Những câu hỏi liên quan
Quỳnh Ngân
Xem chi tiết
Linh Phương
14 tháng 9 2016 lúc 20:34

  Sau khi nhìn đứa em gái bé bỏng của mình đi, Thành lặng lẽ vào trong nhà lấy quyển nhật kí mà những lúc buồn bã mình hay thường viết nó nhất. Những dòng chữ ngay thẳng viết riêng cho nỗi lòng của bản thân.

   Em gái yêu quý của anh! Giờ anh em mình phải xa nhau thật rồi sao? Hay nó chỉ là giấc mơ thôi em nhỉ, sao giấc mơ này giống như 1 tai họa giáng xuống đầu của 2 anh em mình vậy. Ông trời không thương anh xem mình sao, sao lại nỡ chia cắt 2 anh em. Giờ anh buồn lắm, ngôi nhà dường như yên tĩnh hơn mọi ngày vì nó thiếu bóng dáng em thiếu cái sự tinh nghịch ấy. Chả hiểu sao anh lại có cảm giác như em đang đi du lịch với mẹ một thời gian rồi sau đó sẽ quay về ngôi nhà này. Một mình anh làm sao có thể tự lo cho bản thân mình đây, áo anh rách ai vá cho anh đây. Không chỉ riêng em mà anh còn nhớ mẹ vô cùng. Mẹ là người nuôi nấng anh và em nên anh không thể quên mẹ và em được. 2 người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở ngôi nhà này, những kỉ niệm khó quên ấy em biết không? Anh sẽ kèm bức ảnh anh và em cùng ẹm nắm tay nhau đi chơi ở đây để lúc nào nhớ anh có thể mở nó ra nhìn nó để trong lòng anh đỡ đau hơn. Anh yêu em gái của anh và cả mẹ nữa. Đừng bao giờ quên anh nhé!

  Có lẽ những dòng nhật kí của người anh sẽ mãi mãi là những dòng nhật kí bí ẩn. bên trong nó chất chứa những kỉ niệm hoài ức của 2 anh em.

Chúc bạn học tốt!

Bình luận (15)
Phù Thủy Bóng Đêm
22 tháng 9 2016 lúc 11:53

thanks nhé

 

 

Bình luận (0)
Người iu JK
26 tháng 9 2016 lúc 21:09

câu hỏi của bạn trùng với câu hỏi của mk , may quá . Thanks 

Bình luận (0)
nguyen thi yen chi
Xem chi tiết
✪SKTT1 NTD✪
28 tháng 9 2018 lúc 13:11

Sau khi nhìn đứa em gái bé bỏng của mình đi, Thành lặng lẽ vào trong nhà lấy quyển nhật kí mà những lúc buồn bã mình hay thường viết nó nhất. Những dòng chữ ngay thẳng viết riêng cho nỗi lòng của bản thân.

   Em gái yêu quý của anh! Giờ anh em mình phải xa nhau thật rồi sao? Hay nó chỉ là giấc mơ thôi em nhỉ, sao giấc mơ này giống như 1 tai họa giáng xuống đầu của 2 anh em mình vậy. Ông trời không thương anh xem mình sao, sao lại nỡ chia cắt 2 anh em. Giờ anh buồn lắm, ngôi nhà dường như yên tĩnh hơn mọi ngày vì nó thiếu bóng dáng em thiếu cái sự tinh nghịch ấy. Chả hiểu sao anh lại có cảm giác như em đang đi du lịch với mẹ một thời gian rồi sau đó sẽ quay về ngôi nhà này. Một mình anh làm sao có thể tự lo cho bản thân mình đây, áo anh rách ai vá cho anh đây. Không chỉ riêng em mà anh còn nhớ mẹ vô cùng. Mẹ là người nuôi nấng anh và em nên anh không thể quên mẹ và em được. 2 người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở ngôi nhà này, những kỉ niệm khó quên ấy em biết không? Anh sẽ kèm bức ảnh anh và em cùng ẹm nắm tay nhau đi chơi ở đây để lúc nào nhớ anh có thể mở nó ra nhìn nó để trong lòng anh đỡ đau hơn. Anh yêu em gái của anh và cả mẹ nữa. Đừng bao giờ quên anh nhé!

  Có lẽ những dòng nhật kí của người anh sẽ mãi mãi là những dòng nhật kí bí ẩn. bên trong nó chất chứa những kỉ niệm hoài ức của 2 anh em.

Bình luận (0)
Diệu Anh
28 tháng 9 2018 lúc 14:02

Vào câu hỏi tương tự nha bn

Có đó

K mk nè

*Mio*

Bình luận (0)
✪SKTT1 NTD✪
28 tháng 9 2018 lúc 15:21

Dựa vào đây để viết

- Tâm trạng đau đớn đến tột cùng khi phải xa mẹ, xa em mãi mãi.
- Thương em, nhớ em và trách giận bố mẹ đã gây ra cuộc chia ly này
- Hứa với em cũng chính là tự hứa với lòng mình: .... (1 điều gì đấy)

Bình luận (0)
Vũ Thùy Linh
Xem chi tiết
Huỳnh Thị Ngọc My
2 tháng 9 2015 lúc 10:31

MB: Trong cuộc sống không thể biết trước được điều gì. Nhưng rồi nó cũng sẽ tới và nó là niềm vui hay là nỗi buồn. Riêng bản thân tôi đó là 1 câu chuyện tôi không thể quên.

            Nước mắt tôi ướt cả 2 má, tôi chạy thật nhanh vào nhà, lấy quyển nhật kí và ngồi ngay vào góc, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi bắt đầu viết những dòng tâm sự của mình một cách vô thức. ( bạn viết tiếp nhaz ) 

Khôg đc hay cho lắm hihi :) 

Bình luận (0)
Bùi Hương Giang
2 tháng 9 2015 lúc 10:24

có ai rảnh mới viết văn cho bạn , olm trừ điểm

Bình luận (0)
Nvl vlogs
Xem chi tiết
사랑해 @nhunhope94
13 tháng 9 2018 lúc 20:16

hôm nay là ngày buổn nhất của tôi nhật kí ạ ! và nó chính là ngày anh em tôi rời xa nhau mãi mãi , người em gái mà tôi yêu thương nhất phải theo mẹ vào quê . viết những tâm tư này lòng tôi lại đau như cắt nước mắt kg thể nào kìm chế được . tôi cũng biết vì bố mẹ không hòa hợp và không thể sống được với nhau nữa nhưng tại sao ? lại chia cắt tình anh em chúng tôi , mỗi người mỗi chốn .tôi không bao giờ sợ mik ốm đau khổ sở mà tôi sợ em tôi theo mẹ về quê lại phải nghỉ học để phụ mẹ bán hàng ở chợ , em ốm đau nhưng lại không có người ở nhà chăm sóc , thấy mik là anh tôi không muốn rời xa em của mik 1 chút nào . nhung trời đã sắp đặt cho tình anh em chyungs tôi rồi nhưng chúng tôi đã hứa với nhau những điều thật tốt đẹp nhất  sẽ đến với 2 người . tôi không còn tờ nào có thể miêu tả nội sợ thương yêu , rởi xa em gái của mik chút nào ...

                                                     ~ hãy cố gắng tiến thật xa về phía trước nha đưngf lo anh vẫn luôn đứng sau màn đêm để bảo vệ và dõi theo ,ủng hộ em ~ 

em gái anh !!

Bình luận (0)
K_ICM
Xem chi tiết
Phạm Hải Đăng
1 tháng 10 2019 lúc 11:54

Bài làm

Sau khi nhìn đứa em gái bé bỏng của mình đi, Thành lặng lẽ vào trong nhà lấy quyển nhật kí mà những lúc buồn bã mình hay thường viết nó nhất. Những dòng chữ ngay thẳng viết riêng cho nỗi lòng của bản thân.

Em gái yêu quý của anh! Giờ anh em mình phải xa nhau thật rồi sao? Hay nó chỉ là giấc mơ thôi em nhỉ, sao giấc mơ này giống như 1 tai họa giáng xuống đầu của 2 anh em mình vậy. Ông trời không thương anh xem mình sao, sao lại nỡ chia cắt 2 anh em. Giờ anh buồn lắm, ngôi nhà dường như yên tĩnh hơn mọi ngày vì nó thiếu bóng dáng em thiếu cái sự tinh nghịch ấy. Chả hiểu sao anh lại có cảm giác như em đang đi du lịch với mẹ một thời gian rồi sau đó sẽ quay về ngôi nhà này. Một mình anh làm sao có thể tự lo cho bản thân mình đây, áo anh rách ai vá cho anh đây. Không chỉ riêng em mà anh còn nhớ mẹ vô cùng. Mẹ là người nuôi nấng anh và em nên anh không thể quên mẹ và em được. 2 người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở ngôi nhà này, những kỉ niệm khó quên ấy em biết không? Anh sẽ kèm bức ảnh anh và em cùng ẹm nắm tay nhau đi chơi ở đây để lúc nào nhớ anh có thể mở nó ra nhìn nó để trong lòng anh đỡ đau hơn. Anh yêu em gái của anh và cả mẹ nữa. Đừng bao giờ quên anh nhé!

Có lẽ những dòng nhật kí của người anh sẽ mãi mãi là những dòng nhật kí bí ẩn. bên trong nó chất chứa những kỉ niệm hoài ức của 2 anh em.

Chúc bạn học tốt!

Bình luận (0)
Vũ Minh Tuấn
1 tháng 10 2019 lúc 12:24

Tham khảo:

Giây phút mà tôi sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã đến, Thủy và mẹ phải về quê ngoại còn tôi thì ở lại với bố. Khi nghe mẹ nói chia đồ chơi,Thủy đã cố gắng không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối. Tôi nhớ có lần, tôi đi đá bóng bị xoạc một miếng áo rất to, sợ mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì ngoài bài không dám về. Nghe lũ bạn tôi mách, em đem kim chỉ ra sân vận động vá lại cho tôi.

Lúc anh em tôi phải chia đồ chơi, tôi đã nhường hết toàn bộ cho em, nhưng nó không lấy. Khi nghe mẹ quát lên giận dữ đi về phía cổng, nó bảo tôi chia đồ chơi ra. Tôi lấy con vệ sĩ và con em nhỏ từ trong tủ ra, đặt sang hai phía, thì nó bỗng tru tréo giận dữ. Tôi bèn để hai con búp bê đó lại như ban đầu thì cặp mắt Thủy dịu lại. Nhưng nó lại lo không có ai gác đêm cho tôi ngủ, tôi nhếch mép cười cay đắng.

Lúc sau tôi dẫn em đến trường gặp co giáo và các bạn. Cô tặng Thủy một quyển sổ và một chiếc bút nhưng em không nhận vì mẹ đã sắm cho em một thúng hoa quả ra chợ ngồi bán.

Em gái của anh! Giờ anh em mình phải xa nhau thật sao? Hay đó chỉ là một giấc mơ em nhỉ? Sao giấc mơ này giống như một tai họa giáng xuống đầu anh em chúng ta vậy. Không hiểu sao anh lại có cảm giác như em đang đi du lịch với mẹ một thời gian rồi quay về ngôi nhà này. Anh yêu em gái của anh và cả mẹ nữa. Đừng bao giờ quên anh nhé.

Chúc bạn học tốt!

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Hoài An
Xem chi tiết
Nanami Luchia
16 tháng 10 2017 lúc 19:57

Giây phút mà tôi sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã đến, Thủy và mẹ phải về quê ngoại còn tôi thì ở lại với bố. Khi nghe mẹ nói chia đồ chơi,Thủy đã cố gắng không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối. Tôi nhớ có lần, tôi đi đá bóng bị xoạc một miếng áo rất to, sợ mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì ngoài bài không dám về. Nghe lũ bạn tôi mách, em đem kim chỉ ra sân vận động vá lại cho tôi.

Lúc anh em tôi phải chia đồ chơi, tôi đã nhường hết toàn bộ cho em, nhưng nó không lấy. Khi nghe mẹ quát lên giận dữ đi về phía cổng, nó bảo tôi chia đồ chơi ra. Tôi lấy con vệ sĩ và con em nhỏ từ trong tủ ra, đặt sang hai phía, thì nó bỗng tru tréo giận dữ. Tôi bèn để hai con búp bê đó lại như ban đầu thì cặp mắt Thủy dịu lại. Nhưng nó lại lo không có ai gác đêm cho tôi ngủ, tôi nhếch mép cười cay đắng.

Lúc sau tôi dẫn em đến trường gặp co giáo và các bạn. Cô tặng Thủy một quyển sổ và một chiếc bút nhưng em không nhận vì mẹ đã sắm cho em một thúng hoa quả ra chợ ngồi bán.

Em gái của anh! Giờ anh em mình phải xa nhau thật sao? Hay đó chỉ là một giấc mơ em nhỉ? Sao giấc mơ này giống như một tai họa giáng xuống đầu anh em chúng ta vậy. Không hiểu sao anh lại có cảm giác như em đang đi du lịch với mẹ một thời gian rồi quay về ngôi nhà này. Anh yêu em gái của anh và cả mẹ nữa. Đừng bao giờ quên anh nhé

Bình luận (0)
Trần Đăng Nhất
17 tháng 10 2017 lúc 11:44

- Tâm trạng đau đớn đến tột cùng khi phải xa mẹ, xa em mãi mãi.
- Thương em, nhớ em và trách giận bố mẹ đã gây ra cuộc chia ly này
- Hứa với em cũng chính là tự hứa với lòng mình: .... (1 điều gì đấy)

Bình luận (0)
Trần Ngọc Kiều Trang
17 tháng 10 2017 lúc 12:14

Sau khi nhìn đứa em gái bé bỏng của mk , tôi lặng lẽ đi vào nhà và lấy quyển nhật kí mà những lúc buồn bã tôi thường hay viết vào đó . Những dòng chữ ngay thẳng , viết riêng cho nỗi lòng của bản thân .

Em gái yêu quý của anh ! giờ anh em mk phải xa nhau thật rồi sao ? Hay nó chỉ là giấc mơ thôi em nhỉ , sao giấc mơ này giống như 1 tai họa giáng xuống đầu của 2 anh em mk vậy . Oong trời ko thương 2 anh em con hay sao , sao lại nỡ chia cắt 2 anh em . Giờ anh buồn lắm , ngôi nhà dường như yên tĩnh hơn mọi ngày , vì nó thiếu cái bóng dáng em , thiếu cái sự tinh nghịch ấy . Chả hiểu sao anh lại có cảm giác như em và mẹ đang đi du lịch 1 thời gian sau đó sẽ quay về ngôi nhà này , 1 mk anh làm sao có thể tự lo cho bản thân của mk đây , áo anh rách ai vá cho anh đây . Ko chỉ riêng em mà anh còn rất nhớ mẹ vô cùng . Mẹ là người nuôi nấng anh và em nên người , nên anh ko thể quên mẹ và em dc . Hai người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở ngôi nhà này , những kỉ niệm khó quên ấy , em có biết ko ? Anh sẽ kẹp bức ảnh anh , am cùng mẹ nắm tay nhau đi chơi ở đây để lúc nào nhớ , anh có thể mở nó ra nhìn , để trong lòng anh đỡ đau hơn .

Anh yêu em gái của anh và cả mẹ nữa . Đừng bao giờ quên , em nhé !

Có lẽ những dòng nhật kí của anh sẽ mãi mãi là những dòng nhật kí bí ẩn , bên trong nó chất chứa kỉ niệm hoài ức của 2 anh em mk .

Bình luận (1)
Vũ Phương Thảo
Xem chi tiết
Yune Thảo Vy
14 tháng 9 2017 lúc 21:48

Thủy sống ko đk tốt, mẹ thủy rất buồn, chẳng biết làm ntn. Bà thủy đưa ra những lời khuyên cho mẹ thủy nên trở về vs ba nó để thủy đk ik hk lại, đk có ba, có anh. Mẹ thủy nghĩ lại thấy cx vì hôm đó nổi giận quá, ko nghĩ đến cuộc sống của thủy sẽ ra sao. Cuối cùng mẹ và thủy trở về vs thành và bố thủy.

Mk tóm tắttheo suy nghĩ  của mk thôi nha, ko theo mẫu đâu hết ^-^

Bình luận (0)
Four Eye(Hội Con 🐄)
18 tháng 7 2019 lúc 10:21

trên đường về quê, Thủy, mẹ Thủy và ông tài xế bị xe tông ch*t. Ôi thật đau  lòng .huhu

Bình luận (0)
Trần Thị Minh Châu
18 tháng 7 2019 lúc 10:48

Nghiêm túc chứ?

Bình luận (0)
phạm như khánh
Xem chi tiết
Võ Đông Anh Tuấn
9 tháng 8 2016 lúc 9:34

Cuộc đời cách mạng gian nan sẽ có khi "lỡ bước" nhưng hai vị anh hùng của Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh lại coi đó như một phút nghỉ chân hay đang thử thách bản thân qua 2 tác phẩm "Vào nhà ngục Quảng Đông cảm tác" và "Đập đá ở Côn Lôn".Bước vào hai câu đầu cho ta thấy tư thế hiên ngang mạnh mẽ của con người khi đứng trước những nhọc nhằn của nhà tù . Tuy chịu muôn vàn khó khăn nhưng ng` anh hùng kô chịu cúi đầu khuất phục hoàn cảnh, họ đứng cao hơn mọi sự đầy đọa của kẻ thù . Bốn câu cuối khẳng định 1 lần nữa sự ngang tàng, phong lưu của tác giả . Nhưng trong bài "Vào nhà ngục Quảng Đông lại khác " trong cái vẻ lẫm liệt đó là sự nhận tội, hối hận của nhà văn khi chưa giải cứu được đất nước . Đặt mình trong thử thách gian nan đã khiến cho con người trở nên bền bỉ, dẻo dai, càng khẳng định ý trí chiến đấu cách mạng của "những kẻ vá trời" này

Bình luận (0)
phạm như khánh
9 tháng 8 2016 lúc 10:12

camr ơn ban nha

 

Bình luận (1)
gai ho luong
Xem chi tiết
Hoàng Phương Anh
25 tháng 11 2017 lúc 19:35

Rời xa mái trường THCS Võ Thị Sáu, ngôi trường nhỏ đã để lại trong tôi rất nhiều dấu ấn và kỉ niệm đẹp của tuổi học trò ,để rồi hôm nay sau bao năm xa cách tôi mới có dịp được trỏ lại thăm . Những kỉ niệm về thầy cô bạn bè bỗng chốc gợi về trong tôi.
Thời gian trôi đi nhanh thật, mới đó mà đã mười năm rồi, tôi giờ đây không còn là một cô học trò nhỏ bé còi cọc hơn các bạn cùng học lớp 6a như trước nữa, tôi đã trở thành một cô sinh viên năm thứ hai của trường Đại học sư phạm Hà Nội, trưởng thành và năng động hơn.

Cảnh vật 10 năm sau sẽ rất khác so với hiện tại
Bước vội xuống xe, đầu óc chưa kịp thoát khỏi lơi lạnh từ điều hòa c toát ra thì có tiếng gọi của một ai đó từ phía cổng trường, thì ra là của một em học sinh lớp sáu, bảy gì đó gọi một bạn chạy vội sang ,trên tay vẫn cầm theo 2 chiếc kẹo, giống chúng tôi ngày xưa quá. Ngước nhìn xung quanh rồi dừng lại ở tấm biển trường. Đã có một sự thây đổi trông thấy, không còn là tấm biển mỏng bằng sắt in những dòng chữ trắng nhỏ nữa, thay vào đó là một tấm biển to, mới tinh, sáng rõ. Trông mà thích mắt. Bước nhanh vào trường sự thay đổi càng rõ rệt hơn. Trường khang trang và đẹp quá ! Còn nhớ khi chúng tôi còn học ở đây toàn là nhà tranh vách đất, mỗi lần trực nhật hay nô đùa chạy nhảy trong lớp là bụi đất lại bay mù mịt bám vào wần áo,thậm chí bay cả vào mắt làm tụi bạn thi nhau dụi, có đứa mắt còn đỏ hoe, vậy mà miệng ai nấy đều cười toe toét. Bây giờ hiện ra trước mắt tôi là dãy nhà bốn tầng khang trang đẹp đẽ, tường được sơn màu ghi, nhã nhặn và rất đẹp. Tôi lại gần quan sát, chà ! Không có một vết bẩn nào, tường sạch quá, không giống ngày xưa tường lớp chỉ là vách đất, mỗi lần rảnh rang nô đùa chúng tôi lại thi nhau nhẵm đạp lên tường, thỏa chí ngịch ngợm, có một số bạn đạp mạnh quá bị thủng một mảng tường lớn rồi bị cô giáo chủ nhiệm bắt được phạt đi trát lại nguyên vẹn. Phải nói cách xa mười năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, nó đủ khiến tôi hôm nay nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm, thấy những hồi ức đẹp của một thuở học trò nghich ngợm.
Tôi trở về trường vào một ngày thứ tư, lúc này mọi hoạt động học tập vẫn đang diễn ra bình thường. Không khí im ắng, chỉ thi thoảng có tiếng lá rơi xào xạc bởi những con gió mang đến. Và kìa trong lớp học vang lên tiếng thầy cô giáo đang giảng bài trầm ấm. Kia lớp 8a hình như đang trong giờ học toán, lớp 9b đang học địa lý. Và kìa chính là 6a, cái lớp mà cách đây mười năm tôi đã từng học. Tôi nhẹ nhàng bước đi trên hành lang lớp học, nhìn vào đó tôi không còn thấy những chiếc bàn ghế cũ kĩ, sộc sệch, thay vào đó là những bộ bàn ghế mới chắc chắn, sáng bóng và đăc biệt tất cả các lớp đều đã được trang bị đầy đủ máy chiếu để mỗi tiết học với những bài giảng điện tử của thầy cô trở nên sinh động hấp dẫn hơn. Đến đây tôi càng nhớ cái ngày xưa hơn cũng trong giờ học văn này vì mải chơi tôi đã không chú ý vào bài giảng của cô Loan, còn nói chuyện với mấy đứa bàn trên là cái Mai, cái Hồng, thằng Dũng. Tới khi cô giáo gọi đứng lên trả lời câu hỏi chúng tôi còn chẳng nói được nửa chữ. Kết quả là bị cô giáo nhắc nhở rồi bị phạt cuối tuần phải đi lao động quét dọn sân trường. Tuổi học trò nghịch ngợm là thế. Có đôi khi bị cô giáo mắng mặt méo xị, còn kêu ca chống đối khi bị phạt. Nhưng càng lớn tôi càng thấm thía những lời dạy của cô. Tôi hiểu rằng đó không phải là những lời mắng mỏ mà là sự nhắc nhở, khuyên răn mong muốn chúng tôi hiểu ra khuyết điểm của mình và sửa chữa để nên người. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hôm nay tới đây nhìn cảnh vật tuy có khác xưa, ngôi trường cũng đã được sửa sang xây mới lại gần như hoàn toàn, khang trang, đẹp đẽ hơn rất nhiều. Trường cũng đã đưa đò cập bến qua bao nhiêu thế hệ, ấy vậy mà hôm nay trở lại tôi đây vẫn thấy thân quen lắm. Chứng kiến không khí lớp học tôi như trở lại và đang say mê trong những bài giảng văn của cô giáo, hay đang nô đùa dạo chơi dưới những hàng phượng vĩ, hay gốc bàng nhỏ mà giờ phải ngước mãi mới thấy hết vì theo năm tháng chúng cũng cao lớn vững chắc hơn rất nhiều.
Đang mải ngắm nhìn và trấm lắng trong chính những suy tư thì tôi giật mình bởi tiếng gọi nghe đâu đây quen thuộc quá: Hoa, có phải Hoa đấy không em? Vội vàng quay mặt lại phía sau, tôi xúc động khi nhìn thấy cô loan, chủ nhiệm cũ của tôi năm học lớp sáu, hóa ra cô vẫn còn dạy ở đây Hai cô trò gặp lại nửa mừng nửa vui. Tôi ôm cô trong niềm bồi hồi xúc động khôn tả. Cô tuy có già đi chút ít , mái tóc xanh đã điểm chút sợi bạc,nhưng cô vẫn rất đẹp, ánh mắt cô ngời sáng niềm vui. Sau đó cô dẫn tôi vào nhà hiệu bộ, cô giới thiệu tôi với vẻ đầy tự hào với các thầy cô đồng nghiệp khác,thì ra những thầy cô trước đây dạy tôi đã chuyển đi gần hết thay vào đó là đội ngũ thầy cô mới, trẻ, cũng tràn đầy nhiệt huyết và lòng yêu nghề. Cô hỏi thăm công việc học tập và cuộc sống hiện giờ của chúng tôi như thế nào. Tôi tự hào kể cho cô nghe về những thành tích học tập của mình và các bạn, cũng không quên hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống hiện tại của cô cùng gia đình. Bỗng có tiếng trống vang lên, thì ra cô phải lên lớp. Cô trò lại chia tay nhau, tôi ôm cô một lần nữa, chào hỏi các thầy cô giáo khác và hứa với cô sang tháng kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường những thế hệ học trò cũ chúng em sẽ trỏ về tụ họp ở mái trường này.
Chia tay ngôi trường cũ, tôi vân thấy trong lòng bồi hồi, một cảm xúc thật khó diễn tả. Hình như là sự lưu luyến không muốn rời xa. Tôi thấy yêu và tự hào về mái trường này. Thầm nhắn nhủ trong tim sau này dù có đi bất cứ nơi đâu thì THCS Võ Thị Sáu vẫn mãi là ngôi nhà thứ hai chắp cánh tri thức cho những ước mơ tuổi thơ để chúng tôi được bay cao hơn, vươn xa hơn tới những chân trời mới.

Bình luận (0)