Bài viết số 3 - Văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyen Nghia Gia Bao

Viết 1 bài văn cảm nghĩ về người thân.

Lê Xuân Mai
28 tháng 11 2016 lúc 22:27

cái này trên mạng nha bạn tham khảo

Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng . Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi thắm hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ rám nắng các ngón tay gầy gầy xương xương vì mẹ phải tảo tần để nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng.Mẹ làm nghề nông nhưng mẹ may và thêu rất đẹp. Đặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng.Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ dạy cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn bố thì giúp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niềm nở, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học.Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Mẹ lo thuốc cho em uống kịp thời. Mẹ nấu cháo và bón cho em từng thìa. Tuy công việc đồng áng bận rộn nhưng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuẩn bị đồ để sáng mai dậy sớm lo buổi sáng cho gia đình .Mẹ rất nhân hậu, hiền từ . Mẹ chưa bao giờ mắng em một lời. Mỗi khi em mắc lỗi , mẹ dịu dàng nhắc nhở em sửa lỗi. Chính vì mẹ âm thầm lặng lẽ dạy cho em những điều hay lẽ phải mà em rất kính phục mẹ. Mẹ em là vậy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, con thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ .Mẹ ơi! Có mẹ, con thấy sướng vui. Có mẹ, con thấy ấm lòng. Trong trái tim con, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời con. Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ.

Tấm lòng của mẹ bao la nh­ biển cả đối với con và con hiểu rằng không ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ chính là mẹ của con. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...."Con mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Con hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để báo đáp công ơn sinh thành nuôi nấng con nên người, mẹ ơi.

( cái này mk lấy trên mạng bạn có thể tham khảo trên đó )

Kẹo dẻo
29 tháng 11 2016 lúc 12:48

Cảm nghĩ về ông nội.

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng. Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời. Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói: "Mồ côi cha ăn cơm với cá Mồ côi má lót lá mà nằm" Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất... Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: "Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học". Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là "một nhà khoa học" cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: "Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này". Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ "Lê Đình Phi" cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời. Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn. Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây. Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!

Cảm nghị về bà nội.

Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội . Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật . Tôi thương bà lắm ! Tôi thương cái mái tóc xoăn xoăn điểm bạc của bà, thương cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà . Bảy mươi tuổi mà tôi trông bà có vẻ già hơn so với người cùng tuổi . Tôi có được nghe bố kể rất nhiều về bà - một con người chăm chỉ và chất phác . Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi đi bộ đội . Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà . Khi chưa ngã bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao kiếm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn . Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủđể tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào ! Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà săn sang rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó . Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kì ai ! Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa . Trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo : “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giup tinh thần ta thoải mái hơn.” Lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình . Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi . Những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi , giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn. Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Trời ơi ! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuốI và sẽ không chữa khỏI được. Sao mà ông trờI lạI bất công vớI bà đến thế ạ! MỗI lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cườI nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cườI đó là nỗI đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi . Bà vẫn lạc quan và yêu đờI quá! Bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn . Tôi biết cơn đau đó đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trờI . Bà ơi! MỗI khi nhìn thấy bà lên cơn đau quằn quạI cháu chỉ còn biết chạy lạI mà xoa bóp cho bà và chỉ biết oà khóc như một bé lên ba . Giá mà khi đó cháu có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau để cho bà đỡ khổ bà ạ! Và đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay trở lạI . Đay là lần đầu tiên cháu biết đến sự mất mát. Sự mất mát làm thành khoảng trống trong con tim cháu. Sự mất mát mớI to lớn làm sao khi cháu phảI cách xa một ngườI mà cháu yêu thương nhất. Bà nộI ơi! Sao bà lạI bỏ cháu mà đi vậy bà ? Bây giờ, mỗI khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lạI thấy tắc nghẹn và mắt cháu lạI cay xè bà ạ! Bà đã cho cháu bài học thật quí giá :Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh ngườI mà minh yêu thương. Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu.

 


 

Hương Nguyễn Thị Thu
13 tháng 2 2017 lúc 20:33

Ầu ơ….. Thương lấy bí cùng

Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn…

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên từ câu hát ru ầu ơ ngọt ngào, trong vòng tay ấm áp của người mẹ kính yêu. Thật đúng như vậy, từ khi lọt lòng cho đến khi biết đi và rồi lớn lên, mẹ vẫn luôn là người nuôi nấng, dạy bảo em nên người. Mẹ luôn hết mực hy sinh và dành cho em những điều tốt đẹp nhất. Em thực sự khắc ghi những tình nghĩa của mẹ trong lòng. Em yêu mẹ! Em yêu mẹ rất nhiều! Em rất cảm ơn cuộc sống vì nó đã cho em một người mẹ tuyệt vời như vậy.

Mẹ em đã gần 40 tuổi rồi nhưng trong mắt em, mẹ vẫn còn rất trẻ. Vóc dáng và khuôn mặt mẹ luôn toát lên sự phúc hậu, điềm tĩnh khiến ai cũng yêu mến, có cảm giác gần gũi ngày từ lần gặp mặt đầu tiên. Khuôn mặt mẹ tròn, rất hợp với mái tóc xoăn màu hạt de. Đôi mát nở to dưới cặp lông mày thanh tú. Mẹ ăn mặc rất giản dị. Khi ở nhà, mẹ thường mặc những bộ quần áo gọn gàng do chính tay mình may. Còn khi đi ra ngoài, thì mẹ thường mặc những bộ đồ sơ mi cũng do mẹ tự may. Giọng nói mẹ ấm áp, truyền cảm, thu hút người nghe và đầy chất giọng. Môi mẹ đỏ như tô son. Mỗi khi cười, mẹ lại để lộn ra hàm răng trắng. Mẹ bước đi thong thả, nhẹ nhang và gặp ai mẹ cũng khẽ nghiêng đầu mỉm cười, chào hỏi. Em thầm nghĩ mai sau lớn sẽ tập cho mình một phong thái bình tĩnh, điềm đạm như mẹ. Không biết các bạn của mình như thế nào, nhưng trong em, em rất thích đôi bàn tay của mẹ em. Đã có rất nhiều nhạc sĩ sáng tác ra bài hát nói về đôi bàn tay của mẹ: “ Bàn tay mẹ, bế chúng con…. Bàn tay mẹ, chăm chúng con…”. Thật vậy, đôi bàn tay đó đã chăm chút, nuôi nấng em đến tận tuổi này. Nó cũng gắn với bao niềm vui, nỗi buồn em đấy chứ ! Khi em buồn, em khóc vì bị điểm kém, đôi bàn tay đã ôm lấy em và an ủi, dỗ dành em rằng: “đừng khóc, lần sau hãy cố lên để được điểm cao hơn”. Những lúc em vui vì được thành tích tốt cũng vậy, cũng ôm lấy em và san sẻ niềm vui ấy cùng em. Trong vòng tay mẹ em hiểu em đang được chở che.

Trong hơn mười năm em sinh ra đời, em và mẹ có rất nhiều những kỉ niệm sâu sắc đối với nhau, để mà em với mẹ hiểu nhau hơn, để mà tình cảm hai mẹ con thêm sâu sắc. Trong số đó có những kỉ niệm vui, kỉ niệm buồn. Nhưng trong tâm trí em mãi mãi không bao giờ quên lần em làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ được Hội Phụ nữ của xã tặng- chiếc bình mà mẹ em quý nhất. Lúc đó, em khua tay lỡ làm rơi vỡ chiếc bình đó. Em đã dọn dẹp hết các mảnh vụn, nên không ai biết cả. Cho đến hôm sau, khi mẹ tìm chiếc bình cắm hoa để bàn tiếp khách nhưng không thấy. Em rất lúng túng, người hơi run. Khi mẹ nhìn thấy mảnh vỡ mà em làm sót lại ở dưới gầm bàn và hỏi xem ai là người đánh vỡ chiếc bình. Vì lo sợ nên em đã đổ tội cho chú mèo tình nghịch hại cho nó bị nhịn bữa cơm trưa. Em thấy rất có lỗi với con mèo, nhưng biết làm sao được, em sẽ bị đánh nếu nhận lỗi. Mọi việc đã xong tất cả, em thở phào nhẹ nhõm. Nhưng việc đó không như em suy nghĩ, mẹ đã biết tất cả. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, mẹ gọi em ra ngoài sân tâm sự. Em dường như đã đoán ra mẹ nói gì. Tiếng mẹ cất lên khe khẽ vừa đủ để em nghe: Hương à! Lúc sáng mẹ đã biết con nói dối. Nếu con làm vỡ chiếc bình thì con hãy mạnh dạn, thành thật nhận lỗi, mẹ và bố sẽ không trách con đâu. Nhưng sự dối trá của con thì làm cho cả nhà buồn đấy! Lần sau con không được như thế nữa nhé! Mẹ tin con sẽ rút kinh nhiệm mà, phải không?

Nghe mẹ nói, nước mắt em ứa ra. Em đã khóc vì nhận ra lỗi lầm của mình, nhận ra sự xấu hổ và ân hận. Em ôm mẹ và lí nhí xin lỗi. Mẹ vuốt tóc em thủ thỉ: “ Thôi nào, không được khóc nữa, mẹ tin con mà. Mẹ tin con sẽ sửa được lỗi lầm đó mà! Con không thích là một đứa dối trá phải không? Ngẩng đầu nên, mẹ tha lỗi cho con.


Em nắm thật chặt đôi bàn tay của mẹ. Dưới ánh trăng vàng, nụ cười của mẹ mới đẹp làm sao! Trong trái tim em, cất lên tiếng gọi thiết tha: “ Mẹ! Mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ! Con sẽ cố gắng làm theo những lời mà mẹ dạy để trở thành một đứa bé ngoan!”

Mẹ là một người phụ nữ đảm đang, hết lòng vì gia đình. Mẹ không quản mọi chuyện thức khuya dậy sớm để lo lắng cho ba bố con em hay dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất. Cũng chưa bao giờ mẹ hết kiên nhẫn với việc chỉ bào cho em những điều hay lẽ phải. Em đã từng giấu kín trong lòng niềm khâm phục vì khồng hiểu sao mẹ lại hiểu rõ về mọi việc như vậy. Đã có lần em thỏ thẻ với bố điều đó. Bố em đã xúc động kể lại rằng, ngày trước mẹ là là con nhà nghèo , nhưng dù nghèo đén đâu, mẹ em vẫn rất chăm chỉ học hành với niềm hi vọng thoát nghèo. Như mẹ mong muốn, mẹ đã là một học sinh giỏi toán của trường. Khi thi đại học, mẹ đã thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Hà Nội, ông bà ngoại đều rất vui. Nhưng do hoàn cảnh của gia đình không cho phép, nên mẹ đã phải nghỉ học và đi làm thêm kiếm tiền hàng tháng gửi về cho bố mẹ. Nhưng khi lấy chồng và sinh em thì công việc kinh doanh của bố tiến triển thì mẹ nghỉ việc để chăm nom con cái , nhà của cho bố yên tâm. Em rất ngỡ ngàng vì sự hi sinh của mẹ dành cho gia đình. Âm thầm gạt bỏ ước mơ, lặng lẽ với những công việc nội trợ không tên trong nhà, mẹ chỉ mong ước chỉ một điều đó là gia đình êm ấm. Tuy mẹ không học đại học và không làm cô giáo nhưng mỗi khi có bài tập khó, người mà em luôn cần sự trợ giúp đầu tiên đó là mẹ. “ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo…”. Thật vậy, mẹ luôn giảng giải bài cho em một cách kĩ lưỡng. Một

bài toán mẹ luôn tìm cách giải dễ hiểu nhất để hướng dẫn cho em. Còn bài văn thì mẹ luôn tìm cho em những câu văn hay, giàu cảm xúc.Nhờ có mẹ mà em luôn đạt nhiều thành tích cao trong học tập.

Thật đúng như câu hát “Lòng mẹ bao là như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ thiết tha như dòng suối hiền ngọt ngào.” Tình cảm của mẹ dành cho em từ khi mang thai đến khi sinh em ra cuộc đời này và nuôi dạy em lên người quả là rất sâu nặng. Những lúc em bị ốm, mẹ rất lo lắng và mua thuốc chăm sóc em quên ăn quên ngủ. Đôi mắt mẹ thâm cuồng, chân tay nhợt nhạt nên em và bố đã phải nấu cháo cho mẹ ăn suốt một tuần để bồi bổ sức khỏe. Em thương mẹ lắm! Từ khi có em, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa em đi , ra chợ hoặc khi đi có việc. Các bác hàng xóm ai cũng khen em ngoan và cao ráo, mẹ vui lắm. Hồi bé, trước khi đi ngủ, mẹ thường kể chuyện cổ tích cho em nghe. Nhân vật cô Tấm, cô Cám, ông Bụt hay chú sói, cô bé quàng khắn đỏ,…. Giờ đây vẫn còn in đậm trong tâm trí em. Em thầm cảm ơn những nhân vật mẹ kể đã cho em nhiều bài học sâu sắc và giá trị tinh thần. Và cho đến bây giờ, khi em lớn lên, mẹ sẽ vất vả hơn vì mẹ cần dạy cho con nhiều thứ để rồi con trưởng thành và tự hoàn thiện mình hơn.Mẹ dạy em đọc có nhịp điệu thật rõ ràng, viết chữ sao cho thẳng hàng vì người ta thường nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy con sắp xếp sách vở, quần áo cho gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy em phải đi đứng, nói chuyện với người lớn sao cho đúng lễ nghĩa. Những lúc rảnh, mẹ dạy em nấu những món ăn ngon để làm một người con gái hoàn chỉnh. Vì mẹ thường bảo em rằng: “ Làm con gái thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình và người thân thưởng thức.” Mỗi khi em yếu lòng hay gặp những khó khăn trong trường, lớp , em thường gặp mẹ để trò truyện và tâm sự. Lúc đó mẹ chỉ gật đầu mỉm cười. Nhưng đến ngày hôm sau, khi tâm trạng em đã tốt hơn thì mẹ mới gặp con và phân tích những vấn đề đó để em biết mình nên làm thế nào. Những ánh mắt và nụ cười của mẹ lúc đó đã khiến em cảm thấy được an ủi và sẻ chia hơn.

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con.

Đúng vậy, câu ca dao đã nói được lên hết tình cảm mà em dành cho mẹ. Em tuy không biết hết những câu ca dao, câu thơ nói về tình mẹ, nhưng em vẫn hiểu rằng mẹ là tất cả. Em rất muốn nói với mẹ rằng “Mẹ ơi, với bao kỉ niệm và bao ngày tháng sống bên mẹ ,con đã hiểu trên cuộc đời này có không thứ gì có thể sánh ngang được với tình mẹ. Mẹ ạ, mẹ đã sẵn sàng chịu đựng hy sinh tất cả mọi thứ chỉ để chở che cho con. Mẹ! Con đã ngàn lần muốn nói với mẹ, tình mẹ hiền bao la vì con hy sinh tất cả,nước mắt mẹ rơi vì con, mẹ chỉ cần trông thấy con... luôn tươi cười. Nhưng chỉ vì đức tính rụt rè của con, con đã không nói được với mẹ mặc dù đã qua bao ngày sinh nhật, ngày Quốc tế Phụ nữ, con vẫn không nói được. Trong bài văn này, con đã viết lên tất cả những dòng chữ mà bao lâu nay con đã dấu sâu trong trái tim mình, con mong mẹ sẽ hiểu những cảm xúc của con, những giọt lệ của con khi con nghĩ về dòng cảm xúc này. Con yêu mẹ! con yêu mẹ rất nhiều!”. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để đền đáp cho những tình cảm mà mẹ đã dành cho em. Em cũng mong rằng mẹ sẽ luôn sống và đồng hành cùng em trên suốt con đường đi đến tương lai tốt đẹp. Trên những nẻo đường ghồ ghề, nếu không có mẹ, có lẽ em không thể bước tiếp được. Em sẽ không bao giờ để mẹ khóc hay bực tức gì cả, dù chỉ một lần.

Nguyễn Châu Linh
6 tháng 12 2018 lúc 13:09

Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…

Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề !

Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.

Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.

Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!

Đề bài: Cảm nghĩ về tình mẹ.

Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của cha. Họ luôn hy sinh để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của cha mẹ trong lòng.

Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”. Tình cảm của mẹ dành cho con từ khi mang thai cho đến khi sinh con ra trên cuộc đời và nuôi dạy con nên người. Con nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé con bướng bỉnh và nghịch ngợm lắm nên nuôi ***** rất vất vả. Cha thì đi làm xa nhà, có những đêm vì trông con mà mẹ không được ngủ, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy sức. Những lúc con bị ốm mẹ lo lắng đưa con đi hết viện này đến viện khác để mong tìm được bác sĩ khám bệnh cho con. Từ khi có con, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa con đi cùng, ra chợ hoặc mẹ đi có việc. Các bác hàng xóm ai cũng khen con ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường kể chuyện cổ tích cho con nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của ***** ạ! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa con vào giấc ngủ ngon. Cảm ơn những nhân vật mẹ kể đã cho con thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã nuôi dưỡng tâm hồn con.

Khi còn lớn lên, mẹ sẽ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho con nhiều thứ để con trưởng thành hơn và hoàn thiện mình hơn. Mẹ dạy con đọc thật rõ ràng, viết sao cho thật thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy con sắp xếp sách vở, quần áo gọn gàng ngăn nắp để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp, mẹ thường bảo con vào cùng để mẹ dạy con nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.

Mỗi khi con yếu lòng hoặc gặp những khó khăn trong cuộc sống, còn thường tìm đến mẹ để chia sẻ. Những lúc đó, mẹ thường chỉ nghe con nói và khẽ gật đầu. Nhưng ngày hôm sau, mẹ sẽ phân tích lại cho con những vấn đề đó để con biết mình nên làm thế nào. Mẹ nói “mẹ biết hôm qua con rất buồn và con muốn chia sẻ với mẹ. Mẹ sẵn sàng nghe con nói để hiểu được những suy nghĩ của con”, nhưng hôm nay khi tâm trạng con trở nên tốt hơn mẹ sẽ giúp con giải quyết những vấn đề khó khăn đó. Những ánh mắt, nụ cười và những cái gật đầu khe khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Mẹ không những là người mẹ mà còn là người bạn thân thiết của tôi trong cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt vời nhất.

Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những công lao của mẹ. Những gì con có được ngày hôm nay đều là do công sức của mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện mình để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Phan Diệu Linh
Xem chi tiết
Trần Thị Ánh Nguyệt
Xem chi tiết
Trần Anh Tú
Xem chi tiết
lê thị mỹ dung
Xem chi tiết
Đặng Thị Hông Nhung
Xem chi tiết
Đứa Con Của Băng
Xem chi tiết
Nguyệt Trâm Anh
Xem chi tiết
Cẩm Vy
Xem chi tiết
Nguyễn Nhất Phương
Xem chi tiết