Những câu hỏi liên quan
D
Xem chi tiết
Thanh Nhàn ♫
14 tháng 3 2020 lúc 8:34

TL:

Bài học đường đời đầu tiên:

Đoạn văn miêu tả: "bởi tôi ă uông điều độ ... vuốt râu"Đoạn văn tự sự:" bỗng thấy cốc ... mép"

=> Căn cứ vào các câu văn sử dụng các từ loại đoạn văn đó

=> Liên tưởng là : Cả tôi nữa, nếu không nhanh chân chạy vào hang thì đã chết toi rồi

=> So sánh: Cái chàng Dế Choắt, người gầy gò và dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện.

Hoc tot

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
24 tháng 9 2017 lúc 11:22

Dấu hiệu nhận ra đoạn văn miêu tả và tự sự :

- Đoạn văn miêu tả : tạo ra sự hình dung thường là về ngoại hình, có sử dụng sự quan sát, tưởng tượng, ví von.

- Đoạn văn tự sự : sự kể lại, tái hiện câu chuyện qua lời kể tác giả hoặc nhân vật.

Bình luận (0)
Nguyễn Trọng Thắng
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Mai Thảo
9 tháng 4 2016 lúc 20:17

- Bài học đường dời đầu tiên:

+ Bởi tôi ăn uống... hai chân lên vuốt râu.

Đây là đoạn văn miêu tả vì có tính từ, so sánh và từ láy.

+ Bỗng thấy chị Cốc... chối này, chối này.

Đây là đoạn văn tự sự vì có nhân vật, sự việc.

- Buổi học cuối cùng:

+ Tôi bước ghế dài... cặp kính lớn đặt ngang trang sách.

Đây là đoạn văn miêu tả vì có tính từ, so sánh.

+ Mà tôi thì mới... thầy vụt thước kẻ.

Đây là đoạn văn tự sự vì có sự việc, nhân vật

tick mình nha hihi

Bình luận (1)
người khổng lồ xanh
Xem chi tiết
Sakura
Xem chi tiết
Lương Minh Hiếu
28 tháng 1 2021 lúc 20:11

:>

 

Bình luận (0)
Nguyễn Ngọc Ánh
Xem chi tiết
Ahwi
2 tháng 4 2018 lúc 15:27

Trả lời:

1. Bài học đường đời đầu tiên:

*  Đoạn văn miêu tả:

Cái chàng Dế Choắt, người gầy gò và dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện. Đã thanh niên rồi mà cánh chỉ ngắn cùn đến giữa lưng, hở cả mạng sườn như người cởi trần mặc áo gì-lê. Đôi càng bè bè, nặng nề, trông đến xấu. Râu ria gì mà cụt cố một mẩu và mặt mũi thì lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

*  Đoạn văn tự sự:

Dế Choắt trả lời tôi bằng một giọng rất buồn rầu:

-   Thưa anh, em cũng muốn khôn nhưng không khôn được. Đụng đến việc là em thở rồi, không còn hơi sức đâu mà đào bới nữa. Lắm khi em cũng nghĩ nỗi nhà của thế này là nguy hiểm, nhưng em nghèo sức quá, em đã nghĩ ròng rã hàng máy tháng cũng không biết làm như thế nào. Hay bây giờ em nghĩ thế này ... Song anh cho phép em mới dám nói. 

2. Buổi học cuối cùng

*  Đoạn văn miêu tả:

Thầy Ha- men đã chuẩn bị cho ngày hôm đó những tờ mẩu mới tinh, trên có xiết bằng chữ rông thật đẹp: Pháp, An- dát, Pháp, An - dát. Những tờ mẫu bay trưàc bàn học trông như những lá cờ nhỏ bay phấp phới khắp xung quanh lớp. Ai nấy chăm chú hết sức và cứ im phăng phắc! Chỉ nghe thấy tiếng sột soạt trên giấy.

Đoạn văn tự sự:

Rồi thấy cầm một quyển ngữ pháp và đọc bài học cho chúng tôi. Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế. Tất cả những điều Thúy nói, tôi thấy thật dễ dàng, dễ dàng. Tôi cũng chưa cho là mình chăm chú đến thế, và cả thầy giáo nữa, chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến thể.

*  Căn cứ nhận diện đoạn văn miêu tả và đoạn văn tự sự:

-   Đoạn văn miêu tả: có hình ảnh, chi tiết miêu tả cụ thể, sinh động, liên tưởng, ví von, so sánh, chẳng hạn:

Chàng Dế Choắt, người gầy gò và dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện. (Hình dáng yếu đuối, tội nghiệp của Dế Choắt).

Đoạn văn tự sự tập trung kể người, kể việc.

Hok tốt# =.=

Bình luận (0)
naruto123
2 tháng 4 2018 lúc 15:21

a)

1) bài học đường đời đầu tiên

đoạn văn miêu tả

- bởi tôi ă uông điều độ ... vuốt râu

tự sự

- bỗng thấy c cốc ... mép

Buổi học cuối cùng

đoạn văn miêu tả

- chỉ đến lúc ấy ... đặt ngang sách

đoạn văn tự sự

- buổi sáng hôm ... ngoài đồng nội

Căn cứ vào các đoạn văn đó

Liên tưởng là : Cả tôi nữa, nếu k nhanh chân chạy vào hang thì đã chết toi r

Bình luận (0)
Le Nhat  Khanh Ha
Xem chi tiết
弃佛入魔
5 tháng 9 2021 lúc 11:01

THAM KHẢO:

 Sau khi chui tọt vào hang thì tôi nghe thấy tiếng nói của chị Cốc và Dế Choắt tôi liền có suy nghĩ rằng:" Nếu mình không ra nhận tội cho Choắt thì liệu Choắt sẽ như thế nào?" Sau một hồi lâu suy nghĩ thì tôi đã quyết định sẽ ra nói thật với chị Cốc. Lúc đó chị Cốc đang định mổ anh Choắt. Tôi liền chạy đến bảo :" Chị Cốc ơi, người lúc nãy nói là tôi chứ không phải anh Choắt đâu, chị đừng mổ ảnh mà tội nghiệp" . Tôi cứ nghĩ rằng chị Cốc khi biết sẽ mổ tôi. Tôi chắc không xong rồi. Thay vì vậy chị Cốc lại bảo:"Biết nhận lỗi là được rồi. Lần sau đừng làm như vậy nữa". Thế là chị Cốc rĩa cánh một hồi rồi bay đi. Thế là tôi quay lại xin lỗi anh Choắt và từ đó tôi và Choắt đã trở thành bạn bè. Tôi cũng đã bỏ cái thói hung hăng, kiêu căng ,bậy bạ của mình

Bình luận (0)
Nguyễn Thu Hồng Ngọc
Xem chi tiết
Sakura
Xem chi tiết
TC
Xem chi tiết