Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Nguyễn Ngọc Gia Hân
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Gia Hân
Xem chi tiết
Nguyễn Ý Nhi
20 tháng 10 2019 lúc 16:22

Cô giáo dạy em năm lớp Một tên là Vân.

Cô rất quan tâm và thương yêu học sinh. Em nhớ như in giọng nói dịu dàng, đầm ấm của cô trong giờ kể chuyện. Đối với bạn chưa ngoan, cô ân cần khuyên bảo chứ không hề trách phạt. Em rất quý mến cô, luôn xem cô như người mẹ hiền của em. Khi em viết chưa đẹp, cô cầm tay em uốn nắn theo từng con chữ. Những bài toán khó, cô giảng thật tỉ mỉ cho em hiểu. Em có tiến bộ như ngày nay đều nhờ vào sự chăm chút của cô. Em cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để đáp lại công ơn của cô đã dành cho em.

OK!!

#Châu's ngốc

Khách vãng lai đã xóa
Phạm Trung Hiếu
Xem chi tiết
pham van thien
Xem chi tiết
Phan Tiến Nghĩa
8 tháng 11 2019 lúc 14:11

kham khảo

Viết đoạn văn ngắn từ 5 đến 7 câu có dùng từ mượn - Ngữ văn Lớp 6 - Bài tập Ngữ văn Lớp 6 - Giải bài tập Ngữ văn Lớp 6 | Lazi.vn - Cộng đồng Tri thức & Giáo dục

vào thống kê

hc tốt 

Khách vãng lai đã xóa
✿.。.:* ☆:**:.Lê Thùy Lin...
11 tháng 11 2019 lúc 17:37

Tôi yêu ngôi trường, ngôi trường thân thuộc, ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào. 

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Xuân Bắc
Xem chi tiết
Nguyễn Thu Hà
Xem chi tiết
VÕ DUY LÂM
26 tháng 10 2018 lúc 20:14

Cô giáo dạy em năm lớp Một tên là Vân.

Cô rất quan tâm và thương yêu học sinh. Em nhớ như in giọng nói dịu dàng, đầm ấm của cô trong giờ kể chuyện. Đối với bạn chưa ngoan, cô ân cần khuyên bảo chứ không hề trách phạt. Em rất quý mến cô, luôn xem cô như người mẹ hiền của em. Khi em viết chưa đẹp, cô cầm tay em uốn nắn theo từng con chữ. Những bài toán khó, cô giảng thật tỉ mỉ cho em hiểu. Em có tiến bộ như ngày nay đều nhờ vào sự chăm chút của cô. Em cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để đáp lại công ơn của cô đã dành cho em.

Thiên thần áo trắng
Xem chi tiết
Dương Nguyễn
11 tháng 8 2016 lúc 15:07

Chắc hẳn ai cũng có ít nhất một kỉ niệm với thầy - cô giáo của mình, đặc biệt là thời học trò. Riêng em cũng vậy, đó là vào năm lớp năm, giữa em và cô Nguyệt - giáo viên chủ nhiệm lớp em có một kỉ niệm khó quên. Vào một buổi sáng thứ hai năm ấy, bầu trời trong xanh văng vẳng tiếng chim hót, thời tiết mùa xuân thật ấm áp vô cùng, cuộc hành trình cô chở em đi giải Toán qua mạng đã bắt đầu. Trên đường đi, bỗng cô hỏi em:

- Em ăn sáng chưa?

Cô nói em mới nhớ mình chưa ăn nên trả lời:

- Dạ chưa ạ.

Cô mỉm cười nói:

- Vậy hai cô trò mình ghé quán cơm ăn nha!

Em vui vẻ trả lời:

- Dạ!

Khi đến quán cơm, em và cô đang ăn cơm thì bỗng thấy có một cụ già cao tuổi bị ngã. Cô và em liền vội vàng chạy đến đỡ bà đứng dậy và cô hỏi với giọng xuýt xoa:

- Bà có sao không? Trời ạ, bà bị chảy máu ở đầu gối rồi, để con lấy thuốc bôi cho bà.

Nói xong, cô liền đi đến cóp xe lấy ra một hộp dụng cụ y tế rồi xoa lên đầu gối bà một cách nhẹ nhàng. Lúc ấy cô nhìn bà bằng ánh mắt đầy trìu mến, ẩn trong đó là sự quan tâm, lo lắng. Mặc dù chỉ tình cờ quen biết với nhau nhưng thái độ và hành động của cô khiến ai cũng nghĩ rằng họ là người thân. Vừa lúc ấy, có một ông lão ăn xin đến xin cô Nguyệt vài đồng ăn cơm. Cô không những không khinh thường ông lão mà còn dịu dàng mỉm cười rồi lấy trong túi ra năm mươi nghìn và nói:

- Đây là chút lòng thành của con, ông cứ lấy mà mua cái gì để ăn.

Ông lão vui mừng nhận lấy và nói:

- Ông cảm ơn cháu nhiều lắm, chắc chắn ông trời sẽ phù hộ cho cháu.

Cô cũng cảm ơn ông rồi em và cô ăn xong lại tiếp tục lên đường đến nơi thi.

mjk rút ngắn lắm rồi, thông cảm

Thảo Phương
22 tháng 12 2019 lúc 18:16

Giới thiệu về kỉ niệm (câu chuyện):

+ Đó là kỉ niệm gì,buồn hay vui,xảy ra trong hoàn cảnh nào,thời gian nào?...

- Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện (kết hợp nghị luận và miêu tả nội tâm):

+ Kỉ niệm đó liên quan đến thầy(cô) giáo nào?

+ Đó là người thầy(cô) như thế nào?

+ Diện mạo, tính tình, công việc hằng ngày của thầy (cô).

+ Tình cảm,thái độ của học sinh đối với thầy cô.

- Diễn biến của câu chuyện:

+ Câu chuyện khởi đầu rồi diễn biến như thế nào? Đâu là đỉnh điểm của câu chuyện?...

+ Tình cảm, thái độ, cách ứng xử của thầy (cô) và những người trong cuộc, người chứng kiến sự việc.

- Câu chuyện kết thúc như thế nào? Suy nghĩ sau câu chuyện:Câu chuyện đã để lại cho em những nhận thức sâu sắc trong tình cảm, tâm hồn,trong suy nghĩ: tấm lòng, vai trò to lớn của thầy (cô), lòng biết ơn, kính trọng, yêu mến của bản thân đối với thầy (cô).

Khách vãng lai đã xóa
Dương Nguyễn
11 tháng 8 2016 lúc 15:01

Em là một học sinh giỏi trong lớp. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến danh hiệu học sinh giỏi thì em lại nhớ đên cô Nguyệt - giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Đó là vào năm lớp năm, giữa em và có một kỉ niệm khó quên. Vào một buổi sáng thứ hai năm ấy, bầu trời trong xanh văng vẳng tiếng chim hót, thời tiết mùa xuân thật ấm áp vô cùng, cuộc hành trình cô chở em đi giải Toán qua mạng đã bắt đầu. Trên đường đi, bỗng cô hỏi em:

- Em ăn sáng chưa?

Cô nói em mới nhớ mình chưa ăn nên trả lời:

- Dạ chưa ạ.

Cô mỉm cười nói:

- Vậy hai cô trò mình ghé quán cơm ăn nha!

Em vui vẻ trả lời:

- Dạ!

Khi đến quán cơm, em và cô đang ăn cơm thì bỗng thấy có một cụ già cao tuổi bị ngã. Cô và em liền vội vàng chạy đến đỡ bà đứng dậy và cô hỏi với giọng xuýt xoa:

- Bà có sao không? Trời ạ, bà bị chảy máu ở đầu gối rồi, để con lấy thuốc bôi cho bà.

Nói xong, cô liền đi đến cóp xe lấy ra một hộp dụng cụ y tế rồi xoa lên đầu gối bà một cách nhẹ nhàng. Lúc ấy cô nhìn bà bằng ánh mắt đầy trìu mến, ẩn trong đó là sự quan tâm, lo lắng. Mặc dù chỉ tình cờ quen biết với nhau nhưng thái độ và hành động của cô khiến ai cũng nghĩ rằng họ là người thân. Vừa lúc ấy, có một ông lão ăn xin đến xin cô Nguyệt vài đồng ăn cơm. Cô không những không khinh thường ông lão mà còn dịu dàng mỉm cười rồi lấy trong túi ra năm mươi nghìn và nói:

- Đây là chút lòng thành của con, ông cứ lấy mà mua cái gì để ăn.

Ông lão vui mừng nhận lấy và nói:

- Ông cảm ơn cháu nhiều lắm, chắc chắn ông trời sẽ phù hộ cho cháu.

Cô cũng cảm ơn ông rồi em và cô ăn xong lại tiếp tục lên đường đến nơi thi.

mjk rút ngắn lắm rùi đó

Phương Uyên
Xem chi tiết
Phương Uyên
11 tháng 11 2021 lúc 8:03

Ai giúp tui đyy :< sắp ktra rùi :((

Nguyễn Tuấn Dũng
11 tháng 11 2021 lúc 8:09

Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 7 - là năm học thứ 2 của mái trường trung học cơ sở. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài học đầu tiên lớp 7.

Phạm Duy Quốc Khánh
11 tháng 11 2021 lúc 8:10

ko biết

Hân nek
Xem chi tiết
Ngô Khánh
10 tháng 12 2021 lúc 20:43

chịu