Những câu hỏi liên quan
Võ Nguyễn Anh Thư
Xem chi tiết
Đại Tiểu Thư
16 tháng 11 2021 lúc 12:55

Tham khảo:

Những tưởng câu chuyện An Dương Vương, Mị Châu - Trọng Thủy đã khép lại sau kết cục đầy bi thương, Mị Châu bị vua cha chém chết để giải mối nợ nước, thù nhà; còn Trọng Thủy vì ân hận, xót xa trước cái chết của Mị Nương, trước sự dằn vặt của lương tâm nên cũng tìm đường quyên sinh nơi giếng nước mà Mị Châu thường tắm khi còn sống. Nhưng nhờ trời thương xót cho mối nghịch duyên của đôi vợ chồng còn chưa giải nên sau khi chết, Mị Châu được vua Thủy Tề nhận làm con gái nuôi, còn Trọng Thủy sau nhiều ngày lang thang vất vưởng chốn thủy cung xa lạ, cuối cùng cũng tìm thấy Mị Châu.

Lại kể đến việc Trọng Thủy lạc xuống Thủy cung, vốn dĩ sau khi chết Trọng Thủy phải xuống âm phủ, trên đường sẽ có một người phụ nữ là Mạnh Bà tặng cho một chén canh để quên hết việc kiếp này rồi thuận lợi vào vòng luân hồi đầu thai sang kiếp khác. Nhưng trước khi chết, Trọng Thủy vẫn ôm một mối ân hận, đó là món nợ của chàng dành cho Mị Châu, nên chàng đã từ chối uống canh, muốn được làm một cô hồn để tìm kiếm Mị Châunhằm xin nàng tha thứ. Mạnh Bà nghe Trọng Thủy giãi bày nỗi đớn đau trong lòng nên chỉ biết thở dài, ai oán:

- Thương thay cho kiếp người mệnh khổ, hai người ai cũng ôm một nỗi hận riêng, người nào cũng từ chối bát canh này. Nhưng mấy ai hiểu rằng, được quên đi là một đặc ân lớn nhất mà trời cao ban tặng, nếu đã không muốn nhận ta cũng chẳng ép làm gì. Chỉ muốn nói với ngươi một điều, nàng Mị Châu kia năm xưa ta cũng từng gặp, nàng ta bảo rằng, tội lỗi do nàng gây ra chết cũng chưa đền lại được, nên cam nguyện làm một cô hồn dã quỷ, mãi mãi phải dằn vặt ghi nhớ những tội nghiệt mình gây ra làm sự trừng phạt. u cũng thật cứng cỏi và tội nghiệp. Nhà ngươi nếu đã thấy mình mắc sai lầm tày đình, thì liệu mà tìm xin nàng tha tội, nàng ở Thủy cung Đông Hải.

Nói rồi Mạnh Bà đột nhiên biến mất, chỉ để lại một rừng hoa Bỉ Ngạn, đỏ rực. Trọng Thủy đau đớn, ngã khuỵu, chỉ biết thều thào cảm tạ Mạnh Bà, rồi lên đường tìm kiếm hồn Mị Châu. Sau nhiều năm lang bạt, bôn ba, Trọng Thủy cũng tìm được đến bờ Đông Hải, xuống tới Thủy cung, Trọng Thủy cũng phải thấy choáng ngợp vì cảnh sắc tráng lệ và rực rỡ. Vốn là dòng dõi vương giả nhưng cả đời chàng cũng chưa từng thấy kiểu trang trí xa hoa thế này bao giờ, cung điện chẳng phải xây từ ngói gạch, mà trông như những hang động rộng lớn, hoa văn chạm khắc tinh xảo trên những vách đá trắng ngà. Ở sâu dưới mặt nước, lại thiếu ánh sáng mặt trời nhưng lòng cung lúc nào cũng sáng rực, tất cả là nhờ hằng hà sa số các viên minh châu được đặt để khắp nơi, trên vách tường, dưới mặt đất. Xung quanh chỗ nào cũng thấy các dải san hô xếp san sát, muôn hình vạn trạng chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được quang cảnh mà Trọng Thủy nhìn thấy khi ấy. Đang ngơ ngẩn, thì Trọng Thủy bị thủy quân bắt được, cho rằng chàng có ý đồ bất chính, họ dẫn chàng đến trước mặt vua Thủy Tề.

Đúng lúc, Thủy cung đang tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa, Long Vương thấy có kẻ lạ đột nhập thì không vui, nổi giận:

- Người này ở đâu ra, làm mất hết nhã hứng của bổn vương và công chúa, thật không ra thể thống gì!

Người dẫn đầu trong đám cận vệ, quỳ tâu:

- Dạ bẩm bệ hạ, chúng thần đi tuần quanh thì bắt được tên này đang ngó nghiêng, bộ dáng hết sức khả nghi, mà tra hỏi thì hắn cái gì cũng không biết, nên đưa đến đây để người quyết định ạ.

- Cho ngươi lui, người đang quỳ kia ngẩng đầu lên cho bổn vương xem.

Trọng Thủy lặng lẽ ngẩng đầu lên, đối diện với Long vương, bỗng nhiên có tiếng chén rơi vỡ phát ra "choang". Long Vương quay sang nhìn, thì thấy công chúa thần sắc tức giận, mắt ngấn nước, hai tay nắm chặt vạt áo, run run. Long Vương thấy thế càng thêm nghi ngờ, gặng hỏi:

- Ngươi từ đâu tới đây, có ý đồ gì, nếu không muốn mất mạng thì nhanh khai rõ sự tình.

Trọng Thủy bình tĩnh thưa:

- Thảo dân vốn là con trai Triệu Đà, vua nước Triệu, vì một số nguyên nhân mà sau khi chết đi, muốn xuống đây tìm một người con gái tên là Mị Châu để thỉnh tội, kính xin ngài lượng thứ vì đã không mời mà đến, phá hỏng buổi tiệc.

Long Vương, bất ngờ quay sang công chúa, hỏi:

- Mị Châu, con và hắn có quen biết chăng, sao hắn lại mạo muội đến tận đây tìm?

Lúc này nàng công chúa mắt ngọc mày ngài, mới lặng lẽ lau nước mắt, đáp:

- Thưa phụ vương, hắn là người khi xưa con còn tại thế có một mối ân oán sâu nặng, kính xin phụ vương cho con gặp riêng hắn để giải quyết nốt mối nghiệt duyên còn vương vấn chưa giải. Rồi con sẽ thưa lại hết tất cả sự tình cho người!

- Được rồi, con lui xuống đi, cứ từ từ nói chuyện đừng để tổn hại sức khỏe, con mới ốm dậy không lâu. Nếu hắn có gì bất kính với con ta sẽ trị tội hắn thích đáng.

Nói rồi, Long Vương cho người cởi trói cho Trọng Thủy, rồi ra hiệu cho một vài người hầu đi theo chàng và Mị Châu để tránh bất trắc. Mị Châu hành lễ tạ Long Vương rồi lẳng lặng rời khỏi, nét mặt u sầu. Trọng Thủy theo sau cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bao nhiêu lời muốn nói cứ nghẹn ứ trong cổ, không tài nào thốt ra. Bởi, dù nói câu gì đi chăng nữa Trọng Thủy cũng cảm thấy thật xấu hổ. Đến một lương đình vắng vẻ, Mị Châu ra hiệu cho người hầu lui hết, chỉ còn nàng và Trọng Thủy. Nàng đứng quay lưng về phía Trọng Thủy, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:

- Chẳng lẽ, ngươi lúc còn sống hành hạ, giày xéo tâm can ta, hại ta chưa đủ thê thảm hay sao mà còn theo tìm tới tận đây? Không lẽ, ngươi muốn hại ta thêm lần nữa mới hả lòng hả dạ?

Trọng Thủy lắc đầu liên tục, rồi quỳ sụp xuống, cúi đầu vô cùng khổ sở:

- Không, không phải vậy đâu, nàng đã hiểu lầm ta rồi. Từ lúc nàng chết ta đã hối hận khôn cùng, ta đâu biết đôi ta sẽ có ngày này đâu. Mị Châu nàng ơi, ta từ chối canh Mạnh Bà chỉ để đi tìm nàng, chỉ để cầu xin nàng khoan thứ, có thế mối hối hận ngàn năm trong tìm ta mới có thể nguôi ngoai.

Mị Châu quay phắt lại, đôi mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt, từng câu từng chữ như cứa vào tâm can:

- Cầu xin? Cầu xin ta tha thứ ư? Lừa dối ta, hại ta nước mất nhà tan, bị cả đất nước oán hận, hại ta bị chính cha ruột chém chết, đến chết rồi cha ta cũng chẳng thèm tha thứ cho ta. Trong mắt ngươi ta chỉ là một quân cờ, một người phụ nữ ngu muội nên dễ dàng bị nhà ngươi dắt mũi. Ta nói cho ngươi biết, ước muốn duy nhất của ta là vĩnh viễn không gặp lại kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi nữa, ngươi có biết không? Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu, đừng vọng tưởng!

- Mị Châu, ta biết lỗi lầm của ta dù có để nàng đâm trăm ngàn nhát kiếm, cũng chẳng đủ để nàng nguôi ngoai, nhưng thực tình là do bản thân ta quá ngu muội, quá xem trọng quyền lực mà quên mất tình cảm của mình. Chính ta đã khiến nàng ra nông nỗi này, chính ta đã hại nàng phải chịu đau khổ, những nỗi đau ấy ta biết nàng chẳng thể quên được. Mị Châu, chỉ cần nàng tha thứ, ta nguyện vì nàng làm bất cứ việc gì để chuộc tội, dù có phải theo nàng làm trâu làm ngựa trăm kiếp ta cũng không nề hà. Ta chỉ cần nàng tha thứ.

- Từ tha thứ nói ra thật dễ dàng, nhưng làm sao ta có thể tha thứ được đây? Nỗi đau vong quốc, nỗi đau bất nghĩa, nỗi đau bị lừa dối, mỗi ngày mỗi đêm đều như hàng ngàn mũi tên ra sức đâm vào trái tim ta, dằn vặt ta, khiến ta không tài nào chợp mắt. Dù ta may mắn được phụ vương và mẫu hậu nhận làm con gái nuôi, họ đều hết sức thương yêu, nhưng ta vẫn chẳng thể nào quên được. Lúc táng thân nơi bờ biển, trên đường đến hoàng tuyền ta gặp được Mạnh Bà có chén canh quý, tương truyền uống vào có thể quên hết tất cả, để đầu thai. Nhưng ta sao có thể dễ dàng quên tất cả chứ, ta không nhận chén canh ấy, đó là sự trừng phạt duy nhất ta dành cho chính bản thân mình, để trừng phạt sự ngu muội và ngốc nghếch của ta.

Trọng Thủy lẳng lặng, nắm lấy bàn tay run rẩy của Mị Châu:

- Sao nàng phải tự hành hạ mình như vậy, là do ta, tất cả là do ta, nỗi đau ấy đáng lý phải để ta gánh chịu thay nàng. Tại sao khi ấy ta lại hồ đồ đến như vậy, quyền lực thực sự quan trọng như vậy ư? Mặc kệ là ai cần ta không cần, ta chỉ cần nàng. Nàng hãy tha thứ cho ta được chứ? Dù nàng bắt ta phải hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh ta cũng không nửa lời oán trách.

Nói rồi Trọng Thủy, giơ tay định tự hủy ba hồn bảy phách của mình, Mị Châu hốt hoảng, túm chặt lấy tay Trọng Thủy, nước mắt chảy như mưa.

- Chàng hà tất phải làm thế? Đôi ta còn có thể vãn hồi cái gì đây? Không thể nữa rồi. Suốt trăm năm nay, ta ngày nào cũng nghĩ đến cha, không biết người đang ở chốn nào, không biết người còn hận ta không, rồi ta lại nghĩ đến chàng, ta vừa căm hận lại vừa đau khổ vì tình yêu của ta dành cho chàng. Ta không ngờ có một ngày lại thấy được sự hối lỗi của chàng thấy được chàng cầu xin ta tha thứ, mặc dù điều đó chẳng khiến ta vui vẻ hơn. Trọng Thủy, lâu lắm rồi ta không gọi tên chàng như vậy, ta không thể tha thứ cho chàng được, lương tâm không cho phép ta làm như thế, chi bằng đôi ta hãy cùng quên đi, suốt trăm năm qua có lẽ ta và chàng đã đều chịu đủ dằn vặt, đau khổ rồi. Quên đi thôi.

Trọng Thủy ngây người ra, chàng không ngờ đến cuối cùng Mị Châu vẫn không chịu tha thứ cho chàng, đã một trăm năm chàng khổ công tìm kiếm, chỉ mong câu tha thứ của nàng, thế nhưng không thể, âu cũng đáng, đáng lắm. Kẻ như chàng sao có thể tha thứ được, tự vấn lương tâm chàng cũng chẳng dám tha thứ cho mình, thì lẽ nào Mị Châu lại có thể. Trọng Thủy cười chua xót.

- Cũng phải, duyên số chúng ta đã định là phải vĩnh viễn đối đầu nhau, ta chấp nhận hết. Nhưng nàng đừng tự dằn vặt mình nữa ta chỉ cầu xin duy nhất điều này, xin nàng hãy quên hết đi, ta với nàng cùng đi gặp Mạnh Bà, xin bà ấy chén canh, kiếp sau chỉ mong chúng ta đừng phải gặp cảnh trái ngang nhường này. Được không Mị Châu?

- Cũng tốt, chúng ta hãy quên hết tất cả, quên hết những gì đau khổ ở kiếp này, quên hết những hận thù xưa cũ. Nguyện kiếp sau không gặp lại, dù luân hồi ngàn kiếp cũng không gặp lại. Đó là điều duy nhất ta muốn trừng phạt, trừng phạt cả ta và chàng.

- Được, ta chấp nhận.

Trọng Thủy nắm chặt đôi bàn tay, cổ họng khô khốc chỉ thốt ra được lời ấy. Nói rồi cả hai cùng nhau đến gặp Mạnh Bà. Trên suốt dọc đường đi hoa Bỉ Ngạn nở rực rỡ, loài hoa ấy chỉ thấy hoa mà không thấy lá, có lẽ hoa và lá của nó đã định đời đời kiếp kiếp không thể tương phùng, tựa như mối tình bi thương của những con người mệnh khổ Mị Châu và Trọng Thủy.

Thế nhưng, Trọng Thủy đã lại một lần nữa dối Mị Châu, chàng lén xin Mạnh Bà cho vào luân hồi mà không phải uống chén canh quên chuyện kiếp này, Mạnh Bà đồng ý, chỉ vì hiểu được tấm lòng của của chàng. Cứ thế, Trọng Thủy mang nỗi ân hận và đau khổ đi đầu thai, đến kiếp nào chàng cũng âm thầm tìm và bảo vệ Mị Châu, lặng lẽ nhìn nàng sống hạnh phúc bên người khác, còn Trọng Thủy cứ ôm mối ân hận ngàn đời trải qua sinh, lão, bệnh, tử.

https://thuthuat.taimienphi.vn/hay-tuong-tuong-sau-khi-trong-thuy-chet-gap-lai-mi-chau-duoi-thuy-cung-45279n.aspx
Truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy là truyền thuyết nói về quá trình dựng nước, giữ nước của An Dương Vương, cùng với đó là câu chuyện tình yêu đầy oan trái của Mị Châu và Trọng Thủy. Khám phá thêm những nội dung đặc sắc của truyền thuyết này, bên cạnh bài Hãy tưởng tượng sau khi Trọng Thủy chết gặp lại Mị Châu dưới thủy cung, các em hãy tham khảo thêm: Phân tích truyện An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thuỷ, Phân tích nhân vật An Dương Vương, Cảm nghĩ của em về truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy, Thái độ và tình cảm của nhân dân đối với nhân vật Mị Châu qua Truyện An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thuỷ.

  
Trần Minh
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
28 tháng 4 2019 lúc 6:26

Dàn ý:

1. Mở bài

- Sau khi an táng cho vợ, Trọng Thuỷ ngày đêm buồn rầu khổ não.

- Một hôm đang tắm, Trọng Thuỷ nhìn thấy bóng Mị Châu ở dưới nước bèn nhảy xuống giếng ôm nàng mà chết.

2. Thân bài

- Trọng Thuỷ lạc xuống Thuỷ cung.

   + Vì trong lòng luôn ôm nỗi nhớ Mị Châu nên sau khi chết, linh hồn Trọng Thuỷ tự tìm đến thuỷ cung.

   + Miêu tả cảnh cảnh ở dưới thuỷ cung (cung điện nguy nga lộng lẫy, người hầu đi lại rất dông…).

- Trọng Thuỷ gặp lại Mị Châu.

   + Đang ngơ ngác thì Trọng Thuỷ bị quân lính bắt vào đại điện.

   + Trọng Thuỷ được đưa đến quỳ trước mặt một người mà lính hầu gọi là công chúa.

   + Sau một hồi lục vấn, Trọng Thuỷ kể rõ mọi sự tình. Lúc ấy Mị Châu cũng rưng rưng nước mắt.

- Mị Châu kể lại chuyện mình và trách Trọng Thuỷ.

   + Mị Châu chết, được vua Thuỷ Tề nhận làm con nuôi.

   + Mị châu cứng rắn nặng lời phê phán oán trách Trọng Thuỷ: Trách chàng là người phản bội; Trách chàng gieo bao đớn đau cho hai cha con nàng và đất nước.

   + Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thuỷ rồi cả cung điện tự nhiên biến mất.

- TrọngThuỷ còn lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của mình.

3. Kết bài

Trọng Thuỷ hoá thành một bức tượng đá vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.

* Lưu ý: Người viết có thể vẫn dựa vào dàn ý nêu trên nhưng có thể chọn nội dung câu chuyện khác, ví dụ:

   + Trọng Thuỷ và Mị Châu gặp gỡ nhau. Hai người tỏ ra ân hận. Nhưng rồi họ quyết định từ bỏ mọi chuyện ở dương gian để sống cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nơi đáy nước.

   + Mị Châu gặp Trọng Thuỷ. Nàng phân rõ lí tình về những chuyện lúc hai người còn sống. Hiểu lời vợ, Trọng Thuỷ tỏ ra ân hận, nhận tất cả lầm lỗi về mình. Hai người hứa hẹn sẽ làm những điều tốt đẹp để bù đắp những lầm lỗi trước đây.

Nguyễn Kim Oanh
Xem chi tiết
Phan Thị Mai Trinh
22 tháng 10 2017 lúc 19:53

mọi người giúp ,mình với ạ, người 1 phan cũng đc ạ . Mai mình nộp rồi. huhu

Nhật Lê
Xem chi tiết
....
22 tháng 10 2021 lúc 8:26

Đã ba năm trời kể từ ngày Cám và dì mất, cũng là từng ấy thời gian Tấm trở lại sống trong cung cùng nhà vua. Mặc dù cuộc sống trôi đi yên bình, hạnh phúc, nhưng luôn có một nỗi niềm làm Tấm không khỏi bận lòng – về Cám!

Tháng bảy mới sang, lại gần đến ngày lễ Vu lan và ngày Xá tội vong nhân. Độ này Tấm hay nằm mơ thấy Cám. Những giấc mơ – kì lạ thay – giống hệt như nhau. Cám lơ lửng trong một khoảng không mịt mùng, vừa như gần mà lại xa vời vợi, mỏng manh như sương khói. Cám bận bộ quần áo giản đơn, trông gầy guộc xanh xao, hai hốc mắt trũng sâu, chỉ nhìn Tấm buồn rầu rầu, ánh mắt thiết tha như có điều muốn rãi tỏ. Giấc mơ lặp đi lặp lại khiến Tấm suy nghĩ rất nhiều – phải chăng ngày Xá tội gần kề, Cám muốn gặp Tấm để bày tỏ điều gì? Nghĩ vậy, nàng quyết định sẽ lên chùa vào ngày xá tội năm nay.

 

Ngày Xá tội vong nhân đến. Sáng sớm, Tấm đã dậy, tự tay làm chút đồ lễ rồi khởi hành đến ngôi chùa trên núi có tiếng rất thiêng. Tấm đến chùa thì đã gần trưa, nàng sắp lễ rồi thắp một nén nhang, thành tâm cầu khẩn! Nàng khấn cho Dì, cho Cám, cầu cho linh hồn của hai người được rửa tội và siêu thoát! Giữa lúc ấy, đột nhiên Tấm nghe ù ù bên tai, mở mắt ra thì không còn thấy điện thờ nữa, chỉ thấy mình đang lơ lửng giữa khoảng không xám đặc, cuộn xoáy! Chưa kịp định thần thì Tấm thấy mình bị hút về phía trước, mãi cho đến khi gặp một cánh cửa, cửa bật tung, Tấm bị hút vào đó. Sau cánh cửa là một căn phòng. Căn phòng trống không, tường và trần đều một màu xám, Tấm ngỡ ngàng. Nhưng đó chưa phải là điều lạ lùng nhất, cảnh cửa mở ra lần nữa, và Cám bước vào. Đúng là Cám, không mờ ảo như trong giấc mơ của Tấm, mà thực sự hiện hữu – Cám bằng xương bằng thịt! Tấm không nói được lời nào, trong nàng tràn ngập nỗi hoang mang và hàng trăm ngàn câu hỏi. Nàng đang ở đâu? Tại sao nàng bị đưa đến đây? Nơi này cách ngôi chùa kia bao xa? Giữa lúc bối rối, Cám chợt lên tiếng, tiếng nói nghe cũng rất thật, rất đỗi thân quen, nhưng thoáng chút gì như nghẹn ngào, và vang hơn bình thường:

 

- Chị Tấm!

Tấm hoảng hốt, hình ảnh Cám, giọng nói Cám, sống động quá. Nàng hoang mang: đây là mơ, hay là thực? Như đọc được suy nghĩ của Tấm, Cám tiếp:

Chị Tấm, chị và em đang ở dưới Âm Phủ! Đây là nơi mà người trần lẽ ra không được đến, chỉ có chị – người được thần thánh phù độ, trải qua bao kiếp nạn mới tới được!

Tấm không biết nói gì, nàng còn chưa hết sững sờ.

- Chị Tấm, sao chị không nói gì?

Tấm nhắm mắt, hít một hơi dài. Giờ thì nàng chắc chắn rằng đây không phải là mơ, nàng chọn lời:

- Em Cám à! Em đưa chị đến đây sao? Có phải em đã tìm gặp chị suốt mấy đêm rồi?

Cám gật đầu:

- Vậy phải chăng em có điều gì muốn nói? – Tấm tiếp.

- Vâng, hôm nay là ngày phán quyết của em. Hôm nay Diêm Vương sẽ định đoạt liệu linh hồn em có được siêu thoát, được đầu thai hay không.

“Cám khác quá!” – Tấm tự nhủ. Cám đang đứng trước mặt Tấm lễ phép, điềm đạm, hoàn toàn khác xưa.

- Em Cám, suốt ba năm qua em ở đâu?

Cám cười, nụ cười rầu rầu:

- Em được Diêm Vương sai đi chứng kiến cảnh khổ đau trong nhân gian, cảnh người ta bị lừa gạt, bị hãm hại, chứng kiến lòng đố kị, tham lam. Cứ đi một ngày, em phải về báo những gì mình nhìn được cho Diêm Vương, và cả những gì mình cảm thấy.

- Rồi sao nữa?

- Ban đầu em dửng dưng, em vô cảm, nhìn người khác đau đớn, bất hạnh, em không có lấy một chút mủi lòng. Vì thế mà Diêm Vương trừng phạt em bằng cách bắt em chịu tất cả những cảm xúc đau khổ ấy. Em quằn quại, em cầu xin dừng tay, nhưng vô ích! Cảm giác của người bị tra tấn, của người mất cha, mất mẹ, của người bị ruồng bỏ, của người bị hãm hại, như trận cuồng phong cào xé em. Em bị trừng phạt cho đến khi em biết đồng cảm, biết thương xót.

 

- Đến khi nào em mới biết thương xót những cảnh khốn cùng ấy?

- Hai năm trời chị Tấm ạ!

- Thế một năm còn lại em làm gì?

- Em xá tội cho những tội lỗi của mình. Diêm Vương gửi hồn em vào một con bống, con bống bị lừa gạt rồi bị làm thịt; rồi Diêm Vương gửi em vào con chim vàng anh, con chim cũng bị giết; Diêm Vương lại cho em vào cây xoan đào, cây xoan đào cũng bị đốt trụi! Như thế em cũng phải bỏ mạng bốn lần, bằng số lần em hãm hại chị.
Tấm im lặng. Ba năm trời ròng linh hồn Cám bị đày đọa, cái giá đắt cho những lỗi lầm khi còn sống.

- Vậy dì đâu, em đã phải chịu phạt cho cả phần dì nữa ư?
Cám rùng mình một cái, cô cất giọng buồn. Trông Cám như muốn khóc mà không thể khóc. Hẳn là người chết rồi không khóc được nữa.

- Mẹ em khi xuống đây đã làm náo loạn cả âm phủ, đắc tội với Diêm Vương. Mẹ quyết không nhận lỗi, vì thế mà phải chịu trừng phạt đau đớn, không những thế, đời đời kiếp kiếp phải đầu thai vào con ruồi, con cóc.

Dẫu dì đã làm nhiều điều độc ác với Tấm, Tấm nghe vậy cũng không khỏi xót xa! Đúng là không gì qua được mắt thần linh, tội lỗi dù sớm muộn đều bị trừng trị. Nghĩ đến đây, Tấm nhìn lại mình, bàn tay Tấm cũng từng rót nước sôi giết Cám, bàn tay Tấm cùng từng gửi hũ mắm đến cho Dì, khiến dì chết vì kinh sợ, bàn tay ấy đã từng làm điều xấu, từng giết người!

- Em Cám, em nói hôm nay là ngày phán quyết, phải chăng đích thân Diêm Vương sẽ…Tấm chưa dứt câu, đột nhiên cả căn phòng rung chuyển, rồi bất thình lình nới rộng ra, thành một nơi rộng mênh mông, u ám, tường vẽ đầy hình người bị tra tấn, trần thì cao hun hút. Tấm lờ mờ đoán ra: đây ắt hẳn là phòng xử của Âm Phủ.

Bàn xử án sừng sững trước mặt, Diêm Vương hiện ra. Vượt ra ngoài ngôn ngữ và trí tưởng tượng của con người, Diêm Vương, và cả bầu không khí toát ra từ Người không một từ nào có thể miêu tả. Ngài cất tiếng nói làm rúng động không gian:

- Cám, hẳn ngươi biết vì sao mình lại ở đây. Tấm, ngươi là người trần đầu tiên đặt chân xuống Âm Phủ, người biết vì sao không?

 

- Dạ bẩm, tì nữ người trần mắt thịt, không thấu được hết ý định của bậc thần linh.
Diêm Vương cười lớn:

- Hôm nay, ta sẽ ra phán quyết định đoạt số phận của hai ngươi. Cám, ngươi trước.
Cám bước về phía trước.

- Hẳn ngươi biết tội của mình chứ?

- Dạ, con biết.

- Cám trả lời, nghe giọng nói thoáng run nhưng cứng cỏi lạ thường.

- Ngươi đã cùng mẹ hãm hại Tấm nhiều lần, còn tranh giành hạnh phúc của Tấm. Ta hỏi nhà ngươi, nhà ngươi có thật sự yêu vị vua đó không?

- Dạ bẩm, con không ạ.

- Vậy suy cho cùng ngươi vì lòng đố kị và lòng ham mê phú quý mà làm vậy?

- Dạ, vâng ạ.

- Ngươi đã chuộc tội suốt ba năm vừa rồi, đã học được cách thương xót, đã biết đồng cảm, đã nếm mọi khổ đau trong nhân gian. Ngươi có thấy mình xứng đáng được đầu thai làm người không?
Cám chợt im lặng. Một khoảng dài trôi qua, rồi Cám lên tiếng:

- Dạ bẩm, không ạ.
Diêm Vương thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu:

- Ngươi nói vậy, và ngươi thực sự nghĩ vậy, điều ngươi thật sự nghĩ mới quan trọng! Ngươi biết không, đầu thai làm người là một ân huệ lớn lao, nhưng cũng là một sứ mệnh khó khăn, làm người không hề dễ dàng. Ngươi đã chịu phạt không có nghĩa là linh hồn ngươi đã được gột rửa. Vì tội lỗi của ngươi một phần là do mẹ nhà ngươi xúi giục mà ngươi lại chịu đựng cả hình phạt của mẹ mình, nên ta cho phép nhà ngươi được đầu thai thành bông hoa sen. Ngươi sẽ có ba kiếp làm hoa trước khi ta xem xét ngươi có thể được đầu thai làm người một lần nữa không.

- Dạ! Con xin tạ ơn ân đức của Diêm Vương. – Cám nói, rồi bước xuống.

- Tấm, đến lượt ngươi.

Tấm bước lên trước.

- Tấm, ngươi không thắc mắc vì sao ngươi là người trần mà lại phải xuống âm phủ để nhận phán quyết về số phận mình không?

- Dạ bẩm, không ạ.

- Một phần là vì ta đã hứa với Cám sẽ ban một ân huệ cho những tháng ngày chuộc tội, và Cám xin được gặp ngươi. Phần khác, phần khiến ngươi được phán quyết khi còn sống là bởi ngươi đã trải qua bao khổ nạn – điều không hề được ghi trong sách sinh tử. Sức sống và sự trong sạch của ngươi đã khiến thần linh động lòng mà thay đổi điều được sắp đặt, lẽ ra ngươi đã chết ngay từ lúc dì ngươi chặt đổ cây cau, khiến ngươi ngã.

- Nhưng con đã giết người, thưa Diêm Vương, con đã làm việc tàn độc, linh hồn con đã bị vấy bẩn.

Diêm Vương khẽ làm một hành động như cười mỉm.

- Ngươi giết người đâu phải vì dã tâm. Ngươi đã cảnh báo mẹ con Cám nhiều lần nhưng hai người đó không hề thay đổi. Ngươi giết người là hành động tự bảo vệ mình, khi sự can thiệp của thánh thần cũng chỉ có hạn, khi người bên cạnh ngươi – là vị vua kia – cũng không ra tay giúp. Tuy vậy, hành động giết người luôn luôn là sai trái. Như thế, ngươi sẽ vẫn được đầu thai làm người. Nhưng sau khi vị vua kia mất, ngươi sẽ phải quy y cửa phật và dành phần đời còn lại là một nữ tu, ăn chay niệm phật để xá tội.
- Dạ, tạ ơn ân đức của Diêm Vương.

 

Diêm Vương gật đầu:

- Vậy thì ta tuyên bố: PHIÊN XỬ KẾT THÚC!

Nói rồi, Diêm vương biến mất, căn phòng lại chuyển động dữ dội, rồi trở lại là căn phòng nhỏ khi nãy.

Chị Tấm! – Cám lên tiếng – Em phải chia tay chị thôi. Vậy là em được thỏa tâm nguyện gặp chị lần cuối. Em xin lỗi, chị Tấm ạ, em xin lỗi, cho những gì mẹ con em đã làm!

Tấm trào nước mắt, chỉ biết gật đầu.

Vậy em đi nhéchị Tấm! – Cám nói, đoạn đưa tay ra, rồi hình bóng mờ dần, mờ dần, đến khi biến mất hẳn.

Cửa phòng bật mở, Tấm bị hút ra ngoài, trở về với điện thờ.

Năm ấy, hồ sen trong cung chỉ nở đúng một bông, nhưng tươi tắn và thơm lạ thường. Tấm thường ra ngồi ở lầu trước hồ sen cùng nhà vua. Cứ mỗi lần ấy, Tấm lại thấy như nghe được giọng Cám nói khe khẽ: ”Chị Tấm ơi! Chị Tấm ơi!” – như tiếng thỏ thẻ của người em gái thân thương!

Cẩm Ly
Xem chi tiết
....
23 tháng 10 2021 lúc 14:46
Soạn bài Truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy
Wilkinson Hunt
Xem chi tiết
Diệp Phi Yến
Xem chi tiết
Thảo Phương
2 tháng 11 2019 lúc 19:38

A. Mở bài

- Sau khi an táng cho vợ, Trọng Thuỷ ngày đêm buồn rầu khổ não.

- Một hôm đang tắm, Trọng Thuỷ nhìn thấy bóng Mị Châu ở dưới nước bèn nhảy xuống giếng ôm nàng mà chết.

B. Thân bài

1. Trọng Thuỷ lạc xuống Thuỷ cung.

- Vì trong lòng luôn ôm nỗi nhớ Mị Châu nên sau khi chết, linh hồn Trọng Thuỷ tự tìm đến thuỷ cung.

- Miêu tả cảnh cảnh ở dưới thuỷ cung (cung điện nguy nga lộng lẫy, người hầu đi lại rất đông...).

2. Trọng Thuỷ gặp lại Mị Châu

- Đang ngơ ngác thì Trọng Thuỷ bị quân lính bắt vào đại điện.

- Trọng Thuỷ được đưa đến quỳ trước mặt một người mà lính hầu gọi là công chúa.

- Sau một hồi lục vấn, Trọng Thuỷ kể rõ mọi sự tình. Lúc ấy Mị Châu cũng rưng rưng nước mắt.

3. Mị Châu kể lại chuyện mình và trách Trọng Thuỷ

- Mị Châu chết, được vua Thuỷ Tề nhận làm con nuôi.

- Mị châu cứng rắn nặng lời phê phán oán trách Trọng Thuỷ.

- Trách chàng là người phản bội.

- Trách chàng gieo bao đớn đau cho hai cha con nàng và đất nước.

- Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thuỷ rồi cả cung điện tự nhiên biến mất.

4. Trọng Thuỷ còn lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của mình

C. Kết bài

- Trọng Thuỷ hoá thành một bức tượng đá vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.

Khách vãng lai đã xóa
Lạc Chỉ
Xem chi tiết
ღїαɱ_Thuyy Tienn《ᗪɾą》
14 tháng 10 2018 lúc 10:46

 Hãy tưởng tượng mình trong vai Mị Nương và gặp gỡ Thủy Tinh sau 20 năm. Kể lại câu chuyện .

Chào các con! Ta là Mị Nương, chắc các con đã biết đến ta qua câu chuyện liên quan đến Sơn Tinh, Thủy Tinh. Từ ngày theo Sơn Tinh về núi, cuộc sống của ta rất hạnh phúc, duy chỉ có điều nàng năm phu quân của ta vẫn phải vất vả đánh trả Thủy Tinh. Đó quả là một câu chuyện dài, hôm nay ta sẽ kể cho các con nghe tường tận về câu chuyện đó.

Vua Hùng thứ mười tám là phụ vương của ta. Vì ta là con út lại rất biết nghe lời phụ vương nên vua cha yêu chiều ta hết mực. đến tuổi lập gia đình, cha muốn kén cho ta một người chồng xứng đáng để làm chổ nương tựa cho người con yêu dấu của Người. Ngay sau khi biết vua cha có ý đó, rất nhiều người đã đến và cầu hôn với ta. Nhưng phần vì ta không ưng, phần vì họ không thật sự tài giỏi nên phụ vương chưa đồng ý một ai. Một hôm, có hai chàng trai cũng đến thi tài. Mới nhìn ta đã biết đây là những người có tài năng phi thường. Một chàng tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, mặc một bộ quần áo bằng lông thú, nai nịt gọn gàng. Bước chân của chàng uyển chuyển, nhẹ nhàng, dũng mãnh như bước đi của hổ, báo. Chàng tên gọi là Sơn Tinh, đến từ vùng núi Tản Viên. Chàng cúi lạy cha ta rồi xin được trổ tài. Chàng vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên rừng dãy núi đồi. Tài năng, võ nghệ phi thường của chàng khiến mọi người reo hò, khen ngợi không ngớt. Cha ta có vẻ ưng ý lắm. Chàng thứ hai tên Thủy Tinh, trông có vẻ hơi dữ tợn hơn. Chàng khoác trên mình bộ quần áo lấp lánh được dệt bởi những chiếc vẩy cá rất to, theo sau là những tiếng reo hò của các thần tôm, thần cá. Chàng vung tay gọi gió, hô mưa khiến mọi người được một phen khiếp sợ nhưng cũng rất khâm phục. Vua cha thấy tài năng của hai người ngang nhau, không biết chọn ai bèn hỏi ý kiến ta. Ta vẫn trao quyền kén chồng cho cha nên cũng không bày tỏ ý kiến của mình nhưng thực tâm, ta đã có cảm tình với Sơn Tinh. Vua cha sau khi họp bàn các Lạc hầu, Lạc tướng bèn ra điều kiện:

– Ngày hôm sau, ai mang sính lễ đến trước sẽ được rước Mị Nương về.

Sính lễ người đưa ra thật lạ và quý hiếm, ta cũng chưa từng được thấy bao giờ. Suốt đêm hôm ấy, ta trằn trọc không ngủ được. Không biết ai sẽ là người đến trước? không biết ta sẽ lên rừng hay xuống biển? Càng nghĩ ta càng lo lắng và buồn bã vì sắp phải xa phụ vương của ta.

Đúng như mong ước của ta. Ngày hôm sau, Sơn Tinh mang sính lễ đến trước. Lễ vật bao gồm một trăm ván cơn nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao – mỗi thứ một đôi nhưng xem xét lĩ ta nhận ra một điều đó đều là những sản vật quý hiếm của núi rừng. ta liếc nhìn cha. Phải chăng cha ta ưu ái cho chàng Sơn Tinh nên yêu cầu lễ vật của rừng núi, hay là vì hiểu được tâm tư của con gái? Càng nghỉ ta càng khâm phục và yêu quý cha ta hơn. Sau khi làm lễ xong, ta theo Sơn Tinh về núi. Đoàn rước dâu đi đến đâu, náo nức một vùng đến đấy. đến nữa đường, bỗng nghe một tính thét vang như sóng dậy phía sau. Theo lời bẩm báo của lính hầu, vì đến sau không lấy được ta, Thủy Tinh đã tức giận mà đuổi đánh Sơn Tinh. Khuôn mặt của hắn mới đáng sợ làm sao! Đôi mắt trợn ngược, bộ râu vểnh lên đầy căn giận và liên tục gào thét ra mưa, gió, sấm, chớp làm rung chuyển cả bầu trời, cuốn trôi biết bao nhà cửa. Hắn liên tục thét Sơn Tinh trả lại ta cho hắn. Đoàn người tùy tùng và ta vô cùng khiếp sợ. Giữa lúc ấy Sơn Tinh đã vận dụng hết nội lực của mình dời từng quả núi, bốc từng quả đồi để ngăn cản dòng nước. cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Ngồi trong kiệu, ta lo lắng cho số phận của nhân dân, cho tính mạng của chồng ta và cầu khấn thần phật đem lại chiến thắng cho chàng. Quả nhiên, nước của Thủy Tinh dâng đến đâu thì đồi núi của chồng ta dưng lên đến đấy. Cuộc chiến kéo dài mấy ngày thì Thủy Tinh đuối sức, đành rút quân về.

Từ đó, ấm ức chuyện cũ dẫn đến oán nặng, thù sâu, Thủy Tinh hằng năm vẫn dâng nước đánh chồng ta. Nhân dân còn mãi lưu truyền câu ca:

Núi cao, sông hãy còn đi,

Năm năm báo oán, đời đời đánh ghen.

Sơn Tinh là một người tốt bụng, cứ đến thời điểm này trong năm, chàng lại vắng nhà. Chàng cũng quân lính đánh trả Thủy Tinh để bảo vệ cuộc sống cho nhân dân, mang lại bình yên cho mọi người. Mong cho chàng sẽ chiến thắng Thủy Tinh để cuộc sống luôn được thanh bình, no ấm.

Trương Lan Anh
14 tháng 10 2018 lúc 4:12

https://h.vn/hoi-dap/question/59488.html

https://olm.vn/hoi-dap/question/1070646.html

Tham khảo nha