Bài viết số 3 - Văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Phan Diệu Linh

Viết văn biểu cảm, cảm nghĩ của em về người thân

Phương Thảo
10 tháng 11 2016 lúc 14:44

Bn tham khảo bài này nè , hay lắm !!!


“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con tương tự mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tui cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tui nhất và cũng là người mà tui yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. tui vẫn thường nghĩ rằng mẹ tui không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tui bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tui thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tui cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, tất cả ý nghĩ đó tan biến hết. tui có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tui được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm giác đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tui đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Chưa bao giờ tui tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tui nhưng có lúc tui nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tui đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… tui đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. tui tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật (an ninh) của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tui sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tui không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

tui chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. tui vừa khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tui thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tui không sao tránh được. tui vừa tự an ủi mình bằng cách tui đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tui thấy hối hận? Phải chăng tui đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tui thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tui cảm giác như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tui đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. tui chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tui cảm giác căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tui phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như tất cả ngày. tui đánh bạo, hỏi bố xem mẹ vừa đi đâu. Bố tui bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi vừa bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? tui hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà vừa làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tui mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tui rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tui cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tui thích. Ôi sao tui nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tui là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ vừa chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật (an ninh) của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” tui xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. tui chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. tui vừa ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tui mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công chuyện mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ vừa lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tui như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tui hò nhau làm chuyện toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… chuyện nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ vừa cho tui tất cả nhưng tui chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tui cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tui trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con vừa biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về sẻ chia bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt cú cú vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không KẾT mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm nom con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy vừa nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời vừa mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

 

Miko
10 tháng 11 2016 lúc 18:19

Cảm nghĩ về bà nội

Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội .

Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật . Tôi thương bà lắm ! Tôi thương cái mái tóc xoăn xoăn điểm bạc của bà, thương cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà . Bảy mươi tuổi mà tôi trông bà có vẻ già hơn so với người cùng tuổi .Tôi có được nghe bố kể rất nhiều về bà – một con người chăm chỉ và chất phác . Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi đi bộ đội . Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà .Khi chưa ngã bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao kiếm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn . Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủ để tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào !

Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà sẵn sàng rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó . Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kì ai !

Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa . Trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo : “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giúp tinh thần ta thoải mái hơn.”

Lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình . Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi . Những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi , giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn.

MỗI lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cười nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cườI đó là nỗI đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi . Bà vẫn lạc quan và yêu đờI quá! Bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn . Tôi biết cơn đau đó đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trờI . Bà ơi! MỗI khi nhìn thấy bà lên cơn đau quằn quại cháu chỉ còn biết chạy lại mà xoa bóp cho bà và chỉ biết oà khóc như một đứa bé lên ba . Giá mà khi đó tôi có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau để cho bà đỡ khổ..

Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: " Cháu yêu bà nhiều lắm! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu."

Linh Phương
10 tháng 11 2016 lúc 19:33

Biểu cảm về người cha! Chúc bn hc tốt!

Tình cha con luôn là thứ tình cảm âm thầm, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và da diết. Chưa bao giờ em viết bất cứ một điều gì dành cho cha, bởi rằng có lẽ ngôn từ không đủ sức để diễn tả hết tình cảm đó. Và có lẽ em không đủ can đảm để viết ra những lời tự sâu trong trái tim dành cho cha. Đó là một người đàn ông đặc biệt trong cuộc đời em hôm nay và cả mai sau nữa.

Cha là người mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và nhiều yêu thương như thế này. Cha gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình lớn, gánh hết ước mơ của những đứa con đnag tuổi ăn tuổi học. Những điều cha làm cho chúng em chưa bao giờ là thừa, bởi với cha, tình yêu chưa bao giờ là đủ giành cho gia đình.

Cả cuộc đời cha nhọc nhằn, vất vả, tần tảo sớm hôm vì miếng cơm manh áo của gia đình, của những đứa con thơ đang trông ngóng trông từng ngày.Nếu như mẹ âm thầm tần tảo sớm hôm thì cha là người đàn ông đầy nghị lực, gánh vác hết mọi chuyện lớn trong gia đình. Cha như cây đại thụ chống những cơn bão nổi dậy trong gia đình. Nếu không có ý chí, nghị lực và tình yêu phi thường thì cha không thể gánh vác được trách nhiệm lớn lao như thế.

Em vẫn thường bắt gặp hình ảnh người mẹ dịu hiền, đảm đang, tần tảo trong những câu thơ, áng văn của nhiều nghệ sĩ; nhưng hình ảnh người cha thật hiếm hoi. Có lẽ tình cảm giành cho mẹ rất dễ bày tỏ nhưng đối với cha thì rất khó khăn. Tuy nhiên không phải thế mà vai trò người cha trở nên giảm đi. Ngược lại vai trò và trách nhiệm ngày càng to lớn và được khẳng định mãnh liệt hơn.

Cha em là một người rất hiền lành, mọi việc trong nhà cha đều lo toan, những việc nhà cha cũng hay đỡ đần giúp mẹ. Có rất nhiều lúc mẹ cười bảo với mấy chị em rằng “Cha mấy đứa ai cũng khen giỏi giang, không ngại giúp việc nhà cho vợ”. Em rất tự hào vì có người cha tuyệt vời như vậy.

Em còn nhớ có một lần mẹ ốm, phải đi viện. Những ngày này cha vừa làm tròn vai trò người cha, vừa gánh thêm vai trò làm mẹ. Sáng sáng cha dậy nấu cơm cho con ăn, rồi đưa con đi học, rồi quét dọn, chăm sóc đàn heo vừa mới sinh. Cha lo lắng cho mẹ đến nỗi hốc hác cả gương mặt, đôi mắt cha trở nên nặng nề nhưng vẫn ánh lên niềm tin yêu trong cuộc sống.

Cha là con út trong gia đình của ông nội, các cô và bác đều đi xa. Cha gánh vác chuyện gia đình mình và gia đình lớn của ông nội. Cha vẫn đều đặn chăm sóc ông bà, thường xuyên dẫn ông bà đi khám sức khỏe định kì. Có nhiều lúc em thấy cha loay hoay bên bếp lò, nấu bát canh chua cho ông bà nội. Bởi đây là món mà ông bà rất thích ăn. Cha đã tự tay vào bếp làm cho ông bà mà không cho các con nấu. Một cử chỉ bình dị nhưng đã nói lên được tấm lòng hiếu thảo, đáng trân trọng mà cha dành cho ông bà.

Cha là một người giàu đức hi sinh, vẫn luôn dành cho gia đình những điều tốt đẹp nhất. Có nhiều lúc đi làm về, em nhìn thấy sự mệt nhọc trên gương mặt cha nhưng cha vẫn nở nụ cười tươi, vẫn luôn mang đến cho gia đình không khí vui tươi nhất. Chưa bao giờ cha kêu ca, than vãn mệt mỏi hay cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo toan. Đây là điều mà em học được ở cha, một đức tính là một người đàn ông cần có được.

Cha luôn là một người đàn ông tuyệt vời và vĩ đại nhất đối với gia đình em. Là tấm gương sáng về cách làm người mà em đã học tập được rất nhiều. Em mong sao cha luôn khỏe mạnh, vui vẻ để cả nhà em luôn được hạnh phúc sum vầy như thế này.

 

 

Thảo Phương
10 tháng 11 2016 lúc 21:35

Ngày mai là ngày lễ thanh minh mùng 3 tháng 3, đã bốn năm nay cứ đến ngày này là gia đình tôi lại chuẩn bị một bữa cơm tươm tất, làm bánh trôi bánh chay để đón ông về đoàn tụ cùng con cháu.

Ông nội, người mà tôi vô cùng thương yêu và quý trọng. Giờ ông đi xa, tôi lúc nào cũng nhớ ông. Ngày còn sống ông đã ở cùng gia đình tôi. Bố tôi là con trai út được ông thương nhất. Các bác của tôi đều định cư ở nước ngoài vẫn muốn đón ông sang nhưng ông không đi. Ông nói ở bên đó lạ đất lạ người ông không muốn đi. Nhưng thực ra tôi biết ông không nỡ rời xa hai đứa cháu nhỏ thường xuyên ốm đau liên miên. Vả lại nơi đây còn có mảnh vườn tình yêu của ông bà. Ông vẫn thường hay kể cho tôi nghe về nụ cười hiền hậu của bà. Mỗi lần nhắc đến bà, ánh mắt ông sâu thẳm, tôi nhận thấy được nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt ấy. Bà mất đúng và ngày mẹ tôi sinh tôi. Có lẽ vì thế nên ông càng thường yêu tôi. Hôm đó, mẹ tôi đau bụng giữ dội, chưa đến ngày dự sinh tôi, nhưng thấy cơn đau bất thường của mẹ, bà đã quyết đưa mẹ con tôi lên viện. Ông đi họp các cụ không có ở nhà, bố đi công tác chưa kịp về, một mình bà lóc cóc bận rộn với cô con dâu bụng to ì ạch. Nhưng cái ngày định mệnh ấy đã cướp đi người mà ông tôi thương yêu nhất. Mẹ vừa ngồi lên xe, bà còn đang sách làn đồ sinh của tôi chưa kịp đến gần cửa xe, thì một chiếc xe máy đã lao đến và cướp bà tôi đi mãi mãi. Mẹ và bà cùng đến viện nhưng tôi được sinh ra còn bà thì ra đi. Ông đã thay bà chăm sóc và an ủi mẹ tôi rất nhiều. Mẹ lúc nào cũng bị ám ảnh, vì mẹ mà bà mất nên ông luôn động viên mẹ. Ông nói đó là quy luật, khi là vàng rụng thì lá xanh mới mọc được. Bà ra đi để gia đình ta đón nhận thêm một thành viên mới nên không nên quá buồn. Nội của tôi là nhhư thế đó, lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh và bao dung.Càng gần đến ngày giỗ của ông, tôi lại càng nhớ ông da diết. Tôi nhớ lắm bàn tay sần sùi, thô ráp luôn gãi lưng cho tôi bất cứ khi nào tôi xà vào lòng ông. Tôi cũng nhớ lắm giọng nói của ông, ồm ồm, trầm lắng. Mẹ đi công tác xa,ông thay mẹ kể cho tôi những câu chuyện cổ tích rồi đưa tôi vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Những câu chuyện của ông luôn có các anh hùng sẵn sàng ra tay cứu giúp người nghèo khổ, khó khăn. Nghe chuyện của ông riết, tôi thấy ông cũng chính là một anh hùng. Gia đình Mai – cô bạn nhỏ của tôi nghèo lắm. Lần đó đi họp phụ huynh cho tôi, chính ông đã gặp mẹ Mai và đề nghị cô để Mai đi học tiếp. Khi ông biết tin mẹ Mai không có khả năng đóng học phí cho Mai, bởi bố Mai bị bại não đã nhiều năm, một mình mẹ Mai phải gò lưng nuôi 5 miệng ăn trong gia đình. Ông đã đề nghị với cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi để ông thay mẹ Mai đóng học phí cho cô bạn bé nhỏ ấy. Khi tôi hỏi ông có phải anh hùng không? Ông luôn cười hiền và lắc đầu, ông nói ông chỉ là ông của một đứa cháu anh hùng thôi. Sau khoảng thời gian đó, Mai là đứa cháu nội thứ ba của ông. Chúng tôi đã cứ thế lớn lên trong vòng tay chăm sóc của ông. Ông hiền từ với cả những con kiến bé nhỏ nhất. Ông dạy tôi cách nâng niu những bọng ong mật trong vườn, chăm sóc chocây bưởi bà trồng. Ngày ông ra đi mãi mãi, ông như đã có linh tính, ông kêu tôi cùng ra vườn, ông chỉ cho tôi chỗ gốc cây đào mốc chính là ngôi mộ của cậu cún, ***** vàng đã theo bà từ ngã ba về. Ông cũng nói: sẽ có chiếc lá vàng nữa rụng và cũng sẽ có những trồi xanh được đâm lên. Lúc đó quá ngây thơ, tôi nghĩ những gì ông nói chính là quy luật của cuộc sống. Nhưng giờ xa ông tôi mới thấu hiểu….Ông ra đi nhẹ nhàng và thanh thảnh, nụ cười hiền lành vẫn nở trên môi…Tôi trong giây phút ấy không nghĩ rằng ông đã rời xa tôi, tôi chỉ nghĩ rằng ông đã lên thiên đường để gặp bà cho thỏa nỗi nhớ nhung…

 

…Ngày mai, tôi và đứa cháu nội thứ ba của ông sẽ cùng nhau nặn những chiếc bánh mà ông thích nhất, làm những món ăn yêu thích của ông, để hy vọng một lần nữa tôi lại được gặp ông…trong những giấc mơ của mình.

 

 

Ngọc Thái
3 tháng 1 2017 lúc 20:57

Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…

Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề !

Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.

Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.

Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!

Hương Nguyễn Thị Thu
13 tháng 2 2017 lúc 20:32

Ầu ơ….. Thương lấy bí cùng

Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn…

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên từ câu hát ru ầu ơ ngọt ngào, trong vòng tay ấm áp của người mẹ kính yêu. Thật đúng như vậy, từ khi lọt lòng cho đến khi biết đi và rồi lớn lên, mẹ vẫn luôn là người nuôi nấng, dạy bảo em nên người. Mẹ luôn hết mực hy sinh và dành cho em những điều tốt đẹp nhất. Em thực sự khắc ghi những tình nghĩa của mẹ trong lòng. Em yêu mẹ! Em yêu mẹ rất nhiều! Em rất cảm ơn cuộc sống vì nó đã cho em một người mẹ tuyệt vời như vậy.

Mẹ em đã gần 40 tuổi rồi nhưng trong mắt em, mẹ vẫn còn rất trẻ. Vóc dáng và khuôn mặt mẹ luôn toát lên sự phúc hậu, điềm tĩnh khiến ai cũng yêu mến, có cảm giác gần gũi ngày từ lần gặp mặt đầu tiên. Khuôn mặt mẹ tròn, rất hợp với mái tóc xoăn màu hạt de. Đôi mát nở to dưới cặp lông mày thanh tú. Mẹ ăn mặc rất giản dị. Khi ở nhà, mẹ thường mặc những bộ quần áo gọn gàng do chính tay mình may. Còn khi đi ra ngoài, thì mẹ thường mặc những bộ đồ sơ mi cũng do mẹ tự may. Giọng nói mẹ ấm áp, truyền cảm, thu hút người nghe và đầy chất giọng. Môi mẹ đỏ như tô son. Mỗi khi cười, mẹ lại để lộn ra hàm răng trắng. Mẹ bước đi thong thả, nhẹ nhang và gặp ai mẹ cũng khẽ nghiêng đầu mỉm cười, chào hỏi. Em thầm nghĩ mai sau lớn sẽ tập cho mình một phong thái bình tĩnh, điềm đạm như mẹ. Không biết các bạn của mình như thế nào, nhưng trong em, em rất thích đôi bàn tay của mẹ em. Đã có rất nhiều nhạc sĩ sáng tác ra bài hát nói về đôi bàn tay của mẹ: “ Bàn tay mẹ, bế chúng con…. Bàn tay mẹ, chăm chúng con…”. Thật vậy, đôi bàn tay đó đã chăm chút, nuôi nấng em đến tận tuổi này. Nó cũng gắn với bao niềm vui, nỗi buồn em đấy chứ ! Khi em buồn, em khóc vì bị điểm kém, đôi bàn tay đã ôm lấy em và an ủi, dỗ dành em rằng: “đừng khóc, lần sau hãy cố lên để được điểm cao hơn”. Những lúc em vui vì được thành tích tốt cũng vậy, cũng ôm lấy em và san sẻ niềm vui ấy cùng em. Trong vòng tay mẹ em hiểu em đang được chở che.

Trong hơn mười năm em sinh ra đời, em và mẹ có rất nhiều những kỉ niệm sâu sắc đối với nhau, để mà em với mẹ hiểu nhau hơn, để mà tình cảm hai mẹ con thêm sâu sắc. Trong số đó có những kỉ niệm vui, kỉ niệm buồn. Nhưng trong tâm trí em mãi mãi không bao giờ quên lần em làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ được Hội Phụ nữ của xã tặng- chiếc bình mà mẹ em quý nhất. Lúc đó, em khua tay lỡ làm rơi vỡ chiếc bình đó. Em đã dọn dẹp hết các mảnh vụn, nên không ai biết cả. Cho đến hôm sau, khi mẹ tìm chiếc bình cắm hoa để bàn tiếp khách nhưng không thấy. Em rất lúng túng, người hơi run. Khi mẹ nhìn thấy mảnh vỡ mà em làm sót lại ở dưới gầm bàn và hỏi xem ai là người đánh vỡ chiếc bình. Vì lo sợ nên em đã đổ tội cho chú mèo tình nghịch hại cho nó bị nhịn bữa cơm trưa. Em thấy rất có lỗi với con mèo, nhưng biết làm sao được, em sẽ bị đánh nếu nhận lỗi. Mọi việc đã xong tất cả, em thở phào nhẹ nhõm. Nhưng việc đó không như em suy nghĩ, mẹ đã biết tất cả. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, mẹ gọi em ra ngoài sân tâm sự. Em dường như đã đoán ra mẹ nói gì. Tiếng mẹ cất lên khe khẽ vừa đủ để em nghe: Hương à! Lúc sáng mẹ đã biết con nói dối. Nếu con làm vỡ chiếc bình thì con hãy mạnh dạn, thành thật nhận lỗi, mẹ và bố sẽ không trách con đâu. Nhưng sự dối trá của con thì làm cho cả nhà buồn đấy! Lần sau con không được như thế nữa nhé! Mẹ tin con sẽ rút kinh nhiệm mà, phải không?

Nghe mẹ nói, nước mắt em ứa ra. Em đã khóc vì nhận ra lỗi lầm của mình, nhận ra sự xấu hổ và ân hận. Em ôm mẹ và lí nhí xin lỗi. Mẹ vuốt tóc em thủ thỉ: “ Thôi nào, không được khóc nữa, mẹ tin con mà. Mẹ tin con sẽ sửa được lỗi lầm đó mà! Con không thích là một đứa dối trá phải không? Ngẩng đầu nên, mẹ tha lỗi cho con.


Em nắm thật chặt đôi bàn tay của mẹ. Dưới ánh trăng vàng, nụ cười của mẹ mới đẹp làm sao! Trong trái tim em, cất lên tiếng gọi thiết tha: “ Mẹ! Mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ! Con sẽ cố gắng làm theo những lời mà mẹ dạy để trở thành một đứa bé ngoan!”

Mẹ là một người phụ nữ đảm đang, hết lòng vì gia đình. Mẹ không quản mọi chuyện thức khuya dậy sớm để lo lắng cho ba bố con em hay dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất. Cũng chưa bao giờ mẹ hết kiên nhẫn với việc chỉ bào cho em những điều hay lẽ phải. Em đã từng giấu kín trong lòng niềm khâm phục vì khồng hiểu sao mẹ lại hiểu rõ về mọi việc như vậy. Đã có lần em thỏ thẻ với bố điều đó. Bố em đã xúc động kể lại rằng, ngày trước mẹ là là con nhà nghèo , nhưng dù nghèo đén đâu, mẹ em vẫn rất chăm chỉ học hành với niềm hi vọng thoát nghèo. Như mẹ mong muốn, mẹ đã là một học sinh giỏi toán của trường. Khi thi đại học, mẹ đã thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Hà Nội, ông bà ngoại đều rất vui. Nhưng do hoàn cảnh của gia đình không cho phép, nên mẹ đã phải nghỉ học và đi làm thêm kiếm tiền hàng tháng gửi về cho bố mẹ. Nhưng khi lấy chồng và sinh em thì công việc kinh doanh của bố tiến triển thì mẹ nghỉ việc để chăm nom con cái , nhà của cho bố yên tâm. Em rất ngỡ ngàng vì sự hi sinh của mẹ dành cho gia đình. Âm thầm gạt bỏ ước mơ, lặng lẽ với những công việc nội trợ không tên trong nhà, mẹ chỉ mong ước chỉ một điều đó là gia đình êm ấm. Tuy mẹ không học đại học và không làm cô giáo nhưng mỗi khi có bài tập khó, người mà em luôn cần sự trợ giúp đầu tiên đó là mẹ. “ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo…”. Thật vậy, mẹ luôn giảng giải bài cho em một cách kĩ lưỡng. Một

bài toán mẹ luôn tìm cách giải dễ hiểu nhất để hướng dẫn cho em. Còn bài văn thì mẹ luôn tìm cho em những câu văn hay, giàu cảm xúc.Nhờ có mẹ mà em luôn đạt nhiều thành tích cao trong học tập.

Thật đúng như câu hát “Lòng mẹ bao là như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ thiết tha như dòng suối hiền ngọt ngào.” Tình cảm của mẹ dành cho em từ khi mang thai đến khi sinh em ra cuộc đời này và nuôi dạy em lên người quả là rất sâu nặng. Những lúc em bị ốm, mẹ rất lo lắng và mua thuốc chăm sóc em quên ăn quên ngủ. Đôi mắt mẹ thâm cuồng, chân tay nhợt nhạt nên em và bố đã phải nấu cháo cho mẹ ăn suốt một tuần để bồi bổ sức khỏe. Em thương mẹ lắm! Từ khi có em, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa em đi , ra chợ hoặc khi đi có việc. Các bác hàng xóm ai cũng khen em ngoan và cao ráo, mẹ vui lắm. Hồi bé, trước khi đi ngủ, mẹ thường kể chuyện cổ tích cho em nghe. Nhân vật cô Tấm, cô Cám, ông Bụt hay chú sói, cô bé quàng khắn đỏ,…. Giờ đây vẫn còn in đậm trong tâm trí em. Em thầm cảm ơn những nhân vật mẹ kể đã cho em nhiều bài học sâu sắc và giá trị tinh thần. Và cho đến bây giờ, khi em lớn lên, mẹ sẽ vất vả hơn vì mẹ cần dạy cho con nhiều thứ để rồi con trưởng thành và tự hoàn thiện mình hơn.Mẹ dạy em đọc có nhịp điệu thật rõ ràng, viết chữ sao cho thẳng hàng vì người ta thường nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy con sắp xếp sách vở, quần áo cho gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy em phải đi đứng, nói chuyện với người lớn sao cho đúng lễ nghĩa. Những lúc rảnh, mẹ dạy em nấu những món ăn ngon để làm một người con gái hoàn chỉnh. Vì mẹ thường bảo em rằng: “ Làm con gái thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình và người thân thưởng thức.” Mỗi khi em yếu lòng hay gặp những khó khăn trong trường, lớp , em thường gặp mẹ để trò truyện và tâm sự. Lúc đó mẹ chỉ gật đầu mỉm cười. Nhưng đến ngày hôm sau, khi tâm trạng em đã tốt hơn thì mẹ mới gặp con và phân tích những vấn đề đó để em biết mình nên làm thế nào. Những ánh mắt và nụ cười của mẹ lúc đó đã khiến em cảm thấy được an ủi và sẻ chia hơn.

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con.

Đúng vậy, câu ca dao đã nói được lên hết tình cảm mà em dành cho mẹ. Em tuy không biết hết những câu ca dao, câu thơ nói về tình mẹ, nhưng em vẫn hiểu rằng mẹ là tất cả. Em rất muốn nói với mẹ rằng “Mẹ ơi, với bao kỉ niệm và bao ngày tháng sống bên mẹ ,con đã hiểu trên cuộc đời này có không thứ gì có thể sánh ngang được với tình mẹ. Mẹ ạ, mẹ đã sẵn sàng chịu đựng hy sinh tất cả mọi thứ chỉ để chở che cho con. Mẹ! Con đã ngàn lần muốn nói với mẹ, tình mẹ hiền bao la vì con hy sinh tất cả,nước mắt mẹ rơi vì con, mẹ chỉ cần trông thấy con... luôn tươi cười. Nhưng chỉ vì đức tính rụt rè của con, con đã không nói được với mẹ mặc dù đã qua bao ngày sinh nhật, ngày Quốc tế Phụ nữ, con vẫn không nói được. Trong bài văn này, con đã viết lên tất cả những dòng chữ mà bao lâu nay con đã dấu sâu trong trái tim mình, con mong mẹ sẽ hiểu những cảm xúc của con, những giọt lệ của con khi con nghĩ về dòng cảm xúc này. Con yêu mẹ! con yêu mẹ rất nhiều!”. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để đền đáp cho những tình cảm mà mẹ đã dành cho em. Em cũng mong rằng mẹ sẽ luôn sống và đồng hành cùng em trên suốt con đường đi đến tương lai tốt đẹp. Trên những nẻo đường ghồ ghề, nếu không có mẹ, có lẽ em không thể bước tiếp được. Em sẽ không bao giờ để mẹ khóc hay bực tức gì cả, dù chỉ một lần.


Các câu hỏi tương tự
Nguyen Nghia Gia Bao
Xem chi tiết
Nguyệt Trâm Anh
Xem chi tiết
Lê Thị Anh Phương
Xem chi tiết
Trần Anh Tú
Xem chi tiết
Hà Nguyễn
Xem chi tiết
rtte
Xem chi tiết
rtte
Xem chi tiết
Hoàng Phạm Khánh Vi
Xem chi tiết
Hằng Hồ
Xem chi tiết