viết một đoạn văn về một kỷ niệm đáng nhớ bằng tiêng anh
viết đoạn văn ngắn từ 6-8 câu kể về một kỷ niệm đáng nhớ của em với bạn bè bằng tiếng anh
I always love to go out with my family, and going to Dam Sen theme park was one of my favorite event. We went there in the early in the morning to get the ket because it was weekend. Once we got inside the park, we started to follow the map to visit everywhere. First, we bought some snacks and drinks to eat on the way, then we sat down near the lake to have a small picnic. Next, we joined in the playground section to play many different interesting games. My sister, my father and I decided to went inside the haunted house while my mother stood outside. I screamed as loud as I could, and I ended up having a sore throat. Later we got on the roller coaster, the racing cars and rode the fake bulls. Most of the time my mother just stood outside and kept our belongings, but sometimes she also joined some easy games as well. We left the park in the evening, and it was such a great day to create memories with my family.
viết một đọan văn 7 đến 10 câu kể về một kỷ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi
viết một đoạn văn 7 đến 10 câu kể về kỷ niệm đáng nhớ với một con vật mà em yêu thích
viết một đoạn văn 7 đến 10 câu kể về kỷ niệm đáng nhớ khi được đi câu cá với bạn
em hãy thuyết minh về chiếc mũ bảo hiểm
thuyết minh về nồi cơm điệnviết 1 đoạn văn ngắn nêu cảm nhận của em về kỷ niệm đáng nhớ trog ngày khai trường của mình
mình gửi cho bạn mấy bài này bạn tham khảo nha!
Viết một đoạn văn ngắn bằng tiếng anh kể về một kỷ niệm ấn tượng với em ở thì QUÁ KHỨ ĐƠN.
I have a memorable childhood which has many experiences. One of the experiences I remember most is the first time I was invited to a birthday party. I was a 6-year-old girl and I had a bestfriend whose name is Lisa. We were very close and seemed we couldn’t live without each other until her birhtday. It was a beautiful morning when Lisa invited me to her birthday party and had no idea about how great her party would be if she didn’t ask me to attend. I was very happy and decided to make my bestfriend surprise by giving her a puppy as a present. Lisa didn’t like dog or any animal but I almost forgot about that. I was confident to give her my present in her birthday and immediately realized that she didn’t like my little dog which I myself chose to buy 3 days ago. While the party was going on, I stood in a corner of the room and watched how much she loved other normal presents such as teddy bear, dolls or crayons. I felt dissapointed but that was not the worst thing. About 20 mintues later, Lisa’s father gave a sign that was the time to taking out a birthday cake. It was the biggest birthday cake I had ever seen. The light went off. As soon as it went on, somebody screamed “It’s a puppy in the cake”. Everyone was surprise and they recognized that was my puppy. They looked at the puppy and then looked at me. I glanced to Lisa. She said nothing and about to cried. I was very confused and ashamed. I carried my puppy, said sorry to Lisa and ran out of the party. I couldn’t believe that I had just broken my bestfriend’s birthday cake because of a silly decision. I learned that never bring any animal with me to a party, especially bestfriend’s birthday party. It’s an experience that I won’t forget for the rest of my life. Luckily Lisa forgave me and we are still friend up to now. She always reminded me about her 6th birthday and we laughed a lot.
Tham khảo nhá link đây:Bài nói tiếng Anh về kỉ niệm đáng nhớ
My school life is as normal as every body but there is an event which I can not forget. At that time, I learned in secondary school. I was a gentle pupil and I hardly ever teased my friends. However, one day, that it was the rest time on Saturday, everyone goes out of the classroom, there are only me and a friend of mine here this time. He asked me to take a litter hull upper the door where is middle of the door and door-case then closing the door. we have hidden near the room and hoped that the litter hull would fall down someone when they opened the door. Then sortly after the teacher came to near room and he opened the door. I think that you know what happened then. I have to write the report for my head teacher, clean the school-yard for a week and my action was informed my family. My parent scolded me very much. I don’t know How you think? However, this is the unforgettable memory of my school life.
Bạn tham khảo nhé ! ^^
Viết đoạn văn ngắn khoảng 300 từ về một kỉ niệm đáng nhớ.
Viết 1 đoạn văn kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình bằng tiếng anh.
Giúp mk với!
My school in rural areas should not have any special beauty. But it gives me sweet memories when I first walked into the school: teacher I castigate each word, her hands clutched my hand to forged letters, her hand and her warm how even for our collective dance, her voice clear how. Time passed quickly, the more memories with this school roof ... I still remember the good memories of playing time, with all the games you play, is: playing tag, jumping rope, playing bridge, but the deepest impression for me it is a game blindfolded catch goats. That day at recess, Lan invite classmates play together. East so you have to rock paper scissors to see who catch, finally, South began. Finland used his scarf to blindfold the South again, the rotation you run him, and you did not see anything, so we just grab disorderly stampede. Suddenly stick a person, from the beginning until the South touching the hair and confirmed Russia. Men remove tissue to look at, it turns out that your other classes. Now the two of them to blush while they laughed term play. Suddenly there is a loud voice, "Let me play with!" That's List, friend or joke of my class. She ran from the class and volunteer arrested. Thanh Lan use blindfolds back, you start hiding, To stand midfield looked over look back could not see anything, but he looks like you're listening to the footsteps of Hien. Hien see that ran through the mast and stop again, standing dodged aside. Members rushed to pick, one doubts To snap the flagpole, the whole class laughing, hugging and smiling face City. Spare Parts drumbeat signaling time to learn, so that recess is over, you are used to training classes, books for a fan for cooling. It was a most profound memories to me under this roof.
Each of us growing up, were left behind her a childhood how bittersweet memories. remember the times I tried to forget the hour of giddy, be the time that he lost both outings house keys. But memories of my cousin made me remember forever unforgettable.
During the summer holidays, parents often give tui home. tui enjoyed there tui home by a cousin. He more than a year old and very precious tui me. Each home, he used to take tui hang around. He walked in front, ran after spot-tui decompose. But when tui tired legs, he usually carried tui on the back. Iguana Iguana run. Sitting on his back I really love the media laughed. Tui homeland demarcated white mop. But while playing catch-up, did not see him anywhere, tui wailed, where he ran up and started sprinkled petals tui tui made her eyes widened. Especially, tui enjoyed every time he and his friends kite competition, looking up at the sky flying kites high splendid voice, tui never bored. He is yet the way tui's kittenish tui caused an accident. That day, he put the bag away to a friend's house. Along the way, tui chub seen a whip extremely wrong results. The ripe fruit in clusters whip look like eyes. tui stopped and pointed up the berries peeking out of the foliage. I would like to eat whip. He was about to climb up to get to me. He stood and shook his head and looking up: "Tall Trees too, do not you climb it. Come on, come with me to the market, he will buy you." tui insisted, "No, I like to eat the whole beam engines! In markets like this there is no whip." Despite how he persuaded, tui also refused. He as coax, I became stubborn and tui had sat down on the ground, tears started streaming down, arms and legs wildly bike. I knew he would pick certain to see tui tui cry. And indeed, I got the win. He pulled tui got up, wiped her tears and said: "You hold on, I'll give you two beams that result." He put the bag on the physician portal with whip, called the door and I have found there a doctor ran out, his doctor gave him permission to be picking a rod beam. Physicians agreed but told him I must be careful because the branches are brittle lashes. He climbs, climbs very high beam is used to picking My favorite whip. But when he picked slipped, tumbling from a tree. I have found him down, then ran to ask: "Are you hurt?" He forced a smile, said: "He's okay. I keep reassuring". But not, he broke his leg ...
Dad back home, he said because I broke my leg. Tui father had scolded but he said to his father: "All is in me, uncle afraid lest they do not scold me." Although tui has caused what, he always protect me. He is my great brother. Celebrations that whenever I think back, I'm very spicy see where the nose.
Whose childhood memories and also more often that I think people often
remember the most impressive memories. And, I did so, each time with their mother to the market,
she gave the fruits are sweet whip, showed up in tui back old memories
Memorable, it was memories of a time of two brothers mischief.
During the summer holidays, tui are usually released to return home. tui enjoyed home
because there tui has a cousin. He more than a year old and very precious tui me. Each time the
home, he used to take tui hang around. He walked in front, tui decompose spot-chasing
six. The tired legs as tui, tui he often piggyback on his back, running Iguana Iguana.
Sitting on his back I really love the media laughed. Tui homeland demarcated white mop.
At times playing catch, do not see him anywhere, tui cry tore up, where he
ran up and started sprinkled petals tui tui made her eyes widened. Special,
tui enjoyed every time he and his friends kite competition, visual flying kites in the sky
High splendid voice, tui never bored. British afternoon but tui is calculated pupa
Although my bland caused an accident. That day, he put the bag away to the house of a
you. Along the way, tui suddenly saw a whip extremely wrong results. These results roi
nine in clusters look like eyes. tui stopped and pointed up the berries
peeking out of the foliage. I would like to eat whip. He was about to climb up to get to me. Heroic
looked up and shook his head: "Tall Trees too, do not you climb it. Come on, come with me to the market, he will buy you." tui insisted: "No, I like the beam engine! at markets like this there is no whip." Despite how he persuaded, tui also refused.
He as coax, I became stubborn and tui had sat down on the ground, the tears began to flow
long, wildly beating limbs. I knew he would pick certain to see tui tui cry.
And indeed, he pulled tui tui won stood up, wiped her tears and said: "You hold on,
he would pick berries for you there. "He put the bag on the physician portal with whip, called the door
and I have found there a doctor ran out, his doctor gave him permission to sink picked a whip.
Physicians agreed but told him I must be careful because the branches are brittle lashes. He climbs, climbs
very high to pick the right cluster My favorite whip. But he slipped while picking
feet, tumbling from a tree. I have found him down, then ran to ask: "Do you have pain
not "? He forced a smile, said:" He's okay. I keep reassuring ". But
not that, he broke his leg ...
Dad back home, he said because I broke my leg. Tui father had scolded but he said to his father:
"All is in me, uncle afraid lest they do not scold me." Although tui has caused what he
always protect me. He is my great brother. Celebrating it every time
Think again, tui saw where spicy nose.
Em hãy viết 1 đoạn văn ngắn kể về 1 kỷ niệm đáng nhớ của minh trong đó có sử dụng từ mượn
Ai nhanh mk tick
Đối với em ngày khai trường đầu tiên mà em ấn tượng nhất là ngày giảng vào năm em vào lớp một. Đã 7 năm trôi qua, nhưng khi nhớ lại em lại thấy mình rất hồn nhiên và tư. Buổi sáng đẹp trời, em cùng mẹ dắt tay nhau đi từ nhà đến trường, vừa đi vừa hát cơ nhưng khi tới cổng lại nhạc nhiên vì ở đây không giống so nhều với lúc học mẫu giáo. Không có cô Mai và bạn Hà, vừa nghĩ đến đó lại có tiếng nói vọng lên "con ở đây học tốt nhé mẹ về đây!" bất ngờ trước câu nói em quay sang ứa nước mắt. Nếu lúc đó không có cô bạn nhỏ bên cạnh giỗ dành thì em đã khóc khét lên vì sợ mẹ bỏ đi. Đôi bàn tay ấm áp của mẹ vuốt ve mái tóc em làm em bớt một phần nào đó lo sợ, mẹ bảo "Con sẽ dần dần quen con à, khi đã học hôm nay thì con sẽ vô cùng thích thú, ở đây vui có nhiều bạn hơn là con chơi ở nhà một mình". Nghe xong lời nói ấy vui lại càng thêm can đảm. Đúng như lời mẹ nói sau ngày đó ngày nào cũng vui tươi mà đi học, nhiều bạn bè, thầy cô yêu kính giúp đỡ và đặc biệt là duoc biet nhieu kiến thức mới. buổi khai trường bây giờ không còn hồi hộp như trước nữa, em sẵn sàng bước vào cổng trường để được học tập, vui chơi. em sẽ rất nhớ ngày khai trường lớp 1 của em, đó là 1 ngày tuyệt vời
Đối với em, điều đáng nhớ nhất là khi được mẹ tặng quà hồi sinh nhật sáu tuổi. Em rất thích được mẹ tặng quà vì những món quà đó là tình thương mà mẹ dành cho em. Khi mở quà, em luôn cố không làm hỏng hộp quà để em có thể giữ lại nó. Em nhẹ nhàng, rút chiếc ruy-băng ra rồi mở hộp. Lúc đấy em rất vui, vui tới nỗi thốt lên câu: " A! Đây là món quà mình hằng ao ước!". Mẹ nhìn em, mỉm cười. Em cũng cười thật tươi: " Cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ nhiều lắm!"
--------HARU KAZUKI---------
HỌC TỐT NHÉ! :>>>>
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ.
tham khảo:
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.
Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông anh em. Bố mẹ em không phải công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên cuộc sống vất vả và đủ ăn là may măn rồi. Em là anh cả trong gia đình, sau em còn có ba người em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất, bố em mắc bệnh nan y khó chữa, gia đình đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi để chạy chữa, em đã quyết định nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà gia đình không có.
Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và rất quan tâm đến đời sống cũng như học tập của học sinh chúng em. Hai ngày liền không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bạn bè và tìm đến nhà em để thăm hỏi. Cô đã động viên gia đình rất nhiều và mong muốn em tiếp tục đến lớp. Cô nói em là một học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong muốn em học tập để có một tương lai tốt đẹp và có cơ hội để giúp đỡ gia đình. Lúc đó em chỉ nghĩ trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên. Cô nói đã thong báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em rất muốn đi học như các bạn cùng trang lứa. Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em lại được tiêp tục tới trường. Con đường tới trường dường như đẹp hơn mỗi ngày. Em tung tăng bước đi với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại dành them thời gian để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó. Cô ân cần , nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức. Cuối năm đó em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô và có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim em với một lòng biết ơn sâu sắc. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm hứa học tập tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô.
Tham khảo!
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Phương đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi "cậu có đau lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.
Hãy nhớ lại và viết thành đoạn văn về một kỷ niệm một kỷ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường của mình
Ko chép mạng nhá
Ngày đầu vào lớp 1 của mk đấy! hihi
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng nhìn lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đưa tôi đi được, nhưng nghe bà tôi nói bố mẹ tôi cũng háo hức cái ngày này lắm. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng sông nước mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, bà cháu tôi phải đi qua một con sông. Bác lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy nét mặt của bác tươi hơn mọi ngày, phải chăng đó cũng vì cái ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người gọi là “ngày tựu trường” – trong đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt bọn trẻ, trong đó có cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như bà tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng những giọt sương sớm bởi bà tôi đang bên cạnh cùng những dập dềnh của sóng nước. Đang mải mê suy nghĩ, chợt tiếng bác lái đò gọi to làm tôi giật mình: “Các cháu xuống nào, chúc các cháu vui vẻ nhé” Câu nói ấy thật quen thuộc bởi mỗi lần tôi đi đò của bác đều được nghe nhưng hôm nay sao câu nói ấy lại in sâu vào tâm trí tôi như vậy. Nó như động lực giúp tôi mạnh mẽ thêm trong tâm trạng như hiện giờ. Tôi mạnh dạn chủ động nắm tay bà bước xuống đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi cái nóng nực khi ngồi đò và cái bồi hồi của tâm trạng. Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cháu yêu, trường học của chúng ta đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cháu”. Tôi ngẫm nghĩ mãi về câu nói ấy nhưng vẫn không hiểu vế sau, tôi cho rằng đó là một câu nói mang tính chất nghệ thuật mà các anh chị trong làng vẫn thường hay nói văn vẻ. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của bà. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào bà và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Nhưng nhớ tới những lời mà bố mẹ tôi vẫn hay nựng nịu cùng với sự dỗ dành của bà. Tôi lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Bà cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của cháu” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi nhớ đến mẹ. Tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của bà tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Bà cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Cháu cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về”. Câu nói ấy của bà khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo.