Những câu hỏi liên quan
Vũ Khánh Hien
Xem chi tiết
Kudo Shinichi
19 tháng 8 2019 lúc 10:00

Cuối năm học vừa qua, em đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến xuất sắc. Có được kết quả này một phần là nhờ em rút ra được bài học cay đắng ở đầu học kì I. Chuyện là thế này:
Thầy dạy Toán của em rất nghiêm khắc và cẩn thận. Thầy thường nói rằng Toán là bộ môn mà kiến thức liên kết với nhau rất chặt chẽ, nếu hiểu không kĩ phần trước thì phần sau sẽ khó tiếp thu. Em đã không vâng lời thầy, dù chỉ một lần.
ke mot cau chuyen ve mot lan em khong vang loi co giao Vốn là học sinh giỏi Toán nên bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy gọi điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy, em ung dung ngắm bầu trời qua khung cửa sổ và tha hồ tưởng tượng đến trận đá bóng giao hữu chiều nay giữa lớp em với lớp 7B mà em là một chân sút có hạng.
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra là thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi kiểm tra một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này?! Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: “Kìa, chép đề đi chứ!”.
Em có cảm giác là tiết kiểm tra hôm ấy kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xoá. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tung lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 4, tim em thắt lại. Em cố giữ vẻ mặt thản nhiên để che giấu bao sóng gió trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Chỉ vì em không nghe lời thầy, chủ quan trong học tập nên mới ra nông nỗi. Sau đó, em đã cố gắng rất nhiều nhưng điểm trung bình môn Toán học kì I chỉ đạt loại khá.
Nhờ cố gắng học tập, cuối năm, em vẫn đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến xuất sắc nhưng em không sao quên chuyện cũ. Giờ đây, em kể lại chuyện này với thái độ tự kiểm điểm nghiêm túc. Chủ quan, tự mãn tất sẽ dẫn đến thất bại. Đó là bài học sâu sắc không chỉ trong đời học trò mà trong suốt cuộc đời của mỗi con người.

Chúc bạn học tốt !!!!

Đông Phương Lạc
19 tháng 8 2019 lúc 10:01

Tham khảo:

Cho nhan đề truyện: Một lần em không nghe lời mẹ. Hãy kể một câu truyện theo nhan đề - Ngữ văn Lớp 6 - Bài tập Ngữ văn Lớp 6 - Giải bài tập Ngữ văn Lớp 6 | Lazi.vn - Cộng đồng Tri thức & Giáo dục

https://lazi.vn/edu/exercise/cho-nhan-de-truyen-mot-lan-em-khong-nghe-loi-me-hay-ke-mot-cau-truyen-theo-nhan-de

okazaki * Nightcore - Cứ...
19 tháng 8 2019 lúc 10:08

Sáng nay cu Việt kêu mệt. Mẹ sờ trán con. ừ, quả đầu Việt hâm hấp nóng. Mẹ nói vói bố đi qua trường xin phép cho cu Việt nghỉ học hôm nay. Đắp chăn cẩn thận và dặn dò con xong, bố mẹ sửa soạn đi làm.

Điều hòa bật thả ga, tiền điện giảm 1 nửa nhờ cách thông minh này

Bố khóa cửa lại.
 
- Bố ạ. Bố cứ để cửa cho con, thỉnh thoảng con còn xuống đi tiểu.
 
- Bố sợ con bỏ cửa trống.
 
.. Con không đi chơi đâu, bố ạ. Con nằm đây cho đến lúc bố mẹ về.
 
Bố ngần ngừ một tí rồi dặn thêm:
 
- ừ, bố để chìa khóa ở nhà đó. Con nhớ đừng đi chơi đâu nhé.
 
Bố khép cửa lại rồi đi làm.
 
Cu Việt nằm một mình. Buồn thật. Mấy tập họa báo xem đi xem lại đến chán ngấy. Chà, dưới sân tụi nó chơi trò gì mà vui thê' nhỉ. Giọng to nhất đúng là thằng Hùng rồi, cái giọng vịt đực đó thì không thể nhầm được. Kìa, có chuyện gì mà cái Tí nó cười to thê' nhỉ? Lại có cái Na nữa, có nó thì bao giờ cái tập thể dưới kia cũng dậy hẳn lên. Hãy nhìn xuống xem sao. Cu Việt nhỏm dậy nhòm qua cửa sổ. Đúng mà, mình đoán không sai. Có đủ mặt hầu hết những đứa ở khu tập thể này. Chả là chúng nó học buổi chiều mà! Giá lúc này được xuống nhập bọn với chúng nó nhỉ. Cái trò bịt mắt bắt dê đó thì Việt ta mê lắm. Hay cứ xuống chơi một tí. Không được, bố đã dặn rồi... Bỗng cu Hùng ngước lên. Nó hét to: Ơ Việt, làm gì trên đó, xuống đây nhanh lên!

Ads by optAd360


Kệ, hay cứ xuống đó chơi một tí thôi mà. Còn lâu bố mẹ mới về.
 
Cu Việt mở cửa, chạy vội xuống sân. Bọn trẻ mừng lắm. Chả là trong cuộc chơi nào, cu Việt cũng góp phần nổi bật.
 
Cu Việt mải chơi quên sốt, quên đói và điều này mới nguy: quên cả thì giờ. Cho đến lúc ngoài đường, trong ngõ tấp nập người, xe, cu Việt mới sực nhớ là đã đến giờ tan tầm.
 
Sao chóng thế nhỉ? Phải chạy nhanh lên thôi! Thoáng cái cu Việt đã nằm ngay lên giường, trùm kín chăn lại. À, lấy tờ họa báo để bên cạnh, mẹ về sẽ nghĩ: Con nó xem họa báo rồi ngủ thiếp đây mà. Rồi mẹ sờ tay vào trán cu Việt, nói nhỏ với bố:
 
- Con nó còn hâm hấp nóng. Chiều nay xin cho nó nghỉ thêm buổi nữa - Nghĩ đến đó, cu Việt cảm thấy yên tâm. Dẫu sao cũng còn may. Chậm một tí thế nào bố mẹ cũng bắt gặp đang chơi ngoài sân... Chắc lúc này bố mẹ đang rẽ xuống con đường vào khu tập thể. Đó, bố đang dắt chiếc xe đạp vào ngõ. Bố đang đến cây bàng đầu sân. Nguy rồi! Cu Việt cuống lên. Còn đôi guốc sáng nay cu Việt xuống sân chơi vứt bên gốc bàng nằm ngay lối đi... đôi guốc sơn màu đỏ. Có họa là bé bằng cái kim bố mẹ mới không trông thấy. Làm thế nào bây giờ nhỉ. Chạy xuống lấy lên ư? Không kịp nữa rồi.
 
Kìa, hình như nghe văng vẳng có tiếng của mẹ.
 
- ủa sao lại có đôi guốc của cu Việt dưới này nhỉ...
 
Cu Việt nhắm mắt. Nhưng không thể nào yên được, lo quá! Sẽ nói với bố mẹ thế nào đây. Tại sao đôi guốc lại ở dưới sân? Chẳng lẽ lại nói liều là con không biết à. Hay đổ tại con mèo nó mang ra đó? Thế mà hóa hay cơ dấy. Chả có lần mẹ vẫn kể chuyện cổ tích, có con mèo biết đi hia cơ mà.
 
Mèo đi hia được thì đi guốc cũng được chứ gì. Nhưng cả khu nhà tập thể này lâu nay chẳng thấy một chú mèo... Hay mình cứ bảo là...

Ads by optAd360


 
Chưa kịp nghĩ hết câu thì cửa phòng bỗng mở. Qua lỗ chăn thủng Việt liếc nhìn ra. Mẹ đã về, tay mẹ cầm đôi guốc. Mẹ vẫn đứng nguyên chờ bố trước cửa. Bố vào, chẳng kịp đợi bố bỏ chiếc cặp xuống, mẹ đã đưa đôi guốc ra:
 
- Bố nó xem, tôi đã bảo, đi phải khóa cửa lại.
 
Bố nhìn đôi guốc, thong thả nói:
 
- Mẹ nó cứ để đôi guốc nguyên chỗ cũ. Con dậy, nó khắc biết. Tôi tin con nó biết ăn năn. Sáng nay nó đã có lỗi rồi. Bây giờ đừng để con nó phạm tội nói dối nữa.
 
Mẹ nghe theo lời bố, đặt đôi guốc xuống cạnh giường, rồi đi làm cơm.
 
Cu Việt nằm trong chăn nghe thấy mọi chuyện. Tự nhiên nước mắt cứ chảy ra lúc nào không biết.
 
Khi mẹ dọn cơm lên bàn, bố mới bước lại giường, nhè nhẹ lật chăn ra. Bố sờ vào trán cu Việt rồi bảo:
 
- Dậy ăn cơm với bố mẹ đi con.
 
Cả nhà ngồi ăn vui vẻ. Hôm nay bố kể nhiều chuyện vui. Bố lại dành cho cu Việt những phần ngon.
 
Đến chiều, cu Việt dậy sớm, bỏ sách vở vào cặp rồi chào bố mẹ đi học.
 
Tiếng guốc gõ nhè nhẹ trên cầu thang, vang lên một khúc nhạc vui...

hok tốt

hònbive
Xem chi tiết
yêu thầm.....
Xem chi tiết
Fudo
21 tháng 11 2018 lúc 20:19

Ngày xửa ngày xưa, bấy giờ con ngưòi mới chỉ biết làm ruộng thôi, có ba ngưòi bạn : Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Tròi. Tuy mỗi người sống ở một nơi : đứa trên trời, đứa dưới nước, đứa trên mặt đất nhưng chúng lại rất gắn bó. Không ai biết chúng kết bạn với nhau từ bao giờ và chắc cũng chẳng ai biết khi nào Chim Chích, Mặt Tròi, Hoa Sen sẽ không còn là bạn của nhau nữa. Nhưng khi đọc xong câu chuyện này chắc bạn sẽ hiểu : Họ mãi mãi là bạn của nhau.

Ò… ó… ố…

Chứ gà trống vươn cổ gảy rõ to, đánh thức mọi người. Mặt Trời thức dậy đầu tiên. Nó bay đến muôn nơi, trải nắng vàng trên mặt đất. Những sợi nắng vươn trên cành cây, hoa lá, sưởi ấm sân nhà. Mọi người bừng tỉnh giấc và ra đồng làm việc. Mùa gặt sắp đến. Ai ai cũng chăm chỉ với mong muốn vụ gặt bội thu. Mặt Trời toả nắng rực rỡ làm cánh đồng thêm trĩu nặng bông. Nhưng hôm nay nó thấy thiếu vắng một thứ gì đó trong công việc lao động hăng say này. À ! Đúng rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cậu Chim Chích đâu. Mọi khi vào giờ này, cậu ta đã nhảy nhót ca hát, sà xuống giúp các bác nông dân bắt sâu. Vậy mà hôm nay chả thấy tăm tích đâu cả. Lạ thật, lạ thật. Mặt tròi liền bay ngay đến ao sen. Thấy Hoa Sen Hồng đang đùa nghịch cùng với đám Hoa Súng, Mặt Trời gọi ;

Sen Hồng ơi ! Cậu có thấy Chim Chích ở đâu không ?

Sen Hồng ngơ ngác bảo :

Ô mình tưởng cậu ấy ra đồng bắt sâu cho lúa cơ mà.Ừ, mình cũng biết thế nhưng sáng nay mình không thấy cậu ấy ngoài đồng.

Sen Hồng bảo :

Cậu thử đến khu rừng kia tìm xem. Dễ cậu ấy ngủ quên cũng nên.

Mặt Trời liền bay ngay đến khu rừng — nơi ở của Chim Chích. Đến nơi, Mặt Tròi gọi :

Chim Chích ơi, dậy mau đi. Mọi ngưòi ra đồng làm việc hết rồi.

Chim Chích ở trong nhà nói vọng ra :

Cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Kệ mình !

Mặt Tròi giận lắm, bỏ đi. Chim Chích nằm trong nhà buồn bực bảo :

Các cậu cứ làm việc đi. cần gì phải lo đến mình.

Chim Chích buồn lắm ! Hôm trước nó nghe mọi ngưòi trong rừng bàn tán xôn xao. Họ bảo rằng Chim Chích chơi với Sen Hồng và Mặt Tròi chả hợp tí nào. Mặt Trời bay lượn trên bầu trời cao, toả nắng rực rỡ xuống đất, ai cũng tôn thờ. Chả thế mà con người gọi là Thần Mặt Trời. Còn Sen Hồng là loài hoa cao quý, được bày trong những ngày lễ trọng đại. Ai mà chả thích Hoa Sen, vì nó vừa thơm, vừa tươi sắc. Thế mà, hai đứa đấy lại chơi với thằng Chim Chích bé tí ti. Người thì phủ lông nâu, chân cẳng nhỏ như que tăm, sống trong cái tổ lăm toàn bằng rơm rạ. Thật là chẳng biết chọn bạn mà chơi. Nói xong, họ cưòi vang cả khu rừng.

Chim Chích nghe thế tủi thân lắm. Suốt buổi tối hôm qua, nó đã nằm nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đi, nghĩ lại, nó cũng thấy hai người bạn của mình thật cao quý, rực rỡ, đẹp đẽ biết bao còn nó thì thật nhỏ bé, kém cỏi. Đúng thật là chẳng hợp chút nào. Mình chơi với họ mình vừa thấy hổ thẹn cho bản thân, còn họ lại xấu hổ khi có người bạn như thế. Nó nghĩ vậy và bay ngay đến chỗ Sen Hồng và Mặt Trời. Chim Chích vừa đáp xuống thì đã thấy Mặt Tròi và Sen Hồng gọi í ới :

Chim Chích ơi lại đây, lại đây. Bọn tớ có quà cho cậu này.

Trên những lá sen xanh mát đựng đầy những hạt thóc vàng. Mặt Trời thì thầm vào tai Chim Chích :

Phần thưởng của cậu đấy. Món quà này của các bác nông dân gửi tặng. Nhờ có cậu bắt sâu cho lúa mà các bác được một mùa gặt bội thu. Sướng nhé. Bọn mình rất hãnh diện vì có người bạn như cậu.

Hoa Sen cười âu yếm bảo Chim Chích :

Cậu giỏi thật đấy Chim Chích ạ ! Mình rất khâm phục cậu.

Chim Chích ngỡ ngàng, không ngờ trong mắt bạn bè nó lại được coi trọng như vậy. Lúc này, nó không còn muốn nói cho các bạn những điều nó đã nghĩ trong buổi tối hôm qua. Chim Chích rụt rè :

Khoan đã các cậu, mình muôn nói với các cậu một câu chuyện.

Mặt Tròi cười bảo :

Có phải chuyện lúc nãy không ? Thôi, thôi bỏ qua. Chắc lúc ấy cậu đang ngái ngủ nên mới nói thế chứ gì. Thôi không sao đâu, mình không để bụng đâu. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà.

Chao ôi ! Chim Chích chỉ muốn khóc. Nó đã có những người bạn rất tốt ở xung quanh vậy mà nó không biết. Lúc này đây, nó chỉ muốn được nhắc lại câu nói này hàng ngàn, hàng vạn lần : Chúng mình là bạn của nhau cơ mà. Trên môi Chim Chích nở nụ cười hạnh phúc. Nó vui vì nó có bạn, những người bạn tốt nhất mà nó đi khắp thế gian không đâu có thế tìm thấy được.

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
21 tháng 11 2018 lúc 20:16

BÀI LÀM 2

     Thuở xa xưa, có một gia đình chỉ có hai mẹ con. Người mẹ xấp xỉ tuổi sáu mươi, còn người con gái chỉ độ chín mười tuổi. Nhà họ rất nghèo nhưng họ sống phúc đức nên được bà con lối xóm thương yêu, quý mến.

Một ngày nọ, sau buổi đi làm đồng về, người mẹ nhuốm bệnh nằm liệt giường. Bà con lối xóm đến thăm nom giúp đỡ tiền bạc, thuốc thang, chạy chữa cho bà nhưng bệnh tình của bà không thuyên giảm mà mỗi ngày mỗi nặng thêm. Hằng ngày, cô bé túc trực bên giường bệnh không rời mẹ một bước. Nhiều lúc, cô phải nhịn ăn nhường phần cho mẹ. Tuy vất vả thiếu thốn đủ đường nhưng cô bé không bao giờ than vãn một điều gì. Rồi một hôm mệt quá, cô bé thiếp đi lúc nào không biết.

Trong giấc chiêm bao, cô bé nghe một tiếng nói thì thầm bên tai:

- Cháu muốn cứu mẹ thì hãy vượt qua chín ngọn đồi ở phía tây. Đến đó có một ngôi nhà bên vệ đường. Cháu cứ vào nhà gõ cửa sẽ có người giúp cháu chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Cô bé tỉnh dậy, mong trời mau sáng để thực hiện lời dặn của thần linh trong giấc chiêm bao. Trời vừa hửng sáng, cô bé vội chạy sang nhà hàng xóm nhờ trông hộ mẹ cho mình rồi tạm biệt mẹ già ra đi. Sau bảy ngày trèo đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu rừng rậm, thác nghềnh, cô bé đã đến được ngôi nhà bên vệ đường. Vừa mới gõ cửa thì một bà cụ tóc trắng như cước, đôi mắt hiền từ phúc hậu tay chống gậy trúc bước ra, nói:

- Ta đợi cháu ở đây mấy ngày rồi. Ta rất quý tấm lòng hiếu thảo của cháu. Đây là một lọ thuốc thần, cháu hãy cầm lấy mang về chữa bệnh cho mẹ. Cháu chỉ cần cho mẹ uống một viên thôi, mẹ cháu sẽ khỏi. Số thuốc còn lại tùy cháu sử dụng.

- Bà ơi! Cháu cảm ơn bà nhiều lắm!

- Thôi, cháu hãy mau trở về. Mẹ cháu và dân làng đang mong đấy.

Nói xong, bà tiên và cả ngôi nhà biến mất. Cô bé vội vã lên đường trở về nhà. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, cô bé còn dùng số thuốc còn lại cứu sống không biết bao nhiêu người nữa. Từ đó, cuộc sống của hai mẹ con họ thật đầm ấm, hạnh phúc. Họ sống trong tình thương yêu đùm bọc của dân làng.


 

Fudo
21 tháng 11 2018 lúc 20:17

Từ xưa, Trâu, Chó, Mèo chơi rất thân với nhau nhưng mỗi con một tính nết. Trâu tuy dốt nát nhưng lại thật thà, ngay thẳng và rất chăm chỉ. Chó và Mèo thì gian ngoan, quỷ quyệt. Vậy mà chẳng hiểu sao, chúng vẫn quấn quít bên nhau, lúc nào cũng như hình với bóng.

Một ngày kia bỗng dưng chủ của ba chú lâm bệnh. Trâu, Chó và Mèo suốt ngày lo chăm sóc, thuốc thang. Chó, Mèo lúc nào cũng bên chủ nịnh hót, rồi làm bộ khóc lóc, mong chủ thương tình, khi qua đời sẽ để lại tài sán cho mình. Trâu thật thà, chẳng biết gì, cứ phục vụ chủ hết mình. Nó nghĩ đến những ngày nắng chang chang cùng chú đi cày. Cả nó và chủ đều thấm mệt mà chẳng kêu ca. Càng nghĩ nó càng cảm thấy xót xa, thương chủ.

Đêm nọ, Trâu nằm mơ gặp một ông tiên. Ông nói ràng ông là tiên tốt bụng. Trâu reo lên mừng rỡ, ngắm nghía ông tiên. Chà, ông có chòm râu dài, trang như cước. Đôi mắt sáng long lanh, ấm áp đến lạ kỳ. Ông nhìn đến hoa, hoa bật nở, khoe sắc màu rực rỡ. Ông nhìn đến suối, suối đang cạn bỗng đầy nước róc rách chay. Ông cất giọng hiền từ:

– Các con muốn cứu chủ phải đi qua ba hố nước sôi sùng sục. Một vương quốc của quỷ ăn thịt, lọt vào lòng giữa bảy ngọn núi lửa khoanh hình tròn để lấy về một cây lạ. Cây ấy có tên là Ánh Nguyệt vì khắp hình nó tỏa ánh sáng vàng như mặt trăng. Lấy cây Ánh Nguyệt về, các con hãy sắc nước cho chủ uống.

Nói xong, ông tiên tốt bụng biến mất; chỉ còn để lại một đám râu trắng sáng ngời.

Hôm sau Trâu đem chuyện kể cho các bạn nghe. Chó và Mèo làm ra bộ ngạc nhiên nói giấc mơ của Trâu giống giấc mơ của mình. Chúng liền chuẩn bị cho cuộc đi tìm cây thuốc. Mèo trong lòng cảm thấy lo lo, Chó sợ nhỡ mình chết, còn Trâu mong sao sớm tìm thấy cây Ánh Nguyệt, dù phải vượt muôn ngàn khó khăn.

Đêm hôm đó, ba con vật từ giã chủ lên đường, không quên nhờ hàng xóm ngày đêm sang giúp đỡ. Chúng cứ thế đi miết theo hướng nam. Sang ngày thứ hai, cả ba gặp một con đại bàng đang nằm vất vương bên đường. Hình như con đại bàng bị trúng tên. Chó, Mèo vội vã vượt qua, nhưng Trâu cản lại rồi ngồi xuống băng bó lại vết thương cho Đại Bàng, Đại Bàng thầm cảm ơn ba con vật, Xong đâu đó, Chó, Trâu, Mèo lại cùng nhau lên đường.

Ngày thứ ba, cả Chó, Mèo và Trâu đều đói rã rời. Đang kêu ca phàn nàn, Mèo gặp một con Chuột, sồ ra bắt, loáng cái Chuột đã nằm trong nanh vuốt sắc nhon của Mèo. Nó rối rít van xin Mèo tha tội. Mèo khăng khăng không chịu Trâu thấy vậy động lòng thương xin bạn tha cho Chuột. Chuột cảm động, tặng một chiêc áo tàng hình rồi bỗng dưng biến mất. 

Ca ba con vật lại tiếp tục đi, đi mãi. Sang ngày thứ năm, đang đi, chúng gặp ba hồ nước sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút, ở đây nóng đến mức không một cây nào mọc được bên bờ, không con gì sống được dưới nước. Chó, Mèo hoang mang bàn lùi. Chó bảo:

 

– Thôi, thế này thì chịu! Ông chủ có chết thì chết chứ làm sao tôi đâm đầu vào chốn này để chết theo ông ấy. Ai đi thì đi, tôi xin ở lại!

Mèo gật đầu lia lịa, cho Chó nói đúng. Nó bảo:

– Tôi đồng ý với anh Chó. Làm sao chúng ta có thể qua đây được!

Trâu vặn lại:

– Ông tiên đã báo trước hiếm nguy, sao các cậu còn đi?

Chó, Mèo đỏ mặt, thẹn thùng, lắp bắp mãi chẳng nói thành lời. Cả hai đắn đo, suy nghĩ. Từ xa, trên trời xuât hiện một chấm đen đến. Phải rồi Đại Bàng; Đại Bàng từ từ hạ cánh, trong mồm ngậm một lọ nước. Đại Bàng nói:

– Các anh đừng lo, tôi sẽ cõng các anh sang bờ bên kia. 

Chó, Mèo nhảy chồm lên mừng rỡ. Chỉ có Trâu là lo lắng thật sự. Trâu to lớn thế này làm sao Đại Bàng cắp được. Dường như hiểu nỗi lòng Trâu, Đại Bàng cười bảo:

– Anh Trâu đừng lo, anh uống nước trong lọ vào thì sẽ bé liền.. 

Trâu mừng rỡ uống nước. Kì lạ quá, cả thân hình to lớn của Trâu biến thành một con vật nhỏ bé, chỉ bằng con sóc.

Đại Bàng lần lượt cắp ba con vật sang sông. Sang đến bờ, Trâu tạ từ Đại Bàng rồi cả ba cứ theo hướng nam rảo bước.

Ngày thứ bảy, chúng gặp một vương quốc đầy quỷ. Khắp nơi trên đường đi chất đầy xương người và vật, Khắp nơi bốc lên một mùi tanh nồng nặc. Quỷ chúa hôm ấy đi săn, vào rừng thấy Trâu, Chó, Mèo liền thúc ngựa đuổi theo, cả ba vắt chân lên cổ mà chạy. Như sực nhớ ra điều gỉ, Trâu mở tấm áo tàng hình ra. Cả bọn chui tọt vào trong áo, biến mất, Quỷ chúa tức tối ra về. Quả thật, từ trước đến giờ, nó chưa để sổng một con mồi nào.

Chó, Trâu và Mèo ung dung đi qua vương quốc Quỷ, chẳng hề gì.

Hôm sau, lại gặp bảy ngọn núi lửa đang phun dữ dội. Ở đây thật hoang tàn, xơ xác, chẳng có người ở. Cây cối và nhà cửa cháy rụi, biến thành tro tàn hết. Trâu, Chó, Mèo khát khô họng. Mèo và Chó hết mực cằn nhằn, kêu khổ. Trâu phát hiện ra ở xa, có một cây gì lá đỏ chói, hình như màu lửa. Nó lại gần xem rồi dùng sừng húc vào thân cây. Từ trong cây phun ra một dòng nước trong vắt. Trâu uống vội rồi chạy lại chỗ các bạn. Vừa chạy, nó vấp phải một viên đá cuội. Viên đá toé lửa, bén vào một túm cỏ khô gần đó, bốc cháy, bén vào cả người Trâu. Kì lạ chưa Trâu chẳng hề hân gì mà thấy mình khỏe lạ. Biết là cây quý, nó gọi bạn đến uống. Cả ba cảm thây mình khỏe phi thường. Chúng trèo qua núi, vào bên trong. Chao ôi! Trước mắt chúng là một khu rừng bạt ngàn cây cối. Ven rừng mọc bao nhiêu là cỏ. Cả ba ngờ mình lạc vào chốn thần tiên thơ mộng. Mặt đất chập chờn những áng mây trắng xốp. Trâu hăng hái đi tìm cây Ánh Nguyệt. Dưới ánh mặt trời, chẳng cây nào phát sáng cả. Trâu buồn bả hoang mang. Nghỉ đến cánh chủ nằm ở nhà thoi thóp, nó oà khóc. Chó, Mèo cho là Trâu dở hơi, cười khẩy.

Nhưng dưới ánh trăng, bồng nhiên một lùm cỏ phát sáng loà, ánh sáng trong suốt như ngọc trai, long lanh như kim tuyến.

Trâu ngước mắt, khuôn mặt trở nên rạng rỡ. Nó chạy tới, vơ vội vàng, Chó, Mèo cong đuôi chạy theo, cố gắng lấy được chút gì, dầu chỉ là cái rễ hay ít lá.

Cả ba sung sướng ôm nhau cười. Nụ cười của Trâu rạng rỡ, nụ cười của Mèo và Chó nhuốm sắc nham hiềm. Hình như Chó, Mèo đang nghĩ đến âm mưu gì đây.

Bất ngờ, ông tiên tốt bụng hiện lên. Ông mỉm cười đôn hậu, gật đầu, ông tặng cho cả ba một tấm thảm bay.

Trên đường về, Chó, Mèo tìm cách xô Trâu xuống, may sao Trâu được Đại Bàng cứu.

Trời biết chuyện, xử Chó phải thức đêm để trông nhà, Mèo phải ăn cơm hẩm, canh thừa. Trâu tuy tốt bụng nhưng còn dốt nát, vẫn giữ kiếp như trước. Đến nay, Chó, Mèo vẫn hay cãi nhau vì chúng đang còn tranh nhau công trạng trong chuyến đi này.

Mười Đinh Văn
Xem chi tiết
Itsuka
26 tháng 9 2020 lúc 16:22

:> , theo mình thì kể lại ấn tượng kiểu tình huống í

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Thị Thuỳ Lâm
Xem chi tiết
cong chua bong dem
Xem chi tiết
Nguyễn Linh
27 tháng 12 2017 lúc 19:44

Câu 1 :

Văn bản là một phương tiện để ghi nhận, lưu giữ và truyền đạt các thông tin, quyết định từ chủ thể này sang chủ thể khác bằng một ký hiệu hay ngôn ngữ nhất định nào đó.

TiNa Mai Chi
Xem chi tiết
Hàng Tô Kiều Trang
3 tháng 2 2023 lúc 19:40

Đưa câu chuyện lên luôn nhé.

canthiminhtrang123
Xem chi tiết
Vũ Thị Thuỳ Lâm
Xem chi tiết