Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Lê Phương Uyên
Xem chi tiết
Nguyễn Minh Thư
22 tháng 5 2022 lúc 9:40

1) Em và Lan Anh là hai người bạn thân thiết của nhau. Lan Anh rất xinh đẹp. Bạn có khuôn mặt trái xoan. Nước da trắng hồng. Đôi mắt to và tròn. Mái tóc ngắn mềm mượt, đen nhánh. Em thích nhất là mỗi khi Lan Anh cười. Nụ cười tươi rói . Lan Anh học rất giỏi, nhất là môn Toán. Mỗi khi rảnh rỗi, em và Lan Anh thường đọc sách cùng nhau. Em rất yêu quý người bạn của mình.

Nguyễn Minh Thư
22 tháng 5 2022 lúc 9:45

5) Người em yêu quý nhất trong gia đình chính là mẹ. Mẹ em tên là ... Năm nay mẹ đã 40 tuổi nhưng mẹ vẫn rất trẻ. Mẹ em làm nội trợ trong gia đình. Mỗi sáng, mẹ nấu bữa sáng cho cả nhà rồi đưa em đến trường. Sau đó mẹ đi chợ , đi làm. Mẹ em nấu ăn rất ngon. Mẹ chăm sóc em rất chu đáo Buổi tối, mẹ thường dạy em học bài. Em yêu mẹ nhất trên đời. Em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui lòng.

Lily Roselei
Xem chi tiết
anonymous
16 tháng 12 2020 lúc 9:23

Em có một cô bạn thân tên là Dung. Chúng em chơi với nhau từ nhỏ. Cậu ấy là một cô gái hiền lành, thông minh và chăm chỉ. Cậu ấy luôn giúp đỡ em khi em gặp khó khăn, an ủi em khi em buồn và hơn hết cậu ấy luôn chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống với em. Điều đó khiến em mến mộ cậu ấy thật lòng. Ngoài tính cách thân thiện, hòa đồng, Dung còn có một dung mạo xinh đẹp, cùng dáng dấp cao ráo. Khuôn mặt trái xoan, bờ môi hồng nhuận, và cặp mắt to tròn vừa toát lên nét dịu dàng vừa thể hiện sự thông tuệ đáng ngưỡng mộ. 

Nguyễn Kim Ngọc Trâm
Xem chi tiết
Trương Ngọc Thùy Linh
14 tháng 12 2018 lúc 10:10

Ở lớp, em có rất nhiều người bạn nhưng em thích chơi với Đức. Đó là một bạn gái có gương mặt thật dễ thương. Tính tình hiền lành, dịu dàng. Đức hay giúp đỡ bạn bè, học hành lại chăm chỉ, tham gia tích cực các phong trào của lớp. Đặc biệt Đức học toán rất giỏi, lần thi nào cũng đạt điểm cao và được cô tuyên dương trước lớp. Không chỉ em mà các bạn, thầy cô ai cũng yêu thương bạn ấy. Em xem bạn ấy là một tấm gương tốt để em học tập. Em rất vui khi có một người bạn như thế.

Nood Ngỗng
Xem chi tiết
Nguyễn Phúc Lâm
9 tháng 11 2021 lúc 16:01

Me and Minh Anh have been close friends since childhood. Minh Anh's figure is high, your chubby, full face is also lovely. Dark skin tone. Long hair. The black eyes are always open and round like two marbles. The upturned nose and wide smile always reveal two shiny white teeth. In Minh Anh, everyone is dynamic, confident, witty and funny, very likable. Minh Anh is good at Math, and I'm good at Literature. Therefore, we often support each other to study well. Me and Minh Anh play together very comfortably. I hope that when we grow up, we will still be best friends like we are now.

Đại Tiểu Thư
9 tháng 11 2021 lúc 16:14

Tham khảo:

My best friend is my classmate at school. She and I have been studying together since we entered school in kindergarten. We have studied together all these years. We also travel by the school bus together because we stay close to each other. Her home is only a ten minute walk from my place. My friend is kindly and sweet-natured. We are always happy to be with each other. We enjoy studying, playing and eating together. If I am sad she will do all she can to make me smile and feel happy. She has always been kind and helpful to me. When I miss school because I am unwell she comes to my place to share with me all that has been done at school. When she misses school I too help her with all that has been covered at school. We also play badminton together in the evenings.

Gwyneth
9 tháng 11 2021 lúc 16:18

Đề 2:

House is where we grow up and are loved by our parents. Born and raised in Ho Chi Minh City, I have a house here situated in the suburb of HCM, within 15 minutes drive from the central city. The house is quite large and comfortable. It has 4 floors and a terrace roof. There is also a small garden between the garage and the house, where I usually played football when I was a kid. In addition, my mother designs a terrace vegetable garden on the rooftop, which makes the house more green. The house has enough room for our daily activities. There are 8 rooms in the house: one living room, one TV room, one kitchen, three bedrooms and two bathrooms, all of those are equipped with modern facilities like dishwasher, electric fire, games console . Family support is a strong advantage to me, helps me alleviate difficulties in studying. I hope in the future, I will have my own house like that.

Emily Nain
Xem chi tiết
•Mυη•
10 tháng 10 2019 lúc 18:20

TL :

Tham khảo : https://olm.vn/hoi-dap/detail/223898460777.html

Dù mik ko làm thì bạn cũng tham khảo ở đấy nhé ! ^.^

Hok tốt

Toán học is my best:))
10 tháng 10 2019 lúc 18:20

Đã biết bao bài thơ, bài văn nói về mẹ, nói về những tình cảm thân thiết nhất của mẹ dành cho con. Ôi! Mẹ kính yêu của con. Không có một nhà văn nào, lời bài hát nào có thể sánh được tình cảm của mẹ. Nếu có một ông Tiên hiện ra và ban cho con một điều ước, con sẽ ước rằng: "Mẹ sẽ sống mãi mãi trên cõi đời này, luôn đi với con và sát cánh mãi mãi bên con". Giá như điều đó trở thành sự thật, dù có phải chờ đợi thật lâu thì con vẫn hy vọng mong ước đổ sẽ trở thành sự thật.

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.

Con không biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng con vẫn hiểu rằng, mẹ là tất cả. Tình mẹ được so sánh với Biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí mỗi người, mẹ còn hom cả biển Thái Bình rộng lớn, bao la, ngút ngàn ấy. Con yêu mẹ nhiêu lắm, nhiều hơn cả chân trời vô tận không biết đâu là bến bờ. Và tình cảm của con sẽ không bao giờ thay đổi, mãi mãi và mãi mãi.

Mẹ tần tảo nuôi con từng ngày từng giờ. Nhớ dáng hôm nào mẹ lặng lẽ đưa theo con ra chợ bán rau, rồi đến tối mịt mới đưa con về nhà. Hay cả những lần mẹ chơi với con vui vẻ, sung sướng biết nhường nào, giờ đây chỉ còn là ký ức. Khi con đã lớn khôn, con đã hiểu được trong niềm vui sướng ấy, mẹ có biết bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả hằn trên vầng trán cao cao. Và mẹ đã kìm nén nước mất để cho con được nở nụ cười ngây thơ, tinh nghịch như bao đứa trẻ khác. Mẹ đã che chở cho con đến khi trưởng thành, nuôi con lớn khôn để mong một ngày, con sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi! Ngày đó không còn xa nữa đâu! Con hứa sẽ không phụ công sinh dưỡng của mẹ.Con biết mẹ tưởng rằng con đã quên ký ức xa xưa vì con còn bé, nhưng con không hề quên. Người dạy con nói: tiếng đầu tiên là mẹ, người dắt con chập chững bước những bước đi đầu tiên cũng là mẹ. Mẹ sưởi ấm cho con khi gió mùa đông bắc tràn về, quạt mát cho con khi mùa hè nóng nực tràn đến, con đều khắc ghi từng kỷ niệm trong lòng. Lời ru của mẹ êm đềm như dòng suối chảy, thướt tha như gió mùa thu, đưa con đi đến những miền cổ tích xa xưa. Ngay cả đến khi con lớn, mẹ vẫn luôn sát cánh bên con; cùng con đi trên những chặng đường học gian nan. Mẹ là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho con trên con đường đầy khoảng trống phía trước, sưởi ấm cho con qua con đường khó khăn ấy.Con hiểu mỗi bước đi của con đểu khắc ghi những tình cảm thiết tha, êm đềm của mẹ.Mẹ ơi mẹ tuyệt vời quá mẹ đã hi sinh mọi thứ vì con.

Huyền
10 tháng 10 2019 lúc 18:27

Đôi khi những lời nói tức giận nhất thời đã làm chúng ta phải giận nhau mấy ngày liền , NGọc Tiên ạ !!! Nhưng .. rồi chúng ta cux sẽ hiểu nhau và hòa lại với nhau thôi . Ngọc Tiên là bạn thân tôi ! Hai đứa tôi thân nhau từ nhỏ ! Tiên là một ng con gái nhỏ nhẹ , hiền hòa , luôn chấp nhận những thiệt thòi về mình ! Với dáng người nhỏ nhắn , trông yếu đuối , Tiên luôn bị các bạn khác bạt nạt , nhg lúc người ta gặp khó khăn cậu ấy lại giúp đỡ ,Ngoài ra cậu ấy học cũng rất giỏi , việc học BD HSG  đã gần chiếm trọn thời gian nghỉ ngơi của bạn ấy , nhưng Tiên vãn giúp bố mẹ ! Tôi quý Tiên ! nG bạn thân của tôi

P/s : NHạt lắm cj , em lớp 5 nên Văn dở lém !!

Toyama Kaha
Xem chi tiết
Tran Thi Hai Yen
18 tháng 12 2018 lúc 21:29

Ở trường, em có rất nhiều bạn bè nhưng người em yêu quý nhất là Quỳnh. Quỳnh là người bạn thân nhất của em từ khi học lớp một đến giờ. Em rất vui khi biết nhà em và Quỳnh ngay gần nhau. Vì thế, em và bạn luôn gắn bó với nhau như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, có chuyện vui hay buồn chúng em đều cùng nhau chia sẻ. Năm nay, em và Quỳnh cùng lên 9 tuổi nhưng Quỳnh cao hơn hẳn một cái đầu. Quỳnh là một cô gái rất dễ thương. Bạn có thân hình thật mũm mĩm, đáng yêu. Khuôn mặt của bạn cũng rất bầu bĩnh, cùng với nước da trắng hồng nên trông bạn y như em bé. Đôi má thì phúng phính làm cho ai trông thấy cũng muốn vuốt hoặc véo một cái. Mái tóc đen nhánh, mềm mại, xõa ngang vai, hai chiếc nơ nhỏ xinh như đôi bướm màu hồng được cài rất khéo. Đôi mắt to tròn, sáng long lanh. Đôi môi nhỏ hồng tươi. Dù mũm mĩm như vậy nhưng Quỳnh vẫn nhanh nhẹn và hoạt bát trong mọi hoạt động của trường lớp. Không những thế Quỳnh còn học rất giỏi, luôn hăng hái phát biểu xây dựng bài trong giờ học và luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn học kém hơn. Hiền dịu, ngoan ngoãn và học giỏi là các đức tính tốt mà em quý nhất ở Quỳnh. Vì là bạn thân của nhau nên chúng em có rất nhiều kỉ niệm vui. Những dịp nghỉ hè, gia đình em và Quỳnh đều có những chuyến đi rất vui vẻ và tràn đầy ý nghĩa. Chúng em cùng nhau ngắm cảnh đẹp và chơi những trò chơi đầy tính hấp dẫn. Những phút giây hạnh phúc đó em sẽ khắc ghi mãi trong lòng. Để có được tình bạn đẹp như bây giờ, chúng em cùng đã từng xảy ra xung đột với nhau. Nhưng sau tất cả hai chúng em lại là những người bạn tốt. Tình bạn là thứ quý giá mà nếu thiếu nó thì cuộc đời này thật vô vị. Tình bạn đẹp cần sự hy sinh, chia sẻ, cảm thông và thấu hiểu lẫn nhau. Vì thế, em rất trân trọng tình bạn giữa em và Quỳnh. Em rất yêu quý Quỳnh. Cảm ơn bạn vì đã luôn ở đây ngay bên cạnh em!

Ngọc Ánh Trương
18 tháng 12 2018 lúc 21:49

  Tôi có một người bạn thân tên là Linh.Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn là những đứa trẻ  ,cô ấy có một làn da trắng và đẹp đôi mắt to đen láy .Chúng tôi có khá nhiều điểm chung , ví dụ tôi vs bạn ấy thích ngồi chung một bàn ,thích ăn và nghe nhạc ,đọc sách.Tôi với Linh không phải là bạn chung lớp nhưng mà chúng tôi dành cả thời gian ra chơi để nói chuyện về lớp của hai đứa.Hai đứa tôi luôn chia sẽ bài tập về nhà và giúp đỡ lẫn nhau với điểm mạnh của mỗi người , mọi người luôn thắc mắc bình thường trong lớp hai người nhìn trầm ngâm ít nói vậy mà cứ tìm đến nhau là cười , nói nhiều đến vậy. Đôi  khi tôi nghĩ chúng tôi đã thân với nhau lâu lắm rồi ,và tôi hi vọng  chúng tôi sẽ vui vẻ như vậy lâu nữa .

( Bài tham khảo nha)

Đào Mai Giang
Xem chi tiết
Minh Chương
21 tháng 2 2018 lúc 19:55

Trong gia đình em, mẹ là người mà em yêu quý nhất. Năm nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi nhưng mẹ còn trẻ lắm. Dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt trái xoan, rạng rỡ. Mái tóc đen mượt lúc nào cũng được chải gọn gàng. Đôi mắt đen nhánh nhìn em thật hiền từ và đấy trìu mến.Thường ngày mẹ dậy thật sớm để dọn dẹpvà chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mẹ nấu ăn rất ngon, em thích nhất món canh bí tôm của mẹ nấu. Tối đến, mẹ thường dạy em học bài, bài nào em chưa hiểu,mẹ giảng cho em ngay. Rồi mẹ đưa em vào giấc ngủ với những câu chuyện thần tiên mà mẹ kể, chắp cánh những ước mơ cho em. Em rất yêu mẹ và cố gắng hái được nhiều bông hoa điểm mười để tặng mẹ.

Nguyễn Vũ Minh Hiếu
21 tháng 2 2018 lúc 19:56

Bài viết số 1: Tả người anh của em

Anh trai của em là Mai Văn Ninh, sinh viên trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Da hơi đen, mắt sáng, trán cao, bạn bè gọi anh là "Hội hom", nhưng anh học giỏi. Anh là một trong mười sinh viên được điểm cao nhất trong kì thi Đại học năm 2015 của trường Đại học Bách Khoa. Tính anh điềm đạm, ít nói, học hành chăm chỉ, rất khéo tay, giúp đỡ được nhiều công việc cho bố mẹ. Ông bà và bố mẹ em rất yêu quý anh. Nhà nghèo, nhưng anh gom tiền lại mua sách để đọc và tự học. Áo quần mộc mạc giản dị nhưng tủ sách của anh có trên trăm quyển; quyển nào anh cũng kí tên và ghi rõ ngày, tháng mua và đã đọc.

Anh rất hiếu thảo. Anh thường hay quan tâm, săn sóc ông bà. Mỗi lần mẹ bị cảm ốm, anh thao thức, lo lắng. Anh nấu nước hương nhu, bạch đàn cho mẹ xông. Anh mua thuốc cho mẹ uống. Anh kính trọng chị Phương, anh săn sóc đứa em út. Anh mua tặng em cái cặp sách rất đẹp và cuốn sách Những tấm lòng cao cả.

Em rất yêu quý anh Hội, người anh trai thân thương của em.

Bài văn số 2: Tả người bố của em

Trong gia đình, người em luôn kính trọng và tin yêu nhất là bố. Bố em năm nay ngoài ba mươi tuổi. Bố là bộ đội, cũng là kỹ sư giỏi. Mái tóc đen nhánh của bố luôn được cắt gọn gàng. Bố thường mặc những chiếc áo phông trông rất trẻ trung. Những lúc mặc quân phục, trông bố rất oai phong, Bố em là người tận tụy trong công việc. Nhìn những cây cầu mới được dựng lên, em càng thấy hiểu về công việc của bố và càng tự hào về bố hơn. Mặc dù công việc bận rộn nhưng bố vẫn luôn chăm lo cho gia đình. Không chỉ giúp mẹ việc nhà, bố còn dạy em học mỗi tối. Bố đúng là người bố tuyệt vời của em.

Bài văn số 3: Tả mẹ của em

Có rất nhiều người thân mà em yêu quý, nhưng người em yêu quý nhất là mẹ. Mẹ em có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Mái tóc mẹ dài mượt mà. Hàng ngày mẹ thường mặc những bộ quần áo kín đáo và lịch sự để đi làm. Buổi sáng mẹ thường dậy sớm để nấu những bữa ăn ngon miệng cho em và bố. Sau một ngày làm việc bận rộn, buổi tối mẹ vẫn dành thời gian quan tâm đến em. Mẹ thường hỏi han tình hình học tập của em và an ủi em mỗi khi em gặp khó khăn. Em rất kính trọng và biết ơn mẹ. Em mong mẹ luôn mạnh khỏe để em và bố có thể tặng mẹ thật nhiều tình yêu thương.

Bài văn số 4: Ông nội của em

Ông nội của em năm nay đã ngoài 70 tuổi. Ông là kĩ sư chăn nuôi của Sở nông nghiệp tỉnh Hải Dương. Da mồi, tóc bạc phơ, ông đeo kính khi đọc sách báo. Ông thích uống trà vào buổi sáng. Bạn của ông là các cụ cán bộ trong huyện đã về hưu. Bà con anh em rất kính trọng ông, gọi ông là cụ Điền. Ông vui vẻ và hiền hậu. Các cháu nội, ngoại đều được ông yêu quý, săn sóc việc học hành.

Bài văn mẫu số 5: Bà ngoại của em

Em chỉ còn bà ngoại. Năm nay, bà em vừa tròn 60 tuổi. Bà là y sĩ bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội, về hưu đã được 9 năm. Lúc vui, bà vẫn nhắc: "Cháu Hoa ra đời thì bà nhận sổ hưu". Mái tóc bạc quá nửa, mắt bà vẫn tinh anh, bà làm gì cũng nhanh và khéo. Bà rất hiền từ. Tối nào bà cũng kèm em học. Chữ bà rất đẹp. Em rất yêu bà em. Em chỉ mong bà khỏe, vui sống đến trăm tuổi cùng con cháu.

Bài mẫu số 6: Người mẹ thân yêu của em

Bố mẹ em có hai người con: Anh Hùng học lớp 10 và em học lớp 2. Năm nay, mẹ em 39 tuổi, mẹ sống bằng nghề trồng rau, làm vườn. Vườn rau của mẹ em xanh tốt quanh năm. Hầu như ngày nào, mẹ cũng có rau xanh để bán. Mẹ siêng năng, tần tảo sớm hôm. Vườn rau xanh tốt, hai con khỏe, ngoan và học giỏi là mẹ vui. Em rất yêu mẹ em.

Bài mẫu số 7

Trong gia đình, người em luôn kính trọng và tin yêu nhất là bố. Bố em năm nay ngoài ba mươi tuổi. Bố là bộ đội, cũng là kỹ sư giỏi. Mái tóc đen nhánh của bố luôn được cắt gọn gàng. Bố thường mặc những chiếc áo phông trông rất trẻ trung. Những lúc mặc quân phục, trông bố rất oai phong. Bố em là người tận tụy trong công việc. Nhìn những cây cầu mới được dựng lên, em càng thấy hiểu về công việc của bố và càng tự hào về bố hơn. Mặc dù công việc bận rộn nhưng bố vẫn luôn chăm lo cho gia đình. Không chỉ giúp mẹ việc nhà, bố còn dạy em học mỗi tối. Bố đúng là người bố tuyệt vời của em.

Bài mẫu số 8

Người em yêu nhất là bố. Bố em tên là Lê Xuân Thành. Bố có khuôn mặt vuông nhìn thật rắn rỏi. Mái tóc của Bố em thẳng được cắt ngắn gọn gàng. Quần bò và áo phông là trang phục mà bố Thành yêu thích. Buổi chiều, Bố hay chơi đá bóng và cầu lông với em. Mùa hè vừa qua, Bố còn dạy em học bơi nữa. Em rất yêu Bố. Em chúc Bố mạnh khỏe và có thật nhiều niềm vui.

Bài mẫu số 9

Có rất nhiều người thân mà em yêu quý, nhưng người em yêu quý nhất là mẹ. Mẹ em có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Mái tóc mẹ dài mượt mà. Hàng ngày mẹ thường mặc những bộ quần áo kín đáo và lịch sự để đi làm. Buổi sáng mẹ thường dậy sớm để nấu những bữa ăn ngon miệng cho em và bố. Sau một ngày làm việc bận rộn, buổi tối mẹ vẫn dành thời gian quan tâm đến em. Mẹ thường hỏi han tình hình học tập của em và an ủi em mỗi khi em gặp khó khăn. Em rất kính trọng và biết ơn mẹ. Em mong mẹ luôn mạnh khỏe để em và bố có thể tặng mẹ thật nhiều tình yêu thương.

Bài mẫu số 10

Bà ngoại của em năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi. Trước đây bà làm nghề giáo viên. Dáng người của bà thon thả, khuôn mặt của bà đôn hậu. Bà thường mặc những bộ quần áo bà ba trông rất thướt tha. Bây giờ bà đã nghỉ hưu. Hàng ngày bà thường đi chợ mua thức ăn cho mọi người trong gia đình em. Bà nấu ăn rất ngon. Em nhớ ngày em còn bé, mẹ em nấu cháo em không ăn , bà ngoài nấu thì em mới ăn. Em cảm ơn và yêu quý bà rất nhiều. Em mong bà sống thật lâu với em.

Bài mẫu số 11

Gia đình em, ngoài ba mẹ và em ra còn có chị Hằng. Chị năm nay mười ba tuổi, chị đang học lớp bảy trường Đoàn Thị Điểm. Khuôn mặt chị hình trái xoan, mái tóc dài ngang vai. Cái miệng chị cười rất tươi, lộ rõ hai lúm đồng tiền duyên dáng. Những năm còn học tiểu học, chị Hằng luôn là học sinh giỏi của trường. Lên cấp hai, chị vẫn duy trì được thành tích học tập đó. Ba mẹ em rất tự hào về chị. Ở nhà, ngoài thời gian học tập, chị còn giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt trong nhà. Thỉnh thoảng chị còn giúp em giải những bài toán hóc búa nữa. Em mong muốn mình cũng học giỏi như chị. Em rất yêu chị.

Bài mẫu số 12

Gia đình con có ba thành viên: bố, mẹ, con. Trong đó người mà con yêu nhất là mẹ con. Mẹ con có mái tóc mượt mà và bóng. Khuôn mặt mẹ con rất tròn. Con nhớ, mẹ đã đưa con đi vườn Bách thú, đi chơi, mua quần áo, đi tập xe và đi xem phim. Con còn nhớ những lúc con bị ốm, mẹ luôn chăm sóc con rất dịu dàng. Mẹ còn nấu cháo cho con ăn để con mau khỏi bệnh. Con rất biết ơn những gì mẹ đã dành cho con.

Bài mẫu số 13

Mẹ em tên là Hà. Năm nay mẹ em bốn mươi tuổi. Mẹ em có dáng người hơi thấp, khuôn mặt mẹ tròn, mái tóc mẹ uốn xoăn. Mẹ em rất xinh đẹp. Mỗi khi mẹ em cười, những nụ cười rạng rỡ làm mọi người thấy mẹ thật tươi trẻ. Mỗi khi đi làm, mẹ thường mặc những bộ váy áo giản dị nhưng vẫn đẹp. Em nhớ khi em còn nhỏ, mẹ thường đưa em đi chơi công viên và mua cho em những món đồ chơi em thích. Em thấy được là con của mẹ thật hạnh phúc biết bao.

Bài mẫu số 14

Trong gia đình, người em yêu nhất là mẹ. Mẹ em tên là .... . Năm nay mẹ ba mươi lăm tuổi. Mẹ em có mái tóc ngắn rất xinh. Khuôn mặt của mẹ hơi tròn. Dáng người mẹ cao và cân đối. Đi làm về mẹ thường vào bếp nấu cơm cho cả nhà. Sau đó, mẹ tưới cây và dạy em học. Em sẽ nhớ mãi hôm sinh nhật em, mẹ đã bỏ nhiều công sức làm bánh lưỡi mèo tặng em. Em rất yêu và biết ơn mẹ em. Em luôn mong muốn mẹ mạnh khỏe và hạnh phúc.

Bài mẫu số 15

Người em yêu nhất cũng là thành viên nhỏ tuối nhất trong gia đình em là em Tít. Khuôn mặt em Tít tròn nhìn rất ngộ nghĩnh. Mỗi sáng, em Tít thường mặc những bộ đồ hình con gấu trông rất đáng yêu. Mỗi khi chơi đồ chơi, em Tít thích chơi nhất là xếp hình. Khi xếp được những tòa nhà cao, em lại nói: "cao cao". Mỗi buổi chiều đi học về, em rất háo hức được gặp Tít. Em vui vì có một người em như Tít.

Bài mẫu số 16

Mình có một em gái tên là Mỹ Linh. Em mình năm nay một tuổi rưỡi. Khuôn mặt của em tròn tròn trông rất đáng yêu. Mái tóc em Linh ngắn. Mỗi lần em cười, miệng em thật tươi tắn. Trang phục em gái mình thường mặc là váy có nhiều hình ngộ nghĩnh. Trước khi đi ngủ, mình và em thường hay chơi đuổi bắt rất vui vẻ. Mình rất yêu quý em mình. Mình chúc em luôn mạnh khỏe, hay ăn chóng lớn để mình và em có thể đi học chung một trường.

Đấy , thích bài nào thì bạn tự chọn

Trần Văn Quyết
21 tháng 2 2018 lúc 19:57

Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.    Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.   Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.   Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.   Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà   Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà.  
 

huynh thi thanh lich
Xem chi tiết
Nguyen Minh Tiến
17 tháng 3 2018 lúc 11:18

Hồng Nhung thân mến

Có lẽ đã hơn hai tháng rồi chúng mình bặt tin nhau. Chẳng phải Hồng Nhung lười viết thư hay tại mình không siêng năng thư từ mà sợi dây liên lạc bị gián đoạn. Chúng mình chẳng ai có lỗi cả, đứa nào cũng đang vùi đầu vào học chuẩn bị cho kì thi giữa kì sắp tới đây thôi, phải không Nhung? Đêm nay, sau khi học bài xong, mình dành cho cậu toàn bộ thời gian tối nay đấy nhé, thích không nào?

Hồng Nhung ơi! Gia đình cậu vẫn bình thường đấy chứ? Cậu có khỏe không? Vui nhiều không? Chiếc răng sâu vẫn hay hành hạ cậu, cậu đã nhổ đi chưa? Anh Toàn đi bộ đội lâu nay có về phép không? Bé Phương Như hết khóc nhè rồi chứ? Cây mận sau vườn nhà cậu mùa này có sai quả không? Nhớ gửi một bọc thật to vào cho tụi này đấy nhé. Thèm hết chỗ nói!

Nhung ạ! Từ lúc Nhung đi rồi lớp mình ai cũng nhắc đến cậu. Chúng mình nhớ nhất là tài kể chuyện tiếu lâm của cậu. Cười vỡ bụng mà cái mặt của cậu vẫn tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra. À này, cậu còn nhớ cô Mĩ Hằng chứ? Cô vẫn dạy lớp Ba, cô hỏi thăm cậu luôn đấy còn thằng Trung "tồ" nó học tiến bộ lắm. Học kì vừa qua, cậu ta xếp thứ mười lăm, cu cậu mừng quýnh. Nó đã hết bệnh ngủ gật trong lớp rồi. Hương "tóc vàng" học vẫn chăm và luôn dẫn đầu lớp. Mình ráng dữ lắm mà cũng đành phải ngậm bồ hòn đứng sau nó một bậc, thế mới tức chứ! Còn này nữa. Vừa rồi hội diễn văn nghệ toàn trường, lớp mình có ba tiết mục: một kể chuyện, một đơn ca và một tiết múa. Đơn ca và múa đạt giải nhất, còn kể chuyện đạt giải ba. Giá như có Hồng Nhung thì giải nhất kể chuyện đã thuộc về lớp mình rồi. Tháng này, lớp mình nhận cờ đỏ. Các bạn mừng lắm. Bố mình bảo, cuối năm mình đạt học sinh giỏi, bố sẽ mua cho một cái máy vi tính vừa học vừa giải trí. Mình đang cố gắng đây. Khi nào có tin vui mình sẽ báo tin liền cho cậu. Cậu cũng phải tranh thủ thì giờ viết thư về kẻo chúng nó mong lắm đấy.

Thư đã dài, mình dừng bút đây. Cho mình gửi lời chúc sức khỏe hai bác và bé Phương Như.

o0o angel o0o
17 tháng 3 2018 lúc 11:51

Nga thân yêu!

Hà Nội đang mưa và lạnh, tớ thấy nhớ bạn vô cùng. Bạn đã xa tớ bao lâu rồi nhỉ? Có phải mới chỉ có 5 ngày không? Sao mà tớ thấy lâu thế! Từ lúc bạn xa tớ đến giờ, không có ai đi ăn kem với tớ nữa, không còn ai đi lang thang buổi tối với tớ ở bờ Hồ nữa. Tớ chưa bao giờ chơi thân với ai cho tới khi gặp bạn. Nhớ lần đầu nhìn thấy bạn, tớ cũng không thích đâu, vì hồi đấy trông bạn hiền quá! Mà tớ thì cá tính giống con trai, tớ nghĩ chúng ta không bao giờ có thể là bạn của nhau được. Nhưng có một điều kỳ diệu đã xảy ra, trong một lần trời mưa to, tớ thì không mang theo áo mưa nên bạn đã rủ tớ đi chung áo mưa với bạn vì bạn với tớ cũng ở gần nhà nhau. Chính cái lần ấy, tớ đã coi bạn là người bạn tốt của tớ.

Chúng ta đã thân nhau nhiều hơn mỗi ngày, cùng nhau đi học, đi chơi. Mỗi khi bạn bị ai đó bắt nạt thì lại gọi tớ ra giúp. Còn mỗi khi tớ ở nhà một mình bạn lại sang nhà nấu mì cho tớ ăn. Chơi với bạn lúc nào tớ cũng thấy vui, chính bạn đã làm tớ bớt nghịch hơn và chăm học hơn. Bố mẹ tớ lúc nào cũng bảo tớ phải học tập bạn vì bạn vừa ngoan vừa học giỏi. Vào Vũng Tàu bạn có nhớ tớ không? Bạn có thèm ăn kem Tràng Tiền không? Nếu bạn muốn ăn hãy gọi cho tớ nhé! Tớ sẽ chuyển phát nhanh vào Vũng Tàu cho bạn ngay. Ở trong đó không lạnh như Hà Nội, nhưng bạn cũng phải cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé, đừng quên nhỏ thuốc mắt mỗi khi đi học về nhé vì bạn hay bị bụi bay vào mắt mà. Chúng ta cùng thực hiện lời hứa là sẽ học thật giỏi nhé! Sau này bạn trở thành bác sĩ, tớ sẽ nhờ bạn khám bệnh cho tớ đấy. Cũng muộn rồi, tớ đi ngủ đây, mai còn dạy sớm đi học. Mỗi sáng, khi ngủ dạy bạn hãy cười thật tươi vì tớ luôn ở bên bạn nhé! Mỗi khi nhớ tớ hoặc có chuyện gì buồn hay viết thư tâm sự với tớ nhé! Tớ sẽ luôn nhớ bạn, bạn sẽ mãi là bạn thân của tớ! Tớ chúc bạn ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp.

Bảo Ngọc
17 tháng 3 2018 lúc 11:59

Hà Nội, ngày... tháng... năm...

Linh thân mến

Có lẽ đã hơn hai tháng rồi chúng mình bặt tin nhau. Chẳng phải Linh lười viết thư hay tại mình không siêng năng thư từ mà sợi dây liên lạc bị gián đoạn. Chúng mình chẳng ai có lỗi cả, đứa nào cũng đang vùi đầu vào học chuẩn bị cho kì thi giữa kì sắp tới đây thôi, phải không Nhung? Đêm nay, sau khi học bài xong, mình dành cho cậu toàn bộ thời gian tối nay đấy nhé, thích không nào?

Linh ơi! Gia đình cậu vẫn bình thường đấy chứ? Cậu có khỏe không? Vui nhiều không? Chiếc răng sâu vẫn hay hành hạ cậu, cậu đã nhổ đi chưa? Anh Toàn đi bộ đội lâu nay có về phép không? Bé Phương Như hết khóc nhè rồi chứ? Cây mận sau vườn nhà cậu mùa này có sai quả không? Nhớ gửi một bọc thật to vào cho tụi này đấy nhé. Thèm hết chỗ nói!

Nhung ạ! Từ lúc Nhung đi rồi lớp mình ai cũng nhắc đến cậu. Chúng mình nhớ nhất là tài kể chuyện tiếu lâm của cậu. Cười vỡ bụng mà cái mặt của cậu vẫn tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra. À này, cậu còn nhớ cô Thanh chứ? Cô vẫn dạy lớp Ba, cô hỏi thăm cậu luôn đấy còn thằng Trung "tồ" nó học tiến bộ lắm. Học kì vừa qua, cậu ta xếp thứ mười lăm, cu cậu mừng quýnh. Nó đã hết bệnh ngủ gật trong lớp rồi. Ngân"tóc vàng" học vẫn chăm và luôn dẫn đầu lớp. Mình ráng dữ lắm mà cũng đành phải ngậm bồ hòn đứng sau nó một bậc, thế mới tức chứ! Còn này nữa. Vừa rồi hội diễn văn nghệ toàn trường, lớp mình có ba tiết mục: một kể chuyện, một đơn ca và một tiết múa. Đơn ca và múa đạt giải nhất, còn kể chuyện đạt giải ba. Giá như có Linh thì giải nhất kể chuyện đã thuộc về lớp mình rồi. Tháng này, lớp mình nhận cờ đỏ. Các bạn mừng lắm. Bố mình bảo, cuối năm mình đạt học sinh giỏi, bố sẽ mua cho một cái máy vi tính vừa học vừa giải trí. Mình đang cố gắng đây. Khi nào có tin vui mình sẽ báo tin liền cho cậu. Cậu cũng phải tranh thủ thì giờ viết thư về kẻo chúng nó mong lắm đấy.

Thư đã dài, mình dừng bút đây. Cho mình gửi lời chúc sức khỏe hai bác và bé Gia Hưng.

                                                                                      Bạn thân của Linh

                                                                                              Ngọc

                                                                                      Lê Trần Bảo Ngọc

Nguyễn Nguyên Ngọc
Xem chi tiết
taodeobietgi
25 tháng 12 2018 lúc 15:52

Tuổi thơ của mỗi người, ắt hẳn ai cũng có một và đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy, tuổi thơ của tôi là những ngày rong rủi khắp xóm làng với hai đức bạn thân là Phàm và Loan. Đó là những kí ức thơ bé đẹp nhất của tôi.
Thời gian thấm thoát trôi mới đây mà đã qua 5 năm rồi. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong đầu tôi. Hồi đó ba đứa tôi quậy lắm! Tôi và Loan quậy cũng chẳng thua dứa con trai nào đâu. Nhìn Loan hơi đen, phong trần như 1 đứa con trai, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan luôn vui tưoi không chút lo âu. Còn Phàm thì ra dáng 1 thằng bé quậy phá lắm! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt. Khuôn mặt thì lém lĩnh, đôi mắt thì tinh anh và rất nhanh nhạy. Ba đứa chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi chung với nhau lắm. Sáng sáng, hai đứa nó chạy qua rủ tôi ra ruộng bắt cua. Buổi trưa chúng tôi thưòng ngồi dưới mấy góc cây trong vườn của ông Tư để nghỉ và mấy khi thỉnh thoảng còn hái trộm trái cây trong vườn nữa chứ. Xế chiều tới, mấy đứa chúng tôi lại ra đồng thả diều. Mỗi ngày như vậy, chúng tôi lại bày ra một trò quậy phá mới. Thỉnh thoảng vài ngày chúng tôi lại đi câu cá, hái trộng trái cây. Vậy mà hồi nhỏ chẳng đứa nào biết lo sợ về những mối nguy hiểm trong mấy cuộc quậy phá như vậy cả.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Vẫn như mọi ngày chúng tôi tiếp tục những trò quậy phá của mình. Hôm nay, mục tiêu của chúng tôi là cây vú sữa đang say trái ở sát mé sông, trong góc vườn nhà cô Bảy. Tụi nó canh me kĩ lắm! Chín giờ sáng cô Bảy đi ăn đám giỗ trong nhà ông Tư cách đó vài cái nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm từ mấy lần trước, ba đứa len lỏi đến cây vú sữa 1 cách an toàn. Tôi giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này lúc nào cũng dành cho tôi cả. Tôi leo lên cây dể hái trái, Loan đứng ở dưới góc cây để hứng trái, còn Phàm thì là người canh chừng. Chẳng mấy chốc trái cây đã đầy chiếc túi ni lông đen chuẩn bị sẵn. Tôi chuẩn bị leo xuống để tìm một góc cây nào đó cho ba đứa “tiêu thụ hàng gian”. Rồi… “đùng”. Tôi bị trượt chân rơi thẳng xuống sông. Tôi rất sợ, hoảng loạn lên. Thật là thất bại vì tôi không biết bơi! Tôi bây giờ mới thật sự biết thế nào là sợ,tay chân cứ đập đập. Mũi tôi đã bắt đầu không thở đựơc. Tôi sắp chìm! Trên bờ con Loan cũng đang hoãng loạn. Nó chạy ra trước gọi thằng Phàm. Phàm chạy như bay tới chỗ tôi và nhảy xuống sông. Thật may mắn cho tôi vì thằng bạn này thường được gọi là “Yết Kiêu” của xóm. Tôi vội chộp đựơc áo Phàm và rồi… tôi với Phàm cuối cùng cũng đã vào bờ an toàn. Cú đó làm tôi tưởng mình đã chết rồi chứ. Nếu không nhờ Phàm cứu chắc tôi cũng không còn sống nữa đâu. Cũng từ bữa đó ba chúng tôi không còn dám quậy phá nữa. Mấy tháng sau, gia đình Phàm dọn nhà không còn ở xóm tôi nữa. Phàm không chịu nói cho tôi và Loan biết lý do, chắc vì điều gì đó. Rồi Phàm dần xa chúng tôi, không còn thân như ngày trước nữa. Và rồi dần dần chúng tôi mất liên lạc với nhau.
Thời gian thì vẫn cứ trôi, trôi mãi. Tôi không còn gặp Phàm nữa nhưng kí ức của 1 thời quậy phá và cái tai nạn “quả báo” đó thì làm sao mà tôi quên đựơc. Phàm vẫn là một ngưòi bạn tốt của tôi và những kí ức đẹp dẽ đó sẽ mãi không bao giờ tôi quên được, nó sẽ là hành trang cùng tôi bứơc vào tương lai. Tôi mong một ngày nào đó tôi và Loan sẽ gặp lại Phàm để ôn lại những kỹ niệm xưa của một thời siêu quậy ngày nào…

Những kỉ niệm đáng nhớ là những sự kiện, sự việc mà chúng ta đã từng trải qua và có những ấn tượng khó quên về nó, những kỉ niệm không nhất thiết phải là những câu chuyện vui, những lời khen ngợi mà đôi khi nó còn là những câu chuyện buồn, những sự cố không may xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Em cũng có những kỉ niệm như thế, đó là một kỉ niệm khi em không may mắn gặp phải sự cố trên đường đi học về. Tuy là câu chuyện không vui nhưng nó đọng lại trong kí ức của em rất nhiều những ấn tượng, có lẽ em sẽ không bao giờ quên.

Cuộc sống không chỉ là những niềm vui, niềm hi vọng mà đôi khi những biến cố, những khó khăn sẽ bất ngờ ập đến mà chúng ta chẳng thể nào lường trước được. Sự cố mà em gặp phải trên đường đi học có lẽ chẳng có gì lớn lao nhưng nó làm cho em thực sự sợ hãi, hoảng loạn khi nó sảy ra. Hôm ấy như bao ngày bình thường khác, em cùng các bạn đến trường bằng xe đạp, chúng em học chiều nên thời gian bắt đầu xuất phát ở nhà là vào tầm trưa. Đây là thời gian mọi người nghỉ ngơi nên đường khá vắng vẻ, bởi vậy mà chúng em thường dàn hàng hai, hàng ba để tiện cho việc nói chuyện, cười đùa.

Chúng em vẫn biết là nguy hiểm nhưng do thói quen nên không đứa nào chịu thay đổi. Nhưng sự cố ngày hôm ấy khiến cho em phải có những suy nghĩ lại, đúng đắn hơn về sự an toàn của bản thân, và hậu quả của việc dàn hàng trên đường. Hôm ấy em và một vài người bạn đi xe và dàn hàng ra như mọi khi, câu chuyện vô cùng vui vẻ khiến cho chúng em mất chủ quan với những thứ xung quanh, đột nhiên có một chiếc xe đạp lao nhanh tới, do không làm chủ được phanh xe nên đã lao ầm một cái vào đuôi xe của em. Do lực đâm quá mạnh nên khiến cho cả người lẫn xe của em lao nhanh xuống một bờ mương cạn bên đường.

Cú lao xe mạnh khiến cho em ngã xõng xoài xuống mặt đất, chân đau ê ẩm, không thể tự nhấc lên được. Xe của em lúc ấy thì cũng bị lực ngã mà vỡ tan tành lồng xe, cặp sách trong lồng bung ra. Lúc lao xe khỏi mặt đường, em đã vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên em gặp sự cố và trải qua chuỗi cảm giác kinh khủng như vậy, tuy không bị thương quá nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc ấy khiến cho em thực sự bị ám ảnh, khiến nhiều ngày sau đó em không dám đụng vào xe đạp, đến trường cũng là bố mẹ chở đến.

Lúc bị ngã xe em không hiểu được việc gì đang xảy ra, chỉ biết có một lực đâm mạnh khiến cho em không làm chủ được tay lái và tốc độ nên mới ngã xuống. Sau đó em mới biết do các bạn đi sau nô đùa, rượt đuổi nhau mà chúng em đi ở trên đó, cũng dàn hàng nên xe của bạn ấy không thể vượt qua mà đâm vào đuôi xe đạp, khiến cho em ngã ra như vậy. Sau khi em ngã, tất cả mọi người, từ bạn bè của em và người làm em ngã đều vô cùng hoảng sợ, mọi người dựng xe và nhanh chóng chạy xuống, người đỡ em dậy, người giúp em nâng xê, và một vài người bạn còn giúp em thu gọn sách vở bị bung ra sau khi em ngã.

Lúc ấy em vừa đau, vừa hoảng loạn, em khóc như mưa khiến cho mọi người cũng sợ hãi và rối theo em. Chân em lúc ấy vì cú ngã mà chầy sước, rướm máu, em đau nên không thể tự đứng dậy được. Thật may, lúc ấy có một chú đi xe máy ngang qua, thấy vậy liền đỗ lại và cõng em lại gần trạm y tế gần đó để băng bó, còn xe và sách vở thì bạn bè em đã giúp em mang đến trường. Tuy là sự cố ngoài ý muốn nhưng thật may mắn vì em cũng không bị thương nặng, chỉ là quá mức hoảng sợ. Sau khi cô y tá băng bó chân cho em thì em đã được bố đón về, buổi học hôm ấy em cũng không thể tham gia.

Bạn học vô tình đâm vào xe của em cũng không phải cố ý, sau khi em ngã thì bạn ấy cũng thấy có lỗi nên đã đến tận nhà để xin lỗi em và hứa với bố em lần sau sẽ không vừa nô nghịch vừa di chuyển như vậy nữa. Thật ra em cũng không trách móc gì bạn ấy cả, bởi lỗi cũng một phần là do em, nếu như em không dàn hàng ngang ra thì cũng không xảy ra tai nạn đáng tiếc như vậy. Trong cái rủi lại có cái may, tuy gặp tai nạn nhưng em không bị thương nhiều, mặt khác thông qua sự cố lần này em còn có thêm được bài học quý gái cho mình: không nên dàn hàng khi đi trên đường, đó không chỉ là tuân thủ luật giao thông và còn vì sự an toàn của bản thân và mọi người.

 

Sự cố đáng tiếc xảy ra khiến cho em sợ hãi suốt một thời gian dài, nhưng sau đó nhờ sự động viên của bố mẹ và bạn học thì em cũng có đủ can đảm để bước lên xe một lần nữa. Nhưng lần này em có ý thức hơn trong việc đi đứng, cũng như chấp hành luật lệ giao thông. Qua sự cố lần này em cũng rất cảm động vì tấm lòng của mọi người, trong lúc hoạn nạn, em luôn có bạn bè bên cạnh, những người xung quanh cũng vô cùng tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ khi chúng ta cần. Có lẽ bởi vì vậy mà sự cố lần này đã trở thành một trong những kỉ niệm mà em sẽ không bao giờ quên được.

đoạn văn nha bạn

Mẹ tôi 37 tuổi, là y sĩ trạm xá xã Vinh Quang. Mẹ tốt nghiệp trường Trung cấp y sĩ Hải Phòng thuộc chuyên khoa Sản. Sáng sớm, mẹ đã đi xe đạp đến trạm xá. Chiều tối, mẹ mới về nhà. Mẹ khám bệnh, tiêm thuốc, săn sóc sản phụ và trẻ sơ sinh. Vào mùa dịch bệnh hoặc gặp những ca đẻ khó, đẻ non. mẹ phải làm suốt đêm ngày. Mỗi lần tiễn một sản phụ mẹ tròn con vuông từ trạm xá ra về, mẹ vui lắm. Các bà, các chị ở xã tôi, mỗi khi gặp mẹ đều rất vui và gọi là "cô Hằng" một cách quý mến.

taodeobietgi
25 tháng 12 2018 lúc 15:53

à!nhớ k mình nha