Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Phạm Hoàng Phương
Xem chi tiết
Phùng Đức Chính
14 tháng 11 2021 lúc 18:38

mình nghĩ là ko

Khách vãng lai đã xóa
Phạm Hoàng Phong
14 tháng 11 2021 lúc 18:44

lên mạng tra gg là tìm đc bài văn thôi

:))

Khách vãng lai đã xóa
Huệ Linhh
Xem chi tiết
Nguyễn Văn Bé
17 tháng 5 2016 lúc 20:48

Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần rất lớn mà ai cũng phải đáng quý trọng. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ luôn luôn dành tình yêu thương lớn nhất cho chúng tôi để bù đắp nỗi mất mát về người cha.

Tôi sinh ra đã không thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn. Tuy vậy, nhưng mỗi khi ở bên mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi lên một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình. Nào là đóng gạch, cuốc mướn… mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà tôi rưng rưng nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! Mẹ làm vất vả đến như vậy mà vẫn không đủ ăn nên mẹ phải đi làm nghề dạy trẻ. May mắn lắm mẹ mới xin được vào một nơi ổn định.

Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vì làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào những ngày Tết trong khi mọi người dang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra ngoài vườn lặng lẽ ngồi khóc. Những giọt nước mắt chứa đọng tâm hồn trong sáng, chung thủy của mẹ.

Mẹ thật là cao cả! Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi như một động lực giúp tôi không ngừng học hỏi. Tôi còn nhớ có năm lúa thất (mất) mùa mẹ phải đi khuân vác gạch thuê cho người ta để kiếm tiền. Đôi vai mẹ bị chầy xước rất nhiều. Nhưng nó lại chưa đựng nhiều kỷ niệm đối với tôi. Đến bây giờ, mẹ vẫn không ngừng làm việc.

Có lẽ ông trời không cho mẹ nghỉ. Tuy vậy, mẹ có một tâm hồn vẫn lạc quan, yêu đời. Tôi thật cảm phục trước mẹ. Năm tháng qua đi, mẹ vẫn phải chịu đựng bao nỗi đắng cay, ngọt bùi. Mẹ như là một tia sáng của đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ trong mình một nỗi hy vọng: “Không để cuộc đời con lại giống mình phải gây dựng cho con một sự nghiệp”. Tôi biết vì tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, kể cả niềm vui. Vì thế mẹ rất nghiêm khắc khi tôi làm sai việc.

Tôi thật khâm phục mẹ. Tôi phải phấn đấu để trở thành một người con ngoan để mẹ khỏi buồn lòng, để đền đáp công lao sinh dưỡng của mẹ. Mẹ là một người mẹ không giống với người mẹ nào. Trong mắt mẹ, tôi như là một hy vọng rực rỡ. Tôi vẫn luôn ghi nhớ câu nói: “Nếu mẹ là dòng sông, con là nước thì dòng sông không thể chảy được nếu thiếu nước”.

ĐA SoÁi TỶ
17 tháng 5 2016 lúc 20:52

"Ngày xưa khi còn thơ bé 
Con vẫn hay đòi mẹ khóc nhè 
Để được mẹ dỗ dành 
Và kể con nghe những câu chuyện cổ tích 
Từng đêm mẹ vẫn ngồi đây 
Để con được những giấc ngủ say 
Luôn yên bình trong những giấc mơ đêm về 
Tình yêu thương bao la mẹ dành tất cả cho con "

Cứ mỗi khi nghe lời bài hát ấy, lòng em lại bồi hồi nghĩ về một người mẹ yêu quý của em  

 Mẹ em  năm nay khoảng chừng……. tuổi nhưng trông cô còn trẻ lắm, cứ như là một sinh viên mới ra trường. Mẹ có một vóc dáng cân đối, gọn gàng như một người luyện tập thể thao thường xuyên. Em rất thích ngắm nhìn khuôn mặt mẹ, một khuôn mặt rạng ngời tươi tắn, dễ thương. Đẹp làm sao mái tóc dài mềm mại thướt tha xõa xuống bờ vai của mẹ. Mẹ có vầng trán cao cao lộ vẻ thông minh. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”, thật vậy, mẹ có đôi mắt tròn xoe, đen láy rất đẹp và chan chứa tình yêu thương.Sống mũi mẹ cao thanh tú, hài hòa cân đối trên khuôn mặt xinh xắn của mình.Đôi môi mẹ đỏ hồng tựa như son, ẩn chứa sau ấy là hàm răng trắng sáng ngời và đều như bắp. Ấn tượng nhất với em có lẽ là nụ cười của mẹ. Một nụ cười duyên dáng đáng yêu và tươi đẹp như hoa. Mỗi khi mẹ kể chuyện, chúng em như lạc vào thế giới cổ tích, thần tiên.Làn da trắng hồng nên mẹ mặc trang phục nào cũng đẹp, nhất là những chiếc áo dài tha thướt. Sao mà trông cô dịu dàng đến thế!

Mẹ em  không những đẹp người mà tính tình còn hiền lành dễ mến, ăn nói điềm đạm nhỏ nhẹ. Mẹ thường hay quan tâm và giúp đỡ mọi người đặt biệt là gia đình . Đối với đồng nghiệp, mẹ luôn  hòa đồng, chân thành. Mẹ còn rất lịch sự, tế nhị và khéo léo khi trao đổi với mợi người. Có lẽ thế mà ai cũng yêu quý mẹ em.  Mẹ rất thích hoa, trên bàn làm việc  của mẹ em  lúc nào cũng có lọ hoa với những cành hồng tươi thắm. Bao giờ mẹ cũng là người dậy sớm như một thói quen. Mẹ em rất nhiệt tình trong khi làm việc gì đó. Em nhớ có một lần bị bệnh , khi đó  mẹ đã vội tranh thủ làm việc nhà xong để lo cho em, hỏi thăm tình hình sức khỏe và động viên em mau khỏi bệnh. Nhìn ánh mắt lo lắng, em vô cùng cảm động trước tấm lòng của mẹ. Từ đó, em càng cảm thấy yêu mẹ hơn.

Thật hạnh phúc biết bao khi được là con của mẹ . Em hứa là sẽ cố gắng nỗ lực chăm ngoan học giỏi để không phụ lòng mẹ đã dạy bảo.

 

 

ĐA SoÁi TỶ
17 tháng 5 2016 lúc 20:55

Bạn ơi câu đầu là mình viết là  : Mẹ em  năm nay khoảng chừng……. tuổi nhưng trông mẹ còn trẻ lắm, cứ như là một sinh viên mới ra trường. còn từ kia là mình đang nghĩ đến cô nên viết sai nha bn
 

Phan Anh Thư
Xem chi tiết
Lưu Hạ Vy
Xem chi tiết
Lê Nguyên Hạo
25 tháng 7 2016 lúc 21:29

Em yêu quý trường của em và em đến đây để học hằng ngày.Ở sân trường được thầy cô và chúng em trồng nhiều cây và hoa khác nhau, chúng em cùng nhau chăm sóc cho cây và hoa mau lớn để trường em thêm đẹp. Em rất thích mỗi sáng thứ hai, được cùng các bạn chào cờ ở sân trường. Chúng em cùng lắng nghe lời thầy cô bảo ban hướng dẫn để thực hiện đúng nội quy của trường và học thật tốt.

Yoshikawa Saeko
25 tháng 7 2016 lúc 21:37

có tính gợi cảm, thể hiện được một cách sinh động hình ảnh các sự vật trong cơn mưa, thể hiện được cái nhìn ngộ nghĩnh, hồn nhiên mà tinh tế của trẻ thơ; các sự vật gần gũi với con người hơn

Linh Phương
26 tháng 7 2016 lúc 8:07

Ngôi trường đã gắn bó với em đó là ngôi trường THCS Võ Thị Sáu. Ngôi trường đã dạy bảo em nên người khi mới bước vào cấp 2. Ngôi trường khang trang. Những hàng cây xanh tốt luôn được chăm sóc cẩn thận. Những hàng ghế đá màu trắng tựa vào gốc cây bàng , cây phượng. Hằng ngày ngôi trường nhộn nhịp, vui vẻ luôn có tiếng cười nói của các bạn, nhưng người bạn đến trường với niềm vui. Tiếng trống " tùng tùng " vang lên như đang gọi chúng em vào lớp học. Những lớp học có bàn ghế ngay ngắn gọn gàng, và mỗi lớp đều có bảng 5 điều bác Hồ dạy. Ngôi trường khoác trên mình một bộ áo màu vàng xen vào đó một chút màu xanh. Ngôi trường nhìn từ xa tráng lệ, nguy nghi.

Lê Thị Hoàng Anh
Xem chi tiết
Đoàn Đức Hà
2 tháng 6 2021 lúc 16:42

\(\overline{14a3}+\overline{35b2}=1403+10a+3502+10b=4905+9\left(a+b\right)+\left(a+b\right)⋮9\)

\(\Leftrightarrow a+b⋮9\).

Do đó ta có các trường hợp sau: 

\(\hept{\begin{cases}a+b=0\\a-b=3\end{cases}}\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}a=\frac{3}{2}\\b=-\frac{3}{2}\end{cases}}\left(l\right)\)

\(\hept{\begin{cases}a+b=9\\a-b=3\end{cases}}\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}a=6\\b=3\end{cases}}\left(tm\right)\)

\(\hept{\begin{cases}a+b=18\\a-b=3\end{cases}}\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}a=\frac{21}{2}\\b=\frac{15}{2}\end{cases}}\left(l\right)\)

Vậy \(a=6,b=3\)

Khách vãng lai đã xóa
Xyz OLM
2 tháng 6 2021 lúc 16:47

Ta có 14a3 + 35b2 

= 1000 + 400 + 10a + 3 + 3000 + 500 + 10b + 2

= 4905 + 10(a + b) 

mà  14a3 + 35b2 \(⋮\)9

lại có 4905 \(⋮\)

=> 10(a + b) \(⋮\)9

=> a + b \(⋮\)9 (vì 10 không chia hết cho 9) 

Vì \(0\le a;b\le9\)

mà a - b = 3

=> Các cặp (a;b) tìm được là (9 ; 6) ; (8;5) ; (7;4) ; (6;3) ; (5;2) (4;1) ; (3;0)   (1)

mà a + b \(⋮\)9 (2)

Từ (1);(2) => cặp (a;b) tìm được là (6;3)

Vậy a = 6;b = 3

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Huy Hoàn
Xem chi tiết
Công chúa nhỏ tương lai
24 tháng 4 2016 lúc 19:54

sau một năm , số tiền gửi và tiền lãi là :

100 %+ 14 % = 114 %

sau hai năm thì số tiền gửi và tiền lãi là :

114 + 114 : 100 x 14 = 129.96 %

lúc đầu người đó gửi tiết kiệm số tiền là :

45 486 000 : 129.96 x 100 = 35 000 000 ( đồng )

thanh
Xem chi tiết
hoang quoc son
13 tháng 4 2020 lúc 15:13

Cảm ơn những chiến sĩ áo trắng, đã cùng chung ý chí, trách nhiệm trong cuộc chiến đấu với “giặc Covid-19”. Những cống hiến, hy sinh tận tụy không quản hiểm nguy vì cộng đồng của họ đã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp. Họ là những anh hùng trong cuộc chiến này. họ Nỗ lực từng phút giây và   Hạn chế đi lại, giảm gánh nặng cho ngành Y tế Những ngày này, đội ngũ thầy thuốc của Việt Nam đang ngày đêm nỗ lực cùng với việc tìm hiểu, học hỏi thêm về chuyên môn từ các đồng nghiệp quốc tế, từ đó, đưa ra các phương án điều trị tốt nhất cho từng ca bệnh. Điều đáng mừng là, dù tỷ lệ tử vong của bệnh nhân Covid-19 trên thế giới đang gia tăng, nhưng đến nay, Việt Nam chưa có trường hợp nào tử vong.  

 viết nha ko copy tham khỏa ok 

Khách vãng lai đã xóa
Nam Lê Văn Hoài
Xem chi tiết
Y-S Love SSBĐ
29 tháng 12 2018 lúc 9:55

355 = ( 311)5 = 1771475

535 = ( 57)5 = 781255

Vì 177147>78125 => 1771475 > 781255 => 355 > 535

Hk tốt

Nguyễn Thị Ngọc  Hạnh
29 tháng 12 2018 lúc 10:06

3\(^{55}\)= ( 3\(^{11}\))\(^5\)= 177147\(^5\)

5\(^{55}\)= ( 5\(^7\))\(^5\)=  78125\(^5\)

Vì 177147 > 78125\(\Rightarrow\)177147\(^5\)> 78125\(^5\) \(\Rightarrow\)3\(^{55}\)> 5\(^{55}\)

Vậy: 3\(^{55}\)> 5\(^{55}\)

Sakuraba Laura
29 tháng 12 2018 lúc 10:16

Có 355 = (311)5 = 1771475

      535 = (57)5 = 781255

Vì 177147 > 78125 => 1771475 > 781255

=> 355 > 535

Vậy 355 > 535

Xem chi tiết
cường xo
31 tháng 1 2020 lúc 22:02

Khi sinh ra không phải ai cũng là người may mắn. Ai cũng muốn mình được là người khoẻ mạnh, sống trong gia đình hạnh phúc, nhưng ta nào có thể chọn được hoàn cảnh gia đình, và vì vậy, ắt hẳn cuộc sống sẽ có những mảnh đời khác nhau, muôn hình vạn trạng. Tuy nhiên, tôi đã từng được nghe ai đó nói “số phận là do bản thân mình quyết định”, ngẫm ra, nhiều phần là đúng. Những éo le trong hoàn cảnh sẽ chỉ là thử thách, đòi hỏi ta phải vươn lên, vượt
qua, để sống, học tập và cống hiến cho xã hội. Thực vậy, ngay trên quê hương Việt .Nam, với những con người Việt Nam, có không ít những con người không chịu đầu hàng số phận.Hẳn con số để đếm hết những con người như thế sẽ không là ít. Họ là ai ? Họ là những con người có ý chí, vượt lên mọi khó khăn, là Nguyễn NgọcKí, Đỗ Trọng Khơi hay Nguyễn Minh Phú. Câu chuyện cậu bé viết bằng chân chẳng phải đã bao lần làm ta cảm động, quý trọng sao. Có nghe những lời tâm sự trên mẹt cau của mẹ về cuộc đời mình mới thấy được hết gian nan : “Khi tôi bốn tuổi, bị bại liệt, hai tay buông thõng như hai sợi dây đeo bên vai. Tôi nhớ mẹ thường bổ cau rồi xếp vào mẹt thành những hình tròn đồng tâm rất đẹp để phơi. Vừa chăm chú ngồi xem mẹ làm, tôi vừa bí mật dùng chân xếp thử. Khi mẹt cau xếp gần xong, bất ngờ chân trái của tôi làm mẹt cau nghiêng ngả. Tôi sờ run lên, không ngờ mẹ lại trìu mến động  viên, tôi lại tiếp tục hào hứng với “chiến công” đầu đời. Trò chơi xếp cau cùng lời an ủi ngọt ngào của mẹ đã mở cho tôi một trời hi vọng. Nó thực sự là kỉ niệm ngọt ngào ghi dấu mốc mở đường cho những tháng ngày sau đó. Tôi dùng đôi chân thay đôi tay với bao bao nhọc nhằn, gian khó, từng bước viết lên cuộc đời mình cho đến ngày hôm nay”. Vậy mà, nhờ đôi chân ấy, Nguyễn Ngọc Kí đã từ một cậu bé bại liệt cả hai tay năm bốn tuổi để vào đại học rồi trở thành Nhà giáo Ưu tú. Bên cạnh đó, cuộc sống đâu chỉ có một Nguyễn Ngọc Kí như thế, còn rất nhiều, rất nhiều con người nữa. Như một gương mặt điển hình của thê hệ trẻ hôm nay, Nguyễn Minh Phú là một gượng mặt điển hình của Đại hội cháu ngoan Bác Hồ toàn quốc diễn ra tại Hà Nội vừa qua. Cha em bị nhiễm chất độc màu da cam, gia đình nghèo khó, dựa vào nghề nông leo lắt, bản thân Phú mất hai cánh tay từ khi cất tiếng khóc chào đời. Tuy nhiên, không quản ngại khó khăn, ngày ngày Phú theo em đến lớp để nghe lỏm cô giáo giảng bài. Những ngày tháng như thế qua đi, em hoà nhập vào cuộc sống, học tập giỏi, tích cực giúp đỡ gia đình… Đó là những con người mà xã hội cảm ơn họ, mỗi chúng ta cảm phục và quý trọng họ. Số phận có ngặt nghèo nhưng họ không chết một lần nữa, họ vươn lên bằng y chí, nỗ lực để không thua kém ai. Họ học tập, rèn luyện. Có lẽ, đã bao nhiêu mồ hôi rơi, nước mắt chảy, bao lần họ phải vượt qua mặc cảm, vượt lên chính mình để được như ngày hôm nay. Những gì họ đã và đang đạt được như tiếp thêm sức mạnh cho xã hội, cho mỗi chúng ta. Họ không từ bỏ niềm tin, một xã hội có những con người như thế hẳn sẽ là một xã hội phát triển. Ý chí của họ, nghị lực của họ cho ta hiểu một sức mạnh vô hình thật diệu kì. Những cam go của cuộc đời có thể đánh cắp đi sức khoẻ, thể xác, nhưng không thể đánh cắp tinh thần. Họ là những con người có trái tim không tật nguyền, những con người “tàn nhưng không phế”. Thành công đến với mỗi chúng ta không phải là một con đường ngắn và trơn tru. Với những con người có số phận éo le, con đường ấy của họ còn dài hơn, khó khăn hơn nhiều lần. Tuy nhiên, con đường ấy không phải không có cái đích riêng của nó. Ông cha ta đã dạy : “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Để đạt thành quả như ngày hôm nay, họ có nhiều nguyên nhân để dẫn đến. Nhưng trước hết và chủ yếu nhất, chính là bản thân mỗi người. Nào ai thay được họ suy nghĩ đúng đắn về bản thân, về cuộc đời ? Nào ai thay được họ có ước mơ cao đep, có ích ? Nào ai thay được họ nỗ lực, hun đúc ý chí vươn lên ? Những Nguyễn Ngọc Kí, những Nguyễn Minh Phú, hẳn họ đã phải tự vượt qua cách trở lớn nhất : chính bản thân họ. Như trong tác phẩm Thép đã tôi thế đấy cũng đã viết : “Hãy sống sao cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ta không phải ân hận về nhữĩig năm tháng đã sống hoài, sống phí”. Có lỗ, những con người không may mắn ấy đã ý thức được mình cũng đang có một cuộc sống, được cha mẹ đặt vào cuộc đời này, dù mình ra sao thì mình vẫn phải hướng tới tương lai. Cho dù mọi thứ mất đi nhưng tương lai thì vẫn còn ở phía trước. Hơn nữa, trong trái tim nóng bỏng, nồng nhiệt, yêu đời luôn có một niềm tin. Chính vì thế, họ cố gắng không ngừng, kiên trì bền bỉ. Chẳng phải như thế sao, khi Nguyễn Ngọc Kí bắt đầu từ việc xếp cau, đã thất bại nhiều, nhưng rồi cũng thành công. Ông cũng đã khổ sở biết bao khi tập cầm bút rồi nguệch ngoạc viết. Và chẳng phải sao, Nguyễn Minh Phú cũng nhẫn nại, ngày ngày theo cậu em trai đến trường chỉ để nghe thầy cô giảng. Không có điều kiện, em phải tự học, tự tập viết rất nhiều, ngày qua ngày trong âm thầm để khỏi làm cha mẹ buồn. Thời gian trôi qua, càng ngày ta càng thấy sức bền bỉ phi thường của những con người ấy, ý chí kiên định của họ. Khát vọng và những việc họ làm là những điều đẹp đẽ nhất. Cùng với những quyết tâm đó, họ không hề đơn độc. Cậu bé Kí thuở nào hẳn sẽ từ bỏ nếu như mẹ không khuyến khích, an ủi, động viên ; mẹ chỉ dẫn và luôn ở bên. Khi đó, trong tâm thức, tựa như có một sức mạnh, sôi nổi lắm, thiết tha lắm, đẩy cho ta tiến bước. Chính những con người đã từng sống trong khó khăn ấy, đã mang lại động lực cho gia đình và xã hội. Bản “thân họ đã nắm chắc số phận của mình. Họ cầm lấy tay lái cuộc đời mình. Một ngày mai tươi sáng đang đón chờ họ như với bao công dân khác của xã hội. Hơn thế nữa, điều mà họ có thể có được sau đó còn quý giá hơn nhiều : đó là sự tin yêu của mọi người. Gia đình thay vì lo lắng, buồn phiền thì cũng trở nên tự tin hơn vào cuộc sống. Xã hội cần biết bao những con người như thế! Chính vì thế, nếu là một người sinh ra may mắn, ta hãy cảm ơn cuộc sống và sống sao cho đúng. Đặc biệt, với những con người bất hạnh, ta hãy mở rộng lòng hơn. Họ cũng có đầy đủ quyền như mỗi chúng ta, họ đáng được cảm thông và tôn trọng. Xã hội là vòng nôi tu dưỡng con người. Nói như thế cũng có nghĩa mọi ảnh hưởng của xã hội sẽ tác động tới mỗi cá nhân. Tạo dựng một điều kiện tốt để những người như họ phát huy khả năng là điều chia sẻ lớn nhất cho những con người thiếu may mắn. Chẳng ai muốn những người xung quanh mình đau khổ, và càng không muốn bản thân đau khổ. Tuy nhiên, nếu chẳng may lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ngặt nghèo, hãy biết chấp nhận và chống lại số phận. Một xã hội chỉ tốt đẹp khi có người công dân tốt. Sống tốt là có trách nhiệm với chính mình, có nghị lực, quyết tâm cùng ý chí vươn lên, ngay từ ngày hôm nay.
(Phạm Ngọc Linh, lớp 9M, Trường THCS Trưng Vương,

Khách vãng lai đã xóa

cảm ơn banj^^:)

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Lương Phương Thảo
1 tháng 2 2020 lúc 5:15

———————Bài tham khảo nhé:——————-

Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều người sống trong hạnh phúc, sung sướng và thành đạt nhưng cũng có rất nhiều người bất hạnh sống trong khổ đau và tủi phận. Khi sinh ra, họ sớm bị thiệt thòi vì khuyết tật. Bất hạnh đến với họ từ nhiều phía, có thể do bẩm sinh, do tai nạn, do bệnh tật hoặc do rủi ro… Nói chung, sự khiếm khuyết đó luôn đem đến cho họ nỗi đau buồn triền miên, sự xa lánh mọi người hoặc sự mặc cảm sâu sắc. Thể xác họ tuy không bằng người nhưng tâm hồn của họ vẫn rất trong sáng, lành mạnh. Một bộ phận những người  trong họ luôn vươn lên không ngừng trong cuộc sống. Họ tự khẳng định mình là những người tuy “tàn mà không phế”. Nghị lực sống và ý nghĩa cuộc đời của họ luôn là tấm gương sáng cho mỗi chúng ta.
Một trong số những con người đã bứt ra khỏi sự tuyệt vọng đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, một người cần cù và có lòng quyết tâm vượt lên số phận. Thầy đã vươn lên bằng nỗ lực phi thường mà ít ai có được. Ngay từ hồi còn bé, thầy bị teo hai cánh tay sau một trận ốm. Nỗi đau thể xác không ghê gớm bằng đau khổ về tinh thần. Sự thiếu cảm thông của mọi người xung quanh và cảm giác mặc cảm luôn luôn đè nặng trong lòng khiến tuổi thơ của thầy thiếu thốn niềm vui, sự hồn nhiên, tươi trẻ. Cuộc sống lúc đó luôn là sự né tránh tất cả mọi người, kể cả với người thân. Thầy đã bỏ học và chỉ suốt ngày ru rú trong một góc nhà, quyết không chịu rạ ngoài. Một hôm, cô giáo trường làng đến tận nhà gập gỡ, chuyện trò và khuyên bảo: Cô cho rằng con người ngoài hình thức còn một thứ quan trọng hơn, đó là đời sống tâm hồn, là trí tuệ. Cô động viên cậu bé Kí rất nhiều. Cô không đồng ý với !ốị sống chỉ cho riêng mình của Kí bấy nay. Theo cô, làm người quan trọng là sống có ích cho mọi người. Suy ngẫm trước sau, thầy Kí hiểu ra nhiều điều mới mẻ. Thầy nhận thức được cuộc sống khép kín của mình không chỉ làm đau khổ cho một mình thầy mà còn làm cho nỗi đau của người thân nhân lên bội phần. Hơn ai hết thầy thấm thìa sâu sắc ý nghĩa cuộc sống của những người như mình là tàn tật về thể xác không sợ bằng tật nguyền về tâm hồn. Từ đó, con người thầy như được hồi sinh, lòng quyết tâm vươn lên để sống cởi mở và học tập như mọi người được hình thành trong lòng con người khuyết tật này trở nên thật mãnh liệt. Không có tay thì thầy dùng chân để viết. Viết bằng chân Ịà cả một sự vất vả, ở đó sự khổ luyện sẽ bội phần khó khăn. Vậy mà thầy đã vượt qua tất cả để trở thành một người trò giỏi hồi phổ thông, một sinh viên gương mẫu trong giảng đường của Trường Đại học Tổng hợp và sau này ra đời đã là người thầy giáo mẫu mực cho bao nhiêu thế hệ học trò noi theo. Không phải ai cũng làm được như người thanh niên giàu nghị lực đó, nghĩa là đủ khả năng đíứig lên sau một nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Tấm gương của thầy khiến những người lành lặn như chúng ta thấy cần phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữct. Ngoài ra, anh Bạch Đình Vinh cũng là một người mà chúng ta cũng hết lòng khâm phục. Con người tàn tật này là sinh viên của ba trường đại học : Giao thông vận tải, Thương mại, và Khoa Công nghệ thông tin – Đại học Bách khoa Hà Nội. Câu chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi… Ngày 14 tháng 3 năm 1993 ấy, một tai nạn khủng khiếp bất ngờ ập xuống đầu khi anh đang trên đường đi học về. Một chiếc xe máy đâm sầm từ đẳng sau, hất tung anh xuống đường khiến anh ngất đi và hôn mê sâu nhiều ngày. Khi tỉnh dậy, sức khoẻ giảm sút nhiều, toàn thân bại liệt, bị chấn thương mạnh nội tạng, khuôn mặt biến dạng, mất cả tiếng nói. Tất cả tưởng chừng đã chấm hết ở người thanh niên quá trẻ này ! Vậy mà ý chí vươn lên mãnh liệt, lòng quyết tâm cao độ cùng với sự động viên, giúp đỡ tận tình của gia đình, đặc biệt là người bố, đã đưa anh từng bước trở lại với cuộc sông. Nói ra thì đơn giản nhưng để làm được điều đó những con người muốn tự mình làm ra số phận cho chính mình này đã phải trả giá bằng biết bao nước mắt, đau khổ, xót xa thậm chí có cả sự tuyệt vọng và máu nữa. Ngày tháng trôi đì, chàng thanh niên ít may mắn đó đã chiến thắng. Nụ cười trở về với anh sau bao đêm ngày gian khổ vật lộn với đau thương để làm chủ được mình. Đặc biệt, sự hoà nhập kì diệu nhất là ngồi trên xe lăn, phát âm khó khăn, tay khoèo vào mà anh đã đi học trở lại và tấm bằng cử nhân Thương mại, Kĩ sư giao thông, Kĩ sư Khoa Công nghệ thông tin – Đại học Bách khoa Hà Nội đã thuộc về anh trong ngày trao bằng tốt nghiệp. Việc này ngay những người bình thường như chúng ta không phải ai cũng làm được, vậy mà chàng trai tàn tật Bạch Đình Vinh đã thành công. Hạnh
phúc của anh không phải chỉ cho cá nhân mà còn là niềm tự hào của tất cả chúng ta. Biết khâm phục một con người đã dũng cảm vượt lên số phận cay đắng của mình cũng có nghĩa là chúng ta đã hoàn thiện chính bản thân mình.
Hiện nay, hạnh phúc tình yêu cũng theo nghị lực và niềm tin cuộc sống đến cùng với anh. Một người con gái nhỏ bé, chân thành của xứ Huế đã đem lòng mến yêu và cảm phục anh. Cô đã tự nguyện xa gia đình, xa nơi chôn rau cắt rốn của mình để gắn bó cùng anh trọn đời ! Mọi người chúng ta vẫn không quên Nhữ Thị Khoa, cô gái khuyết tật ngồi xe lăn, bán bánh mì ở góc đường Lò Đúc và Trần Xuân Soạn. Người con gái nông thôn gầy gò, bé nhỏ đó đã tự mình ra thành phố để kiếm sống vì không muốn nhờ vả và sống dựa vào bất cứ ai, kể cả người thân của mình, ơ nơi đất khách quê người, không thân thích mà cô tự nuôi được mình, tự lo được cuộc sống riêng tư quả là không dễ gì. Một ngày nào đó cô đã đến với thể thao như một cơ duyên hay như một sự tất yếu của những con người không chịu đầu hàng số phận. Và lại một điều kì diệu nữa xảy ra, mà chỉ có ở những người tràn đầy nghị lực như cô. Cô và những người bạn của mình đã đem về cho đất nước những tấm Huy chương vàng của Đại hội Thể thao những người khuyết tật khu vực Đông Nam Á. Vinh quang mà họ giành được đã tôn vinh sửc sống bất diệt của dân tộc Việt Nam ta trên trường quốc tế. Mới đây nhất, chúng ta còn xúc động về người thương binh Nguyễn Xuân Năng với hai cánh tay cụt sát đến khuỷu đi thi đấu giải bóng bàn thể thao khu vực. Với thành tích đáng khâm phục : năm 1997 lần đầu tiên nhà nước tổ chức đại hội thể thao dành cho những người khuyết tật, ông giành Huy chương đồng ; sau đó, giải khuyến khích ở hội thi toàn quốc và được Thủ tướng chính phủ và Bộ Lao động Thương binh xã hội tặng bằng khen ; hai kì thi toàn quốc tiếp theo ông giành tiếp hai Huy chương vàng cá nhân ; ở Pagames 2, ông được vinh dự trong đội tuyển đi thi đấu và đem về tấm Huy chương bạc ; mới nhất, ở Pagames 3 tổ chức ở Phi-líp-pin ông tiếp tục giành thành công lớn hơn : Huy chương vàng đồng đội, Huy chương bạc cá nhân, Huy chương bạc đồng đội,… Vinh quang của ngày hôm nay là kết quả của hơn 10 năm kể từ ngày biết cầm vợt. Từ trẻ ông rất ham mê thể thao, thế mà định mệnh đã cướp đi vĩnh viễn đôi cánh tay khi ông đang làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, ông đã nói : “Tưởng như mọi chuyện ấp ủ từ bé tan thành mây khói. Nhưng ngược lại, sức mạnh tinh thần và ý chí đã giúp tôi vượt qua tất cả.” Sự khát khao chinh phục trở nên mạnh mẽ trong một con người đã từng mặc áo lính và điều này đã giúp ông chiến thắng bản thân mình. Tập luyện đối với con người có đôi cẳng tay chưa đầy 3cm là sự gian khổ phải trả bằng cả mồ hôi và máu theo đúng nghĩa đen của nó. Ông kể : “Mỗi lần ham bóng, đập trượt là y rằng tôi lao vập xuống cạnh bàn, đau đớn lắm, không dập môi thì cũng trầy xước hết cả hai cẳng tay. Nhưng lại tự nhủ, khi ở chiến trường, vết thương bị nhiễm trùng uốn ván cưa đi cưa lại ba lần như xẻ gỗ, tưởng vùi thây nơi biên thuỳ,  thế mà còn vượt qua được. Không lẽ bây giờ đầu hàng số phận ?” Những gian khổ, mất mát vừa qua đã tôi luyện người thương binh này sự chịu đựng kiên cường và bản lĩnh phi thường. Quyết tâm đánh đổi bằng mồ hôi và những bầm dập rỉ máu, mang về cho vận động viên duy nhất trên thế giới cụt cả hai cánh tay một chuỗi những chiến công liên tục ở môn bóng bàn trong các đại hội thể thao dành cho người khuyết tật toàn quốc cũng như cả ở đấu trường khu vực ASEAN vừa qua. Niềm vui chiến thắng của người lính chinh phục ước mơ đã mỏ ra cho chúng ta niềm tin vào sức mạnh của ý chí, của nghị lực mà những con người không đầu hàng số phận đã lập nên. Trên truyền hình, trên báo chí hình ảnh của anh là biểu tượng của nghị lực sống, của khát khao vươn tới chiến thắng, của vinh qụang bất diệt của dân tộc Việt Nam ta ! Vượt qua khỏi số phận không phải chỉ có người khuyết tật mà còn có ở những người bình thường nhưng hoàn cảnh sống có quá nhiều éo le, trắc trở. Lê Vũ Hoàng là một ví dụ. Anh là ngựời đoạt giải nhất trong cuộc thi “Đường lên đỉnh Ôlympia” và cũng là hình ảnh đáng nêu gương. Anh đã phải học tập và rèn luyện như thế nào để có được thành tích liên tiếp, để thể hiện tài năng và vốn tri thức của mình. Điều đáng quan tâm là ở cuộc thi chung kết, gia đình chưa lúc nào gặp nhiều khó khăn như lúc này. Mẹ cấp cứu nằm ở bệnh viện, việc học ở trường cũng đang thời kì nước rút, vậy mà kì thi chung kết lại đến đúng thời gian này… Không lẽ bỏ dở chừng ? Có ở trong cuộc mới hiểu được, đâu phải chỉ là tâm lí hiếu thắng của riêng mình. Tiếp tục thi để khẳng định mình, đây cũng là dịp hiếm có để kiểm định lại những gì mình đã được học hành và tích luỹ trên ghế nhà trường ; hơn tất cả còn sự gửi gắm của thầy cô, bạn bè và cả quê hương nữa,” Tất cả đã làm nên sức mạnh nội lực để anh đủ sức vượt qua mọi trở ngại khó khăn. Cuối cùng, vinh quang và chiến thắng đã mỉm cười trong niềm vui mừng khôn xiết của xứ Huế thân thương, trong sự khâm phục của nhân dân cả nước. Nghị lực của anh đã thôi thúc động viên chúng ta rất nhiều ! Trước vẻ đẹp của những con người đó, chúng ta không thể không đau xót bởi một bộ phận thanh thiếu niên đã sống buông thả, huỷ hoại cuộc đời và tuổi xuân của mình vào các tệ nạn xã hội. Sống mà không có mục đích, không có lí tưởng và ước mơ như họ, thì đó là sự vật vờ
của một cái chết ! Họ là một mảng tối tăm cần xoá bỏ ngay. Những kẻ đó thật là sự tương phản rõ rệt với những tấm gương đẹp đẽ trên kia ! Những con người chúng ta gặp gỡ ở trên đây đều được coi là niềm tự hào của đất nước. Họ dựa vào chính sự phấn đấu của cá nhân để vượt lên mọi khó khăn, trở ngại về cả khách quan lẫn chủ quan nhằm tôn vinh con người, tôn vinh đất nước. Số phận khắt khe không làm cho họ chùn bước trên con đường của chính mình. Nghị lực sống mạnh mẽ, ý chí vươn lên không ngừng, tình yêu cuộc sống và niềm lạc quan tin tưởng của họ đã thắp sáng cho tuổi trẻ chúng ta những ước mơ cao đẹp về sự chiến thắng số phận.

Khách vãng lai đã xóa