Viết 1 đoạn văn ngắn miêu tả về ngày tựu trường
giúp mk vs các bn mai mk nộp rùi
Viết một đoạn văn ghi lại cảm xúc về một bài thơ có yếu tố tự sự và miêu tả. Giúp mk với các bn ơi,mai mk phải nộp gấp!!!
Ủa, ko ai trả lời cho mk hả? Buồn ghê.....
MAI MK CÓ TIẾT KIỂM TRA CÁC BN GIÚP MK BÀI NÀY VS!
Tả 1 đoạn văn ngắn từ 3 -5 câu tả về môi trường trong đó có sử dụng 3 cặp từ trái nghĩa.
Viết 1 đoạn văn ngắn tả về khu phố của mình bằng tiếng anh.
Các bn giúp mik nhé!!!Mai mik phải nộp rùi T_T
I was born and grown up on the poor land in Duc Tho district, Ha Tinh province. That’s where deeply attaches to me 24 years of life. If anyone who asks me that “What’s the thing your most proud of?” .I will answer that’s my hometown. Duc Tho is the land poor where the people live by rice cultivation, breeding, and fishing. Although the life is very difficult, but the people is very friendly, and studious. In Duc Tho, there is a Tung Anh village where called “Doctor village”. Duc Tho is also the home of Tran Phu Secretary General, and marked many memories of the great leader Ho Chi Minh.
If you come to Duc Tho, you will feel many interesting things, visiting Tran Phu tombstone, La Giang dyke, rowing on La driver, and enjoying the traditional songs. In the evening, they can enjoy a special food which is “mussel rice” – just only eat one time, you will never forget.
Beautiful and unobtrusive! Duc Tho always tries to grow, and to improve the life of people, but keeping the traditional culture.
I live in a posh area of Lahore. I love my house because it is located in a very good place in the city. My house is in the suburbs and it is a very peaceful area. There are no commercial buildings near my house and I am very happy because of this.
On the right side of my house is a big bungalow whereas on the left and back side of my house is a vacant plot. The thing which I the most is that there is a small park right across the street, so whenever feel walking or jogging I simply got to the park and get some fresh air.
On a whole I am quite satisfied from my neighborhood but there is no hospital near my house which has caused great distress to not only me but also to the other residents of the area. I think that there should be a hospital in my neighborhood because 2 days back one of my neighbor met with an accident on his way to home and we had to travel 30 kilometers to find a hospital. This is causing a lot of pain to the people in the area.
I am an extrovert I am meet new people and want to share my views with people. My neighborhood is actually helping me meet new people as there is also a club in the neighborhood where I go and meet new people and feel ebullient because of it.
hok tốt
@Puka
Đóng vai anh đội viên trong bài thơ ''Đêm nay Bác không ngủ '' viết đoạn văn từ 8-12 câu miêu tả về Bác Hồ trong một đêm không ngủ của Bác. giúp mk vs . Mai phải nộp rùi
Trong lần đầu tiên thức giấc tôi lo lắng vì Bác vẫn chưa ngủ. Tôi chăm chú ngắm nhìn và theo dõi những cử chỉ hành động của Bác tôi cảm nhận phải chăng chính tình cảm bao la của Bác đã xua tan đi cái giá lạnh của rừng khuya và sự lo lắng của những người chiến sĩ.Đến lần thứ ba thức dậy tôi vô cùng hốt hoảng, tôi năn nỉ Bác đi ngủ. Đây là tình cảm chân thành của tôi đối với Bác tôi lo cho bác nhưng vẫn chưa hiểu hết tấm lòng của Bác, chỉ nghĩ Bác thức là để đốt lửa, dém chăn cho chúng tôi nhưng thật ra Bác thức là vì lo láng cho bộ đội và dân công phải ngủ trong rừng.Hiểu được tấm lòng của Bác tôi thức luôn cùng Người. Phải chăng đây chỉ là một đêm trong những vô vàn đêm không ngủ của Người vì phải lo cho việc nước, việc dân.
Anh đội viên thức dậy
thấy pa-lô mất rồi
mà sao Pác vẫn ngồi
anh nghi ngờ Pác lấy
-Pác ơi, Pác có "thấy"
pa-lô của cháu không ???
-Chú làm mất của công
phải trình lên Đảng ủy
nhưng nể tình đồng chí
Tôi bày cho cách này
nội ngay trong đêm nay
....chôm palô thằng khác
Anh đội viên thức dậy
Thấy quần Jean mất rồi
Mà sao bác vẫn ngồi
Chòm râu im phăng phắc
Bác ngồi không lúc lắc
Dưới đít có vật gì
Độn lên đến mấy li
Phủ bởi cái áo khoác.
Anh đội viên nhìn bác
Càng nhìn lại càng nghi
Bỗng bác cười khì khì
- Làm gì mà nhìn bác ?
Anh liếc mắt nơi khác
Nhưng nghe mát dưới mông
Và tê tái trong lòng
Bèn quay lại nhìn bác.
Anh vội vàng nằng nặc
- Cháu nghèo lắm bác ơi !
Quần của cháu mất rồi
Bác ơi thương lấy cháu !
Cái quần, tiền xương máu
Cháu dành dụm cả năm
Tiền Mỹ, gần một trăm
Mất quần … như mất máu !
Bác Hồ liền nổ cáu :
- Quần mày mất thì thôi,
Việc của tau, tau ngồi
Quần mày ? Tau đâu biết !
Mầy là thằng chết tiệt
Chỉ có mỗi cái quần
Mà giữ cũng chẳng xong
Thiệt đúng … đồ gà chết !
Anh đội viên điên tiết
Đá một cú song phi
Bác phẩy tay cười khì :
- Thằng ni cao thủ thật.
Bác bèn đưa tay phất
Một cục gì bay ra
Có mùi thúi thấy bà
Như mùi thây ma chết !
Anh đội viên cười ngất :
- Khen cháu, khen cả ngày …
Bác vội vàng ra tay
Một đòn lưu vân cước.
Đòn bác ra thật mướt
Từ những ngón chân chai
Kình lực tỏa hơi khai
Nín hơi … mới sống được !
Anh đội viên trợn ngược
Lăn ra đất mấy vòng
Bác bảo : - Thế là xong !
Quần mày, tau đem bán.
Để có tiền ăn sáng
Cho bọn Duẫn, Chinh, Đồng
Ăn rồi đi long nhong
Thăm các em trong láng.
Anh đội viên hết choáng
Chụp cổ bác la làng :
- Tôi bắt được quả tang
Cái thằng ăn cắp vặt !
- Ăn cắp cái con c .. !
- Tau cướp có lai-xần
- Tau giết người triệu lần …
Bác lỡ lời … nín bặt.
Bác hố … liền đỏ mặt :
- Tại mày … quá ngây thơ
Hồi xưa … đến bây giờ
Có ai mà không biết !!!
Tau chuyên nghề chọc tiết
Bọn ác bá cường hào
Vợ chúng thì tau xào
Xào xong thì tau giết !
Anh đội viên điên tiết
Dở hết ngón gia truyền
Tung ra mấy chưởng liền
Bác liền văng khỏi ghế.
Nghề bác cũng đáng nể
Chỉ lăn có mấy vòng
Trầy sơ sài cái mông
Chim bầm, không đáng kể.
- Ah … Thằng này giỏi thế !
Dám đá trúng chim ông
Bác gọi Duẫn, Chinh, Đồng
Hãy mau mau cứu bác.
Duẫn, Chinh, Đồng hốt hoảng
Tay bụm dái chạy vô
Mặt tái như gà cồ
Đá thua vì chết nhát.
Anh đội viên liền quát :
- Thằng nào ngon vô đây !
Cho chúng mày biết tay
Đồ cái bọn ngu dốt !
Anh đội viên quơ, chộp
Duẫn, Chinh, Đồng quăng ra
Chúng vừa chạy, vừa la
Như khỉ già bị đốt.
Thấy vậy bác hoảng hốt
Chạy thẳng vô Ba Đình
Mang theo cái quần gin :
- Chuyến này tau không trả !
Anh đội viên giận quá
Tung theo một trái na
Thân xác bác ra ma
Ba Đình thành gạch vụn !
Viết 1 đoạn văn biểu cảm có nội dung diễn tả nỗi xúc động của em khi đc về thăm quê sau 1 thời gian dài xa cách( có sd yếu tố tự sự và miêu tả). Gạch chân những từ ngữ miêu tả và tự sự( 12 câu hoặc 12 dòng)
Giúp mk vs, mai mk học rùi!!!
Các p đừng chép mạng nha
xl bn nhìu
mk chỉ hỏi văn chứ mk không giỏi văn đâu
à bn có thể vào ních này nè,bn ấy là em mk,em ấy giỏi văn biểu cảm lắm
Kelly Oanh,bn vào em ấy mà hỏi nha,ẻm đang onl í
Quê tôi , là miền Trung đầy nắng gió và cả những con lũ mang đi hạnh phúc của người nông dân - mùa màng . Sau gần một năm trời , tôi lại đặt chân trên dải đất này. Mọi thứ không như tôi đã thấy hằng ngày trên tivi , ở đây , ngư dân đã ra khơi,đánh bắt cá chẳng còn cá chết hàng loạt hay ô nhiễm môi trường biển , cũng đâu còn những ngôi nhà chìm trong lũ và những đứa trẻ ngồi trên mái hiên nô đùa .......mọi thứ đều về vị trí của nó . Về nhà bà , tôi cảm thấy nhẹ lòng khi không còn những cú điện thoại khiến ba mẹ tôi lo lắng vì cơn lũ đã ngừng "hành hạ" người dân và cả nhà ngoại tôi. Bằng chiếc xe đạp đã tróc sơn , tôi dạo quanh một vòng con xóm nhỏ . Cây ngô đã dậy từ bao giờ , con chim sâu đang cặm cụi làm việc , ông đa già đầu làng trầm ngâm suy tư hay nàng mây thì mải miết soi gương giữa mặt ao ,.... Mấy thằng bé thi nhau thở diều - cánh diều của những ước mơ nhỏ , đứa thì lại đá bóng và đám trẻ con ngồi vắt vẻo trên lưng trâu mà thôi sáo , kể chuyện....... Đây là nơi mà tôi cảm thấy thảnh thơi và bình yên nhất . Tôi yêu nơi này - dải đất miền Trung. ~~ [ Tui chỉ làm đc thế thui , tự sự thì chịu]
Giups mk vs nhé. Thật sự mk cần rất gấp. Mai mk phải nộp ròi
Hình dung về nhân vật người anh, viết 1 đoạn văn miêu tả nhân vật người anh
Thanks các bạn nhìu!
Em đã rất nhiều lần đc đi chợ tết cùng mẹ .Hãy miêu tả một phiên chợ tết mà em ấn tượng . Trong đoạn văn đó có sử dụng so sánh ,nhân hóa và từ láy .
Các bn giúp mk nhanh nhek , mai mk phải nộp rùi .
Mùa xuân là mùa của cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa khoe sắc thắm. Ở quê em như thường lệ, cứ mỗi khi Tết đến xuân về là lại có chợ hoa với biết bao loài hoa tập trung về đây để cùng nhau khoe sắc, làm rộn ràng thêm không khí ngày xuân. Sau khi chị mùa đông qua đi, muôn loài như bừng tỉnh khi mùa xuân đến. Mùa xuân cũng là thời điểm bắt đầu một năm mới, ai cũng tưng bừng chuẩn bị mọi thứ cho ngày Tết sắp tới. Năm nào cũng vậy, em cùng mẹ đi sắm đồ tết. Bước vào trong chợ, không khí đông vui nhộn nhịp đã xóa đi cái lạnh của mùa đông chỉ còn lại hơi ấm. Xung quanh chợ, ai ai cũng nói cười và nhanh chóng chọn cho mình những món cây hoa ưng ý như hoa ly, nụ tầm xuân, cây đào hay là cây quất....là những loài hoa không thể thiếu trong ngày tết. Chợ hoa thật đẹp, nó như lưu lại trong lòng người một cái gì đó gọi là dáng vẻ của ngày xuân, tràn ngập ấm áp và yêu thương.
Đông qua xuân lại về ,đó như một vòng xoáy của tự nhiên kéo con người chúng ta cũng vào vòng xoáy đó .Mùa xưa là mùa đẹp nhất trong năm l, là mùa của sự tươi mới ,của niềm vui ,của tiếng cười của sự hảo hức trong lòng mỗi con người.Mùa xuân là thời điểm bắt đầu một năm mới ,mọi người đều háo hức để chuẩn bị cho một một dịp tết thật sum vầy và ấm cúng.Và thể năm nào em cũng cùng mẹ đi chợ mua hoa sắm tết.Vừa vào đến công cho mọi thứ như náo nhiệt hơn như tươi vui hơn,bên mép tường người ta bán rất nhiều hóa ,nào chị cúc , nào cô hồng còn có cả bác hoa ly nữa ai ai cũng như muốn khoe sắc mình cho mọi người cũng biết.xung quanh ai cũng để tìm một loại hoa phù hợp nhất với mình để trang trí cho ngôi nhà ,và đặc biệt hơn nữa nếu nói đến tết thì không thể nào thiếu một cành đào hay cánh mày hay một bác quất.cho hoa quả thật là một nơi thật lộng lẫy vào những ngày tết ,có thể nói nếu tt đến mà ai chưa một lần đi chợ hoa thì đúng là lãng phý mất một năm tươi đẹp
Bài làm
Sắp đến Tết rồi, mà gia đình tôi vẫn chưa mua sắm được nhiều. Tối hôm qua tôi ngồi học bài trong nhà nghe ba mẹ trò chuyện nhỏ to rằng ngày mai sẽ đi chợ sắm ít đồ thắp hương cho ông bà. Ba tôi bảo
cho thằng cu Hưng đi theo để nó còn xách đồ giúp mình đỡ nặng. Lòng tôi hân hoan lắm.
Sáng hôm sau, khi chuông đồng hồ vừa điểm 5 giờ sáng mẹ đã vào buồng kêu tôi dậy để cùng mẹ đi chợ tôi nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt rồi lon ton theo đuôi mẹ đi chợ Tết.
Những ngày giáp Tết thường là những ngày rất bận rộn bởi gia đình nào cũng chuẩn bị dọn dẹp lại nhà cửa, trang trí thêm nhiều cành hoa như hoa Mai, hoa Đào, rồi những chữ chúc mừng năm mới, hình ông Phúc- Lộc- Thọ… với hy vọng sẽ đem lại nhiều niềm vui may mắn cho năm mới.
Phiên chợ Tết của quê tôi chỉ họp từ 27 Tết đến trưa ngày 30 là kết thúc. Hồi còn nhỏ có lần tôi thắc mắc với mẹ là tại sao lại chỉ mở chợ tới trưa 30 Tết mà không mở hết ngày.
Mẹ tôi bảo bởi ngày 30 Tết là ngày Tất Niên, ngày cuối cùng của một năm nên nhà nào cũng phải cúng tổ tiên, ông bà của gia đình mình để chia tay năm cũ, chào đón năm mới.Lúc đó có mở chợ thì cũng không còn ai mua bán gì nữa. Người ta chỉ đi chợ buổi sáng tới tầm gần trưa là về nhà chuẩn bị mâm cơm cúng hết rồi, chợ không còn ai nữa.
Hai mẹ con tôi vừa đi vừa trò chuyện nên ra tới chợ rất nhanh, chợ Tết nên ai cũng đi sớm thì phải, vì mọi người đều muốn mua cho mình những món đồ tươi ngon nhất.
Cảnh chợ Tết cũng khác hẳn ngày thường, người đi chợ đông hơn, các hàng quà hàng bánh kẹo, lá dong, hoa Mai, hoa Đào, rồi hoa Ly, hoa Lay Ơn nhiều vô kể… trông vô cùng vui nhộn và đẹp mắt. Kẻ bán thì tươi cười chào mời niềm nở, còn người mua ai cũng xởi lởi phóng tay hơn ngày thường để cầu mong sự may mắn nên tất cả đều vô cùng vui vẻ.
Viết đoạn văn ngắn ghi lại ấn tượng của em trong buổi tựu trường đầu tiên
Các bạn giúp mk vs nha . Mai mk nộp bài rồi
Cái ngày bước vào ngôi trường tiểu học lần đầu tiên là một kí ức đẹp trong em. Buổi sáng cuối thu hôm ấy, mẹ chở em đến trường. Mẹ dặn dò, động viên em rất nhiều nên em cũng bớt lo lắng đôi chút. Cảm giác háo hức, hồi hộp xen lẫn lo lắng vẫn còn in lại rất rõ rệt. Mẹ thấy em vui vẻ như vậy nên rất vui. Mẹ kể cho em nhiều thứ lắm, nhất là lần đầu mẹ đến trường giống em bây giờ. Mẹ bảo rằng khi ấy mẹ rất lo sợ nhưng khi vào trường thì cứ như một thế giới mới vừa chào đón mẹ vậy. Em im lặng lắng nghe kĩ từng chút. Lâu lâu, em cất tiếng hỏi những thắc mắc mà chỉ có cái lứa tuổi đó mới có thể nghĩ ra được. Nào là "Mẹ ơi, cô giáo có dữ ko ? Cô giáo có đánh con hay các bạn có ăn hiếp con ko ?" mẹ thì thở dài và mỉm cười trc sự ngây ngô, ngốc nghếch của em. Khi mẹ bảo rằng sắp đến trường rồi, tim em bỗng đập nhanh hơn bình thường. Em ôm chặt lấy mẹ, rúc đầu vào tấm lưng người như sợ bị ai đánh. Mẹ cứ mỉm cười, thì thầm câu hát :"Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em đến trường. Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương". Khi mẹ đỡ em xuống xe, em vẫn ôm mẹ như đứa con nít lên 3. Mẹ nói với em rằng: "Con ơi, đừng lo sợ j cả. Bước qua cánh cổng này, một thế giới mới hoàn toàn thuộc về con rồi đó. Nơi đấy, con sẽ gặp đc nhìu bạn mới, thầy cô mới. Con sẽ học đc rất nhiều kiến thức hay, những bài học ý nghĩa trong cuộc sống. Hãy cho mẹ thấy con đã lớn và có thể bước đi bằng đôi chân của chính mình nào bé yêu. Mẹ tin con sẽ làm đc tất cả". Nghe xong, em vội quẹt đi nc mắt, nở một nụ cười thật tươi với mẹ. Mẹ hài lòng nắm tay em đi tới cổng trường. Sau đó, mẹ hôn em một cái rồi buông lỏng tay của mình. Nhớ lại những câu nói lúc nãy, em lấy hết can đảm bước vào ngôi trường mới với câu nói "mẹ tin con sẽ làm đc tất cả" cứ vang vảng bên tai. Mẹ ơi, hãy yên tâm nhé. Con sẽ bước đi, bằng đôi chân nhỏ bé này. Cho dù đây chỉ là bước khởi đầu nhg đến một lúc nào đó, con sẽ tự tin quyết định ước mơ và tương lai của mình. Hãy tin con, mẹ nhé!!!
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người . Chính vì vậy , những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào? Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu ăn sang cho cả nhà. Nhì mẹ bận rộn như vậy, tôi thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ không phải nhắc nhở. Ấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quznh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ mất!” Lúc ấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi như vậy. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai giảng sớm lại chính là tôi. Mẹ cười đôn hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm mà, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học sinh lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, không còn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố không?” Tôi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay , các bạn, các anh các chị cũng đi khai giảng như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, không còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lêntrong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãivaf khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong vắt và vườn câyvowis đủ các lời hoa. Đến chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình. Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp 1bước vào lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc không hiếuao trên cổ của các anh chị lớp lớn, ai cũng đều đeo chiếc khăn mầu đỏ. Về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tôi cố gắnghocj tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏnhuw các anh chị ấy. Sauk hi kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và căn dặn hopcj sinhnhieemj vụ năm học mới . Khi cô đánh những tiếng trống đầu tiên, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Bất chợt, tôi nhận ra…mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hoảng hốt đảo mắt khắp sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc mà không vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên . Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu …hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, khi nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi ngây thơ hỏi chị : “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị hàng xóm bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không biết lớp 1A2 ” “Không phải đâu em à, em học từ bây giờ đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em cố gắng học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã không còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện , mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chiij đã để lại ấn tượng không bao giờ quên trong tôi. Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả : Lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học , cô giáo và những người bạn mới . Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết đầu tiên. Không gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nhịp là thế, giờ đã không còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo… “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi , những vui , buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau.
P/s: Bài này mình tự lm, ở ây:
Câu hỏi của Hồng Phúc Nguyễn - Ngữ văn lớp 7 | Học trực tuyến
Chúc bạn học tốt ^^
Viết 1 đoạn văn ngắn ( khoảng 5-7 câu) tả cảnh quê hương em , trong đó có 1 vài câu đặc biệt.
GIÚP MK VS , MK ĐANG CẦN RẤT GẤP MAI MK PHJẢI KIỂM TRA RỒI MONG CÁC BN GIÚP ĐỠ!!!!!
Về các môn Văn, Sử, Lí, Hóa.... bạn sang h.vn để được giải đáp nhé.
Còn ở đây chỉ được đăng những câu hỏi liên quan đến Toán thôi.
ý mình là h o c 24 . vn viết liền lại nhé