Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Girl love Boy
Xem chi tiết
Lương Gia Phúc
2 tháng 6 2018 lúc 9:19

Tác giả Thanh TỊnh vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Đó là một buổi sáng mùa thu, lá rụng nhiều, tiết trời se lạnh. Con đường đến trường đối với chú bé ấy vỗn đỗi quen thuộc bỗng dưng trở nên lạ lẫm. Trong khoảnh khắc vui sướng pha lẫn hồi hộp, e dè, chú bé có những ý nghĩ thật non nớt và ngây thơ: "Chắc chỉ có người thạo mới cầm nổi bút thước". Trong bộ quần áo mới, tác giả Thanh Tịnh càng "thấy mình trang trọng và đứng đắn" hơn, những suy nghĩ nhẹ nhàng lướt qua như làn mây trắng xốp bồng bềnh. Lúc tới trường, nghe ba hồi trống, lòng chú bé lo sợ vẩn vơ, sợ những điều mới lạ và khó khăn trước mắt. Những lời nói của ông đốc ấm áp vang lên, khuyến khích những chú chim non vào lớp. Nhân vật tôi trong phút chốc đã òa khóc, nhưng người mẹ đã nhẹ nhàng giúp con vào lớp. Chú bé nhìn bàn ghế, người bạn ngồi kế bên và cảm thấy thân quen dẫu chưa bao giờ gặp gỡ. Rồi quàng tay lên bàn, ngoan ngoãn đánh vần dòng chữ thầy giáo viết: "Tôi đi học"...

Girl love Boy
1 tháng 7 2018 lúc 15:04

cảm ơn bạn rất nhiều

Đỗ Trung
Xem chi tiết
Đức Minh
3 tháng 10 2016 lúc 18:50

Hai văn bản "Tôi đi học" và "Trong lòng mẹ" dù cho có những sự việc và hành động của nhân vật nhưng nhà văn đã dồn vào việc miêu tả các suy nghĩ của nhân vật, các thời gian trong văn bản liên tục thay đổi theo mạch hồi ức của nhân vật, các sự việc của hiện tại và quá khứ đan xen vào nhau, hoán đổi trật tự nên rất khó sắp xếp nên hai văn bản này rất khó tóm tắt.

Linh Phương
3 tháng 10 2016 lúc 20:49

Đúng vì bài " tôi đi học và trong lòng mẹ" là 2 văn bản có nội dung chính rất nhiều và nó diễn đạt ý của quá khứ và hiện tại chúng đều kết hợp trộn vào với nhau. 

Hoa Thiên Cốt
Xem chi tiết
Ngọc Nguyễn Minh
25 tháng 12 2016 lúc 19:41

Lão Hạc

Tóm tắt:
Lão Hạc là một người nông dân nghèo, vợ mất sớm, chỉ có một mảnh vườn và người con trai. Vì không có tiền cưới vợ, con trai lão Hạc sinh phẫn chí đi lên đồn điền cao su với lời thề khi nào kiếm được bạc trăm mới trở về. Từ đó, lão Hạc sống thui thủi một mình với ***** Vàng làm bạn, bòn vườn sống qua ngày. Sau trận ốm dai đẳng, lão không còn sức đi làm thuê được nữa. Rồi lại bão mất mùa, lão rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cơ cực bội phần. Vì muốn giữ lại mảnh vườn cho con trai về có cái sinh sống, Lão Hạc dằn vặt lương tâm mình khi quyết định bán đi ***** Vàng. Lão nhờ ông giáo trông hộ mảnh vườn cho con trai và gửi tiền làm ma để không phiền hàng xóm. Lão Hạc xin ít bã chó của Binh Tư. Biết được chuyện này, ông giáo rất buồn vì nghĩ rằng con người như lão Hạc chỉ vì cái nghèo đói mà cũng bị tha hoá. Rồi lão chết đột ngột, dữ dội và đau đớn. Không ai biết vì sao lão chết trừ Ông Giáo và Binh Tư.Nội dung: ​​​Khắc họa thành công nhân vật Lão Hạc: Nghèo đói nhưng nhân hậu, tự trọngTấm lòng yêu thương trân trọng đối với người nông dân trong xã hội cũ

​ 3.​Nghệ thuật:

Nghệ thuật kể chuyện: dẫn dắt, tạo tình huống, gỡ nút… Bút pháp khắc họa nhân vật Ngôn ngữ sinh động, ấn tượng, giàu tính tạo hình và sức gợi cảmDiễn biến câu chuyện được kể bằng nhân vật “tôi” ( ông giáo). Tác phẩm có thể vừa tự sự vừa trữ tình, đặc biệt có khi hòa lẫn những triết lí sâu sắc
Minh Ngân
14 tháng 9 2017 lúc 20:21

Lão Hạc có một người con trai, một mảnh vườn và một ***** Vàng. Con trai lão Hạc đi phu đồn điền cao su, lão chỉ còn lại " cậu Vàng ". Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn, lão kiếm được gì ăn nấy, bị ốm một trận khủng khiếp và từ chối sự giúp đỡ của ông giáo. Vì muốn để lại mảnh vườn cho con, lão phải bán con chó. Lão mang tiền dành dụm được gửi cho ông giáo và nhờ ông trông coi mảnh vườn. Một hôm, lão xin Binh Tư ít bả chó. Ông giáo rất buồn khi nghe Binh Tư kể chuyện ấy. Lão bỗng chết - cái chết thật dữ dội. Cả làng không hiểu vì sao lão chết, trừ Binh Tư và ông giáo.

An Anonymous 8th grader
Xem chi tiết
Lương Minh Ngọc
18 tháng 9 2021 lúc 9:59

TÓM TẮT VĂN BẢN " TÔI ĐI HỌC " :

1, Cảm nhận của tôi trên con đường tới trường:

-thời gian :1 buổi mai đầy sương thu và gió lạnh( lá ngoài đường rụng nhiều, mây bàng bạc...)

-tâm trạng nhân vật tôi:nao nuawc, kỷ niệm mơn man, cảm giác trong sáng,tưng bừng, rộn rã➩từ láy + so sánh: làm nổi bật tâm trạng xúc động chân thành của tôi khi nhớ lại kỷ niệm tựu trường.

* cảm nhận trên đường đến trường:

+ "con đường.. quen đi lại lắm lần..tự nhiên thấy lạ.....Lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học";Cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn ; Có ngay ý nghĩ vừa non nớt vừa ngây thơ: chắc chỉ có người thạo mới cầm nỗi bút thước.➩tình cảm, có nhận thúc về sự thay đổi; Yêu học, yêu mái trường và bạn bè.

2,Cảm nhận của tôi khi ở sân trường:

*Khung cảnh sân trường:

+ dày đặc người mang quần áo sạch sẽ, gương mặt sáng sủa . trường Mĩ Lí trông xinh xắn oai nghiêm như cái đình làng Hòa Ấp➜cảm xúc thành kính, trang nghiêm của cậu học trò nhỏ trước ngôi trường mới với nhiều điều thiêng liêng, hấp dẫn. Hình ảnh tôi: bỡ ngỡ nép bên người thân" như con chim nhỏ đang đứng nép bên bờ tổ...muốn bay, nhưng còn ngập ngừng, e sợ....thầm vụng khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ ➝thể hiện khát vọng bay cao, khám phá những chân trời tri thức mới của trẻ con trước cánh cửa trường học.

+khi được gọi tên vào lớp:cảm thấy mình bơ vơ, khi đc gọi tên thì quả tim ngừng đập, quên cả mẹ đứng sau , tự nhiên giâtj mình lúng túng: cảm thấy 1 bàn tay nhẹ nhàng đẩy tôi tới trước➝từ láy gợi tả gợi cảm➞miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật-tâm hồn nhạy cảm ➜giàu cảm xúc với trường, lớp,người thân ,có dấu hiệu trưởng thahf trong nhận thức và tình cảm trong những ngày đầu đi học.

3,Khi vào lớp học:

-có mùi lạ xông lên.hình treo trên tường: lạ lạ,hay hay.bàn ghế chỗ ngồi:tự lạm nhận là của mình.mấy bạn ngồi bên:không thấy xa lạ chút nào.Cánh chim:1 kỷ niệm cũ sống lại;âm thanh: tieengs chim hót, tiếng phấn của thầy.hành động: chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm nhẩm đánh vần đọc: tôi đi học⇒những suy nghĩ, cảm xúc trong sáng, chân thực⇒có tâm hồn yêu thiên nhiên,cảnh vật,yêu bạn bè, trường lớp, trân trọng việc học hành⇒tự tin bước vào buổi học đầu tiên.

-có cách kết thúc truyện tự nhiên bất ngờ- dòng chữ "tôi đi học" đã khép lại bài văn: vừa mở ra 1 thế giới mới, một khoảng không gian,thời gian mới,một giai đoạn mới,1 tâm trạng, tình cảm mới..trong cuộc đời đứa trẻ; đông thời cũng đã chốt lại chủ đề bài văn.

*Nghệ thuật: miêu tả tinh tế, chân thực diễn biến tâm trạng nhân vật "tôi" trong ngày đầu tiên đi học; sử dụng ngôn ngữ giàu yếu tố tưởng tượng và so sánh.

Hoa Thiên Cốt
Xem chi tiết
Dung Phạm
24 tháng 12 2016 lúc 22:26

LÃO HẠC

*Tóm tắt

-LH là 1 ng nông dân nghèo, vợ mất sớm, con trai vì k lấy đc vợ nên bỏ đi đồn điền cao su

-Lão sống 1 mk vs con chó

-Lão ốm 2 tháng 18 ngày nên k làm đc việc nặng, làng lại hết việc nên phả bán cậu vàng

-Lão gửi ông giáo 30đ nhờ hàng xóm lo ma chay và nhờ ông trông coi mảnh vườn cho con trai

-Cuối cùng lão ăn bả chó tự tử

*Nội dung

-Số phận đau thương và phẩm chất cao đẹp của ng nông dân trc cách mạng tháng 8

-Tố cáo, phê phán chế độ xã hội, đẩy ng lương thiện đến cái chết

-Tấm lòng yêu thg trân trọng đvs ng nông dân của nhà văn

 

Thị Thư Nguyễn
Xem chi tiết
Đậu Mai Chi
Xem chi tiết
luuthianhhuyen
8 tháng 2 2018 lúc 14:31

Chuyện kể về cậu bé Phrăng ham chơi, lười học.Hôm ấy, cậu đến trường trễ.Trên đường đến trường cậu gặp bao nhiêu điều thú vị.Vượt lên những sự cám dỗ ấy, cậu ba chân bốn cẳng chạy đến trường.Trường học hôm nay im ắng như một buổi sáng Chủ Nhật.Nhìn qua khe cửa, Phrăng thấy cụ già Ho-de, bác phát thư và cả dân làng đến dự.Thay Ha-men hôm nay ăn mặc rất trang trọng.Nhìn thấy Phrăng thầy dịu dàng mời cậu vào chỗ ngồi.Rồi thay tuyên bố đây là buổi học pháp văn cuối cùng.Phrăng vô cùng ân hận vì mình không thuộc bài, chỉ mới biết viết, đọc tập toạng.Bài học hôm nay sao thầy giảng hay đến thế, Phrăng cảm thấy mình hiểu bài đến thế.Kết thúc buổi học thầy viết lên bảng dòng chữ:"Nước Pháp muôn năm".

_LinhFurry_
Xem chi tiết
IamnotThanhTrung
7 tháng 9 2021 lúc 20:16

Tham khảo:

Tác giả Thanh Tịnh vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Đó là một buổi sáng mùa thu, lá rụng nhiều, tiết trời se lạnh. Con đường đến trường đối với chú bé ấy vốn đỗi quen thuộc bỗng dưng trở nên lạ lẫm. Trong khoảnh khắc vui sướng pha lẫn hồi hộp, e dè, chú bé có những ý nghĩ thật non nớt và ngây thơ: "Chắc chỉ có người thạo mới cầm nổi bút thước". Trong bộ quần áo mới, tác giả Thanh Tịnh càng "thấy mình trang trọng và đứng đắn" hơn, những suy nghĩ nhẹ nhàng lướt qua như làn mây trắng xốp bồng bềnh. Lúc tới trường, nghe ba hồi trống, lòng chú bé lo sợ vẩn vơ, sợ những điều mới lạ và khó khăn trước mắt. Những lời nói của ông đốc ấm áp vang lên, khuyến khích những chú chim non vào lớp. Nhân vật tôi trong phút chốc đã òa khóc, nhưng người mẹ đã nhẹ nhàng giúp con vào lớp. Chú bé nhìn bàn ghế, người bạn ngồi kế bên và cảm thấy thân quen dẫu chưa bao giờ gặp gỡ. Rồi quàng tay lên bàn, ngoan ngoãn đánh vần dòng chữ thầy giáo viết: "Tôi đi học"

Võ Nhược Phi
Xem chi tiết