Kể về một việc làm đáng khen ngợi mà em đã làm (hoặc em biết) trong thời gian nghỉ học tập trung ở trường để phòng chống dịch bệnh Covid-19.
Câu 1: Em thường cập nhật, nắm bắt thông tin về dịch bệnh qua các kênh thông tin nào? Những thông điệp nào em thường được nghe về việc phòng chống dịch bệnh Covid 19?
Câu 2: Bản thân em đã làm gì để bảo vệ cho mình và cộng đồng trước dịch bệnh Covid 19? Trong thời gian được nghỉ học để phòng chống dịch bệnh, em đã làm được những việc hữu ích gì? Việc tự học ở nhà của bản thân được tiến hành như thế nào?
Đề bài: Trong thời gian học tại nhà để phòng chống dịch bệnh Covid, em đã có những việc làm khiến bố mẹ vui long. Hãy kể lại một trong những việc làm đó.
Giúp em với ạ !!
Em cảm ơn.
giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà
đạt điểm cao trong các bài kiểm tra
Viết một đoạn văn khoảng 3 đến 5 kể về những việc em đã làm để phòng chống dịch covid - 19 khi quay trở lại trường học, trong đó có sử dụng câu kể Ai làm gì?
Tham khảo:
Khi bọn em quay trở lại trường học thì vui lắm, nhưng vẫn phải giãn cách nên bọn em vẫn phải đề phòng, nên bọn em đã làm những việc như sau: đeo khẩu trang, ko tụ tập nói chuyện, sát khuẩn tay trước khi vô lớp, đo thân nhiệt đầy đủ,... Để bảo vệ bản thân cũng như cả lớp.
Tick nha
NĂM HỌC 2019 LÀ MỘT NĂM HỌC GẶP RẤT NHIỀU KHÓ KHĂN , HỌC SINH PHẢI NGHỈ HỌC 3 THÁNG LIỀN ĐỂ CHỐNG DỊCH COVID - 19 . TRONG THỜI GIAN ĐÓ AI CŨNG LO NẠN DỊCH SẼ BÙNG PHÁT LÀM ẢNH HƯỞNG ĐẾN SỨC KHỎE VÀ TÌNH HÌNH HỌC TẬP CỦA CÁC EM . VỚI TƯ CÁCH LÀ 1 HỌC SINH EM HÃY VIẾT THƯ CHO MỘT NGƯỜI THÂN HAY BẠN BÈ KỂ VỀ VIỆC THẦY CÔ , CÁC BẠN TRƯỜNG EM ĐÃ THỰC HIỆN PHÒNG CHỐNG DỊCH VÀ CÓ KẾ HOẠCH HỌC TẬP ĐỂ KHẮC PHỤC NHỮNG KHÓ KHĂN ĐÓ
còn nghỉ nua bạn ơi
buồn quá.
2019 dịch covid ko có người tử vong .Năm 2020 cũng dịch nhưng lại có người tử von.
Viết bài văn kể về 1 việc làm tốt mà em đã làm hay em biết trong thời gian chống dịch Covid vừa qua
Covid-19 có lẽ là một từ được nhắc đến nhiều nhất trong thời gian qua , nó là nỗi ám ảnh của không chỉ các nước trên thế giới, mà còn là nỗi ám ảnh của mỗi gia đình và từng cá nhân trong xã hội. Xuất hiện từ năm 2019, cho đến nay, dịch Covid vẫn diễn biến phức tạp, khó lường. Tất cả các nước trên thế giới đang chung tay để đẩy lùi, kiểm soát dịch bệnh. Việt Nam được đánh giá là một đất nước có nhiều cách làm hiệu quả để kiểm soát dịch bệnh. Có được những kết quả đó là do sự chỉ đạo đúng đắn, kịp thời, quyết liệt của chính phủ, sự đồng thuận ủng hộ của toàn xã hội, đặc biệt là sự hy sinh thầm lặng, sự vất vả mà không có gì có thể kể hết của những y bác sĩ, những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch. Tôi tự hào vì trong số những người ấy có mẹ tôi-người bác sĩ quân y.
Tôi còn nhớ như in, đó là vào một buổi chiều tháng 9 năm ngoái. Trời mưa tầm tã. Lúc đó khoảng hơn 4 giờ chiều, tôi thấy mẹ đi làm về. Khác hẳn mọi hôm, nay mẹ tôi rất vội vã. Tôi thấy lạ, nhưng không dám hỏi mẹ điều gì cả. Sau khi nấu ăn, mẹ lên phòng lấy chiếc ba lô, nhanh chóng sắp xếp quân tư trang cá nhân và đồ dùng sinh hoạt. Tôi cảm nhận như mẹ sắp có chuyến đi đâu dài ngày.
Sau khi sắp xong quần áo, cũng là lúc bố tôi về, rồi mẹ nói với bố tôi về việc phải vào đơn vị thực hiện nhiệm vụ đón công dân từ nước ngoài về cách ly, thời gian đi cũng chưa biết bao giờ về. Rồi mẹ dặn dò chị em chúng tôi ở nhà phải chăm học, nghe lời bố, ăn uống đầy đủ... Lúc ấy chị em chúng tôi cũng buồn lắm, vì từ ngày lớn lên đến giờ tôi chưa phải xa mẹ lấy 01 ngày.
Mẹ ôm hôn chúng tôi vào lòng rồi mẹ vào đơn vị, nhìn mẹ đội mưa đi trong buổi chiều tối tôi rất thương mẹ. Lúc ấy tôi ước, giá như không có dịch bệnh thì mẹ tôi và những người đồng đội không phải vất vả như thế.
Là một học sinh của Trường Trung học cơ sở Sơn Tây, tôi luôn tự hào vì được sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ tôi đều là bộ đội. Bố tôi là sĩ quan chính trị, còn mẹ tôi là bác sĩ quân y. Bố và mẹ tôi cùng công tác tại Trường Sĩ quan Lục quân 1. từ khi dịch Covid-19 hoành hành, những bác sĩ quân y như mẹ, và cả những chú bộ đội đều phải căng mình để tham gia chống dịch, họ quên ăn, quên ngủ để ngăn sự phát triển của dịch bệnh. Lúc ấy tôi cũng chưa hiểu nhiều lắm. Nhưng kể từ ngày mẹ tôi đi, tôi mới hiểu được sự vất vả của mẹ cũng như những người đồng đội trên tuyến đầu chống dịch. Mỗi tối, khi rảnh, mẹ đều gọi điện về hỏi thăm bố con tôi, nhìn mẹ trong bộ đồ bảo hộ, với lớp khẩu trang đến ngột ngạt và kín mít thì tôi hiểu sự vất vả và nguy hiểm đến mức nào, nhưng ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời và vững vàng niềm tin. Qua câu chuyện mẹ tôi kể, có rất nhiều đồng đội của mẹ vì quá sức mà ngất lên ngất xuống, vì chạy đua với việc chống dịch mà quên ăn quên ngủ.
Hằng ngày bố con chúng tôi quen có bàn tay chăm sóc của mẹ. Tôi nhớ những món ăn ngon do mẹ nấu, nhớ sự ân cần của mẹ chỉ bảo tôi học bài mỗi tối, nhớ tiếng mẹ mỗi sáng gọi chúng tôi dậy để chuẩn bị cho một ngày mới... nhưng nay mẹ đi làm nhiệm vụ, những công việc nhà lại do bàn tay của bố tôi quán xuyến tất cả. Thương bố, tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn.
Sau 1 tháng mẹ tôi vẫn chưa được về. Mỗi ngày tôi đều hỏi bố và theo dõi ti vi xem dịch bệnh đã giảm chưa, nhưng khi thấy tình hình vẫn phức tạp và bao đơn vị phải làm trại ngủ ngoài rừng để nhường chỗ cho bệnh nhân cách ly, bao chiến sĩ phải cắm chốt nơi giáp biên...tôi cũng lại thấy thương mẹ nhiều hơn, thấu hiểu và tự hào nhiều hơn. Cũng có lúc tôi hỏi mẹ: sao mẹ không xin về với chị em con, mẹ tôi cười và bảo: ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ biết phần ai? tôi lại thấy việc làm của mẹ và những đồng đội thật ý nghĩa và cao cả.
Hai tháng trôi qua cũng là lúc mẹ tôi được về. Ngày mẹ về chúng tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, những nhọc nhằn và vất vả của mẹ như chợt tan biến khi mẹ ôm hai chị em chúng tôi vào lòng. Những giọt nước mắt của mẹ đã rơi trên gò má. Mẹ khóc vì nhiệm vụ đơn vị giao đã hoàn thành, mẹ khóc vì được về bên chúng tôi yên bình, mẹ khóc vì thương những người đồng đội của mẹ ở nhiều nơi còn đang oằn mình vất vả chống dịch. Mẹ khóc chúng tôi cũng khóc theo, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tôi hiểu nếu còn dịch bệnh phức tạp thì việc mẹ tôi lại đi, những đồng đội của mẹ tôi còn nhiều vất vả, đó cũng là lẽ thường tình.
Kính thưa thầy cô, thưa các bạn!
Đây có lẽ là kỉ niệm tôi nhớ nhất và tự hào nhất về mẹ của tôi kể từ khi tôi lớn lên. Tôi luôn mong rằng, cả xã hội chung tay, dịch Covid-19 sẽ sớm được đẩy lùi, để mỗi gia đình được hạnh phúc bên nhau, để chúng ta-những học sinh lại được tung tăng cắp sách đến trường, để lại được nghe những bài cô giáo giảng, để lớn lên mỗi chúng ta luôn biết cảm ơn, trân trọng những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch hôm nay đã hy sinh cho cuộc sống thanh bình của ngày mai.
có ace nào làm rồi thì giúp mình với nha.
trước tình hình dịch bệnh covid 19 đang diễn ra trên thế giới và ở việt nam.bạn hãy viết một lá thư cho một người bạn hoặc người thân của mình để chia sẻ về sự hiểu biết,những việc đã làm của mình;đồng thời nhắn nhủ một thông điệp,mong muốn của bạn với họ để cùng nhau phòng,chống dịch bệnh covid-19 hiệu quả nhất.
Trong thời gian xảy ra dịch bệnh covid -19 chắc hẳn bản thân trong thời gian xảy ra dịch bệnh covid-19 chắc hẳn Bản thân em đã trải qua nhiều trải nghiệm đáng nhớ em hãy kể ra một trải nghiệm mà em ấn tượng nhất hãy kể lại một giờ học Em học online
viết 1 đoạn văn ngắn(khoảng 10 dòng) kể về một sự việc mà em ấn tượng trong thời gian ở nhà phòng chống dịch Covid-19
viết một bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em trong khi nghỉ học để phòng chống dịch bệnh covid-19.trong đó có sử dụng biện pháp tu từ
giúp mk vs