Những câu hỏi liên quan
0 tên
Xem chi tiết
trần thị mai
Xem chi tiết
阮草~๖ۣۜDαɾƙ
24 tháng 4 2019 lúc 19:48

Shino nghĩ là: 

D. Tố Hữu

Học tốt nha!

Bình luận (0)
Legend Never Die
24 tháng 4 2019 lúc 19:49

Theo mình nhớ là Tố Hữu đó

Bình luận (0)
Phạm Bảo Ngọc
24 tháng 4 2019 lúc 19:55

D : Tố Hữu 

Bình luận (0)
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
31 tháng 10 2019 lúc 9:35

Chọn đáp án: B

Bình luận (0)
Đỗ Phương Thảo
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Hoàng
Xem chi tiết
Nguyễn Hương Trà
Xem chi tiết
Nguyễn Hương Trà
9 tháng 3 2022 lúc 23:03

giúp mình với mình đang cần gấp ạ

 

Bình luận (0)
Đỗ Tuệ Lâm
9 tháng 3 2022 lúc 23:10

câu c bạn tham khảo:

HÌnh ảnh ông đồ hiện lên trong khổ thơ gắn với những buồn bã khôn nguôi.Vẫn trong bức tranh ngày tết, trong không khí xuân rộn ràng nhưng ông đồ xưa đã chẳng còn vui thú thuở nào.Với từ “vẫn” nhà thơ muốn khẳng định sự tồn tại c̠ủa̠ ông đồ.Nhưng sẽ chẳng còn ở đó Ɩà sự náo nức, sự vui tươi.Nỗi buồn dường như bao trùm toàn bộ khổ thơ.Lời thơ c̠ủa̠ Vũ ĐÌnh LIên “qua đường không ai hay” như một sự chua xót cho tình cảnh ông đồ, cho nét đẹp văn hóa c̠ủa̠ một thời.Phải chăng cuộc sống hiện đại nên những kỉ vật xưa cũ kĩ ấy đang không còn chút giá trị?  Trên trang giấy ấy chỉ có lá ѵàng.Sắc ѵàng ảm đạm Ɩàm ta thấy thê lương ѵà buồn thương muôn phần.Tủi nhục, đau xót Ɩà nỗi niềm c̠ủa̠ ông đồ, Ɩà nỗi đau trong thi nhân.Mưa bụi, lá ѵàng..tất cả Ɩàm bức tranh thực tại ảm đạm, sầu tủi.Nỗi niềm tiếc thương với ông đồ, với nét đẹp cho chữ ấy vẫn cứ đau đáu trong vần thơ VŨ Đình Liên ѵà trong mỗi chúng ta.

Bình luận (0)
Đỗ Tuệ Lâm
9 tháng 3 2022 lúc 23:11

câu d bạn tham khảo:

Tình yêu quê hương là một nét rất đẹp của hồn thơ Tế Hanh. Năm 1939, vừa tròn 18 tuổi, đang học Trung học ở Huế, ông viết bài thơ "Quê hương" gửi gắm bao tình thương nhớ, tự hào. "Làng tôi" mà nhà thơ trìu mến nhắc tới là một làng chài nằm ở hạ lưu sông Tra Bồng, thuộc huyện Bình Dương, tỉnh Quảng Ngãi.Sau hai câu đầu giới thiệu quê hương thân yêu của mình là một làng chài "cách biển nửa ngày sông", tác giả nhắc lại cuộc sống lao động ra khơi đánh cá và cảnh dân làng tấp nập đón đoàn thuyền trở về bến sau một chuyến ra khơi gặp nhiều may mắn. Đoạn thơ gợi lên những hoạt cảnh thật đẹp và đáng yêu:"Khi trời trong,gió nhẹ, sớm mai hồng … Dân trai tráng bơi thyền đi đánh cá.". Thời điểm đoàn thuyền ra khơi là một bình minh lí tưởng: "trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng". Bầu trời trong sáng, không một gợn mây, gió nhè nhẹ thổi, ánh hồng bình minh phớt hồng chân trời. Khung cảnh ấy dự báo một chuyến ra khơi gặp trời êm biển lặng.Những chiếc thuyền buồm là biểu tượng cho sức mạnh và khí thế ra khơi đánh cá của đoàn trai tráng làng chài:"Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mãPhăng mái chèo vội vã vượt trường giang"."Hăng" nghĩa là hăng hái, hăng say gợi tả khí thế ra khơi vô cùng mạnh mẽ, phấn chấn. Con thuyền được so sánh "hăng như con tuấn mã" là một so sánh độc đáo. Tuấn mã là ngựa tơ, ngựa khỏe, ngựa đẹp và phi nhanh. Những con thuyền lướt sóng như đoàn tuấn mã phi như bay với khí thế hăng say, với tốc độ phi thường. Những chiếc mái chèo từ cánh tay của "dân trai tráng" như những lưỡi kiếm dài, to lớn chém xuống, "phăng" xuống mặt nước, đẩy con thuyền vượt trường giang một cách "vội vã", "mạnh mẽ". Trước đây, nhà thơ viết: "Phăng mái chèo, mạnh mẽ vượt trường giang", nhưng sau này, tác giả thay chữ "mạnh mẽ" bằng chữ "vội vã". Có lẽ vừa diễn tả một chuyến ra khơi hối hả, khẩn trương, vừa để hiệp vần: tiếng "vã" vần với tiếng "mã" làm cho vần thơ giàu âm điệu gợi cảm. Hình ảnh thứ ba là cánh buồm. Cánh buồm nâu dãi dầu mưa nắng, sương gió biển khơi nên đã trắng bạc, thành "chiếc buồm vôi":"Cánh buồm trương to như mảnh hồn làng Rướn thân trắng bao la thâu góp giỏ"."Trương" là "giương" lên cao to, được gió thổi căng phồng đê "bao la thâu góp gio". Lần thứ hai, Tế Hanh sáng tạo nên một hình ảnh so sánh tuyệt đẹp: "Cánh buồm trương to như mảnh hồn làng". Cánh buồm tượng trưng cho sức mạnh và khát vọng ra khơi đánh cá, chinh phục biển để xây dựng cuộc sống ấm no hạnh phúc. Cánh buồm – mảnh hồn làng – ấy còn là niềm hi vọng to lớn của làng chài quê hương. Chữ "rướn" là từ gợi tả, đặc sắc. Con thuyền, cánh buồm như ưỡn ngực ra, hướng vẻ phía trước, xốc tới với sức mạnh to lớn, với khí thế hăm hở phi thường, vượt qua mọi trở lực, khó khăn.
Bình luận (0)
Cu to như fake
Xem chi tiết
Cu to như fake
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Hương Giang
Xem chi tiết
Khang Diệp Lục
1 tháng 3 2021 lúc 18:45

I. Mở bài: Sơ lược về vấn đề niềm hoài cổ. Tiêu biểu cho vấn đề này là hai tác phẩm Nhớ rừng của Thế Lữ và Ông đồ của Vũ Đình Liên

II. Thân bài: 1. Giới thiệu về 2 tác giả, 2 tác phẩm: - Thế Lữ & bài thơ Nhớ rừng:

+ Là nhà thơ có tên tuổi trên thi đàn văn học trong phong trào Thơ Mới

+ Hoài Thanh từng nhận xét về: Độ ấy thơ mới vừa ra đời. Thế Lữ như vầng sao đột hiện ánh sáng chói khắp cả trời thơ Việt Nam. Dẫu sau này danh vọng Thế Lữ có mờ đi ít nhiều, nhưng người ta không thể không nhìn nhận cái công Thế Lữ đã dựng thành nền Thơ mới ở xứ này.

+ Bài Nhớ rừng đã diễn tả sâu sắc nỗi chán ghét cảnh sống tù túng, tầm thường, giả dối và niềm khát khao tự do mãnh liệt về thời oanh liệt ngày xưa, từ đó gợi lên lòng yêu nước thầm kín của người dân mất nước thưở ấy.

- Vũ Đình Liên và ông đồ:

+ Trong phong trào thơ mới, Vũ Đình Liên là 1 người cũ. + Bài thơ "ông đồ" là một tuyệt tác của ông về một thời vang bóng để lại nhiều dư âm trong lòng người 2. Phân tích về bài thơ Nhớ rừng:

- Tâm trạng căm hờn, uất hận và nỗi ngao ngán của con hổ trong cảnh tù hãm ở vườn bách thú

- Hình ảnh ‘giang sơn hùng vĩ’ thuở ‘oanh liệt’ của con hổ được tái hiện trong nỗi nhớ da diết của nó - Nỗi chán ghét hiện tại tầm thường, giả dối và lời nhắn gửi thống thiết của con hổ tới ‘cảnh nước non hùng vĩ’ xưa kia - Về niềm hoài cổ:

+ Thể hiện qua tứ thơ với cảm hứng nỗi nhớ chủ đạo về ngày xưa, những hoài niệm về một thời oanh liệt nơi chốn rừng sâu

+ Thể hiện sự bất lực với thực cảnh hiện tại qua ánh mắt, suy nghĩ, và khát khao tự do tận từ sâu thẳm trong lòng qua con hổ

3. Phân tích về bài thơ "Ông đồ"

- Thời hưng thịnh của Nho học

- Theo quy luật khắc nghiệt của thời gian, ông đồ thay mặt cho lớp người đi trước, thể hiện rõ nỗi niềm của tác giả đối với cả lớp người xưa cũ, với nền nho học đã rơi vào quên lãng giữa làn gió Tây học.

- Về niềm hoài cổ:

+ Thể hiện qua tứ thơ: cảnh cũ người đâu để nhấn mạnh sự vắng bóng của ông đồ

+ Thể hiện qua những trăn trở băn khoăn của tác giả trước những giá trị tinh thần mà ông đồ đã đóng góp cho nền văn hóa Việt.

4. Nét tương đồng và khác biệt của niềm hoài cổ qua hai bài thơ:

- Tương đồng: + Cảm hứng nỗi nhớ xuyên suốt toàn bộ bài thơ về một miền dĩ vãng

+ Nhớ về một thời hưng thịnh, vàng son

+ Ngậm ngùi, luyến tiếc cho hiện tại

- Khác biệt:

+ Bài thơ "Ông đồ": Kết cấu đầu cuối tương ứng với hai cảnh tượng tương phản sâu sắc cùng miêu tả ông đồ ngồi viết thuê bên hè phố ngày Tết làm nổi bật chủ đề bài thơ, thể hiện tình cảnh xuất thế, tàn tạ đáng buồn của ông đồ một cách đầy ám ảnh Ngôn ngữ bài thơ rất trong sáng, bình dị, đồng thời hàm súc, dư ba Giọng chủ âm của bài thơ là trầm lắng, ngậm ngùi, phù hợp với việc diễn tả tâm tư, cảm xúc của bài thơ.

+ Bài thơ "Nhớ rừng" Cảnh rừng già hoang vu – giang sơn của chúa sơn lâm – là biểu tượng của thế giới rộng lớn, khoáng đạt, thế giới của tự do, tương phản với hình ảnh chiếc cũi sắt nơi vườn bách thú là biểu tượng của cuộc sống tù hãm, chật hẹp. Giọng thơ khi thì u uất, dằn vặt, khi thì say sưa, tha thiết, hùng tráng, song tất cả vẫn nhất quán, liền mạch và tràn đầy cảm xúc Mang âm hưởng yêu nước kín đáo của những người dân Việt thuở ấy

III. Kết bài: Khẳng định lại về giá trị của niềm hoài cổ ảnh hưởng xuyên suốt trong cả 2 bài thơ

Bạn tham khảo.

Bình luận (0)
♥ Pé Su ♥
1 tháng 3 2021 lúc 18:57

Văn bản Nhớ Rừng của Thế Lữ và văn bản Ông Đồ của Vũ Đình Liên đều mang nỗi niềm hoài cổ sâu sắc về một thời quá khứ tiếc nuối đã qua . Dù là động vật hay con người thì đều có những nỗi niềm quá khứ đã qua và họ đều có những tình cảm , cảm xúc riêng tùy vào từng hoàn cảnh vấn đề . Văn bản Nhớ Rừng đã làm nổi bật tâm trạng buồn đau và nhớ thương của con hổ về nơi rừng thiêng nó thuộc về và cũng như là những ngày tháng nó còn đc tự do tung tăng ở trong rừng , sống cuộc sống tự do và vui vẻ và oai hùng đc bao con vật khác phải cúi đầu kính nể . Nhưng tất cả chỉ là quá khứ , nó chỉ bt gặp lại những điều tuyệt ấy trong giấc mơ hay tưởng tượng vậy thôi . Cũng như văn bản Ông Đồ , hình ảnh ông Đồ trong hoài niệm là hình ảnh đẹp với sự chú ý của nhiều người xung quanh đi lại trên phố vào ngày tế , rồi còn khen ca tài nghệ của ông Đồ . Lúc đó , hình ảnh ông Đồ chính là vị trí trung tâm của ngày Tết , những phẩm chữ của ông vô cùng tuyệt nghệ khiến ai cx bị mê hoặc nhưng thế rồi mỗi năm mỗi vắng , con người dường như đã chuyển đổi xu hướng thành những thú vui khác và dường như họ đã lãng quên đi một ông đồ già mang cho họ niềm vui một thời và đồng thời quên đi phong tục truyền thống dân tộc . Tóm lại cả hai văn bản đều nói nên nỗi niềm hoài cổ không ai thấu đc nỗi nhơ tiếc xót xa về một quá khứ tươi đẹp giờ đây đã bị mai một .

       !!! Cái này mik tự viết nếu cậu thấy ko hợp lí thì đừng viết vào nhé!!!

Bình luận (0)