có một người có một đứa con nhưng người con lại nói ko phải là cha của nó
khi hỏi người đó thì người đó lại nói là con của mình
hỏi ai là người nói thật
có một người lớn và một thằng bé. Họ lên núi với chiếu xe tải. Người lớn vác củi lên xe con thằng bé thì đang ở trên xe chơi. Một người đi ngang qua thấy thế liền nói bố cậu vất vả thế sao cậu ko giúp bố của cậu đi. Cậu bé trả lời đó ko phải là cha của tôi. Người kia lại lên hỏi người lớn kia đấy có phải là con của người đấy ko người đó bảo là có. Đố mấy bạn người lớn kia nói dối hay thằng bé nói dối
Không ai nói dối cả. Vì nếu cậu bé bảo đó ko phải cha cậu mà người lớn lại bảo đó chính là con mình
\(\Rightarrow\)Đó là mẹ cậu bé
Xin chào mọi người, hôm nay mình xin kể lại 1 câu truyện có thật của 1 gia đình trong xóm mình.
-Hôm đó cỡ tháng 8, gia đình chị Phương sinh ra được 1 đứa con nhưng tiếc thay nó không được lành lặng như bao đứa trẻ khác, khuôn mặt bị tật nguyền, tay chân thì co lại. Khi đem con về thì gia đình buồn lắm, mọi người khuyên anh chị nên bỏ đứa con đó đi rồi sinh đứa khác nhưng anh chị vẫn cố giữ lấy. Nhưng sau 2 năm 1 phần vì kinh tế khó khăn và 1 phần vì con mình bị tật nguyền phải nằm yên 1 chỗ nên anh chị nản quyết định đem vứt đứa bé đi, anh đem đứa bé lên núi rồi ném nó xuống (nhẫn tâm thế không biết). Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường và anh chị quên đi đứa con chính tay mình sát hại. Sau 1 thời gian chị Phương lại có thai và mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Khi anh Khải đi làm không có nhà thì cứ tối đến chị lại nghe tiếng bát đĩa va vào nhau, quần áo thì bị lục tung lên nhưng không mất gì cả, đôi khi còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Một hôm chị đi vệ sinh (thời đó nhà vệ sinh cách nhà khoảng 5,6m) chị vừa bước ra khỏi cửa thì thấy 1 bóng trắng bị tật nguyền luôn miệng hỏi:
-“Tại sao cha mẹ lại giết con? Tại sao lại ném con xuống để con chết không được nguyên vẹn? Tại sao? Tại sao? Con có tội tình gì mà cha mẹ nhẫn tâm với con như vây?”
-Khi nghe được như vậy chị ú ớ không ra lời rồi ngất lịm đi, hôm sau tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong nhà và mọi người xung quanh hỏi tại sao chị lạ ngất ngoài vườn thì chị chỉ nói đi vệ sinh mà mệt quá nên ngất đi thôi (vì cái chết của con chị anh chị nói là nó bị bệnh mà mất) khi mọi người đi về hết thì chị mới kể với anh mọi chuyện, anh kêu thôi để anh đốt nhang làm 1 con gà để cầu xin cho con để cho vợ chồng mình được yên. Sau khi làm xong mọi chuyện trở về bình thường, và ngày chị sinh nở cũng tới, chị dinh được 1 đứa con trai vô cùng kháu khỉnh, anh chị thương yêu nó lắm luôn cưng chiều và chăm sóc nó. Khi nó lên 6 tuổi anh chị dẫn nó đi chơi không biết vô tình hay cố ý mà lại lên ngay núi chỗ anh ném đứa con tật nguyền xuống. Đang ngồi chơi bỗng thấy đứa con đứng dậy và bước tới vách núi (lúc đó được rào chắn cẩn thận rồi) anh chin nghĩ con mình tò mò nên kêu là cẩn thận rớt xuống nha con. Nhưng thấy con mình cứ đứng ngó xuống thì anh chị hỏi con đang làm gì vậy? Thì cậu bé cười lên và quay lại nhìn 2 người với ánh mắt đỏ ngàu của sự giận dữ, nó quay sang hỏi:
-“Cha còn nhớ chỗ này không? Là chỗ cha đã ném con xuống đó, hơn 10 năm rồi cha nhỉ!? Bây giờ con xinh đẹp rồi cha còn muốn vứt bỏ con nữa không?” Hahaha
-Anh chị nghe vậy liền van xin
-“Cha mẹ xin lỗi, vì ngày xưa gia đình mình nghèo khó và con còn bị tật nguyền nên cha mẹ nghĩ quẩn đã vứt con đi, cha mẹ xin lỗi, con hãy tha thứ cho cha mẹ và tha cho em con đi!”
-Thì thằng bé nói với giọng giận dữ:
-“Chả nhẽ cứ tật nguyền là phải chết ư? Chả nhẽ nhà ngheo không nuôi được con cái là có quyền giết nó à? Cha mẹ đã coi mạng sống con người quá tầm thường rồi!”
-Sau đó đứa bé liền leo qua rào và nhảy xuống vực, và từ dưới vọng lên tiếng nói:
-“Đây là giá cha mẹ phải trả khi đã giết tôi”
-Truyện tuy không kinh dị cho lắm nhưng nó cho ta phải suy nghĩ 1 điều:
-“Con người có bao giờ tôn trọng sự sống của người khác chưa? Chính con cái mình cũng có thể giết được hay các thai nhi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời mà chúng ta đã lôi ra khỏi, tự hỏi tâm con người còn hay không?”
tuy bạn viết khá lâu r nhg mình bây giờ mới đọc đc và nó thực sự rất hay
Một người đi đường thấy một em nhỏ đang ngồi trên một chiếc xe có một người lớn kéo. Bác ấy bảo cậu bé:
- Cháu hư quá! Ai lại để cho bố cháu kéo thế kia.
Cậu bé trả lời:
- Đó không phải là bố cháu.
Bác lại ra hỏi người kéo:
- Đứa bé trên xe là ai đấy?
Người đó trả lời:
- Nó là con tôi đấy.
Hỏi ai nói đúng, ai nói sai?
Người kéo xe nói đúng vì đứa bé có thể nói tía,,ba...
Cậu bé nói đúng,vì người lớn đang kéo xe chính là mẹ của cậu bé
Cậu bé nói đúng,vì người lớn đang kéo xe chính là mẹ của cậu bé
có một chàng tiều phu đi ngang dọc đường thấy cậu bé ngồi trên xe không giúp người đốn củi nên lại hỏi cậu bé : kia có phải là cha của chau không cậu bé trả lời : dạ không phải sau đó người tiều phu hỏi người đốn củi : kia có phải là con trai của người đốn củi không và người đốn củi trả lời ; phải đó là con trai của tôi .Hỏi ai là người nói dối vì sao
Có 2 người: 1 lớn, 1 bé đi lên đỉnh một quả núi. Người bé là con của người lớn, nhưng người lớn lại không phải cha của người bé, hỏi người lớn là ai?
Cái gì tay trái cầm được còn tay phải cầm không được?
Khi Beckham thực hiện quả đá phạt đền, anh ta sẽ sút vào quả gì?
Sở thú bị cháy, con gì chạy ra đầu tiên?
Ở một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu câu nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặp được nhà vua của xứ đó, ta phải nói như thế nào?
các bạn giúp mk
kết bạn với mk luôn nhé
1) Người lớn là mẹ đứa bé
2) Tay phải
3) Quả bóng
4) Con người
5) Để gặp được nhà vua, người đó phải nói “tôi sẽ bị treo cổ!”. Nếu như câu nói này là đúng thì anh ta sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem anh ta đi chém đầu thì câu nói “tôi sẽ bị treo cổ” của là sai, mà nếu vậy thì anh ta sẽ bị treo cổ, nhưng nếu treo cổ thì câu nói “tôi sẽ bị treo cổ” lại là đúng. Vua cũng thua!
Người lớn là mẹ của người bé.
Tay phải.
Quả bóng.
Con người.
Tôi sẽ bị treo cổ .
1. Người lớn là mẹ của người bé.
2. Tay phải
3. Quả bóng
4. Con người
5. " Tôi đến đây để bị treo cổ "
Học tốt #
Các bạn ơi bây giờ mình nói 1 câu thơ như thế này các bạn có cảm nghỉ gì về nó và đưa ra nhận xét
câu hỏi 1 :Các bạn có bao giờ bị ức bởi một đứa trẻ chọc bạn mà bạn ko có quyền lên tiếng ko?
câu hỏi 2: Khi mọi người hoặc bố mẹ bạn nói bạn là một đứa trẻ không có một tài năng nào trong con người bạn ko?
câu hỏi 3: Khi mọi người nghĩ bạn là một đứa trẻ ko có tài năng nào trong con người bạn, nhưng bạn không nghĩ vậy bạn đã tìm ra một tài năng nhưng bạn nói mà mọi người không tin bạn?
" Đừng sợ thất bại, trong con người chúng ta có một tài năng nhưng ko thể nói cho mọi người biết. Vì vậy chúng ta hãy đứng lên và đánh bại điều ko hay"
có một người chở gạo . trên xe gạo có con trai của người dó .một người khác nói . con trai m2 dể ba chở thât là bât hiều . con trai mới nói . dó ko phải ba tôi . nguoi dó nói ; dó là con trai của tôi . hỏi ai nói dối ?
Ba anh em Alan, Brian và Chuck có số tuổi khác nhau. Ba người đều có thói quen lạ lùng khi nhắc đến con số. Thay vì nói số thật, họ thích biến đổi chúng.
Một người thích chia đôi số.
Một người khác thích bình phương nó lên.
Người còn lại thích đảo vị trí các con số (ví dụ, 21 thành 12).
Khi người khác hỏi tuổi của 3 anh em, người anh cả nói thầm tuổi của anh ta với người gầy nhất. Người gầy nhất lại nói thầm tuổi đó với Chuck. Chuck lại nói thầm con số đó cho người em út. Người này đưa ra câu trả lời là 27.
Sau đó, người em út nói thầm tuổi của cậu ta với người cao nhất. Người cao nhất lại nói thầm với Brian. Brian lặng lẽ chuyển thông tin lại người thấp nhất. Người này đưa ra câu trả lời là 23.
Cuối cùng, người em út nói thầm tuổi của cậu ta với người thấp nhất. Người này nói lại với người gầy nhất. Người gầy nhất nói thầm lại với Alan và Alan đưa ra câu trả lời là 16.
Vậy số tuổi thực sự của 3 anh em là bao nhiêu?
người em út 8 tuổi
người kia 32 tuổi
người còn lại 54 tuổi
mk ko chắc lắm
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. “Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình” – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười : “Chuyến đi như thế nào hả con ?”
– Thật tuyệt vời bố ạ !
– Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !
– Ô, vâng.
– Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tượng bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả.
“Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…” – cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
Mình có một câu hỏi:
Một nhà nọ có 4 con vật nuôi là Anty (con sơn dương); Beary (con gấu); Foxy (con cáo) và Leo (con sư tử). Một hôm cô chủ phát hiện ra có kẻ ăn hũ mật ong của cô ấy. Cô mới hỏi 4 con vật nuôi thì nhận được câu trả lời rằng:
- Anty nói Beary ăn.
- Beary nói Foxy và Leo ăn.
- Foxy không nói gì.
- Leo nói mình không ăn.
Hỏi ai là người nói thật và ai là thủ phạm ? Biết trong số 4 con vật, có 1 con nói thật và 3 con nói dối; thủ phạm chỉ có một người.
(Phải có bài giải nha !)