Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Nguyễn Thị Khánh Huyền
Xem chi tiết
thám tử
11 tháng 12 2017 lúc 21:26

gay từ khi em cất tiếng khóc cháo đời, mẹ là người đầu tiên cho em dòng sữa ngọt ngào. Rồi cho em lớn lên trong vòng tay mẹ. Mẹ nâng đỡ, dìu dắt dạy dỗ và từng ngày mong em khôn lớn. Hình ảnh mẹ luôn gắn chặt với từng bữa ăn, giấc ngủ và choán hết mọi suy nghĩ trong tuổi thơ đầy thơ mộng của em. Nhưng có lẽ đậm nhất, sâu nhất trong tâm trí em, khiến em không bao giờ quên được là hình ảnh mẹ chăm sóc em những ngày em đau ốm.

Hôm đó, em đi học về bị mắc mưa ướt hết. Đến nửa đê, cơn sốt ập đến. Nhà chỉ có hai mẹ con vì bố em đang đi công tác xa. Mẹ lo lắm, thức suốt đêm canh chừng bên em. Cơn sốt quái ác thật. Trán em nóng bừng bừng mà chân tay thì lạnh run. Cái lạnh như từ xương tủy tỏa ra khiến em run cầm cập: "- Mẹ ơi! Con rét lắm! Mẹ đắp chăn cho con! Mẹ ghì chặt em vào lòng, an ủi - Mẹ biết rồi, con cảm lạnh đấy mà! Cứ bình tĩnh đấy nhé! Mẹ sẽ đuổi cơn sốt đi ngay!".

Mẹ đặt em nằm ngay ngắn rồi đi lấy thuốc. Viên thuốc hạ sốt sủi bọt tan rất nhanh trong cốc nước. Mẹ nhẹ nhàng nâng đầu em lên, ghé cốc vào miệng em, dỗ dành: "Nào! Con gái yêu của mẹ, hãy uống một hơi cho hết cốc nước này, sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy là khỏi thôi".

Vâng lời mẹ, uống thuốc xong em cố nhắm mắt nhưng đầu óc cứ căng lên, khó chịu. Mẹ dập nước mát vào chiếc khăn bông, đắp lên trán cho em. Mẹ nhẹ nhàng xoa dầu nóng vào trán, vào ngực, vào hai bàn tay, bàn chân em... Bàn tay mẹ ram ráp, cồm cộm, không nhẵn nhịu, mịn màng. Em hiểu đó là dấu ấn của những người lao động nặng nhọc, một nắng hai sương của mẹ. Mẹ đã hi sinh tất cả cho em. Mẹ chẳng kể sắc đẹp bị tàn phai, chẳng kể những tháng ngày quần quật. Vì em, mẹ chấp nhận thiệt thòi, thiếu thốn. Mẹ vui với niềm vui của em, buồn với nỗi buồn của em và đau xót, xót xa mỗi khi thấy em đau ốm. Ngồi bên em, tiếng suýt xoa của mẹ cứ văng vẳng bên tai em: "Khổ thân con tôi! Sốt cao thế này thì rồi lại gầy rộc đi thôi!" Tự nhiên, nước mắt em ứa ra cay xót. "Mẹ ơi, con thương mẹ quả, mẹ là ánh sáng, là mặt trời của con". Em vòng tay ôm ngang lưng mẹ rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Sau ba ngày, những cơn sốt thưa dần, em thấy tỉnh táo hơn. Mẹ vẫn ngồi đấy, vẫn cái ghê đẩu kê sát cạnh gường. Hình như trong mấy ngày qua mẹ đã không rời em bất cứ lúc nào. Em nhìn mẹ. Mẹ đang thiếp đi trong giấc ngủ vội vàng. Trông mẹ thật phờ phạc, mệt mỏi vì thiếu ngủ. Mẹ gầy rộc đi nhanh chóng. Bàn tay mẹ vẫn nắm chặt tay em. Rồi mẹ choàng tỉnh khi thấy em trở mình nhè nhẹ. Nụ cười mẹ lại nở trên môi. Những lời nói dịu dàng, ấm áp như muốn đưa em vào giấc ngủ. Trong mắt em, em thấy mẹ đẹp quá. Em tự hào vì có mẹ, nhưng em lại thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ đã vì em mà phải chịu nhiều vất vả, tình mẹ thật vô bờ bến, dâng tràn như biển cả mênh mông không bao giờ cạn. Trong những ngày ốm đau này, em mới hiểu rõ hơn, thấm thía hơn về tình mẫu tử, về câu ca mẹ thường rau ngày nào:

"Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chạy ra".

Phạm Thảo Vân
11 tháng 12 2017 lúc 21:37

Tôi là đứa trẻ không hay ốm yếu. Do được thừa hưởng sức khoẻ của cha mà tôi chả quan lắm. Hôm đó đi học, mẹ dặn tôi mang áo mưa theo vì đài đã dự báo. Nhưng vì thấy trời nắng to nên tôi không mang theo nữa. Thế rồi chiều về, mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến, vần vũ khắp bầu trời. Cơn mưa đến thật mau. Mưa! Mưa xối xả. Mưa ào ào như trút nước... Không có áo mưa mà trời cũng sắp tối, tôi để đầu trần ù chạy về nhà. Về đến nơi tôi ướt như chuột lột. Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng.

Đêm hôm đó, tội bắt đầu bị sốt. Nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Tôi mê man bất tỉnh. Bố mẹ tôi lo lắng, vội vàng tìm cách hạ nhiệt. Nằm trên giường, tôi nghe thấy từng bước chân của mẹ, bóng mẹ chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ ngồi bên tôi, bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên lưng, âu yếm vuốt tóc rồi má tôi. Cái trán nóng bừng được mẹ chườm bằng chiếc khăn lạnh. Chốc chốc, mẹ lại lật khăn rồi đặt nhẹ lên trán. Tôi miên man trong giấc ngủ nhưng dường như vẫn thấy rõ đôi mắt mẹ nhìn tôi. Đôi mắt mẹ nhìn trìu mến, xót thương, long lanh những giọt nước .Từng nhịp thở thổn thức, tôi cảm nhận được sự lo lắng trong lòng mẹ. Mỗi khi tôi trở mình mẹ lại nhè nhẹ vỗ về, kéo chăn lên đắp cho tôi. Thỉnh thoảng, mẹ lại sờ lên trán. Thấy nhiệt độ giảm, mẹ cũng hơi yên lòng....Cứ thế, mẹ ngồi bên tôi suốt đêm, không ngủ.

... Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa tự bao giờ. Mấy chú chim chào mào hót líu lo chào đón ngày mới. Những tia nắng đầu tiên lách mình qua khe cửa vào phòng, đến bên giường giúp tôi tỉnh giấc. Vì có mẹ ngồi bên nên tôi vững tâm mà ngủ rất ngon lành. Tôi cựa mình, thấy trong người đã khá hơn hôm qua rất nhiều. Vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là tôi đưa mắt tìm mẹ. Sao không thấy mẹ đâu cả. Tôi vội vàng ngồi dậy. Ôi, mẹ! Người mẹ kính yêu của tôi. Chắc vì đã quá mệt nên mẹ nằm ngủ thiếp đi bên tôi. Lúc này nhìn mẹ, tôi chi thấy thật tội nghiệp và thương mẹ biết bao. Mái tóc dài, đen mượt dường như xơ xác. Đôi mắt thâm quầng lại vì thức khuya. Phía đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn, dấu hiệu sự tàn phá của thời gian. Nhất là đôi tay mẹ. Trước đây, đó là một bàn tay mềm mại, trắng trẻo nhưng giờ đây, sự vất vả đã làm cho bàn tay mẹ gầy guộc, thô ráp và có những vêt chai. Điều ai cũng thấy này tại sao hôm nay tôi mới đê ý. Tôi thật là đứa con vô tâm, bất hiếu. Tôi hiển nhiên nhận tình yêu của mẹ nhưng ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân. Mẹ đã bắt đầu già đi mà tôi không hề hay biết. Và dường như qua một đêm thức trắng càng làm cho mẹ tôi già đi nhiều.

Đang suy nghĩ miên man thì chợt bố tôi mở cửa bước vào phòng. Bố mỉm cười chào tôi ngày mới. Vừa lúc, mẹ cũng choàng tỉnh dậy. Thấy tôi, mẹ vội vàng đặt tay lên trán, nhìn tôi một lượt vẻ mặt lo lắng, căng thẳng. Hai bố con tôi nhìn mẹ rồi nhìn nhau cùng cười. Lúc đó, mẹ mới thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng nụ cười của mẹ thật mệt mỏi. Không để ý đến bản thân, mẹ lại chạy ngay xuống nhà nấu cháo cho tôi. Bát cháo nóng của mẹ là liều thuốc vô cùng hiệu nghiệm. Nó không phải là thuốc bình thường mà là liều thuốc của tình thương yêu. Nó giúp tôi hết sốt và còn hơn thế, nó giúp tôi nhận ra được nhiều điều, hiểu thêm về lòng mẹ. Lòng mẹ thật bao la như biển Thái Bình...

Không phải chỉ khi ốm đau mẹ mới dành tình yêu cho tôi, ở bên cạnh tôi chăm sóc, Mẹ đã ở bên từ bao giờ mà tôi vô tâm không hiểu bởi tình yêu của mẹ không vô hình mà hiển hiện ngay trước mắt. “Mẹ kính yêu của con. Nay con đã hiểu rồi mẹ ạ”.

Ngoc Yen Phuong Nguyen
Xem chi tiết
Thảo Phương
17 tháng 1 2018 lúc 18:54

Ông ngoại em là người mà em yêu mến nhất. Ông rất gần gũi và chăm nom trong cả quãng đời thơ ấu.

Ông em năm nay đã ngoài 70 tuổi. Ông có vóc người gầy gầy, nhưng đi lại vẫn còn nhanh nhẹn. Hằng ngày ông thường mặc bộ đồ bà ba màu xám trông rất sạch sẽ. Khi đi đâu thì ông mặc quần tây áo sơ mi. Khuôn mặt ông gầy gầy, xương xương vì ông phải trải qua bao nhọc nhằn, vất vả. Tóc ông bạc gần hết, chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao cao, hằn in nhiều nhằn. Đôi mắt ông còn rất sáng. Mỗi tối ông thường xem ti vi, chương trình thời sự. Răng ông đã rụng mấy cái làm cho cái miệng ông móm mém. Đôi bàn tay xương xương và rám nắng của ông minh chứng một điều ông đã phải trải qua những tháng ngày vất vả để nuôi con cháu. Thế nhưng, hiện giờ đôi bàn tay ấy vẫn còn nhanh nhẹn. Mỗi buổi chiều ông thường xách nước tưới cây kiểng và chăm sóc cây, đó là một thói quen mà ông không thế bỏ được. Vườn cây của ông mùa nào quả nấy. Mỗi lần về thăm ngoại, chúng em tha hồ hái ăn mà không hề bị rầy la. Ông em luôn qua tâm đến con, cháu. Ông nhắc nhở từng li, từng tí, ông dạy chúng em biết yêu thương và quan tâm đến mọi người xung quanh. Ông đối xử tốt với những người trong xóm nên ai cũng quý ông.

Thương ông, em mong ông khỏe mạnh sống thật lâu. Ông như bóng mát của cây đa để cho con cháu làm chỗ dựa và phấn đấu vươn lên trong học tập và trong cuộc sống.


Thảo Phương
17 tháng 1 2018 lúc 18:54

Nhạc, hoạ, văn thơ... đều ca ngợi lòng mẹ. Với em, mẹ là tất cả bầu trời, là hơi thở ấm áp, là tình thương yêu vô bến bờ nuôi em lớn khôn.

Mẹ em đã tứ tuần. Dáng mẹ gầy gầy, nhỏ nhắn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Tóc mẹ xoăn tự nhiên nên ngọn tóc uốn cong, úp sát vào gáy, từng lọn tóc bồng bềnh rũ hai bên má rất xinh. Khuôn mặt mẹ thon thon, mắt to và mơ màng, hơi buồn buồn. Tia mắt mẹ sáng long lanh khi mẹ cười, trầm tĩnh, phân vân khi mẹ có điều lo nghĩ. Với vẻ mặt điềm đạm, vững tin đầy nghị lực, mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà,âu yếm, dịu dàng chăm sóc các con. Mẹ em làm việc gì cũng nhanh gọn, phong thái ung dung, vẻ ung dung ấy truyền sang các con nên chúng em quen việc, tự chủ trong học tập và càng vững vàng, vui vẻ hơn khi có mẹ bên cạnh.

Quanh năm suốt tháng mẹ chỉ thích ở nhà làm việc. Ngoài giờ làm việc ởcông sở, mẹ chăm lo việc nhà, nấu cơm nóng canh sốt cho bố con em. Rỗi rảnh một tí, mẹ đọc sách báo, trồng hoa hoặc cắt may. Mẹ lúc nào cũng gọn gàng trong bộ đồ màu xanh nhạt. Đi làm hoặc đi phố, mẹ mặc đồ âu đàng hoàng, lịch sự. Em thích ngắm mẹ lúc mẹ đi dự tiệc cưới. Lúc ấy mẹ mặc áo dài, trang điểm rất đẹp.

Mẹ em đảm đang việc nhà, hiền hậu và cư xử khéo léo với hàng xóm láng giềng. Với bố em, mẹ ân cần chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, đằm thắm, nhỏ nhẹ trong lời ăn, tiếng nói. Với các con, mẹ nghiêm khắc dạy dỗ và âu yếm ngọt dịu khuyên răn. Em tự hào vì mẹ em giỏi giang và xinh đẹp nhất nhà ngoại.

Ngoài việc kèm dạy cho chúng em, mẹ còn truyền đạt cho các con tình yêu thiên nhiên, yêu con người, yêu đất nước qua tình làng nghĩa xóm, qua những điệu ru ca dao, qua thơ ca đầy sức thuyết phục, cuốn hút. Em tự hứa cố gắng chăm học, học giỏi để trưởng thành vững vàng như hoài bão của mẹ nuôi dạy, bảo ban.

Thảo Phương
17 tháng 1 2018 lúc 18:54

Bài làm tả Mẹ:

"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." - Câu hát ấy đã ngấm mãi trong em không bao giờ nhai nhạt! Mỗi người ai cũng có người để mến mộ và tự hào, với em đó là mẹ của em. Mẹ của em rất tuyệt vời! Mẹ em là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau.

Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ. Dáng người mẹ không cao nhưng cân đối. Mái tóc mẹ uốn cao ôm gọn lấy khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, tạo cho mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến. Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông rất duyên.

Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà, với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.

Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em. Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đập mà nhẹ nhàng chỉ bảo, nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi. Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết quả cao trong học tập.

Em còn nhớ, có lần, em không nghe lời mẹ chạy chơi ngoài nắng, đến tối thì sốt cao. Em ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu đêm để chăm sóc em nên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên còn bệnh thì bớt đi nhiều.

Đối với đồng nghiệp, mẹ được mọi người tin yêu và mến phục. Với hàng xóm, mẹ luôn vui vẻ và sẵn sàng giúp đỡ nên ai ai cũng yêu quý.

Mẹ là "Tổ quốc" riêng của em! Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: "Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội". Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.

Võ Việt An
Xem chi tiết
Bùi Khang Vượng
30 tháng 11 2021 lúc 16:32

Đầu tiên là tên tuổi 

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Chí Toàn
30 tháng 11 2021 lúc 16:34

Cha em tên là Đoàn Trung năm nay khoảng 40 tuổi. Cha em là công nhân. Cha em có dáng người to cao vạm vỡ, dáng đi nhanh nhẹn, tháo vát. Cha em có làn da ngăm đen vì dầm mưa dãi nắng. Cha có khuôn mặt hiền lành. Nụ cười của cha rất thân thiện, mỗi khi cha cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Đôi bàn tay cha chai sần vì làm việc vất vả để nuôi em khôn lớn từng ngày. Cha em rất yêu thương gia đình và luôn quan tâm đến em. Công việc của cha tuy cực nhọc cả ngày nhưng cha không hề than phiền. Đi làm về cha còn giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Ngày hai lần cha đều đặn đưa em đến trường và đón em về. Tối đến cha còn dạy em học bài. Khi em ốm đau cha thức suốt đêm lo lắng cho em. Em yêu cha lắm! Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi và luôn là đứa con ngoan của cha.

Khách vãng lai đã xóa
Tran nam khanh ly
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Giang
23 tháng 1 2018 lúc 6:09

Câu 1:-Bác Hồ như một vị Cha già của dân tộc

_Những câu văn có sử dụng biện pháp so sánh trong bài "Bài học đường đời đầu tiên"

+Những ngọn cỏ gẫy rạp, y như có nhát dao vừa lìa qua.

+Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạm như hai lưỡi liềm máy đang làm việc.

+Cái chàng Dế Choắt, người gầy và dài lêu nghêu  như một gã nghiện thuốc phiện.

+Chú mày hôi như cú mèo.

+ Mỏ cốc như cái dùi sắt, chọc xuyên cả đất.

_Những câu văn có sử dụng biện pháp so sánh trong bài "Sông nước Cà Mau" 
+Càng đổ dần về hướng mũi Cà Mau thì sông ngòi, kênh rạch càng bủa giăng chi chít như mạng nhện.

+Dòng sông Năm Căn, nước ầm ầm đổ ra biển ngày đêm như thác.

+Cá bơi hàng đàn đen trũi nhô lên hụp xuống như người bơi ếch giữa những đầu sóng trắng

+Thuyền xuôi giữa dòng sông rộng hơn ngàn thước, trông hai bên bờ, rừng đước được dựng lên cao ngất như hai dãy trường thành vô tận.

+Vẫn là cái quang cảnh quen thuộc của xóm chợ ... như ... thuyền lưới , thuyền buôn dập dềnh trên sóng.

+Những ngôi nhà bè ban đêm ánh đèn măng-sông chiếu rực trên như những khu phố nổi.

Câu 3 bạn tự làm nhé

nhớ k cho mình nhé

Phan Thị Huyền
Xem chi tiết
Hảii Trangg
5 tháng 4 2017 lúc 19:00

Cảm nhận của em về đoạn trích Cô Tô (Ngữ văn 6 - Tập II) trong tác phẩm cùng tên của Nguyễn Tuân.

Bài làm

Nguyễn Tuân là nhà văn nổi tiếng, có sở trường về thể tuỳ bút và kí. Tác phẩm của Nguyễn Tuân luôn thể hiện phong cách - độc đáo, tài hoa, sự hiểu biết phong phú nhiều mặt và vốn ngôn ngữ giàu có, điêu luyện. Bài văn Cô Tô là phần cuối của bài kí Cô Tô. Đoạn trích đã phần nào ghi lại được những ấn tượng về thiên nhiên, con người lao động ở vùng đảo Cô Tô mà nhà văn thu nhận được trong chuyến ra thăm đảo.

Mở đầu là đoạn văn miêu tả vẻ đẹp của đảo Cô Tô sau cơn bão. Cô Tô hiện lên thật trong sáng, tinh khôi trong buổi sáng đẹp trời: Bầu trời trong sáng, cây thêm xanh mượt, nước biển lại lam biếc, đậm đà hơn hết cả mọi khi, và cát lại vàng giòn hơn nữa. Ngỡ như đất trời biển Cô Tô được rửa sạch, được tái tạo để hoá thành một cảnh sắc trong sáng tuyệt vời. Để “vẽ” được bức tranh toàn cảnh của đảo Cô Tô sau cơn bão, tác giả phải công phu lắm mới chọn được những hình ảnh tiêu biểu: Bầu trời, nước biển, cây trên đảo, bãi cát, và đi với những hình ảnh ấy là một loạt tính từ chỉ màu sắc và ánh sáng: bầu trời thì trong trẻo, sáng sủa, cây trên biển thì xanh mượt, nước biển lam biếc, cát lại vàng giòn. Có được cảnh sắc đẹp như vậy là do nhà văn đã chọn được vị trí quan sát từ trên điểm cao trên nóc đồn để nhìn ra bao la Thái Bình Dương bốn phương tám hướng, quay gót 180 độ mà ngắm, toàn cảnh đảo Cô Tô... mà càng thấy yêu mến hòn đảo như bất cứ người chài nào đã từng để ra và lớn lên theo mùa sóng ở đây. Sau cơn bão, thiên nhiên ở đảo Cô Tô hiện lên thật là đẹp. Phải chăng bức tranh đảo Cô Tô đẹp bởi có tình người của Nguyễn Tuân.

Thật là thiếu sót nếu ta không nói đến cảnh mặt trời mọc trên biển trong bức tranh thiên nhiên của đảo Cô Tô. Cảnh hùng vĩ, rực rỡ và tráng lệ biết bao! Cảnh được “vẽ” lên bằng ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân.

Cô Tô có cái màu xanh lam biếc của biển buổi chiều, lại có cái màu đỏ rực rỡ của mặt trời buổi sớm nhô lên biển lúc hừng đông. Nguyễn Tuân đã thức dậy từ canh tư ra mãi thấu đầu mủi đảo để ngồi rình mặt trời lên. Đoạn văn này, Nguyễn Tuân đã thực sự mang đến cho người đọc những dòng viết tài hoa về cảnh tượng vô cùng độc đáo. Sau trận bão, chân trời, ngấn bể sạch như tấm kính lau hết mây bụi. Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào, thăm thẳm và đứng bệ đặt lên một mâm bạc, đường kính mâm rộng bằng cả một cái chân trời màu ngọc trai nước biển hửng hồng. Những so sánh thật bất ngờ, những liên tưởng thật thú vị. Nhưng đến liên tưởng tiếp theo thì mới thực sự tài hoa, mới in đậm phong cách Nguyễn Tuân: Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh để mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông. Màu sắc hài hoà rực đỏ, hồng, bạc, ngọc trai, chi tiết tạo hình rất độc đáo quả trứng hồng hào thăm thẳm và đường bệ đặt lên mâm bạc khổng lồ; hình ảnh từ ngữ sang trọng: Mâm lễ phẩm, bạc nén, trường tho. Tất cả tạo nên một vẻ đẹp vừa hùng vĩ đường bệ, vừa phồn thịnh và bất diệt, lại rực rỡ, tráng lệ làm lên một ấn tượng riêng đặc sắc về trời biển Cô Tô.

Có thể nói, đây thực sự là một đoạn văn kiểu mẫu về bút pháp miêu tả của Nguyễn Tuân. Ở đó người ta thấy có sự hoà hợp giữa cảnh và tình, thiên nhiên kì ảo như lộng lẫy, mĩ lệ hơn trong cái nhìn của nhà văn.

Cuộc sống của người dân trên biển càng làm cho bức tranh đảo Cô Tô thêm sinh động. Cảnh sinh hoạt và lao động trên đảo trong một buổi sáng được tác giả tập trung miêu tả vào một địa điểm là cái giếng nước ngọt ở rìa đảo. Tại đây, những người dân chài gánh nước ngọt từ giếng xuống thuyền. Khung cảnh thật thanh bình, nhịp điệu của cuộc sống lao động khẩn trương, tấp nập, đông vui: Cái giếng nước ngọt của đảo Thanh Luân sớm nay có không biết bao nhiêu là người đến gánh và múc. Múc nước giếng vào thùng gỗ, vào những cong, những ang gốm màu da lươn [...] Từ đoàn thuyền sắp ra khơi đến cái giếng ngọt, thùng và cong và gánh nối tiếp đi đi về về, vẻ thanh bình của cuộc sống còn được thể hiện trong một hình ảnh mang nét riêng của Cô Tô, lại hàm chứa ý nghĩa Trông chị Châu Hoà Mẫu địu con, thấy nó dịu dàng yên tâm như cái hình ảnh biển cả là mẹ hiền mớm cả cho lũ con lành. Được chứng kiến cảnh đó, Nguyễn Tuân đã có sự cảm nhận về sắc thái riêng một cách tinh tế, khi ông so sánh Cái giếng nước ngọt ở ria một hòn đảo giữa bể, cái sinh hoạt của nó vui như một cái bến và đậm đà mát nhẹ hơn mọi cái chợ trong đất liền. Vui như một cái bến thì nơi nào cũng có, nhưng đậm đà mát nhẹ hơn mọi cái chợ trong đất liền thì chính là cái sắc thái riêng của không khí trong lành và tình người đậm đà trên biển Cô Tô.

Cảnh thiên nhiên và sinh hoạt của con người vùng đảo Cô Tô hiện lên thật trong sáng và tươi đẹp qua ngôn ngữ diêu luyện và sự miêu tả tinh tế, chính xác, giàu hình ảnh và cảm xúc của Nguyễn Tuân. Bài văn cho ta hiểu biết và yêu mến một vùng đất của Tổ quốc - quần đảo Cô Tô.

Phan Thị Huyền

Hảii Trangg
5 tháng 4 2017 lúc 19:00

xin lỗi bnPhan Thị Huyền mk viết lộn

chu thị mai
Xem chi tiết
chu thị mai
2 tháng 11 2018 lúc 22:06

a mak , mk rất đón chào cả các bn nam và nữ nhé ! mk chỉ mong đc làm bn vs các bn iu iu iu thể thao thui, đương nhiên la cung co chut chut tieng anh

Hoàng Châu Anh
2 tháng 11 2018 lúc 22:14

Hi

#Mimi#

chu thị mai
2 tháng 11 2018 lúc 22:15

bn hoang chau anh oi , bn tra lloi cau hoi cua mk di , mk ko bit lal bn co dam me giong mk ko ?!^_6

lucy heartfilia
Xem chi tiết
Thiên Di
1 tháng 3 2016 lúc 21:01

My favorite movie is "A Walk To Remember". This is my favorite movie because it deals with real life issues, like some of the most important things in life such as: love, relationships, and most important, who your real friends are. "A Walk To Remember is about a girl named Jamie (Mandy Moore) who is the daughter of a minister who becomes ill. During high school Jamie doesn't have very many friends but is in alot of activities and through that she meets a reckless boy named Landon. Landon got into some trouble which made the principal force him into being in a play for the drama club. Landon Played a lead role as did Jamie, even though they didn't hang out in the same crowd of friends when Landon needed Giúp with his lines in the play he turned to Jamie to Giúp him out. One of the first things she told Landon was for him to promise that he wouldn't fall in love with her. But that is a promise that he did not keep. Jamie finally told Landon that she had cancer and the treatment stoped working so she didn't have very much time to live. Jamie had this list of accomplisments that she wanted to make before she passed. The number one thing was to get married at the same church that her mother and father was married in. Landon made ALL of her dreams come true. But unfortunitally her cancer became worse and she died. I would recommend this movie to anyone who likes heart touching stories, I liked it and would watch it a million times a day if I could.

Nguyễn Thắng Tùng
1 tháng 3 2016 lúc 21:17

hơi dài bạn cố gắng đọc rồi cho mình biết ý kiến nhé !

Có lẽ hầu  hết chúng ta đều thích xem phim (films trong Anh-Anh – hay movies trong anh Mỹ) – hoặc là trên ti vi (TV), trên DVD hoặc là tải phim (download) về máy hay ra rạp (cinema) để xem.

Vậy bạn thích thể loại phim nào? Có rất nhiều thể loại phim cho bạn chọn:

– westerns: phim miền Tây Mỹ.

– spaghetti westerns: phim viễn Tây được quay ở Italia.

– action: phim hành động có những cảnh chiến đấu, đuổi theo ô tô, v.v.

– adventure: phiêu  lưu mạo hiểm

– animated: phim hoạt hình

– horror: phim kinh dị có những cảnh máu me hay ma quỷ

Cũng có thể bạn thích thể loại hài (comedy) (hay hài lãng mạn – romantic comedy) hoặc kịch tính (drama). Hay đôi lúc bạn lại quan tâm đến những bộ phim về đề tài lịch sử với cốt truyện dài (epics) và khi khác lại là những phim  (adaptations) kịch bản chuyển thể từ bộ phim trước đó hay chuyển thể từ một quyển sách hay một vở kịch. Còn những bộ phim giật gân (thriller/ suspense) thì sao? Hay như phim âm nhạc (musicals) với vũ đạo và bài hát và cả phim tiểu thuyết khoa học nữa (science fiction – phim nói về thế giới tương lai)? Có thể bạn cũng thích phim đen trắng cổ điển (classics) cũng nên.

Trong thế giới của danh vọng, các diễn viên cũng nổi tiếng như các chính trị gia (thậm chí có thể hơn thế!) Chúng ta muốn xem diễn viên yêu thích của mình đóng một vai trong phim (play a character) – thậm chí chỉ là vai nhỏ (minor character) cho dù đó có thể là vai chính (lead role/ main role) hay vai phụ (supporting role). Hàng năm, giải thưởng Oscars được trao cho những diễn viên chính và phụ xuất sắc nhất, nhưng chưa bao giờ được trao cho diễn viên quần chúng (extras – vai đám đông, và thường không có hội thoại). Khi xem phim, chúng ta cũng hay xem phần giới thiệu thành phần tham gia (credits) để xem diễn viên là ai (in the cast) và xem có diễn viên nổi tiếng tham gia trong bộ phim hay không.

Sau đó, bạn có thể muốn biết xem ai là đạo diễn (director), nhà sản xuất (producer), người viết (screenwriter) kịch bản phim (screenplay) và ai là người soạn nhạc phim (soundtrack). Nếu bạn muốn biết thêm về kịch bản  (plot/ storyline), về sử dụng ánh sáng (lighting) hay kỹ thuật điện ảnh (cinematography/ art of shooting the film) hay trang phục (costumes) hãy đọc phần bình luận về phim (film review). Phần phim ngắn trích ra từ bộ phim để giới thiệu (trailer) sẽ cho chúng ta thấy được những kỹ xảo điện ảnh được sử dụng (special effects).

Miêu tả một bộ phim bằng tiếng Anh

Nếu bạn vừa xem một bộ phim rất hay, bạn có thể muốn kể ngay cho bạn bè. Sau đây là một vài cách nói trong tiếng Anh mà bạn có thể sử dụng.

Trước hết, bạn có thể xem bài viết “Kể một câu chuyện bằng tiếng Anh“. Hãy chắc chắn rằng bạn biết cách sắp xếp câu chuyện mình kể và sử dụng từ nối để người khác có thể hiểu được nó.

Kể về bộ phim mình đã xem

Có nhiều cách để bạn nói về tình tiết của bộ phim (story/ plot) bạn vừa xem.

It’s set in…(New York / in the 1950’s).

Nó được quay ở/ tại/ vào… (New York/ những năm 50)

The film’s shot on location in Arizona.

Bộ phim quay lấy bối cảnh ở Arizona.

The main characters are … and they’re played by…

Nhân vật chính là … và người đóng vai là …

It’s a mystery / thriller / love-story.

Đó là một bộ phim trinh thám/ giật gân/ câu chuyện tình  yêu.

Hãy nhớ rằng, bạn có thể kể về bộ phim ở thì hiện tại đơn giản.

Well, the main character decides to… (rob a bank)

Ahm, nhân vật chính quyết định … (cướp ngân hàng)

But when he drives there…

Nhưng khi anh ấy lái xe ở đó …

Đưa ra ý kiến của bản thân

I thought the film was great / OK / fantastic…

Tôi nghĩ bộ phim rất tuyết/ ổn/ tuyệt vời …

The actors / costumes / screenplay are/is …

Diễn viên/ trang phục/ kịch bản phim thì …

The special effects are fantastic / terrible

Kỹ xảo điện ảnh cực tốt/ rất dở.

The best scene / the worst scene is when…

Cảnh hay nhất/ tồi nhất là khi

The plot is believable / seems a bit unlikely

Cốt truyện đáng tin/ có vẻ hơi không thực tế

Không kể hết mọi thứ

Nếu bạn không muốn làm bạn bè giảm hứng thú khi xem phim, bạn có thể nói như sau

“I don’t want to spoil it for you, so I’m not going to tell you what happens in the end.”

Tôi không muốn phá hỏng bộ phim nên tôi không định kể cho anh về kết cục cuối cùng đâu.

“You’ll have to go and see it for yourself.”

Bạn sẽ phải tự đi xem để biết được câu chuyện.

“I don’t want to ruin the surprise for you.”

Tôi không muốn phá hỏng điều bất ngờ cho bạn.

Các cụm từ hữu ích

Bạn có thể sử dụng các từ và nhóm từ hữu ích dưới đây để làm làm câu chuyện thêm phong phú

true-to-life (a real story)

câu chuyện có thật

the real story of

câu chuyện có thật về ….

remarkable (unusual, good)

khác thường, hay

masterpiece (the best work someone has done)

kiệt tác

oscar-winning

dành giải oscar

Bạn đã có được vốn từ cần thiết để miêu tả một bộ phim rồi đấy. Vậy còn chờ gì nữa, nếu bạn xem được một bộ phim thú vị, hãy thực hành nói tiếng Anh ngay với bạn bè của mình. Bạn có thể tìm những người bạn có cùng đam mê học tiếng Anh nhé, để mọi người có cùng mục tiêu phấn đấu. “English is not boring, ever.”

 

Lê Đặng Tịnh Hân
2 tháng 3 2016 lúc 8:18

The best film I've ever seen is Doraemon. It's a science fiction film.The actors and actress in this are very good but I love Doraemon and Nobita .It's about a student who studies in the school in Tokyo. His name is Nobita. He always gets bad marks and he is very shy. One day, he meets Doraemon- a robot who comes from the future. Doraemon helps Nobita a lot of things by a mgic door, a flashlight makes them smaller. I like Doraemon very much. I think this film is good for me after I study hard.

do quoc an
Xem chi tiết
Tran Vy Ba Nhat
Xem chi tiết
Trần Hoàng Khánh Linh
28 tháng 4 2016 lúc 23:10

Thế giới thần tiên trong trí tưởng tượng của trẻ em Việt Nam là một thế giới đầy màu sắc. Ở nơi thiên đường đó có cô Tấm dịu hiền, có anh Khoai chăm chỉ, cần cù và chàng Thạch Sanh khoẻ mạnh, dũng cảm. Nhưng người mà những đứa trẻ chúng tôi thích nhất lại là ông Tiên – cụ già tốt bụng, luôn mang đến những điều ước màu nhiệm.

Trong trí tưởng tượng của tôi, ông tiên chắc cũng chẳng khác gì ông nội là mấy. Ông cũng có mái tóc trắng, búi củ tôi như các cụ ngày xưa. Ông có đôi mắt to, tròn nhìn hết cả thế gian xem ai khó khăn, đau khổ thì giúp đỡ. Đôi mắt ấy rất hiền hậu, nhân từ như chính con người ông. Ông tôi ngày xưa có chùm râu dài đến rốn, bạc trắng nên tôi nghĩ bụt cũng vậy thôi. Da dẻ bụt hồng hào, trắng trẻo vì ăn nhiều đào tiên trên thiên đình. Ông tiên hay đi giúp đỡ người khác. Mỗi lần ông xuất hiện là lại có những đám khói trắng xoá ở đâu hiện ra mà chúng tôi thường gọi là "cân đẩu vân" của ông. Xung quanh ông tiên, những luồng ánh sáng có thể soi sáng cả thế gian. Ông thường mặc bộ quần áo màu vàng, đôi guốc mộc trông giản dị và gần gũi như ông mình. Giọng nói của ông ấm áp và ôn tổn xoa dịu hết mọi nỗi đau. Nhưng điều làm tôi yêu ông nhất chính là tấm lòng của ông. "Ông tiên tốt bụng", "cụ già mang đến nhiều điều ước" là những cái tên mà tôi đặt cho ông. Ông tiên giúp đỡ chị Tấm gặp được nhà Vua. Khi chị Tấm không có quần áo đi dự hội, ông đã hoá phép biến đống xương cá ở bốn chân giường thành bộ quần áo đẹp, thành đôi hài đỏ dễ thương và thành con ngựa hồng để chị Tấm đi dự hội. Ông tiên đã dạy cho anh Khoai hai câu thần chú để trị tội tên địa chủ và cưới được con gái hắn. Trong câu chuyện cổ tích “Bông cúc trắng” ông tiên đã chỉ đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Ông còn đến tận nhà khám bệnh, chữa trị cho mẹ cô bé hiếu thảo kia… Vậy đấy! Với cây phất trần trong tay ông đã đi khắp mọi nơi, gặp đủ hạng người, tốt có, xấu có. Nhưng chỉ những người tốt, những đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo mới gặp được ông tiên, được ông giúp đỡ và cho điều ước. Còn những đứa trẻ hư, những người xấu sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.

Tôi yêu ông tiên lắm. Tôi coi ông như ông ruột của mình ấy. Đã mấy nghìn năm nay, ông đi đủ mọi miền, giúp đỡ bao người. Từ hồi còn nằm nôi, tôi đã được các bà các mẹ kể về ông tiên. Đến trong mơ, tôi cũng nhìn thấy những việc mà ông đã làm để giúp đỡ bà con nghèo, người gặp hoạn nạn. Tôi không phải là một đứa trẻ ngoan. Đôi lúc tôi còn lười biếng và cãi lại mẹ nhưng tôi sẽ sửa chữa, tôi sẽ cố gắng chăm học hơn, ngoan ngoãn hơn để một lần được nhìn thấy ông tiên – cụ già tốt bụng và nhân hậu của tôi.


 

ncjocsnoev
28 tháng 4 2016 lúc 22:57

Tuổi thơ con người khi xưa ai cũng được bao bọc giữa những ước mơ viễn vong. Em cũng vậy ! Một thời thơ ấu xưa kia đã từng ước mình là cô Tấm hiền dịu được kết hôn với nhà vua, hay một cô tiên hay cả chàng Khoai thật thà đọc " Khắc nhập " " khắc xuất " cũng có thể trừng trị kẻ xấu.Những người đó lúc nào cũng nổi tiếng, ai cũng mến mộ.Không hiểu sao bây giờ em lại quý ông Bụt hơn, không hiểu sao nữa. Có lẽ truyện nào cũng có Bụt nên em cũng quen và thân với Bụt hơn

" Bụt thật tuyệt ! " Em bất ngờ thốt lên khi vừa kiếm được câu truyện Cây tre trăm đốt hồi nhỏ để đâu mất. Mê đọc quá tới nỗi đến giờ ngủ rồi mà vẫn bắc đèn vào giường, vừa nằm vừa đọc. Đang đọc mê man rồi không hiểu sao mắt em mờ dần, rồi đến thế giới thần tiên lúc nào không hay. Thế giới thần tiên rất huyền ảo, không bờ, thế giới vô tận.Xung quanh sương mù bao phủ, mờ ảo đơn điệu nhưng giữa cái đơn điệu ấy hiện ra là chiếc cầu vồng lấp lánh bảy sắc, và các thần tiên mỗi sắc lấp lánh xinh đẹp khác nhau đang bàn tán gì đó. Hình như sắp có cuộc họp lớn của vua mặt trời, cai quản cả dãy ngân hà nên ai cũng mặc đẹp và không dám lơ là. Lúc này, trang phục của em cũng thật là đẹp : Chiếc đầm hồng lấp lánh ánh của những ngôi sao dính trên cùng đôi giày dính sao. Sau lưng em cũng có cánh bằng lông vũ tuyệt đẹp, phất cánh nhè nhẹ lấp lánh. Trông em cũng xinh xắn như tiên thật sự vậy.

Cuộc họp bắt đầu. Mặt trời dần dần ló ra, ánh sáng ngài gọi dậy cả thế giới, cả dãy ngân hà sau màn đêm yên tĩnh. Các nàng tiên xì xào, rằng mình đẹp nhất, chắc mình sẽ được phong chức cao hay có phép thuật mạnh hơn gì đó.

Mặt trời cất giọng nói :

- Hôm nay ta tuyên dương Bụt đầu tiên.Bụt là tiên có số tuổi lớn nhất trong các tiên. Bụt giúp đỡ rất nhiều người nhưng Bụt vẫn không cao chức hơn các tiên khác vì từ đó ta muốn cho Bụt lên chức cao hơn nhưng Bụt cũng từ chối, hôm nay ta vẫn muốn phân Bụt lên chức Cận thần của ta...

Nghe tới đây, em nhìn sang Bụt. Bụt có dáng cao, lịch lãm, trông hiền từ như ông nội em đã mất vậy. Bụt hợp với bộ quần áo trắng đơn điệu cùng đôi ruốc gỗ cổ xưa nhưng cũng thấy được rõ ràng cái chất lịch lãm của Bụt. Chòm râu dài bạc phơ, da dẻ hồng hào, đôi mắt hiền từ nhưng sâu thẳm những vết chân chim. Bây giờ, Bụt đang ngồi một cách chăm chú nghiêm túc nghe họp, không xì xào nói xấu khi vua họp.

Cuộc họp kết thúc.Em đến chỗ của Bụt bằng đôi cánh lông vũ của mình. Thấy em, Bụt cất lời từ tốn :

- Có chuyện gì vậy, nàng tiên mới đến ?

Em trả lời :

- Dạ, tại sao bụt giúp nhiều người như vậy mà Bụt lại không cần công lao khen thưởng xứng đáng với mình vậy ?

Bụt nói :

- Thật ra, ta giúp người không phải vì công lao mà được khen thưởng, mà ta giúp người dùng để tích công đức và ta cũng dành lòng tốt của mình cho họ. Lòng tốt của người cũng như tiên, không thể dùng tiền hay gì có thể mua được ! Đó là tự bản thân ta có một lòng nhân hậu, lòng yêu quý con người.

- Vậy là em hiểu rồi ! Em không cần phải dùng tiền thật lớn để cứu người vùng sâu vùng xa để mọi người ghi nhớ công của mình. Em chỉ cần dùng số tiền mà em có thật sự, dù là bao nhiêu, chỉ cần thật lòng cũng là một công đức, đúng không ?

- Đúng rồi, ngoan lắm !

Em đang tính hỏi Bụt câu nữa đột nhiên cái đèn pin để trong giường rơi xuống đầu em và làm em tỉnh giấc. À, thì ra đó là một giấc mơ. Giấc mơ đẹp ghê ! Sau giấc mơ đó, em ngày càng yêu quý Bụt hơn, vì tình người của Bụt.

Hoàng Thúy An
24 tháng 8 2017 lúc 13:22

Trong truyện cổ tích dân gian Việt Nam thường hay có sự xuất hiện của những nhân vật được gọi là ông Tiên (Phật, Bụt). Đó là những nhân vật đại diện cho công bằng trong xã hội. Ông Tiên thường là những vị thần đem lại hạnh phúc cho người nghèo khó, tốt bụng và trừng phạt những kẻ độc ác, xấu xa.

Theo trí tưởng tượng của em, Tiên ông là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ, trán cao, da dẻ hồng hào, mắt sáng, miệng tươi, dáng điệu khoan thai. Trang phục ông mặc thường mang màu trắng. Chiếc áo tay dài, đôi hài,... tất cả đều trắng tinh một màu. ông thường cầm trên tay một chiếc gậy đầu rồng hoặc đơn giản chỉ là thanh trúc vàng óng ả. Bao quanh người ông là một làn khói mỏng mờ ảo và những làn ánh sáng lấp lánh. Ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường, giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khôn khổ trong bước đường cùng.

Mỗi khi ông Tiên hiện ra là một người tốt được giúp đỡ. Khi thì ông giúp cô Tấm có được quần áo đẹp để đi dự dạ hội, khi lại giúp anh Khoai kiếm được cây tre trăm đốt theo lời phú ông. Tiên ông chính là nơi bám víu cuối cùng của những con người chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội cũ. Đau đớn trước số phận của mình, họ thường viện vào thần tiên để thể hiện ước mơ và khát khao hạnh phúc.

Tiên ông không chỉ là nhân vật cứa giúp người nghèo mà còn là nhân vật đại diện cho lẽ công bằng, cho quan niệm: “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” của nhân dân ta. Trước những kẻ xấu xa, mưu mô và thủ đoạn ông thường thẳng tay trừng trị:

“ Tưởng rằng hóa đẹp như tiên

Ngờ đâu bỗng nổi ngứa điên, gãi hoài.

Khắp mình lủng lá mọc dùi,

Thành tiên chẳng thấy, hoá loài đông sơn

Còn đối với những người hiên lành, tốt bụng thì lại được đền đáp xứng đáng. Có thể là trở nên xinh đẹp, giàu có hay đạt được những ước muốn của mình.

" Ta là Phật Tổ Như Lai,

Trời sai xuống thử lòng người trần gian,

Ai hiền la sẽ ban ơn

Cho người tích đức tu nhân nức lòng"

Để thử lòng người trần gian, ông Tiên thường biến thành những hình dáng khác nhau. Có khi là trong hình dáng một ông lão ăn mày rách rưới, xác xơ; người cùng đường lỡ bước hay nguời mẹ bồng con đang trong cơn hoạn nạn bơ vơ xin nương nhờ.

“Một ông cụ già nua tuổi tác,

Râu rườm rà, tóc bạc phất phơ

Nói rằng: nhỡ bước sa cơ,

Xin ăn một bữa, ngủ nhờ một đêm... "

Hay

"Hoá ra người mẹ tay bồng con thơ.

Gặp cơn hoạn nạn bơ vơ,

Đến xin làm giúp ăn nhờ nương thân ”

Ông Tiên trong truyện cổ tích Việt Nam luôn luôn đại diện cho lẽ phải, cho những con người yếu đuối trong xã hội. Chính bởi vậy mà hàng ngàn năm nay trẻ em vẫn mong ước một lần được gặp ông Tiên, được ông Tiên ban cho phép màu. Và em cũng rất mong như thế.