TÔI YÊU CON HIỀN LỚP TÔI RẤT NHIỀU.
NHƯNG HÔM QUA TÔI BỊ NÓ BỐP TÔI FAI
LM SAO ĐÂY HELP ME!
Tôi yêu con Hiền lớp tôi.
ý câu hỏi của cậu là sao . tớ ko hiểu
Tí tuổi
yêu đương vó vẩn
hôk đi
# meo
mn k nhó
Hôm nay , tôi bỗng ứa nước mắt vì nghe tin người tôi yêu quý đã khuất . Đó là bà nội tôi .
Bà nội tôi năm nay đã ngoài 70 . Tuổi bà già , nhưng bà vẫn rất khỏe mạnh . Không hiểu tại sao , Thần Chết lại đưa bà tôi đi sớm thế ? Bà là người thương tôi nhất nhà . Hồi lớp 3 , bà còn cho tôi đi chơi để động viên tôi khi tôi bị điểm kém . Cho dù đã lên lớp 5, bà vẫn coi tôi như đứa trẻ , suốt ngày mua cho tôi đủ thứ . Nhưng mà ..... tại sao
Đoạn văn này hay thật . Nhưng khi mk đọc nó , mk cảm thấy hơi buồn
Mk đọc thấy buồn quá. Tại sao cậu lại viết như vậy. Mk ứa nước mắt rồi
Một ngày, tôi giết con em gái vì nó làm phiền tôi.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Năm năm sau, sau cuộc cãi lộn với thằng bạn, tôi đã giết nó.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Mười năm sau, tôi giết con đàn bà mang thai đứa con mà tôi trót dại trong một lần say rượu.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Mười lăm năm sau, do không ưa lão sếp, tôi đã giết lão.
Tôi ném xác lão xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Hai mươi năm sau, tôi giết bà già, vì bà phải nằm liệt giường nhưng tôi lại không muốn chăm sóc.
Tôi ném cái xác xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác vẫn chưa biến mất.
Và ngày qua ngày, cái xác vẫn còn đó…
=> Bà mẹ phi tang hộ thằng này mấy cái xác trc đây, giờ bà này bị giết nên ko ai phi tang hộ
Trong các câu sau đây, câu nào đúng, câu nào sai?
a) Nó rất thân ái bạn bè.
b) Nó rất thân ái với bạn bè.
c) Bố mẹ rất lo lắng con.
d) Bố mẹ rất lo lắng cho con.
e) Mẹ thương yêu không nuông chiều con.
g) Mẹ thương yêu nhưng không nuông chiều con.
h) Tôi tặng quyển sách này anh Nam.
i) Tôi tặng quyển sách này cho anh Nam.
k) Tôi tặng anh Nam quyển sách này.
l) Tôi tặng cho anh Nam quyển sách này.
Các câu đúng:
- Nó rất thân ái với bạn bè
- Bố mẹ rất lo lắng cho con
- Mẹ thương yêu nhưng không nuông chiều con
- Tôi tặng quyển sách này cho anh Nam
- Tôi tặng anh Nam quyển sách này
Câu sai
- Nó rất thân ái bạn bè
- Bố mẹ rất lo lắng cho con
- Tôi tặng quyển sách này anh Nam
hôm qua con HOT GIRL nó chửi tôi tôi đá nó một phát vào chim của nó
và kết quả ra sao nhỉ????????
Ê , NHOK . KO ĐƯƠ]CJ ĐĂNG MẤY CÁI THỂ LOẠI NHƯ VẬY LÊN ONLINE MATH. NGHE CHƯA!!!!!!!!~_~
dịch sang tiếng anh giúp mk nhé:
-tôi rất yêu mẹ tôi và chị tôi
-mẹ là cô tiên trong tim tôi
-chị tôi rất xinh đẹp
-mẹ tôi như là ngôi sao sáng ,là người mà tôi yêu thương
-con yêu mẹ suốt đời mẹ à
-em yêu chị gái lắm
Giúp mk nhé,đây là ....... nhanh mk k,tối mk cần để hk nữa
I love my mother and sister
My baby is my fairy
my sister is very beautiful
My mother is a bright star, whom I love
- love mother for life mother
I love you very much
I LOVE MOTHER AND SISTER
MY SISTER A BEARTYFUL
XIN LỖI MÌNH CỈ BIEEST CÂU 1 VÀ 3 THÔI
I love my mother and sister
Mother is the fairy in my heart
My sister is very beautiful
Mother as a bright star , whom I love
I love you mother forever
I love you sister very much
Chuộc lương tâm
Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.
Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.
Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"
Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"
Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"
Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."
Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.
Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.
Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.
Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."
Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"
Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.
Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.
Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.
Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.
Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.
Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."
Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !
Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"
Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."
đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?
Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.
người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ
Rất hay!
Cái này có liên quan tới đời sống đó
Năm sinh nhật 12 tuổi của tôi,cậu bạn ở quê có gửi ra cho tôi 1 con búp bê.Đó là con búp bê tôi đã đánh mất từ khi chuyển từ quê ra thành phố sống.Cậu ấy có gửi kèm 1 bức thư,nói rằng cậu ấy tìm đc con búp bê trên cây.Tôi rất vui,nhưng từ hôm đó thấy con búp bê rất kì lạ...
Nó luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.Trên bàn học,ngoài hành lang,trên giường,...Và nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cảm giác tôi đi đâu cx bị nó theo dõi.
Cho đến 1 ngày...
Mẹ tôi mất,thi thể của bà đc tìm thấy ở bụi cây sau nhà,khám nghiệm tử thi cho thấy bà bị siết cổ.Bên cạnh là con búp bê nằm trên vũng máu.1 thời gian sau thì em trai tôi cx mất,bên cạnh cũng là con búp bê đang mỉm cười.Bố tôi đi công tác,tôi rất sợ.Bà giúp việc về quê để làm đám tang cho cậu con trai đầu lòng của bà ấy,tôi liền đi theo.Thật may mắn vì đó cx là nơi ở cũ,tôi gặp lại rất nhiều bn bè và 2 ngày tang lễ trôi qua ko có gì nguy hiểm.
Trong lúc đi tàu quay về thành phố,tôi thấy thấp thoáng trong vali của bà giúp việc...Dường như,nó đang mỉm cười
Tôi chợt suy nghĩ,1 cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng...
Tại sao nhân vật tôi lại sợ ?
* P/s: Nhân vật " tôi " đc nhắc đến là con gái *
Gợi ý :
1 phần là do thấy con búp bê
Phần còn lại là...
nghĩ rằng cậu con trai kia có ý đồ gì với mình?
Hôm trước trên đường đi học về , tôi liền nhặt được một chú cún màu vàng trông rất đẹp .Tôi liền đem nó về nhà và chăm sóc . Đến nay cũng được 1 tuần rồi . Cả nhà tôi ai cũng yêu quý nó . Tối nay , trong lúc cả nhà đang ngủ bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng sủa dữ dội của nó . Tôi liền bật dậy chạy ra thì thấy nó đang cắn ống quần của ai đó . Tôi liền hô hào lên gọi mọi người dậy . Mẹ tôi liền cầm cây chổi chạy ra thì tên kia chạy đi mất . Bố tôi đuổi theo thì hoá ra là thằng Long ở đầu ngõ nghiện ngập không có tiền trả nên mới đi ăn trộm , sau đó bố tôi liền giáo nó cho công an xã .Qua " chiến công " này tôi càng yêu cún hơn vì sự thông minh và dũng cảm của nó . Tìm và phân loại Đại từ thành hai cột Đại từ để trỏ và đại từ để hỏi
đại từ để trỏ: nó, tên kia, thằng
đại từ đẻ hỏi: ai