng tôi cùng nhau xem lại những bộ phim mà hai đứa thích rồi tiếp tục những câu chuyện dài bất tận của hai đứa...
Huyền chỉ ở lại Việt Nam có 7 ngày nhưng đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất của hai đứa chúng tôi. Sau đó tôi tiễn Huyền ra sân bay để cô bạn trở về tiếp tục công việc học của mình. Nhưng chúng tôi cũng không quên hẹn với nhau rằng hè năm sau Huyền sẽ lại trở về Việt Nam chơi lần nữa hoặc tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền để có thể sang đó thăm Huyền và đi du lịch. Huyền hứa khi tôi sang đó sẽ dẫn tôi đến những nơi tuyệt vời nhất của Pháp.
Đề 3: Hãy kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ và cảm động giữa em và một người bạn cũ
Bạn tham khảo nha:
Tôi có một người bạn rất thân tên là Huyền. Tình bạn ấy được mười năm rồi. Nhưng cũng đã ba năm kể từ ngày Huyền đi du học ở Pháp cùng gia đình tôi chưa được gặp lại bạn ấy. Tôi rất nhớ Huyền mặc dù chúng tôi vẫn luôn gọi điện cho nhau nhưng tôi luôn mong muốn sẽ được gặp trực tiếp cô ấy. Và rồi thật bất ngờ khi trong cuộc nói chuyện hôm nay Huyền nói ngày mai cô bạn ấy sẽ có mặt ở Việt Nam và hai đứa có thể gặp lại nhau.
Không thể diễn tả nổi tôi đã vui biết nhường nào, nghe Huyền nói xong tôi đã nhảy cẫng và hét lên vì sung sướng. Tôi như không tin vào tai mình! Còn hỏi lại Huyền điều đó có phải là sự thật ko? Và rồi tôi đã hứa ngày mai sẽ đích thân ra tận sân bay để đón Huyền. Cả đêm hôm đó tôi đã không sao kìm nén được niềm vui ấy, tôi đã tưởng tượng ra việc nhìn thấy nhau hai đứa sẽ ôm chầm như thế nào? Có khóc vì xúc động không? Không biết Huyền đã cao hơn tôi chưa bởi lúc đi cô ấy thấp hơn tôi một cái đầu?… Rất rất nhiều suy nghĩ khác nữa. Nhưng gác lại những dòng suy nghĩ đó tôi phải đi ngủ sớm đã để mai có thể tới sân bay đón Huyền đúng lúc. Tôi không thể để cô bạn thân của mình đợi được, người mà Huyền nhìn thấy khi xuống máy bay sẽ phải là tôi.
Sáng tôi dạy thật sớm, tôi háo hức mong được gặp bạn ấy tới mức dù 9h máy bay mới hạ cành nhưng 7h30 tôi đã có mặt ở sân bay. Và rồi đúng 9h loa phát thanh của sân bay đã thông báo rằng chuyến bay của Huyền vừa hạ cánh, tôi liền chạy tới của chờ để đón cô bạn. Khoảng chừng 15 phút tôi đã thấy bóng dáng của Huyền xuất hiện, tôi gọi tên và vẫy tay để cô ấy nhận ra mình. Nhìn thấy Huyền vội dảo bước đi nhanh hơn về phía tôi. Và đúng như những gì tôi đã nghĩ chúng tôi vội ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc của hai người bạn thân sau bao ngày xa cách lăn dài. Gạt nước mắt tôi hỏi Huyền rất nhiều câu rằng cậu ấy có khỏe không, về Việt Nam chơi lâu không… mà quên mất không giúp cô bạn xách hành lí. Huyền thấy vậy nắc nẻ cười bảo tôi: “ Bình tĩnh nào Sam, chúng mình về nhà đã, rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe nhé”.
Rồi chúng tôi cùng nhau trở về nhà, lúc đó đã là 11 giờ chúng tôi cùng nhau nấu bữa ăn trưa. Tôi đãi Huyền món bánh đa cua đặc sản của Hải Phòng. Sau khi ăn xong, tôi dẫn Huyền vào một căn phòng đã chuẩn bị sẵn để cô ấy có thể nghỉ ngơi chút lát. Chiều tới, tôi cùng Huyền đi mua sắm, đi chơi và dẫn Huyền đi ăn những món ăn vặt mà hồi còn ở Việt Nam hai đứa chúng tôi hay cùng nhau đi ăn sau mỗi giờ học. Vừa ăn chúng tôi lại vừa ôn lại những kỉ niệm xưa: Ngày xưa vì cái thói ham ăn của hai đứa đã oánh chén mấy chục trứng cút lộn, ăn bánh đa, rồi bánh tráng mà khi về nhà hai đứa đều bị tào tháo đuổi. Rồi có lần phải muối mặt ăn chịu ở bu Bảy bán bánh bèo bời hai đứa quên mất tiền ở nhà… Vừa ăn vừa ôn lại kỉ niệm rất vui, hai chúng tôi cười rất hạnh phúc, lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Chúng tôi đi chơi với nhau quên cả thời gian, mới đó mà đã là 7 giờ tối rồi, chúng tôi cùng nhau trở về nhà để nấu bữa tối. Tôi thích tự tay làm để đãi Huyền hơn là dẫn cô ấy ra tiệm ăn hàng. Bởi những món ăn tự nấu sẽ chứa đầy thiện ý của bạn dành cho bạn thân của mình. Sau bữa ăn tối chúng tôi cùng nhau xem lại những bộ phim mà hai đứa thích rồi tiếp tục những câu chuyện dài bất tận của hai đứa...
Huyền chỉ ở lại Việt Nam có 7 ngày nhưng đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất của hai đứa chúng tôi. Sau đó tôi tiễn Huyền ra sân bay để cô bạn trở về tiếp tục công việc học của mình. Nhưng chúng tôi cũng không quên hẹn với nhau rằng hè năm sau Huyền sẽ lại trở về Việt Nam chơi lần nữa hoặc tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền để có thể sang đó thăm Huyền và đi du lịch. Huyền hứa khi tôi sang đó sẽ dẫn tôi đến những nơi tuyệt vời nhất của Pháp.
hãy kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa em và nhân vật ông Sáu trong Chiếc Lược Ngà của Nguyễn Quang Sáng Để qua đó thấy được tình cảm sâu nặng của người cha dành cho con (bài làm kết hợp yếu tố nghị luận đối thoại độc thoại và độc thoại nội tâm)
em hãy kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ với thầy cô giáo cũ của em
ai trả lời mình tick cho
nhanh lên nhé mai mình kiểm tra rồi
Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ không thể nào quên. Quãng đời học sinh của bạn và tôi cũng vậy, một khi đã trải qua thì không khỏi ghi lại trong lòng những dấu ấn sâu sắc. Nhưng đấy không nhất thiết phải là kỷ niệm ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Đôi khi đó lại là một câu chuyện buồn cứ khiến lòng ta phải ray rứt mãi như câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn sau đây.
Giờ ra chơi hôm ấy, tôi được phân công trực nhật cùng Liên. Tôi bảo Liên cứ xuống căn tin ăn sáng, để một mình tôi trực được rồi. Hình như Liên chỉ chờ có thế, cô bạn gật đầu rối rít rồi phóng như bay xuống sân. Trong lớp giờ chỉ còn lại mình tôi. Tôi câm giẻ định lau bảng nhưng tâm trạng lo âu, thấp thỏm đã kéo tôi ngồi xuống ghế giáo viên. Chuyện là tiết đầu tiên hôm nay tôi đã nghịch ngợm trong lớp, không chịu nghe cô Toán giảng bài. Điều đó khiến cô Toán khó chịu lắm, bèn phạt tôi đứng suốt cả hai tiết và ghi hẳn tên tôi vào sổ đầu bài, đề nghị mời phụ huynh.
Tôi run run giở cuốn sổ đầu bài đặt ngay trên bàn giáo viên. Đây, giấy trắng mực đen đây, bằng chứng tội lỗi của tôi đây! Thế nào cô chủ nhiệm cũng mời gặp mẹ tôi cho xem. Có lần đạt điểm kém, tôi phải đối diện với khuôn mặt buồn rười rượi của mẹ. Mẹ tôi luôn phải làm việc vất vả để kiếm từng đồng lương ít ỏi nuôi tôi ăn học. Nếu mẹ biết tin này sẽ thất vọng về tôi biết nhường nào. Ôi, tôi thật là một đứa con bất hiếu.
Chợt, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Tôi đã tìm ra cách giải quyết vấn đề rồi. Chỉ cần cô chủ nhiệm không đọc được lời phê này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Nghĩ được là làm ngay, tôi liền dùng bút xóa xóa đi dòng chữ của cô Toán trong sổ đầu bài. Thận trọng, tôi đặt sổ đầu bài vào vị trí cũ rồi thở phào nhẹ nhõm vì đã trút được nỗi muộn phiền trong lòng. Reeng… reeng… Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi xóa vội bảng, quơ vài nhát chổi rồi vào học như bình thường.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến cuối tuần ấy. Giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm xem xét sổ đầu bài. Cô đưa mắt nhìn thật kỹ vào trang giấy, đôi mày cô nhíu lại, rồi bất chợt cô ngước lên, nhìn quanh lớp. Tôi hoảng hốt, bối rối, không dám đối diện với ánh mắt của cô. Hai bàn tay tôi xiết chặt vào nhau, tim tôi đập thình thịch. Hình như cô đã quan sát được thái độ của tôi. Thôi rồi, tôi biết mình sắp bị cô mắng vì tội tày đình này. Thật xấu hổ quá! Trong đầu tôi lúc ấy có biết bao nhiêu nỗi lo sợ, sợ bị hạ hạnh kiểm, sợ mẹ buồn, sợ bạn bè chê cười, … Nhưng sao đến cuối giờ cô chẳng hề đả động gì đến chuyện sổ đầu bài. Lạ thật! Trong tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi tại sao và tại sao. Dù vẫn cảm thấy bất an nhưng lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn. Và tôi mong rằng sai lầm ấy của mình sẽ được chôn giấu mãi mãi dưới lớp bụi thời gian.
Khoảng hai tuần sau đó, vào ngày Giáng sinh, chẳng hiểu vì sao cô chủ nhiệm dành tặng riêng tôi một tấm thiệp vào cuối giờ. Tôi cảm ơn cô rồi vội chạy về nhà, vui mừng mở tấm thiệp ra đọc. Những dòng chữ tròn trịa của tôi khiến cô ngỡ ngàng, sững sờ.
“Giáng sinh năm nay, cô chúc em ngày càng học giỏi và ngoan ngoãn. Cô mong em sẽ là một cô bé can đảm hơn để đối mặt với hiện thực, để tìm được cách giải quyết đúng đắn nhất cho mọi khó khăn trong cuộc sống. Trong đời người ai cũng phải phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là ta rút ra được kinh nghiệm để sống tốt hơn, chứ không phải là che giấu sai lầm đó đến suốt đời. Hãy dũng cảm lên, em nhé!”
Tôi sững người, chẳng nói được nên lời. Vậy là cô đã biết hết mọi chuyện rồi ư. Da mặt tôi tê rân rân và nóng dần lên vì xấu hổ với cô và với chính bản thân mình. Cảm ơn cô vì đã bao dung, cảm ơn cô vì đã cho tôi những lời khuyên đầy ý nghĩa ấy.
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông,con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp.ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể cưỡng lại ý thích của mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày,được tự mình sở hữu nó,được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có chữ gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế.Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường,chỉ một cái gật đầu của cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết,sẽ chê cười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi,ân hận,xấu hổ,bẽ bàng…Tôi oà khóc,tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua…
Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy,các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi,cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình nh¬ là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NG¬ỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
Đóng vai chú bé Hồng kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa mẹ và bé Hồng
Tham khảo:
Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới ngày nào tôi còn là một chú bé Hồng loắt choắt nhanh nhẹn với một tuổi thơ bất hạnh, đầy đau khổ. Tưởng rằng thời gian sẽ làm phai mờ đi những kí ức đau thương đó mà giờ đây những hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi cho đến khi tôi gặp lại "cái bóng" người mẹ của mình .
Chiều hôm đó khi đi học về, tôi chợt thấy thấy một người giống mẹ, tôi liền chạy theo vừa chạy vừa gọi: "mẹ ơi ! mẹ ơi!". Tôi chợt nghĩ nếu nghười ngồi trên xe kéo không phải mẹ mình thì bọn bạn sẽ cười cho thúi mũi mất. Chiếc xe kéo dừng lại, tôi chạy đến thì thấy. ÔI!!!!!!!!! tôi thốt lên. Hóa ra người phụ nữ ngồi trên xe kéo là mẹ. Hai mẹ con sụt sùi, cảm xúc dâng trào . Sau đó tôi cũng không nhớ là mẹ đã hỏi tôi những gì nữa, chỉ nhớ là từng giây phút đều tuyệt đẹp. đi dc 1 đoạn thì tui bất chợt gặp lại bà Tám. bà là hàng xom cũ của tôi từ hồi bố mẹ tôi dg sống vs nhau. Hai bà cháu gặp nhau cũng mừng lắm, tâm sự với nhau biết bao nhiêu câu chuyện. Rồi tôi cũng kể lại cuộc hội ngộ của mình và mẹ ban nãy. Nghe tôi kể xong đột nhiên sắc mặt bà Tám khác hẳn. Mặ bà cắt không còn giọt máu, vẻ hoảng sợ. Tôi thấy lạ bèn hỏi thì bà bảo, từ khi tôi đi mẹ tôi như người mất hồn, bà cắt đứt mọi mối quan hệ với mọi người. Rồi vào một ngày bình thường, hàng xóm phát hiện bà treo cổ tự vẫn ở nhà với một bức thư chứa đựng những lời kêu gào, đau khổ thảm thiết. Sau khi mai táng cho bà xong, ngôi nhà đó như bị một linh hồn giận giữ nào đó chiếm giữ hễ bất cứ ai bước chân vào nhà là tai họa kinh hoàng sẽ ập đến. Nghe thấy bà kể chân tay tôi lạnh ngắt, mặt mũi xám xịt. Tôi tự hỏi người ngồi trên xe kéo là ai và trong suốt cuộc trò truyện trước cổng trường tôi đã nói chuyện với người hay là ma nữa. Tôi lạnh lùng bước về nhà. Đầu óc quay cuồng, cố quên đi những chuyệm đã từng xảy ra. Rồi tôi cũng không xác định được mình đang đi đâu nữa. Đôi chân tôi mỏi dần, mỏi dần và rồi ... uỵch. Tôi ngất lịm đi trên đường.
Sáng dậy, tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường nhà có bố, có mẹ. Tôi thở phào thì ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi cũng không thể biết là đây là giấc mơ hay là mình vừa mới trải qua một giấc mơ dài (là sống với họ nội, gặp mẹ, hàng xóm cũ) nữa.
Đề 1 ; Tưởng tượng 20 năm sau em gặp lại người bạn lớp 9 . Kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ thú vị đó
Đề 2 ; Kể lại một giấc mơ em đã gặp lai người bạn thân xa cách đã lâu
Đề 3 ; Kể một kỉ niệm của em
* Mọi người giúp dùm em với do không giỏi văn nên cần đến sự giúp đỡ của các bạn . Do em sắp có bài viết số 2 em cần gấp ạ . Em xin chân thành cảm ơn ạ
Nếu em được chứng kiến cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy xúc động giữa chú bé Hồng và người mẹ đã xa cách bao lâu nay. Hãy tưởng tượng và kể lại
Tham khảo :)
Nói đến Nguyên Hồng, người ta nhớ ngay một giọng văn như trút cả bao xúc động đắng đót vào trong những câu chuyện của ông. Hồi ký “Những ngày thơ ấu” là kỷ niệm xót xa của cậu bé Hồng, mang theo cái dư vị đắng chát của tuổi thơ khát khao tình mẹ. Cho đến tận bây giờ, khi đọc lại những trang viết này, người đọc vẫn lây lan cảm giác của cậu bé sớm phải chịu thiếu thốn tình cảm, để rồi chợt nhận ra: tình mẫu tử là nguồn sức mạnh thiêng liêng và diệu kỳ, là nguồn an ủi và chở che giúp cho đứa trẻ có thể vượt lên bao đắng cay tủi nhục và bất hạnh.
Đoạn trích Trong lòng mẹ là hồi ức đan xen cay đắng và ngọt ngào của chính nhà văn - cậu bé sinh ra trong một gia đình bất hạnh: người cha nghiện ngập rồi chết mòn, chết rục bên bàn đèn thuốc phiện, người mẹ cùng túng phải đi tha phương cầu thực, cậu bé Hồng đã phải sống trong cảnh hắt hủi ghẻ lạnh đến cay nghiệt của chính những người trong họ hàng. Cậu bé phải đối mặt với bà cô cay nghiệt, luôn luôn “tươi cười” – khiến hình dung đến loại người “bề ngoài thơn thớt nói cười – mà trong nham hiểm giết người không dao”. Đáng sợ hơn, sự tàn nhẫn ấy lại dành cho đứa cháu ruột vô tội của mình. Những diễn biến tâm trạng của bé Hồng trong câu chuyện đã được thuật lại bằng tất cả nỗi niềm đau thắt vì những ký ức hãi hùng kinh khiếp của tuổi thơ. Kỳ diệu thay, những trang viết ấy lại giúp chúng ta hiểu ra một điều thật tự nhiên giản dị: Mẹ là người chỉ có một trên đời, tình mẹ con là mối dây bền chặt không gì chia cắt được.
Trước khi gặp mẹ: Nói một cách công bằng, nếu chỉ nhìn vào bề ngoài cuộc sống của cậu bé Hồng, có thể nói cậu bé ấy vẫn còn may mắn hơn bao đứa trẻ lang thang vì còn có một mái nhà và những người ruột thịt để nương tựa sau khi cha mất và mẹ bỏ đi. Nhưng liệu có thể gọi là gia đình không khi chính những người thân – mà đại diện là bà cô ruột lại đóng vai trò người giám hộ cay nghiệt. Tấm lòng trẻ thơ ấy thật đáng quí. Đối với bé Hồng, bao giờ mẹ cũng là người tốt nhất, đẹp nhất. Tình cảm của đứa con đã giúp bé vượt qua những thành kiến mà người cô đã gieo rắc vào lòng cậu
“Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi, cô chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là goá chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha phương cầu thực. Nhưng đời nào lòng thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến…”
Nhưng ta cũng nhận ra những vết thương lòng đau nhói mà bé Hồng đã sớm phải gánh chịu. Sự tra tấn tinh thần thật ghê gớm. Sức chịu đựng của một cậu bé cũng có chừng mực. Ta chứng kiến và cảm thương cho từng khoảnh khắc đớn đau, cậu đã trở thành tấm bia hứng chịu thay cho mẹ những ghẻ lạnh, thành kiến của người đời: “Tôi lại im lặng cúi đầu xuống đất: lòng tôi thắt lại, khoé mắt tôi đã cay cay”
Ta xúc động biết bao nhiêu trước khoảnh khắc hồi hộp lo lắng của cậu bé khi sợ mình nhận nhầm mẹ. Linh cảm và tình yêu dành cho mẹ đã không đánh lừa cậu, để đền đáp lại là cảm giác của đứa con trong lòng mẹ - cảm giác được chở che, bảo bọc, được thương yêu, an ủi. Hình ảnh mẹ qua những trang viết của nhà văn thật tươi tắn sinh động, là sự diệu kỳ giúp cậu bé vượt lên nỗi cay đắng của những ngày xa mẹ. Mỗi khi đứng trước mẹ, có lẽ mỗi một người trong chúng ta cũng sẽ cảm nhận được tình me giống như cậu bé Hồng: “Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở”. Không khóc sao được, khi những uất ức nén nhịn có dịp bùng phát, khi cậu bé có được cảm giác an toàn và được chở che trong vòng tay mẹ. Thật đẹp khi chúng ta đọc những câu văn, tràn trề cảm giác hạnh phúc:“Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy mẹ có một êm dịu vô cùng”. Mẹ đã trở về cùng đứa con thân yêu, để cậu bé được thoả lòng mong nhớ và khát khao bé nhỏ của mình. Có lẽ không cần phải bình luận thêm nhiều, khi tất cả tình yêu với mẹ đã được nhà văn giãi bày trên trang giấy.
Một đoạn trích ngắn, một tình yêu vô bờ bến nhà văn dành cho mẹ đã khiến cho bao trái tim trẻ thơ thổn thức. Điều quan trọng hơn, nhà văn đã đem đến cho ta những giờ phút suy ngẫm về vai trò Người Mẹ. Có lẽ vì những ngày thơ ấu in đậm trong hoài niệm đã làm nên một hồn văn nhân ái Nguyên Hồng sau này chăng?
Nhân dịp cùng bố mẹ đi tham quan, em đã làm quen với một người bạn. Mặc dù cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng tình bạn ấy để lại trong em một tình cảm khó phai. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ và người bạn mới quen ấy
a) Lập dàn bài cho đề văn
b) Chọn 1 ý lớn rồi viết thành đoạn văn